[Dịch] Chung Cực Đấu La

Chương 12 : Hồn hoàn thần bí

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:04 21-01-2019

.
Dịch: Đức Thành "A. Ba cấp hồn lực sao? Ba, như vậy là con có lợi hại không đây?" bình thường thì thứ mà những tên nhóc quan tâm nhất đều là cái này. "Lợi hại, đương nhiên là lợi hại rồi. Con của ba là lợi hại nhất đấy. Ngày mai ba sẽ dạy con cách tu luyện trụ cột." Lam Tiêu xoa xoa đầu con trai. "Ngươi quyết định rồi sao?" Nam Trừng giật giật ống tay áo Lam Tiêu. Lam Tiêu mỉm cười, "Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ tốt mẹ con ngươi. Ta cũng không phải nuôi không nổi các ngươi mà. Chẳng lẽ không nên cho con ra ngoài sao?." "Ừm, được rồi, ta nghe ngươi." Nam Trừng khoác lấy tay hắn, tuy thực lực cá nhân của hắn còn không bằng nàng nhưng lại là trụ cột chính trong nhà. Mà nam nhân thì quan trọng nhất là phải gánh vác được gia đình. Lam Hiên Vũ đi ngủ từ rất sớm, sau bữa cơm chiều không lâu hắn đã trèo lên giường mà ngủ rồi. Hắn có một căn phòng nhỏ của riêng mình, một căn màu lam có đỉnh nhọn hướng về phía trước. Một buồng vệ sinh nhỏ,còn có một phòng giữ quần áo. Ấm áp mà thoải mái. Giường của hắn là hình một chiếc hồn đạo ô tô, từ lúc Lam Hiên Vũ bốn tuổi hắn đã muốn làm một tay đua xe rồi. Vừa nhìn thấy Hồn Đạo ô tô thì mắt hắn liền sáng ngời nên trong phòng của hắn cũng trang trí rất nhiều những vật có liên quan tới hồn đạo ô tô. Lam Hiên Vũ ngủ rất say, rất nặng. Thời gian dần trôi qua, hắn cũng chìm dần vào mộng cảnh. Giấc mơ cũng không rõ rệt, hắn chỉ nghe thấy từng tiếng ngâm nga êm dịu. Từ trong đó có thể thấy rừng vàng sáng lấp lánh lờ mờ, vầng sáng có màu vàng, cũng có màu bạc, chúng cứ như vậy mà quanh quẩn bên người hắn. Mà trong hiện thực, trên người hắn cũng bắt đầu tản mát ra từng luồng hào quang như ẩn như hiện, không có năng lượng, nhưng vầng sáng cứ luân phiên mà lóe lên từng màu ngân kim như quả trứng trước kia. Hắn ngủ rất say, luồng hào quang màu vàng cùng màu kia cũng dần thu lại theo thời gian. Lại như chưa từng có gì xảy ra, nhưng khi hai luồng sáng đó hoàn toàn biến mất thì lại có một vòng ánh sáng trắng lặng lẽ xuất hiện từ dưới chân hắn, mà vào lúc này quanh thân thể hắn lại đột nhiên phóng ra thêm một luồng sáng vàng nhàn nhạt làm vòng sáng màu trắng kia nổi bật rõ ràng. Quầng sáng cứ trôi mãi đến đỉnh đầu hắn mới chậm rãi biến mất. Nhưng còn chưa kết thúc. Thân thể của hắn đột nhiên lại biến thành màu bạc, lại là một vòng sáng nữa bay từ dưới chân lên, nhưng lần này là vòng sáng vàng, nó lại tiếp tục bay dần lên tới đỉnh đầu hắn mới hoàn toàn biến mất. Căn phòng lại một lần nữa trở nên lờ mờ, nhưng ở trong cái lờ mờ này phảng phất như có một vòng xoáy nhỏ hút lấy tất cả ánh sáng xung quanh, cả ánh trăng cũng không thể xuyên qua khe hở mà rọi xuống mặt đất. Vòng xoáy này xuất hiện ở bụng dưới của Lam Hiên Vũ, không biết qua bao lâu vòng xoáy mới lặng yên mà biến mất, ngay tiếp theo lại là một vòng sáng màu ám lam chậm rãi bay ra từ rốn của hắn, nó lảo đảo mà rơi vào ngón cái trên tay phải hắn. Màu ám lam dần thu lại, nó cứ ở yên đó mà biến thành một chiếc nhẫn nho nhỏ rộng chừng nửa phân. Hiên Vũ vẫn ngủ rất say, rất ngọt ngào như tất cả mọi thứ vừa phát sinh chẳng có liên quan gì tới hắn vậy. Sáng sớm hôm sau. Trời mới vừa tờ mờ sáng, Lam Tiêu đi tới mà đẩy cửa phòng của Lam Hiên Vũ ra. Hắn bước tới bên giường mà sờ trán con mình, sau khi xác nhận được nhiệt độ cơ thể của Lam Hiên Vũ vẫn bình thường thì hắn mới nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Hiên Vũ, dậy thôi" Lam Hiên Vũ có chút mơ màng mở hai mắt ra, hắn mờ mịt mà nhìn về phía cha mình"Ba, con muốn ngủ chút nữa " " dậy thôi dậy thôi, Mọi thứ đều bắt đầu từ sáng sớm. Mặc dù con đang nghỉ hè nhưng vẫn có thể học ở nhà a. Huống chi giờ con đã là một hồn sư rồi, tuy rằng chỉ là một hồn sĩ nhưng đó cũng là hồn sư. Con có muốn mình có thể trở nên cường đại không đây?" "Có" Tiểu Hiên vũ không chút do dự mà đáp, lúc này hắn cũng đã tỉnh táo được vài phần. " vậy thì đứng lên thôi. Hôm nay ba sẽ bắt đầu dạy con cách tu luyện hồn lực." Lam Tiêu vừa nói vừa bế hắn từ trên giường lên. "Hả?" Đúng lúc này hắn lại vô tình nhìn vào tay phải của Lam Hiên Vũ. "Hiên Vũ, chiếc nhẫn này của con là ở đâu ra vậy?" Lam Tiêu kinh ngạc mà hỏi. Tiểu Hiên Vũ cũng cúi xuống mà mìn tay mình, hắn ngây ra mà nói: "con không biết nha. Cái này không phải của con." Lam Tiêu cầm tay hắn mà nhìn một cách cẩn thận. Đây là một chiếc nhẫn màu ám lam, nhìn qua thì nó có vẻ thập phần thâm sâu, bên trên còn có vài hoa văn cực kì tinh xảo nhưng cũng không rõ rệt. Khi hắn cẩn thận quan sát thì đột nhiên có loại cảm giác thoáng mê muội xuất hiện, dường như chiếc nhẫn kia đang thôn phệ lấy tinh thần hắn vậy. Hắn hoảng sợ,vội vàng quay đầu đi chỗ khác. Sáu năm rồi, từ khi Lam Hiên Vũ tới bên bọn họ đến bây giờ cũng đã trọn vẹn sáu năm. Sáu năm, tiểu Hiên Vũ chưa bao giờ biểu hiện ra chút khác thường nào, thế cho nên những nghiên cứu viên trong sở nghiên cứu cũng đã quên lai lịch của hắn luôn rồi, Tất cả đều coi hắn là con của Nam Trừng cùng Lam Tiêu. Thế nhưng tất cả sự bình thường có lẽ đã dừng lại từ ngày hôm qua. Khi hắn thức tỉnh được vũ hồn thì tất cả đều trở nên khác lạ. Nếu chỉ là Lam Ngân Thảo có Tiên Thiên Mãn Hồn Lực thì còn có thể đi tìm những thứ đã xảy ra trong lịch sử. Cho dù không phải Lam Ngân Hoàng cũng đã từng có tình huống tương tự xuất hiện. Thế nhưng giờ thì chiếc nhẫn kia là từ đâu mà đến? Lam Tiêu vội vàng ôm Lam Hiên Vũ tới bên giường, hắn kéo màn ra rồi cẩn thận kiểm tra cửa sổ. Nhưng cũng không có bất kỳ dấu vết bị mở ra nào. Tất cả đều rất bình thường. " con có cảm giác gì không,lúc chiếc nhẫn này được đeo lên tay chẳng hạn?" Tiểu Hiên vũ mờ mịt mà lắc đầu. Lam Tiêu nói: " khi con nhìn vào nó thì có cảm giác không thoải mái gì không" Giờ hắn lo nhất là thứ này sẽ ảnh hưởng tới thân thể của Lam Hiên Vũ. "Không có cảm giác gì cả, nhìn nó rất đẹp mà ba." Tiểu Hiên vũ hứng thú mà nhìn chiếc nhẫn trên tay, hắn cũng đã thử tháo nó ra nhưng có dùng lực mà kéo hay làm cách nào thì nó cũng bất động, cứ như là nó sinh trưởng trên tay hắn luôn rồi vậy. "Ba, con không tháo được nó." “Để ba thử xem." Lam Tiêu luôn tràn đầy cảnh giác với cái nhẫn thần bí này,hắn đang chuẩn bị tháo ró ra thì một màn quỷ dị lại xuất hiện. Ngay khi nhón tay của Lam Tiêu đụng vào chiếc nhẫn thì một cỗ lực lượng thần bí phóng ra từ trên mặt nhẫn làm bắn tay hắn ra. Bởi vì quá mức đột nhiên nên Lam Tiêu buông lỏng tay, Lam Hiên Vũ liền rớt xuống. "Ai ui... ba" may mắn là vẫn còn đang đứng cạnh giường nên tiểu Hiên vũ chỉ bị ngã xuống giường, nhưng vẫn làm hắn sợ giật bắn mình. "Ba xin lỗi, ba không cố ý."sau khi Lam Tiêu bị cỗ lực lượng kia trùng kích thì cũng đã lui về sau hai bước mới có thể đứng lại, nhưng trong lòng hắn đã nổi lên từng trận sóng to gió lớn. Làm sao hắn còn có thể bình tĩnh được chứ? Chiếc nhẫn kia từ đâu mà đến? Mình còn không có cách nào đụng vào nó, có muốn lấy xuống cũng không được. Tất cả những thứ này đều chứng minh sự khác thường của con mình. Sáu năm rồi, cho tới bây giờ thì cơ thể hắn mới bắt đầu xuất hiện ra cái khác thường này. Mình nên làm gì bây giờ? "Hiên Vũ, con đi rửa mặt trước đi, lát nữa ba sẽ tới tìm con."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang