[Dịch] Đấu La Đại Lục III - Sưu tầm
Chương 7 : Ở lại làm muội muội huynh đi
.
Dịch giả: Tiểu BăngĐắm chìm trong thế giới Lam Ngân Thảo, Đường Vũ Lân như nghe thấy rất nhiều âm thanh, những âm thanh này rất nhỏ, nhưng không chỗ nào không có.
Lam Ngân Thảo yếu ớt, nhưng có sinh mệnh lực ngoan cường, chúng là loại thực vật có số lượng nhiều nhất trên đại lục, đã kiên cường tồn tại ngàn vạn năm.
Những Hồn Thú cường đại, đều đã gần như diệt tuyệt, nhưng Lam Ngân Thảo vẫn bao phủ khắp nơi như mấy vạn năm trước.
Đường Vũ Lân mơ hồ cảm giác được trong không khí có một tồn tại nhỏ bé đã lặng lẽ tràn vào thân thể mình, dung nhập vào Hồn Lực yếu ớt của mình. Sự dung hợp xảy ra không nhanh, số lượng cũng không có bao nhiêu, nhưng nó vẫn cảm giác được hồn lực của mình tăng lên từng chút, dù mức tăng rất ít, nhưng rất ổn định và kéo dài.
Không biết qua bao lâu, Đường Vũ Lân từ trong minh tưởng tỉnh lại, toàn thân khoan khoái nhẹ nhàng.
Nhưng nó vội nhảy dựng, vì nhìn thấy phụ thân đang ngồi trước mặt cách đó không xa.
"Phụ thân, sao người về sớm thế?" Đường Vũ Lân kinh ngạc nhìn Đường Tư Nhiên.
Đường Tư Nhiên mỉm cười: "Đâuc ó sớm, trời tối rồi. Con học được minh tưởng rồi hả? Xem ra, Hồng Sơn Học Viện dạy học cũng không tệ!"
Đường Vũ Lân hưng phấn: "Đúng vậy ạ! Con còn có thể làm nữa nha. Phụ thân, con vừa mới cảm giác được giống như có cái gì rất nhỏ thứ vừa dung nhập vào trong thân thể con, sau đó ta Hồn Lực được tăng lên, vậy coi như đã học được minh tưởng đúng không?"
Đường Tư Nhiên cả kinh, chỉ mới một ngày đã nắm được minh tưởng? Trạng thái con vừa nói, chính là cảm giác của minh tưởng đó! Cái này không chỉ là do dạy tốt, hồi trước mình. . .
"Đúng vậy, con đã học được. Xem ra, ngộ tính con của ta rất không tồi nha!" Đường Tư Nhiên đối với con trai chưa bao giờ keo kiệt lời khích lệ. Trong mắt ông, một đứa trẻ lớn lên, phải thường được khen ngợi, vì với chúng, được tin tưởng là điều quan trọng nhất.
Đường Vũ Lân được cha khen nhưng không hề đắc ý, vì sắc mặt Đường Tư Nhiên đã nghiêm túc hẳn lên.
"Con trai, có việc muốn hỏi con."
Đường Vũ Lân rất ít nhìn thấy phụ thân nghiêm túc như vậy, vội chăm chú, "Sao vậy phụ thân? Con làm điều gì sai à? Người nói nam tử hán thì phải dũng cảm, dũng cảm đấu tranh với người xấu. Hơn nữa, hôm nay ở trường học, ai cũng cười nhạo Lam Ngân Thảo của con, nhưng con đâu có đánh nhau với ai. Con rất ngoan mà."
Đường Tư Nhiên nói: "Dũng cảm đương nhiên không sai, nhưng dũng cảm phải có trí tuệ đồng hành. Nếu con đã biết không thể cứu người mà an toàn, thì phải đi tìm xin giúp đỡ, chứ không phải tự mình xông đi lên. Nếu không phải ngươi đưa ra Võ Hồn dọa bọn chúng bỏ chạy, thì chính con cũng sẽ gặp phải nguy hiểm. Như vậy không phải là dũng cảm, mà là lỗ mãng."
Đường Vũ Lân nghiêm túc suy nghĩ một lúc, cúi đầu nói: "Phụ thân, con sai rồi."
Đường Tư Nhiên gật đầu, con trai chịu nhận sai, nghĩa là nó đã ý thức được điểm sai.
"Nam tử hán chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm tương tự."
"Dạ." Đường Vũ Lân gật đầu.
Đường Tư Nhiên mỉm cười: "Tốt, vậy chúng ta nói sang vấn đề tiếp theo."
Đường Vũ Lân kinh ngạc: "Còn vấn đề khác nữa?"
Đường Tư Nhiên hừ một tiếng, "Đương nhiên. Con mới sáu tuổi, đã dẫn con gái người ta về nhà, đến khi lớn lên sẽ tới mức nào hả? Anh hùng cứu mỹ nhân, con giỏi thật ha!"
Đường Vũ Lân lúc này mới nhớ ra vụ Na Nhi vội hỏi: "Phụ thân, Na Nhi tìm được nhà chưa? Muội ấy đẹp quá."
Đường Tư Nhiên lắc đầu: "Mẫu thân con dẫn nó tới phòng hành chính kiểm tra, nhưng không tìm được dữ liệu đăng ký của nó."
Đường Vũ Lân hỏi: "Vậy bây giờ làm sao?"
Đường Tư Nhiên đáp: "Con nói đi, bây giờ nên làm cái gì?"
Đường Vũ Lân suy nghĩ: "Phụ thân, hay để muội ấy ở lại nhà chúng ta luôn, có được không?"
Đường Tư Nhiên như cười mà không phải cười nhìn nó, "Ở nhà chúng ta? Phụ thân, mẫu thân không nuôi nổi tới hai đứa con đâu!"
Đường Vũ Lân chặn ngang: "Con có thể chăm sóc muội ấy, ngay sau khi con tan học."
Đường Tư Nhiên cười: "Thôi được rồi, ăn cơm trước đi."
Đi ra phòng khách, Đường Vũ Lân vui vẻ nhìn thấy Na Nhi đã ngồi bên bàn cơm, vẫn là bộ dáng cực biết vâng lời.
"Na Nhi!" Đường Vũ Lân kêu lên, sôi nổi chạy tới bên cạnh, rất tự nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ.
Lang Nguyệt nói: "Không tìm ra dữ liệu của con bé, đành phải đưa nó vào cô nhi viện thôi."
"Đừng mà! Mẫu thân. Để Na Nhi ở lại đi." Đường Vũ Lân dang tay, chặn trước người Na Nhi, "Đừng đưa muội ấy vào cô nhi viện, để muội ấy ở lại đây được không? Cùng lắm thì sau này con ăn ít đi một tí."
Na Nhi ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Đường Vũ Lân đang chắn trước mặt. Thân hình đó không to cao, nhưng đầy che chở, làm mắt cô bé đỏ lên.
Lang Nguyệt nói: "Lân Lân, con không thể tùy tiện làm chủ thay người ta. Con nên hỏi Na Nhi, xem cô bé có muốn ở nhà chúng ta hay không, hay là muốn tới cô nhi viện!"
Đường Vũ Lân xoay người, nhìn Na Nhi, "Na Nhi, ở lại đây đi. Mẹ nấu cơm ngon lắm, phụ thân cũng rất tốt. Muội có thể ở chung phòng với huynh. Huynh sẽ bảo vệ muội. Huynh vẫn luôn muốn có em gái, muội ở lại làm muội muội huynh đi, được không?"
"Được." Na Nhi gật đầu.
"Hay quá, con có muội muội rồi." Đường Vũ Lân vui vẻ nhảy tưng.
Sự thật chứng minh, con nít không thể khống chế sức ăn của bản thân, dù hôm nay Lang Nguyệt đã nấu thêm rất nhiều cơm, nhưng vẫn không đủ cho hai Đại Vương ăn nó. Đúng vậy, hai đứa. Chẳng những Đường Vũ Lân ăn nhiều hơn hẳn, mà Na Nhi nhìn nhỏ nhắn xinh xắn cũng là cái thùng cơm không đáy, ăn không thua Đường Vũ Lân bao nhiêu. Hai đứa ăn luôn cả phần cơm trưa Lang Nguyệt chuẩn bị cho Đường Tư Nhiên ngày mai, và vẫn còn ra vẻ chưa ăn no.
Trong nhà chỉ có hai gian phòng, Na Nhi ở lại, đương nhiên phải ở chung phòng với Đường Vũ Lân. Hai cha con Đường Tư Nhiên, Đường Vũ Lân dùng ván gỗ đóng thêm một cái giường.
Na Nhi tựa hồ rất mệt, nhanh chóng ngủ thiếp đi.
"Phụ thân, con đi minh tưởng." Đường Vũ Lân rất hài lòng về khả năng minh tưởng của bản thân, luôn nhớ tới cảm giác khi minh tưởng. Nó muốn trở thành Hồn Sư, trở nên cường đại, giờ lại có thêm một lý do nữa, là bảo vệ muội muội.
Bình luận truyện