[Dịch] Đấu La Đại Lục III - Sưu tầm
Chương 3 : Nhà của tiểu Vũ Lân
.
Dịch giả: Tiểu Băng
Mãi tới khi ra khỏi cổng Hồng Sơn Học Viện, Đường Vũ Lân vẫn còn đờ đẫn.
Với tư cách có được Võ Hồn, lại còn có cả Hồn Lực nên nó được xếp vào lớp Hồn Sư. Trong một học viện sơ đẳng, lớp Hồn Sư chính là lớp trọng điểm.
Đầu nó phình ra, trong người nóng hực, giống như cái năng lượng bạo lực ban nãy vẫn còn chưa tán hết, Đường Vũ Lân thấy hơi chóng mặt.
"Con trai, con chính là ngàn người mới tìm được một đó!" giọng nói hiền hòa của Đường Tư Nhiên đánh thức Đường Vũ Lân từ trong u ám.
Nó ngẩng đầu nhìn phụ thân, nhìn đôi mắt hiền hòa yêu thương của phụ thân, "Phụ thân, Lam Ngân Thảo không phải phế Võ Hồn sao?"
Đường Tư Nhiên nghiêm túc: "Phế Võ Hồn thì sao? Con có biết, có được Hồn Lực, chính là ngàn người mới có một, một phế Võ Hồn mà còn có được Hồn Lực, đó chẳng phải là càng hiếm quý hay sao? Nên, con của ta là độc nhất vô nhị. Phụ thân không phải đã kể cho con nghe chuyện Đường Tam tổ sư khai sáng Đường Môn hay sao? Ngài ấy cũng chỉ có Lam Ngân Thảo Võ Hồn mà thôi. . ."
Nhà của Đường Vũ Lân, ở khu bình dân của Ngạo Lai Thành, phụ thân Đường Tư Nhiên là một người sửa chữa Cơ Giáp, chuyên sửa chữa linh kiện cơ giáp Hồn Đạo đơn giản, vì tay nghề chỉ bình thường, nên chỉ kiếm được đủ tiền để sống qua ngày.
Mẫu thân Lang Nguyệt là bà chủ gia đình, một tay nuôi lớn Đường Vũ Lân, nấu ăn rất ngon.
Một phòng khách mười mấy mét vuông, một phòng bếp, một nhà vệ sinh, và hai phòng ngủ chưa tới 10m², chính là căn nhà của nó.
"Con trai, đã về rồi! Đói bụng không, mẫu thân nấu cơm cho con rồi." Lang Nguyệt không thể gọi là rất đẹp, nhưng thuỳ mị dịu dàng, ngồi xổm xuống, mỉm cười ôm lấy Tiểu Vũ Lân.
"Mẫu thân, con không đói, con hơi mệt, con muốn ngủ một chút." Đường Vũ Lân ôm cổ mẹ, rồi nhanh chân chạy về phòng mình.
Nhìn theo bóng lưng nhỏ bé, Lang Nguyệt nhìn trượng phu, khẽ thở dài, "Thằng bé này, từ nhỏ đã muốn trở thành Hồn Sư, làm Hồn Sư đâu có dễ dàng như vậy! Chúng ta phải an ủi nó."
Đường Tư Nhiên đi tới cái bàn ăn nhỏ ngồi xuống, cơm trưa có rau xào, sườn hầm, rau trộn, và canh, ba món mặn một món canh, thế là đã rất phong phú đối với Đường gia.
"Nó có Hồn Lực cộng sinh, nhưng ta thà rằng nó không có." Đường Tư Nhiên thở dài.
Lang Nguyệt kinh ngạc ngồi xuống bên cạnh trượng phu, "Nói gì kia? Vũ Lân có Hồn Lực? Vậy không phải nói, nó thật sự có có thể trở thành Hồn Sư?"
Đường Tư Nhiên cười khổ: "Đâu có dễ vậy, Võ Hồn của nó là Lam Ngân Thảo, Tiên Thiên Hồn Lực cấp ba, muốn trở thành Hồn Sư nói dễ vậy sao? Vì có Hồn Lực nên sẽ được phân vào lớp Hồn Sư, ta sợ nó không theo nổi."
Lang Nguyệt ngẩn người, hiểu ngay ý của trượng phu, "Vậy Vũ Lân nó. . ."
Đường Tư Nhiên nói: "Nó bị đả kích, suốt đường về không nói lời nào. Nhưng mà, con trai nhà chúng ta, trong quá trình lớn lên thế nào cũng gặp phải khó khăn, để cho nó yên tĩnh là được."
Lang Nguyệt lo lắng nhìn phòng con trai, thở dài, bới cơm cho trượng phu, "Ăn cơm trước đi, chúng ta từ từ dỗ nó. Vũ Lân từ nhỏ đã rất nghe lời, không được, chúng ta phải chuyển nó vào lớp bình thường."
"Ừ."
Vợ chồng Đường Tư Nhiên không biết, Đường Vũ Lân không phải vì đả kích nên không ăn cơm trưa, mà nó là thật sự buồn ngủ.
Vừa vào trong phòng, nó ngã ngay xuống giường, ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, cả người Đường Vũ Lân vặn vẹo, da đỏ bừng lên, nếu bây giờ vợ chồng Đường Tư Nhiên có mặt ở đây, sẽ nhận ra nhiệt độ cơ thể của nó đang tăng nhanh kinh người.
Làn da đỏ bừng dần trở nên trong suốt, những đường kinh mạch hiện ra, mơ hồ còn nhìn thấy cả máu đang chảy bên trong, tốc độ máu chảy của nó hiện giờ rất nhanh, ít nhất gấp ba bình thường.
Ở trán, đường vân vàng lại hiện ra, vẫn là dạng ô lưới, kéo dài từ đầu xuống dưới chân, sau đó lại kéo ngược trở lên.
Cứ lên xuống như thế ba lần, đường vân vàng mới biến mất, xương cốt Đường Vũ Lân có biến đổi nho nhỏ, sau đó lại trở về bình thường, nhiệt độ cơ thể cũng dần dần hạ xuống bình thường, nó ngủ càng say.
Trong lúc ngủ mơ, Đường Vũ Lân thấy mình đi tới một mảnh đại thảo nguyên đầy Lam Ngân Thảo, bầu trời có màu vàng, hình như có một con quái vật khổng lồ từ trên trời giáng xuống, nó chỉ tới kịp nhìn thấy cái miệng to tướng màu vàng, rồi thấy mình bị nuốt vào trong một thế giới vô biên màu vàng.
"Á ——" nó hét to, ngồi bật dậy, Đường Vũ Lân cảm thấy cả người nó dinh dính toàn là mồ hôi nhơm nhớp, rất là khó chịu.
Nhà không giàu làm nó sớm hiểu chuyện hơn bạn bè và lứa, nên nó không gọi cha mẹ, mà tự cởi quần áo chạy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, nó kinh ngạc nhìn thấy người nó tuy đầy mồ hôi, nhưng lại có một mùi thơm nhàn nhạt, nhưng sau khi tắm xong, thì mùi thơm đó cũng biến mất.
"Ồ, Lân Lân đâu?" giọng Lang Nguyệt vang lên bên ngoài.
"Mẫu thân, con ở trong này, con đang tắm." Đường Vũ Lân chỉ mặc cái quần lót từ phòng vệ sinh chạy ra.
Lang Nguyệt trách con: "Nhanh đi mặc quần áo, đừng để cảm lạnh." Bà khẽ nắn cái mặt trắng trẻo mềm mại của con, đẩy nó vào trong phòng.
Đóng kỹ cửa phòng, Lang Nguyệt lầm bầm: "Da thằng nhóc này vừa mềm vừa êm, làm mẹ nó mà còn thấy ghen."
Đường Vũ Lân thay đồ xong đi ra, mới biết ngoài trời đã tối, mình đã ngủ suốt một buổi.
Đường Tư Nhiên hôm nay đã xin nghỉ, nên đang ở nhà, vẫy Đường Vũ Lân, "Con trai, tới đây."
Đường Vũ Lân tới ngồi cạnh phụ thân, Đường Tư Nhiên vừa định nói, đã nghe thấy bụng Đường Vũ Lân réo lên vì đói, thì phì cười.
Đường Vũ Lân cười hì hì: "Mẫu thân, cơm ăn được chưa? Con đói."
"Ăn đi." Lang Nguyệt bới cho nó chén cơm, trừng mắt với trượng phu, ý bảo để thằng bé ăn xong rồi hãy nói.
Lúc Đường Vũ Lân giơ bát ra lần thứ tư, Đường Tư Nhiên và Lang Nguyệt đều kinh hãi, dù không ăn cơm trưa, cũng đâu ăn nhiều tới như vậy!
"Mẫu thân, ngon quá, cho con chén nữa. . ."
Bình luận truyện