[Dịch] Đao Kiếm Thần Hoàng
Chương 7 : Linh dược vào tay
.
Đinh Hạo còn nhớ định luật võ hiệp hắn đọc rất nhiều lần cóm ột điều khoản là nhân vật chính mà té xuống núi là chắc chắn có kỳ ngộ. Đinh Hạo cảm thấy hắn luôn may mắn, hôm nay gặp gỡ hợp nửap hần đầu định luật võ hiệp, nếu có thể tìm được thần binh lợi khí, bí tịch võ công gì đó trong hang núi mới là không uổng chuyến đi này.
Ai ngờ trong hang núi trừ bàn, ghế đá ra không có chỗ đặc biệt gì.
Đinh Hạo hận không thể đào sâu ba tấc đất cũng không phát hiện ra cái gì.
Đinh Hạo khẽ thở dài:
- Làm người phải nhân hậu, không thể quá tham lam, đại nạn không chết đã tốt lắm rồi. Không chừng chất lỏng đen nhạt trong hố đá này là bảo bối gì rất ghê gớm, ít nhất cứu mạng ta. Tiếc rằng hiện tại không có cách nào đem theo chất lỏng.
Đinh Hạo thất vọng ngừng tìm tòi.
Trong hang núi không nước, không thức ăn, nên tìm cách trở về.
Đinh Hạo dọc theo con đường đi ra cửa hang núi.
Bên dưới là vực sâu vạn trượng.
Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn bốn phương tám hướng, chỉ tấy khói đen cuồn cuộn, từng đợt gió rít gào.
Nhưng nhìn lên trên, xuyên qua khói đen mơ hồ thấy từng ngôi sao nhấp nháy ánh sáng. Có vẻ như Đinh Hạo không hôn mê quá lâu, ít nhất bầu trời chưa sáng.
Có thấy thấy ánh sao chứng minh hang núi cách mặt đất không qua xa, Đinh Hạo có hy vọng leo lên.
- Lạ quá, ta té xuống vực rốt cuộc làm sao đi vào hang núi, còn ngâm trong chất lỏng hố đá?
Đinh Hạo không thể hiểu nổi.
Đinh Hạo tập thể dục nhi đồng bài thứ tám hai lần trong cửa hang núi, giãn cá cơ, gân. Đinh Hạo cắm kiếm rỉ sét sau lưng, bấu mấy khối đá nhô ra ở cửa hang núi, cẩn thận bò lên trên.
May mắn kiếp trước có một thời gian Đinh Hạo rất hứng thú với leo núi, từng tham gia vài hoạt động leo núi, biết chút kỹ xảo nên không tới mức luống cuống tay chân.
Đinh Hạo giống con thằn lằn giãn tứ chi dán chặt vách đá, chậm rãi leo lên trên.
Sau lưng Đinh Hạo là gió rít gào, lực hút đáng sợ trong khói đen tùy thời hút đi hắn.
Quá trình này vô cùng nguy hiểm.
Sơ sẩy một chút là sẽ bị gió cuốn đi rơi xuống vực sâu vạn trượng, tan xương nát thịt, vạn kiếp bất phục.
Hơn nữa chỗ này có sức hút lớn kinh người, hơn bình thường, từng bước kinh tâm.
Đinh Hạo leo lên chừng hai mươi thước thì thấy tứ chi cực kỳ đau nhức, kiệt sức. Đinh Hạo cắn răng kiên trì tiếp tục leo lên, năm ngón bấu chặt đá nhô ra, mũi chân đứng vững vài chỗ chịu lực.
Mồ hôi Đinh Hạo tuôn như tắm.
Người Đinh Hạo ước nhẹp mồ hôi, hắn thở hào hển, không dám thả lỏng.
Đinh Hạo lại leo lên hai mươi mấy thước, hắn hoàn toàn kiệt sức, toàn thân cơ bắp đau xót như bị dao cắt, cánh tay sắp mất cảm giác.
Nhưng lúc này đột nhiên có chuyện không ngờ xảy ra . . .
Khí lưu nóng kỳ lạ từng giọt không dứt chảy xuôi khắp người Đinh Hạo, như bàn tay tình nhân dịu dàng vuốt ve mỗi tấc cơ thể hắn.
Tiếp theo cơ thể Đinh Hạo đau nhức, mệt mỏi không còn.
Đinh Hạo cảm thấy như được tái sinh, có sức khẻo gấp trăm lần.
Lực lượng thân thể không chút báo trước tăng vọt gấp đôi.
Nếu nói lúc trước có lực lượng bốn trăm lần thì bây giờ Đinh Hạo sở hữu lực lượng hơn ngàn cân.
Tốc độ Đinh Hạo leo lên nhanh hơn nhiều.
Đinh Hạo lại leo bốn mươi mấy thước thì lần thứ hai kiệt sức, chuyện trước kia lại xảy ra.
Trong đan điền đột nhiên sinh ra khí nóng chảy toàn thân.
Lực lượng mới sinh ra thổi quét hết thảy mỏi mệt thống khổ.
Cứ thế lặp lại, biến dị giống nhau xảy ra sáu lần, Đinh Hạo cách mặt đất chưa đến trăm thước.
Lúc này cách Đinh Hạo không xa, chỗ vách đá nhô ra có vài luồng sáng đỏ chớp lóe.
- Ủa? Mấy luồng sáng đỏ . . . Đó là . . . Ta bò đến bên cạnh chỗ sinh ra Long Tâm Huyền Thảo! Nam nhân trung niên đây thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
Đinh Hạo nhìn thấy luồng sáng đỏ gần người thì mừng như điên.
Đinh Hạo không chút do dự cẩn thận dịch chuyển qua, hái xuống sáu gốc Long Tâm Huyền Thảo đỏ thẫm tỏa ánh sáng đỏ, hình dạng giống nhân sâm. Đinh Hạo cẩn thận bỏ vào y phục rách rưới.
Nói đến cũng kỳ, chỗ đá nhô ra chỉ to cỡ bàn tay, không chút bắt mắt. Bên trên đá chỉ có tầng đất đen rộng ba ngón tay thế nhưng mọc sáu gốc linh thảo, thật là đại thế giới không gì không có.
Linh thảo vào tay, lòng Đinh Hạo vô cùng hưng phấn.
Đinh Hạo nghỉ ngơi một lúc, một hơi thuận lợi bò lên đỉnh vách đá, trở về mặt đất.
- Phù, má ơi, rốt cuộc bò lên. Nhảy điệu nóng bỏng với tử thần xong, sau này thề sẽ không lỗ mãng như vậy nữa!
Đinh Hạo nằm dưới đất thở phì phì như trâu. Đinh Hạo cảm thấy lần này hắn hơi mạo hiểm, bây giờ nghĩ lại còn run, sau này hắn phải cẩn thận hơn.
Nhưng mới rồi Đinh Hạo leo vách đá vực sâu năm, sáu trăm thước làm thân thể sinh ra biến đổi cực kỳ lạ lùng. Không chỉ lực lượng cơ thể tăng vọt, khi hắn toát mồ hôi như mưa thì vài chất bẩn đầy mỡ đen thui chui ra từ lỗ chân lông, khô cạn thành một tầng vỏ đen mỏng trên người Đinh Hạo.
Loại tình huống này cực kỳ giống với thoát thai hoán cốt, phạt mao tẩy tủy trong truyền thuyết.
Đinh Hạo nhúc nhích, vỏ đen rớt xuống lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết rồi lại cực kỳ cứng cỏi, đầy co giãn.
Khí chất của Đinh Hạo thay đổi hoàn toàn, như thần tiên lạc giữa nhân gian. Đinh Hạo đứng bên vách núi toát ra khí chất xuất trần. Góc chân trời đã toát ra ánh bình minh.
* * *
Một ngày mới sắp bắt đầu.
Thần phong thổi đến, đũng quần Đinh Hạo cảm thấy mát.
Đinh Hạo cúi đầu nhìn, dở khóc dở cười. Bộ đồ Đinh Hạo mặc rách tung tóe, đáy quần rách một lỗ hổng, cậu nhỏ uy phong lắc lư trong thần phong.
May mắn không thiếu một gốc Long Tâm Huyền Thảo nào, nằm gọn trong quần áo Đinh Hạo.
Đinh Hạo sửa sang lại y phục, che đi chỗ hiểm, nhắm một hướng dọc theo tuyến đường an toàn không có khói độc, đầm lầy, tới mép rừng đá rác. Đinh Hạo cất bước chạy nhanh trên đường nhỏ hướng tới nhà mình.
- Ủa? Sao ta bỗng nhiên chạy nhanh như vậy?
Đinh Hạo đạp ra một bước, giật nảy mình.
Thân thể tràn ngập lực lượng, sải một bước dài ba, bốn thước. Thân thể nhẹ như liễu không bị trọng lực trói buộc, toàn thân nhẹ nhàng giống như Đinh Hạo học khinh công trong truyền thuyết.
Chớp mắt Đinh Hạo đi tới bên ngoài hàng rào sân nhỏ.
* * *
Mặt trời ban mai chiếu xuống, sân nhỏ yên bình xinh đẹp.
Đinh Hạo nhíu mày.
Đinh Hạo ngửi được mùi nguy hiểm.
Bình luận truyện