[Dịch]Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu - Sưu tầm
Chương 5 : Giết gà dọa khỉ
                                            .
                                    
             Sau đêm hôm đó Lâm Thanh Uyển trở nên trầm mặc, rất nhiều thời gian nàng toàn nhìn trần xe ngựa không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tình  trạng như vậy còn kéo dài mấy ngày liên tục sau đấy mới chuyển biến một  chút, rốt cuộc Tiểu Hoa không cần phải dùng ánh mắt điềm nhiên thỉnh  thoảng lo lắng nhìn nàng nữa. Lâm Thanh Uyển biết Tiểu Hoa lo lắng mấy  ngày nay, ngoài buồn cười còn có chút cảm động.
Trong lúc cuộc đời hèn mọn nhất gặp được một người như Tiểu Hoa, nàng thật lòng cảm tạ trời xanh đã ban ân cho nàng.
Tiểu Hoa rất giống với kiếp trước của nàng.
Cứng  cỏi, kiên cường, dễ dàng thỏa mãn với bản thân, giỏi về tự an ủi bản  thân, luôn có thể tự tìm ra những niềm vui hi vọng trong hoàn cảnh khó  khăn… Mà chỉ cần một tia vui vẻ ấy có thể chống đỡ cho họ bước qua hoàn  cảnh gian nan nhất này…
Không oán hận, không cam chịu, cũng không  có tự ai tự oán, một lòng luôn mang hi vọng, có thể thích ứng trong mọi  tình cảnh nhìn thẳng vào vận mệnh đón nhận tất cả….
Tốt, không tốt, hạnh phúc, đau khổ…
Thật  ra mấy ngày nay nàng cũng không có suy nghĩ gì, càng không luẩn quẩn  trong lòng, rất nhiều thời gian đầu óc nàng đều là trống rỗng, thời gian  còn lại chỉ là suy xét, phân tích tình cảnh trước mắt của mình.
Đã  loại trừ khả năng bị bán vào thanh lâu, như vậy sau này khả năng lớn  nhất không phải là bị bán vào gia đình nhà giàu làm nô bộc, thì chính là  như Lâm Thanh Lan nói "bán cho kẻ chân đất trong núi làm tức phụ"…
Lâm Thanh Uyển nghĩ khả năng sau là cao nhất.
Dù  là Lâm Thanh Lan hay là Liễu thị cũng đều không cho phép Lâm Thanh Uyển  rơi vào loại địa phương dơ bẩn kia, bởi vì bọn họ sợ thanh danh của  mình bị hao tổn, bọn họ sợ nàng cá chết lưới rách, còn bởi vì nàng họ  Lâm…
Bọn họ tính toán rất kĩ, bọn họ có thể bức bách ngươi, áp  bức ngươi, thậm chí nhục nhã ngươi, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không bức  ngươi đến đường cùng.
Mọi người đều có tính thuận theo hoặc phản  kháng, khi không phản kháng được họ sẽ thuận theo, nhưng khi thuận theo  mà vẫn bị bức không thể đi được nữa, đại đa số mọi người sẽ lựa chọn  bùng nổ hoặc là cá chết lưới rách.
Còn chưa biết "cá chết" hay  "lưới rách" có xảy ra hay không nhưng bọn họ sẽ không lựa chọn mạo hiểm,  bởi vì không đáng. Bọn họ đang đứng tại vị trí cao cao tại thượng, làm  sao sẽ vì một người nhỏ bé mà làm hỏng thanh danh của mình chứ?
Lâm  Thanh Uyển một lần nữa cảm may mắn vì tuổi tác và thủ đoạn của Lâm  Thanh Lan còn chưa đủ ác đã không giết nàng, trong lúc Lâm Thanh Lan  không đuổi tận giết tuyệt giải quyết nàng, thân phận "Lâm Thanh Uyển"  lại trở thành chỗ dựa lớn nhất của nàng.
Bọn họ không dám đánh cuộc, mà nàng "chân trần không sợ mang giày"!
“Yên tâm đi, ta sẽ không luẩn quẩn trong lòng.” Lâm Thanh Uyển nặn ra một khuôn mặt tươi cười nói với Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa gập gập ngón tay ngượng ngùng quay đầu sang chỗ khác nói: “Ai thèm lo lắng cho ngươi.”
Lâm Thanh Uyển cười càng thêm vui vẻ, đây là nụ cười thật lòng đầu tiên từ lúc nàng xuyên không.
******************************
Sau đấy phát sinh một việc càng khiến Lâm Thanh Uyển tắt rụp ngọn đèn "không cam lòng" cuối cùng về việc trốn chạy.
Đó là một buổi tối đếm khi mọi người đều đã ngủ, cũng như bao đêm khác đoàn xe không có chỗ nghỉ chủ yếu là ngủ dã ngoại.
Mỗi  lần ngủ nghỉ toàn những nơi hoang vắng, lúc ấy Tiền bà tử cùng đám  người tay chân rất cảnh giác, mỗi buổi tối đều an bài người thay nhau  gác đêm. Nhưng có người lại không biết, cũng không phải là mọi người đều  giống Lâm Thanh Uyển quan sát kĩ hoàn cảnh "Cân nhắc sau đó mới làm".  Cho nên vào một đêm có người ra khỏi xe chạy trốn.
Tình hình cụ  thể trong đó thì Lâm Thanh Uyển không biết rõ ràng, các nàng chỉ biết có  người chạy trốn khi mà mọi người bị gọi ra xem "Giết gà dọa khỉ".
Tiền bà tử để cho người đánh thức các nàng, gọi các nàng đến cửa sổ bên thùng xe nhìn.
Bên ngoài đốt rất nhiều cây đuốc, cho nên từ trong xe có thể thấy rất rõ tình hình bên ngoài.
Tiền  bà tử lôi người đó đè xuống bãi đất trống, sau đó thuật lại hành vi của  nàng, kèm theo là các loại chửi rủa và nhục nhã… Cuối cùng là cho người  trừng phạt "hành vi đáng giận" của người đó.
Trừng phạt là mười roi, sở dĩ ít như vậy là bởi vì nể mặt nàng là nữ nhi.
Người  chạy trốn là một nữ tử rất gầy yếu, mặt hoảng sợ ngồi xổm dưới đất,  liên tục kêu rên cầu khẩn, nhưng Tiền bà tử không quan tâm tới tiếng cầu  xin của nàng ta, đưa ánh mắt sai tay chân đập roi xuống…
Nữ tử  kêu rên cầu xin thảm thiết, dưới ánh lửa của cây đuốc, Tiền bà tử vẻ mặt  hung ác, bọn tay chân mặt không biểu tình…Khiến cho những người vây xem  phải rùng cả mình…
"Giết gà dọa khỉ", gà thì không bị giết, nhưng thủ đoạn này của Tiền bà tử dọa được không ít "khỉ", bao gồm cả Lâm Thanh Uyển.
Nàng  thậm chí còn nghĩ tới cảnh nàng chạy trốn, nếu như nàng chạy trốn sau  đó cũng bị bắt lại, có phải là cũng sẽ bị roi quất xuống như vậy hay  không…
Có khi còn thảm hơn nữ tử này, bởi vì nàng nhận ra nữ tử  này chính là một trong những người trong miệng Tiểu Hoa nói đượcTiền bà  tử cho ăn ngon uống đủ để bán vào thanh lâu, có thể đem "cây rụng tiền"  đánh thành như vậy, đổi thành không phải "cây rụng tiền"xem ra sẽ càng  thảm hơn…
Một roi quất xuống nữ tử nhu nhược kia đã hấp hối, toàn  thân đều là vết máu, nằm trên mặt đất hít vào thì ít thở ra thì nhiều,  nhưng Tiền bà tử còn chưa dừng lại ở đó, bà ta còn rung rung đám thịt mỡ  nói một tràng những lời độc ác.
Những lời độc ác đó đương nhiên là nói cho đám "khỉ" nghe…
Đại  khái ý tứ là, một người trong xe chạy trốn thì liên lụy cả đoàn xe, ba  ngày không cho ăn uống. Bắt đầu từ nữ tử mới chạy trốn vừa rồi kia…
Mọi người lập tức ồ lên.
Thủ  đoạn của bà tử này thật độc ác, phương pháp này vừa đưa ra xem ai còn  có thể chạy trốn, một khoang xe có hơn mười người, tâm tư mỗi người khác  nhau, ngươi muốn chạy trốn nhưng người khác không nghĩ vậy, vì không  muốn bị chịu phạt đói chỉ có thể đến báo để khỏi chịu liên lụy, Tiền bà  tử đây là đào móc từ quần chúng ra một một đoàn "nhãn tuyến" giám sát  đoàn xe cho mình…
Lúc này Lâm Thanh Uyển không thể không cảm thán  trí tuệ của người cổ đại, xem ra Tiền bà tử làm nghề buôn bán người đến  mức này cũng không phải là không có nguyên nhân, bà già này đủ thông  minh đủ giảo hoạt, hơn nữa đủ lòng dạ ác độc…
Cô gái bị quất kia  bị đám tay chân ném vào khoang xe cũ lặng yên không một tiếng động,  không biết người có sao không, thái độ của bà tử và tay chân thật hung  ác để bọn họ làm nhanh rồi đi ngủ.
Đêm về khuya, xung quanh dần dần an tĩnh lại, nhưng lại không có mấy người ngủ được.
**************************************
Lại đi thêm chừng mười ngày thì đoàn xe dừng lại tại Dương Thành, phủ Vân Châu.
Mấy người Lâm Thanh Uyển bị nhốt trong phòng của một ngôi nhà lớn.
Lâm Thanh Uyển suy đoán, nơi này hẳn là điểm đến phương Bắc của Tiền bà tử.
Quả  nhiên các nàng được dàn xếp trong mấy phòng ở nhà này, Lâm Thanh Uyển ở  trong phòng có cái giường ghép rất lớn, hai ba mươi cô nương ở cùng  nhau, tuy rất chật nhưng rốt cuộc cũng có giường ngủ.
Các nàng cũng không bị trói chặt nữa, chỉ là không được đi đâu, chỉ được phép đi lại trong phòng.
Lâm  Thanh Uyển lấy xuống dây thừng trói nơi cổ tay đã hơn nửa tháng thì  thấy cổ tay mình xanh tím một mảng lớn, bởi vì làn da trắng nõn nên vết  thương nhìn rất dọa người, nếu như không phải cổ tay còn có thể vặn vẹo,  Lâm Thanh Uyển thật sẽ cho rằng tay mình đã bị hoại tử.
Mấy ngày  qua, mỗi ngày trong gian phòng này đều sẽ có nữ hài bị mang đi ra  ngoài, có người một lát sau thì trở lại có người thì không, có lẽ những  người đó đã tìm được người mua.
Lâm Thanh Uyển chưa bị mang đi  lần nào, Tiểu Hoa thì bị mang đi ra ngoài vài lần, nhưng mỗi lần đều trở  lại, sau khi trở về nàng thường thường sẽ chớp chớp mắt nhíu nhíu cái  mũi nhỏ nói một câu, ta quá gầy, không có người nhìn trúng ta.
Lúc này Lâm Thanh Uyển nghe được khẩu khí đắc ý và… Sung sướng khi người gặp họa?
Nữ  hài tử trong gian phòng này càng ngày càng ít, càng ngày càng ít, cuối  cùng chỉ còn lại ít ỏi mấy người, Tiểu Hoa vẫn chưa bị mua đi, Lâm Thanh  Uyển lại cảm thấy thời điểm mình bị mang đi càng ngày càng gần.
Sáng sớm hôm nay Lâm Thanh Uyển bị Tiền bà tử tự mình đưa đi ra ngoài…
Trước  khi ra khỏi phòng nàng quay đầu nhìn Tiểu Hoa một mực yên lặng nhìn  nàng, hai người cố nặn ra một nụ cười tươi cho nhau, trong lòng lo sợ  bất an với vận mệnh sắp tới của mình.
Nàng bị đưa đến một gian  phòng, trong phòng có một phụ nhân trung niên hơn 30 tuổi. Người phụ  nhân trung niên này mặc một bộ vải bố xếp màu tương, đầu vấn một búi  tóc, giữa búi tóc cắm một cây ngân trâm.
Phụ nhân trung niên nhìn  thấy Lâm Thanh Uyển thì sững sờ, do dự nhìn đi nhìn lại mấy lần, xoay  người kéo Tiền mẹ mìn sang một góc thì thầm gì đó.
Người phụ nhân  trung niên này họ Đổng, là cấp dưới của mẹ mìn ở Lạc Vân trấn, huyện  Hoài Hà, Dương Thành. Hôm nay vốn đến tìm Tiền mẹ mìn kiếm ít mầm qua  tay, không ngờ bà ta vừa gặpTiền bà tử liền bị kéo sang một bên nói cho  một tràng, bảo bà ta hỗ trợ gả cô nương cho hán tử trong núi.
Gả? Đổng bà tử cảm thấy răng mình thật đau, nàng ta là bà tử chứ có phải bà mối đâu, nào có ai muốn gả người lại đi tìm bà tử.
“Tiền  đại nương, ngươi không nhầm đấy chứ? Một người như hoa như ngọc thế này  mà lại tìm – tìm hán tử trong núi gả cho? Ngươi đành lòng ư?”
Cô  nương như hoa như ngọc thế này mà bán vào Câu Lan viện á, đó là bạc  trắng bóng đấy, nhất định là được giá rất cao, cái bà già này trước giờ  keo kiệt, tính toán chi ly sẽ không phải là đầu bị lừa đá đấy chứ?
Nói  thật, nhiều năm qua "mầm tốt" qua tay Đổng bà tử cũng không ít, nhưng  bà ta lần đầu tiên thấy một cô nương thủy linh thế này đấy.
Tiền  bà tử run rẩy bắp thịt trên mặt nặn ra một cái tươi cười quái dị: “Ta  làm sao mà bỏ được chứ? Ta làm sao có thể bỏ được? Đây chính là một đống  bạc đấy.” Bóp cổ tay tiếc hận quay đầu nhìn Lâm Thanh Uyển, lại quay  đầu ghé sát vào phụ nhân kia.
“Không có cách nào, đây là quý nhân  trong kinh thành ” bà chỉ tay lên trời nói tiếp: “Chuyện này đã được  dặn trước rồi, chỉ có thể tìmmột kẻ chân đất trong núi gả đi, gả càng xa  càng tốt, bằng không ngươi cho rằng ta sẽ nguyện ý sao? Đầu ta lại  không phải bị lừa đá, không cần bạc trắng bóng!”
Đổng bà tử vẻ mặt do dự, “… Chuyện này không dễ làm nha, ta lại không phải bà mối…”
Tiền  bà tử hắng giọng: “Ta nghĩ ngươi cũng là bá chủ một mảnh đất này nên  mới tìm ngươi làm, Lạc Vân trấn, Hoài Hà huyện các ngươi không phải kề  bên Lạc Hạp sơn hả? Đây chính là trong núi chân chính đấy, trong núi  chắc có đầy hán tử ? không cưới được vợ chắc cũng đầy?! … Ngươi xem vậy  không đơn giản à, nể mặt chúng ta hợp tác nhiều năm, ngươi giúp ta việc  này đi.”
Tiền bà tử nghĩ một lát rồi nuốt nước bọt nói: “Ngươi  yên tâm đi làm chuyện này đi, ta đảm bảo có lợi cho ngươi, ta cho ngươi  10 lượng bạc mời ngươi uống trà.”
Bà già chết tiệt! Cái gì mà dễ  làm hay không dễ làm? Còn không phải là muốn moi bạc của lão nương à!  Tiền bà tử chửi thầm trong lòng.
“Nhưng mà ngươi phải làm chuyện  này ổn thỏa cho ta, không nên có tâm tư khác, chuyện này không giống với  chuyện ngày thường đâu, làm hỏng chuyện thì ai cũng không chịu nổi hậu  quả đâu!” Tiền bà tử nói một tràng rồi thấp giọng cảnh cáo nói: “Đây  chính là quý nhân kinh thành giao phó, ngươi cố mà làm cho cẩn thận.”
Đổng bà tử nghĩ tới mười lượng bạc trắng bóng kia rồi nhìn thoáng qua Lâm Thanh Uyển, cắn răng một cái dậm chân gật đầu.
“Được rồi, ta nhận, ta làm việc thì ngươi yên tâm.” Bà ta cam đoan vỗ ngực một cái.
Không  phải là tìm một kẻ hán tử trong núi gả đi sao? Phụ cận trấn trên bọn họ  ở là nông thôn, có nhiều hán tử nhà nghèo không cưới nổi vợ, nói không  chừng bà ta còn có thể cứu vớt được chút sinh ý đấy.
Cô nương như hoa như ngọc thế kia không biết sẽ tiện nghi cho tên chân đất nghèo kiết hủ lậu nào…..			 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện