[Dịch] Đại Tranh Chi Thế
Chương 30 : Nếu có tình
-
- Chương 1 : Yêu Ly đâm Khánh Kỵ
- Chương 2 : Chết đi sống lại
- Chương 3 : Lập kế hoạch trên ngưu xa
- Chương 4 : Mãnh nam Sơn Đông
- Chương 5 : Tử lộ
- Chương 6 : Không hẹn mà gặp
- Chương 7 : Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề...
- Chương 8 : Lĩnh ngộ
- Chương 9 : Tân sinh
- Chương 10 : Tất Thành
- Chương 11 : Du thuyết
- Chương 12 : Hai đại mỹ nhân
- Chương 13 : Tất Thành đệ nhất mỹ nhân
- Chương 14 : Láng giềng đạo chích
- Chương 15 : Dựng cờ
- Chương 16 : Gia quốc nhất lý
- Chương 17 : Mưu đồ đạo tặc
- Chương 18 : Đối vũ
- Chương 19 : Xuất du
- Chương 20 : Anh Đào
- Chương 21 : Đầu hiệu
- Chương 22 : Biếu lễ
- Chương 23 : Đầu hoài
- Chương 24 : Mật nghị
- Chương 25 : Quỷ quyệt
- Chương 26 : Dạ ca (Tiếng hát trong đêm)
- Chương 27 : Dị tâm
- Chương 28 : Phản khách
- Chương 29 : Nghiêm trận
- Chương 30 : Nếu có tình
- Chương 31 : Anh Đào
- Chương 32 : Tựa như vô tình
- Chương 33 : Cổ đạo biên
- Chương 34 : Vạn nhân địch
- Chương 35 : Phong phạm hiệp nghĩa
- Chương 36 : Lẽ nào lại như vậy
- Chương 37 : Dục cự hoàn nghênh
- Chương 38 : Ngươi tới ta đi
- Chương 39 : Hổ lớn hổ bé
- Chương 40 : Thế đạo tại tranh
- Chương 41 : Chỉ luận huyết thống
- Chương 42 : Lỗ quốc Tam hoàn
- Chương 43 : Tri lễ đường
- Chương 44 : Thần thương thiệt kiếm*
- Chương 45 : Quý Tôn tính kế
- Chương 46 : Các tự bị chiến*
- Chương 47 : Nhị hoàn mật mưu
- Chương 48 : Thản thành tương kiến
- Chương 49 : Lỗ Quái cư
- Chương 50 : Đề tài vĩnh hằng
- Chương 52 : Hữu nữ Diêu Quang
- Chương 53 : Hùng tính chiến tranh
- Chương 54 : Ước hẹn mười ngày
- Chương 55 : Yến tiệc vui vẻ.
- Chương 56 : Đi đường cũng khó
- Chương 57 : Tráng sĩ giận dữ
- Chương 58 : Quý Tôn Tử Tư
- Chương 59 : Một đêm hoang đường (1)
- Chương 60 : Đêm dò xét Thúc Tôn
- Chương 61 : Lần đầu tiếp xúc thân mật
- Chương 62 : Nam nhi tự hữu nam nhi hành
- Chương 63 : Sinh thương tiếc
- Chương 64 : Dẫn tới 'họa thủy'
- Chương 65 : Uy quá, Công tử quân
- Chương 66 : Rút củi dưới đáy nồi
- Chương 67 : Sơn vũ dục lai
- Chương 68 : Thiên hạ rộn ràng
- Chương 69 : Trong tâm bão
- Chương 70 : Nhất tụ Càn khôn
- Chương 71 : Thủ đoạn lả lướt
- Chương 72 : Đao nhuyễn giết người
- Chương 73 : Nhị nữ tranh phong
- Chương 74 : Nữ nữ chiến tranh
- Chương 75 : Thiếu phụ xa tư
- Chương 76 : Binh bất yếm trá*
- Chương 77 : Không thể mua danh học đòi làm Bá Vương
- Chương 78 : Ngao cò tranh đấu
- Chương 79 : Dã tính khó thuần
- Chương 80 : Nai con trên vai
- Chương 81 : Thỉnh kiến phu nhân
- Chương 82 : Thỉnh kiến tiểu thư
- Chương 83 : Mỹ nhân sắc sảo
- Chương 84 : Đùa giỡn chân tình
- Chương 85 : Đêm bận rộn
- Chương 86 : Kế thâm trầm
- Chương 87 : Tứ diện Sở ca*
- Chương 88 : Nam nhi khẳng khái
- Chương 89 : Ba gã thợ giày thối
- Chương 90 : Rắn và kim thiền
- Chương 91 : Chập chờn như thể muôn ngàn sao bay
- Chương 92 : Đầu trộm đuôi cướp
- Chương 93 : Âm lệch dương sai
- Chương 94 : Dưới ánh trăng
- Chương 95 : Mây đen áp thành người chưa tỉnh
- Chương 96 : Mười bước giết một người
- Chương 97 : Thoát khỏi trùng vây
- Chương 98 : Loạn trong loạn
- Chương 99 : Chém đầu
- Chương 100 : Tráng sĩ
- Chương 101 : Nhất đại gian hùng
- Chương 102 : Trở về
- Chương 103 : Động tình
- Chương 104 : Cơn mưa đúng lúc
- Chương 105 : Âm thầm dội sóng
- Chương 106 : Thiếu nữ hoài xuân đến tận chân trời
- Chương 107 : Lừa dối
- Chương 108 : Tiếp tục lừa dối
- Chương 109 : Lại thêm lần nữa
- Chương 110 : Có chí thì nên
- Chương 111 : Giành ngôi đầu
- Chương 112 : Dẫn dắt từng bước
- Chương 113 : Mỹ nhân kế
- Chương 114 : Nữ nhân tâm, kim đáy bể
- Chương 115 : Loạn cục xôn xao
- Chương 116 : Cuộc sống ở Phí thành
- Chương 117 : Hai đứa trẻ cãi nhau
- Chương 118 : Ô long cứu mỹ nhân
- Chương 119 : Chuyên gia tư vấn tình yêu
- Chương 120 : Đại quản sự
- Chương 121 : Tâm tư đẹp tràn đầy cõi lòng
- Chương 122 : Cơn mưa triền miên
- Chương 123 : Cứu anh hùng
- Chương 124 : Lại gặp sự cố
- Chương 125 : Khổng Khâu xin đi
- Chương 126 : Tâm tư
- Chương 127 : Tằng thị kinh hồng chiếu ảnh lai
- Chương 128 : Khổng Khâu PK đạo chích
- Chương 129 : Chiêu binh mãi mã
- Chương 130 : Tranh chức tân quân
- Chương 131 : Lý Ước phó ước (Đã hứa là làm)
- Chương 132 : Dã đường vô nhân thì
- Chương 133 : Thanh ca nhất khúc nghê thường vũ
- Chương 134 : Tầm xuân ngộ nhập đào nguyên cảnh
- Chương 135 : Tâm can lả lướt
- Chương 136 : Các bộ kỳ thiền
- Chương 137 : Hương thơm vương ngực áo
- Chương 138 : Tranh phong
- Chương 139 : Trần Trưởng Khanh
- Chương 140 : Dạ phóng hương khuê
- Chương 141 : Minh nguyệt hà chước chước
- Chương 142 : Khúc Phụ tìm Hổ
- Chương 143 : Dương Hổ tặng lễ
- Chương 144 : Điểu vi thực vong (Chim chết vì ăn)
- Chương 145 : Đại xướng song hoàng
- Chương 146 : Xảo thiệt như hoàng
- Chương 147 : Đại kế đắc thụ
- Chương 148 : Tân quân phủ lập (Vua mới lên ngôi)
- Chương 149 : Phi Hồ cốc
- Chương 150 : Sáng tỏ
- Chương 151 : Ân oán tình cừu
- Chương 152 : Trần niên ẩn tình (Ẩn tình năm xưa)
- Chương 153 : Mưu quốc bị mưu thành
- Chương 154 : Mạc mã lệ binh (Thao luyện binh lính)
- Chương 155 : Hỉ nạp Binh thánh
- Chương 156 : Phản Vệ tại tức (Sắp về nước Vệ)
- Chương 157 : Đại luận tranh
- Chương 158 : Suy nghĩ đêm trăng
- Chương 159 : Đồng thuyền cộng độ
- Chương 160 : Hồng nhạn bay về phương xa
- Chương 161 : Di Đào chi Tử
- Chương 162 : Trở lại nơi đến
- Chương 163 : Tình hình khác đằng sau
- Chương 164 : Tịch liêu mỹ nhân tâm
- Chương 165 : Chính tranh
- Chương 166 : Mài gươm soàn soạt
- Chương 167 : Mạch ngầm mãnh liệt
- Chương 168 : Cực kỳ nguy hiểm
- Chương 169 : Lựa chọn
- Chương 170 : Quyết định
- Chương 171 : Tiên phát chế nhân
- Chương 172 : Mạng rẻ mạt như kiến
- Chương 173 : Mưu toan
- Chương 174 : Lật lọng
- Chương 175 : Phản kích
- Chương 176 : Trở về Ngải thành
- Chương 177 : Mật đàm
- Chương 178 : Trước lúc lên đường
- Chương 179 : Giao Dịch
- Chương 180 : Dẫn hỏa thiêu thân
- Chương 181 : Yêu hận tình thù
- Chương 182 : Oan gia ngõ hẹp
- Chương 183 : Đồng chí hướng
- Chương 184 : Binh phá Dĩnh Đô
- Chương 185 : Thuyết phục
- Chương 186 : Thiên hạ náo nhiệt
- Chương 187 : Trống trận liên hồi
- Chương 188 : Khói lửa chiến tranh
- Chương 189 : Cuộc chiến thầm lặng
- Chương 190 : Loạn thế thiên hạ
- Chương 191 : Sở đô Ngô doanh
- Chương 192 : Giao chiến
- Chương 193 : Huyết chiến sa trường
- Chương 194 : Tiết lộ bí mật
- Chương 195 : Loạn thế giai nhân
- Chương 196 : Bách Tân hồ
- Chương 197 : Đánh úp sau lưng
- Chương 198 : Tôn Vũ trổ tài
- Chương 199 : Phá nhuệ khí địch
- Chương 200 : Đang đêm tập kích
- Chương 201 : Tường đồng vách sắt
- Chương 202 : Dương Đông kích Tây
- Chương 203 : Mai phục
- Chương 204 : Diệt trừ tai mắt
- Chương 205 : Cắt đứt tay chân
- Chương 206 : Moi gan
- Chương 207 : Thừa thắng truy sát
- Chương 208 : Tạo lập thanh thế
- Chương 209 : Thù trong giặc ngoài
- Chương 210 : Viện quân
- Chương 211 : Mệt mỏi trốn chạy
- Chương 212 : Tiêu đời
- Chương 213 : Sứ giả Đông Di
- Chương 214 : Thích khách (Thượng Hạ)
- Chương 215 : Đại lễ đăng cơ (Thượng Hạ)
- Chương 216 : Bốn vị cô nương (Thượng Hạ)
- Chương 217 : Trí đoạt kiền toại (Thượng Hạ)
- Chương 218 : Công thành chiếm đất (Thượng Hạ)
- Chương 219 : Tôn Vũ trúng kế (Thượng Hạ)
- Chương 220 : Thắng bại chốc lát (Thượng Hạ)
- Chương 221 : Tự thân xuất chinh
- Chương 222 : Người cần đủ hung ác (Thượng Hạ)
- Chương 223 : Cận thân giao chiến (Thượng Hạ)
- Chương 224 : Sinh tử chỉ như sợi chỉ (Thượng Trung Hạ)
- Chương 225 : Có cơ hội (Thượng Hạ)
- Chương 226 : Mưu đồ thôn tính nước Ngô (Thượng Hạ)
- Chương 227 : Cho phép
- Chương 228 : Chạy trốn
- Chương 229 : Truy binh
- Chương 230 : Một đường sinh cơ
- Chương 231 : Lục mỹ nhân
- Chương 232 : Trở về tốt đẹp
- Chương 233 : Diên Lăng quý tử
- Chương 234 : Binh tới dưới thành
- Chương 235 : Thắng làm vua thua làm giặc
- Chương 236 : Nhập chủ Ngô cung
- Chương 237 : Kiến nghị quốc sách
- Chương 238 : Kiểm kê gia sản
- Chương 239 : Hậu cung là việc thiên hạ
- Chương 240 : Tình và lý
- Chương 241 : Công dục thiện kỳ sự
- Chương 242 : Tuyển hiền nhâm năng
- Chương 243 : Lưu đày và đi sứ
- Chương 244 : Ba lần trêu chọc sứ giả
- Chương 245 : Mỗi người một âm mưu
- Chương 246 : Cách vào thành của tiểu la lị
- Chương 247 : Ta không phải lão cá vàng
- Chương 248 : Mưu đồ thiên hạ
- Chương 249 : Giáp cốc chi minh
- Chương 250 : Binh quý thần tốc
- Chương 251 : Nội chính ngoại giao
- Chương 252 : Sau mưa tuyết tìm được tung tích người đẹp
- Chương 253 : Tìm thiếp
- Chương 254 : Chuẩn bị hôn sự
- Chương 255 : Binh thánh giải kế
- Chương 256 : Bất hòa
- Chương 257 : Khốn cảnh
- Chương 258 : Đuổi hổ nuốt sói
- Chương 259 : Song hỷ lâm môn
- Chương 260 : Đạo làm người... xưa
- Chương 261 : Giai nhân hẹn gặp
- Chương 262 : Mưu giả nơi nao
- Chương 263 : Làm giả hóa thật
- Chương 264 : Hồng nhan tri ki
- Chương 265 : Thần kiếm ra đời
- Chương 266 : Mưu phản
- Chương 267 : Diệt cọp
- Chương 268 : Nghị sự
- Chương 269 : Kế hoạch diệt Việt
- Chương 270 : Đêm tân hôn
- Chương 271 : Hoàng hậu Quý Doanh
- Chương 272 : Lấy nhu chế cương
- Chương 273 : Trừng trị
- Chương 274 : Cá nằm trên thớt
- Chương 275 : Khởi hành
- Chương 276 : Chiến loạn bắt đầu
- Chương 277 : Đông Di lập quốc
- Chương 278 : Thiên hạ đại thế
- Chương 279 : Hưng vong
- Chương 280 : Nam chinh Bắc chiến
- Chương 281 : Mượn đường
- Chương 282 : Đêm dài trằn trọc đợi trời sáng
- Chương 283 : Tiếng chim lúc rạng đông
- Chương 284 : Cân quắc (khăn trùm của phụ nữ thời xưa)
- Chương 285 : Tiến quân chiếm đóng
- Chương 286 : Mỗi người tự cào tuyết trước nhà
- Chương 287 : Không dừng thì không chảy được,không phá thì không xây được
- Chương 288 : Sở quốc phong vân
- Chương 289 : Tới tấp xin hàng
- Chương 290 : Trẫm là thiên tử
- Chương 291 : Ngô Việt hợp nhất
- Chương 292 : Đại bàng thu cánh chờ phong vân
- Chương 293 : Đi trong đêm
- Chương 294 : Đại kết thúc
Diệp Vũ căm giận nói:
- Chủ thượng, nhân thủ của chúng ta đâu kém gì nó, sao có thể không đánh đã lùi?
Triển Chích lặng lẽ cười lạnh:
- Mục đích của chúng ta, không phải là công thành chiếm đất, sự đã không ổn, phải biết rút lui đúng lúc, biết là không thể mà cứ đâm đầu vào, là không khôn ngoan. Ham chiến không lui, làm được cái gì?
Dứt lời, hắn hét lớn một tiếng:
- Mau lui!
Triển Chích đúng là đệ nhất đạo tặc trong lịch sử Trung Quốc, làm đạo tặc cũng phải có quy củ của đạo tặc, tổng cộng đúng năm điều, một là cần phải tường tận, phải nắm rõ trong lòng bàn tay tất cả thông tin về mục tiêu chuẩn bị xuống tay; hai là lâm chiến phải dũng cảm, ra sức tranh lên trước, không được sợ chết; ba là huynh đệ phải có nghĩa khí, nếu thế địch mạnh, không thể trốn sau lưng bạn hữu; bốn là hành sự theo hoàn cảnh, chuyển đổi cho thích hợp; năm là đoạt được tiền tài, phải chia đều.
Năm quy củ của đạo tặc này, Diệp Vũ là thuộc hạ thân cận của hắn đương nhiên biết rõ ràng, vừa nghe thấy âm thanh mạnh mẽ của hắn, cũng không chần chừ nữa, lập tức nghiêm nghị nghe lệnh, quát lên:
- Nhâm gia có chuẩn bị, sự không thể thành, mau lui!
Lập tức dẫn tùy tùng như thủy triều rút lui.
Nhâm Băng Nguyệt vừa thấy động tĩnh của đối phương thì nhất thời sửng sốt, ba trăm gia tướng của nàng đều phối hợp diễn luyện từ nhỏ, cực kỳ quen thuộc lẫn nhau, mỗi kẻ đều tinh thông liên thủ tác chiến, ba trăm người đủ để phát huy ra uy lực của năm trăm người. Đêm nay tỷ tỷ giao toàn bộ binh lực cho nàng để bảo hộ xe vũ khí, nàng đã an bài bố trí trận thế như vậy, vốn định làm một chuyện đại sự là bộc lộ tài năng trước mặt tỷ tỷ, nào ngờ đâu kẻ địch không đánh mà đã chạy?
Bọn gia tướng dưới đài cũng trở tay không kịp, chỉ bắn linh tinh ra vài mũi tên, làm bị thương vài tên cường đạo, còn nhân mã của Triển Chích chẳng bị tổn hại gì lớn. Nhâm Băng Nguyệt vội vàng nói:
- Mau, đuổi theo cho ta, chớ để bọn chúng chạy mất.
Gia tướng trái phải Từ Thủy và Trọng Thường vội vàng khuyên nhủ:
- Nhị tiểu thư, Đại tiểu thư đã phân phó, sứ mệnh của chúng ta là bảo hộ xe vũ khí, không được rời đi nửa bước, không được để một binh khí rơi vào tay Triển Chích. Nếu đem quân truy kích, trận thế tự loạn, vạn nhất Triển Chích thừa dịp phản công, chỉ sợ sẽ gây bất lợi cho chúng ta.
Nhâm Băng Nguyệt nhớ tới lời dặn nghiêm khắc của tỷ tỷ, ngừng lại một chút, chung quy lại cũng không phát ra mệnh lệnh đuổi giết, đành phải nhìn bọn đạo tặc thong dong thối lui.
Triển Chích rời khỏi Nhâm phủ hậu viện, quay đầu nhìn lại, thấy Nhâm gia gia tướng hàng ngũ chỉnh tề, chỉ đứng đợi trong viện, cũng chẳng có ai lao tới chém giết, không khỏi thầm than một tiếng, hắn tung hoành Tề Lỗ, còn chưa bao giờ gặp phải đại bại thế này. Hắn biết thế lực Nhâm gia không giống bình thường, đã sớm có chuẩn bị, triệu tập tinh anh đạo tặc ở các nơi, đoán rằng trăm xe vũ khí này nhất định sẽ đoạt được, hiện giờ tin tức bị lộ, đối phương sớm đã có chuẩn bị, nếu dây dưa lâu, mục thủ của vùng lại dẫn quân tới đánh giáp công thì, ngay cả có đoạt được xe vũ khí, cũng không kịp vận chuyển ra khỏi thành. Hôm nay đã hoàn toàn hết cơ hội, Triển Chích đành phải mất hy vọng mà từ bỏ.
Nhất thời âm thanh nổi lên bốn phía, lúc này bọn đạo tặc không còn dùng 'mật mã' như kiểu "Căng buồm, đón gió" nữa, mà là 'minh mã', nhất thời khắp nơi đều vang lên tiếng gào:
- Đối thủ quá mạnh mẽ, mau lui ra khỏi thành.
Cổ Quân Hải ở tiền phương chật vật chống đỡ vừa nghe được tin tức, liền huýt sáo một tiếng, dẫn người của mình chạy đi tứ phía, Khánh Kỵ binh lực có hạn, lúc này lại là ban đêm, đường ngang ngõ tắt hắn không quen, cũng không chia quân ra đuổi theo, chỉ ở ngoài cửa đồng thanh hô to:
- Khánh Kỵ tại đây, đạo tặc Triển Chích bỏ trốn mất dạng.
Khánh Kỵ để người la lên như vậy, thật sự không phải để thổi phồng thanh danh của mình, mà là làm cho láng giềng tất cả đều nghe thấy, ngày mai lan truyền khắp phố phường, sẽ là một trận chiến của Khánh Kỵ hắn cùng Triển Chích, bỏ Nhâm gia qua một bên, để tránh tin tức Nhâm gia tự bán binh khí lộ ra ngoài.
Mắt nhìn thấy đạo tặc ở các nơi đều đã lui bước, Khánh Kỵ thu hồi binh khí, thở hổn hển mỉm cười nhìn về phía Nhâm Nhược Tích. Nhâm Nhược Tích chém giết cả buổi, tay chân đã hơi mềm ra, cái trán đã đầy những hạt mồ hôi nhỏ bé, mấy sợi tóc đen dính vào trán, khuôn mặt trắng trẻo đã trở nên hồng hào.
Nàng đang giơ tay quệt mồ hôi, nhìn thấy Khánh Kỵ trông về phía nàng, không khỏi mở miệng cười. Khánh Kỵ đi đến gần, thấp giọng nói:
- Nhâm cô nương, thỉnh nhanh chóng mang người của ngươi trở về, sáng sớm ngày mai, cứ theo kế hoạch mà làm.
Nhâm Nhược Tích đang định nói chuyện, trong lòng bỗng dưng run lên yếu ớt, ngày mai, là phải cùng thuộc hạ dọn đồ chạy đi, từ nay về sau ngày dài đường xa, còn có thể có ngày gặp lại sao? Nhâm Nhược Tích tâm tư không khỏi buồn bã, không biết phải rời đi thế nào, Khánh Kỵ là kẻ mà nàng đã dùng trăm phương nghìn kế để lảng tránh, nhưng ở trong tâm hồn của nàng cũng đã lặng lẽ lưu lại một bóng dáng.
Có điều lúc này tử thi đầy mặt đất, mắt nhìn trừng trừng, cho dù có muốn nói gì cũng nói không nên lời. Nhâm Nhược Tích môi mấp máy mấy lần, rốt cục chỉ cúi đầu nói một tiếng:
- Đa tạ công tử nghĩa khí.
- Công tử, mâu của ngài!
A Cừu tìm được trường mâu của Khánh Kỵ, hắn không nhìn thấy Khánh Kỵ và Nhâm Nhược Tích hai người đang đối mặt tình cảm mơ hồ, lỗ mãng trình lên.
Khánh Kỵ trắng mắt lườm một cái, 'hung tợn' bắt lấy trường mâu, ngón tay vừa mới đặt lên cán mâu, một bàn tay mềm mại đã giành cầm lấy. Khánh Kỵ cùng A Cừu nhất tề sửng sốt, Nhâm Nhược Tích bắt mâu vào tay, từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn thêu, tỉ mỉ chậm rãi lau sạch những vết máu trên cán mâu, gió nhẹ nhàng thổi những sợi tóc rủ xuống của nàng, khiến cho trong huyết tinh lại có một tư vị ôn nhu.
Lau sạch cán mâu, Nhâm Nhược Tích mới hai tay nâng mâu, đưa đến trước mặt Khánh Kỵ:
- Đa tạ ân cứu mạng của công tử, tiểu nữ xin cáo lui!
Khánh Kỵ thoáng sững sờ, lập tức tiếp nhận trường mâu, thấp giọng nói:
- Cô nương không phải khách khí, nhanh chóng quay về trạch đi thôi.
Nhâm Nhược Tích nhìn hắn một cái thật sâu, xoay người bước đi, những người rình động tĩnh trên bờ tường truyền tín hiệu xuống, đại môn đã mở rộng. Nhâm Nhược Tích dẫn đầu đi vào, gia tướng Nhâm phủ ôm lấy đồng bạn chết trận theo ở phía sau.
Khánh Kỵ đứng bên kia đường, chỉ thấy Nhâm Nhược Tích đi vào trong cánh cửa, đột nhiên quay người lại, đứng ở sau cửa lẳng lặng nhìn hắn, cặp mắt sáng ngời không chớp một cái. Gia tướng Nhâm phủ nối đuôi nhau mà vào, đại môn lại chậm rãi khép lại, 'Kẹt' một tiếng, ngăn cách tầm mắt đôi bên.
Khánh Kỵ đã đem ánh mắt u oán phức tạp kia thu hết vào đáy mắt, bước vào đại môn, Khánh Kỵ liền 'Hây' một tiếng, cắm phập đại mâu lên mặt đất, hai tay nắm chặt, trong lòng hung hăng phát thệ:
- Có nhà mà khó trở lại, có nước lại khó trở về, thật sự là thống khổ. Đại trượng phu một khi không có quyền, ngay cả nữ tử mình thích cũng không thể theo đuổi, cho dù chỉ là vì thế, trận đấu này của ta với Hạp Lư coi như đã định rồi!
Không biết có phải là do đã dung hợp ký ức của hai người hay không, hiện tại tính cách có chút hơi hai mặt, biểu hiện hào hùng xong, tâm tư của Khánh Kỵ liền hạ xuống, dâm đãng nghĩ thầm:
- Ta nếu có thể đoạt quốc của hắn, có thể nạp nàng làm phi, để cho nàng hàng đêm lau 'mâu' của ta, chẳng phải là tuyệt diệu sao?
Trên khóe miệng Khánh Kỵ một tia cười 'vô sỉ' còn chưa kịp lộ ra, chợt nghe thấy xa xa có tiếng quát mắng liên thanh, hàng loạt đèn lồng đuốc sáng từ xa xa chạy tới, ở giữa có một chiếc chiến xa, bên sườn chiến xa có cắm giáo, mác, kích, mâu để luân phiên sử dụng. Trên chiến xa đứng bên trái là một gã giáp sĩ tay cầm cung tên, đứng bên phải là một gã giáp sĩ tay cầm trường kích.
Ngồi ở phía trước là hai người, bên trái là người đánh xe, bên phải là chủ tướng. Xe đến gần, người đánh xe ghìm cương ngựa, bốn thớt ngựa đều dừng lại, vị chủ tướng ngồi ngay ngắn phía bên phải vịn xe nhảy xuống, người này tuổi chừng năm mươi, râu dày buông xuống ngực, đội mũ mặc giáp, tay cầm một cây đại mâu, hắn uy phong lẫm liệt nhìn ngắm chung quanh, trừng mắt hô lớn:
- Nơi này xảy ra chuyện gì? Đạo tặc Triển Chích ở chỗ nào?
Khánh Kỵ nhịn không được phì cười một tiếng, nhìn thấy vị lão tướng quân này, hắn không biết làm sao lại nhớ tới cảnh thời hiện đại khi có xảy ra trộm cướp, cảnh sát Hongkong luôn luôn khoan thai đến chậm nhất...
Ai..., nhớ tới chuyện xưa, trong lòng không khỏi dâng lên một trận thương cảm cùng phiền muộn, chuyện cũ nghĩ lại mà đau lòng, ánh trăng sáng vằng vằng giữa bầu trời...
Nguồn: Kiếm Giới (http://kiemgioi.com )
Bình luận truyện
Hảo Nguyễn Phạm Như Bá Tánh Bình Dân
rất tốt :) )
Dec 09, 2016 09:10 pm 0 trả lời 0