-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
Tống Chân Tông nói:
- Thạch ái khanh, có việc gì cứ bẩm.
Thạch Kiên nói:
- Tiểu thần hôm nay khi lâm triều có nói về ý định chế tạo vài thứ đồ vật, tuy rằng tiểu thần không cần triều đình hỗ trợ tiền bạc nhưng thần muốn bệ hạ hỗ trợ cho thần một thứ khác.
Tống Chân Tông liền phất tay, nói với đám cung nữ đứng cạnh Lưu Nga vài câu, chỉ trong chốc lát, chúng nữ đã mang lên một số đồ vật.
Tống Chân Tông cẩn thận hỏi:
- Ái khanh, ngươi nói những thứ này ?
Trong mắt hắn ngập tràn hy vọng, nếu đúng như lời Thạch Kiên nói thì chính những thứ này sẽ mang lại nguồn lợi lớn cho triều đình. Thạch Kiên trên triều đã nói thầm với hắn, không cần triều đình hỗ trợ tiền bạc, chỉ bằng những thứ này có thể có đủ kinh phí để chế tạo thuyền.
Đây là một loại chén rượu thủy tinh, vì thủy tinh không tinh thuần còn nhiều tạp chất nên mang màu lục. Hắn biết loại chén rượu này xuất phát từ thời Tống, trong lịch sử, thủy tinh đã xuất hiện từ rất lâu, trước công nguyên, từ thời Babylon đã có thủy tinh, thông qua con đường tơ lụa, thủy tinh tiến vào Trung Quốc. Hiện tại vận tải đường thủy phát triển rất mạnh, vì thế giá cả cũng giảm xuống nhiều, chỉ có điều vẫn được coi là vô cùng quý giá. Như chén rượu trước mắt, mặc dù thủy tinh có nhiều tạp chất nhưng ở thời này vẫn được coi là chế phẩm thượng đẳng. Ngay cả Tống Chân Tông khi cầm cũng vô cùng cẩn thân. Đương nhiên, ở Trung Quốc kỹ thuật chưa thể tạo ra thủy tinh trong suốt, rất hãn hữu mới có một khối, được gọi là Lưu Ly.
Thạch Kiên nói:
- Chính là nó
Tống Chân Tông lại hỏi:
- Chắc chắn không ?
Thạch Kiên quay lại nói với Hồng Diên:
- Các ngươi giúp ta đưa bà nội ra ngoài đi dạo.
Người phản ứng đầu tiên là Uyển Dung. Nàng biết Thạch Kiên sắp đề cập tới sự tình trọng đại, vì thế lập tức giúp lão thái thái đẩy xe ra ngoài dạo chơi. Tống Chân Tông cũng phái người đi theo hộ tống, ngay cả tiểu công chúa cũng vậy. Lúc này, chỉ còn lại Hoàng đế, Triệu Trinh và Lưu Nga.
Thạc Kiên nói:
- Tiểu thần nói chính là vật này, tiểu thần có thể nó thay đổi, nâng cao phẩm chất của nó.
Hắn nói không sai, mặc dù thủy tinh xuất hiện đầu tiên ở vùng Tây Á, Bắc Phi nhưng khi tới Trung Quốc đã được ưa chuộng, rất nhiều nơi khai lò làm thủy tinh. Nhưng người dân thiếu hiểu biết, thiếu kinh phí, tất nhiên tiến bộ trong kỹ nghệ chú tạo thủy tinh theo đó mà rất hạn chế.
Tống Chân Tông run giọng nói:
- Nói như vậy, khanh chỉ cần ít tiền là có thể làm ra ngọc bôi hoàn hảo như Lưu Ly ?
Thạch Kiên cười vô cùng tự tin:
- Sáng tiểu thần đã nói rõ, thần cũng không dám lừa dối Thánh Thượng.
Tống Chân Tông chợt quay sang Lưu Nga:
- Ngươi đặt tay lên ngực trẫm thử coi, có phải trẫm đang hoảng sợ không ?
Bản thân hắn là Hoàng Đế cũng khó có thể chịu nổi kích động này. Chén rượu này trên thị trường chỉ mấy trăm quan vậy mà Thạch Kiên nói chỉ cần vài đồng tiền có thể tạo ra thứ tốt hơn, thậm chí còn có thể sản xuất trên quy mô lớn…..chẳng phải đây chính là hóa bùn thành vàng sao ?
Thạch Kiên nói:
- Bệ hạ, đừng quá vui mừng bởi sau này thần còn rất nhiều thứ khiến hoàng thượng vui mừng hơn nữa. Thần sẽ hết lòng vì bệ hạ mà tạo ra một thiên cổ đệ nhất vương triều.
- Trẫm tin, trẫm tin
Ngay cả Tống Chân Tông lúc này cũng bắt đầu sùng bái thiếu niên này.
Thạch Kiên lại nói:
- Tuy nhiên, để chế tạo thủy tinh, thần muốn xin bệ hạ hai doanh.
Thời Đường, đồ sứ Trung Quốc bước vào thời kì cực thịnh, nhưng đến thời Tống mới thực sự huy hoàng. Lúc ấy, Tống triều có ngũ đại doanh: Quân Điêu, Nhữ Điêu, Long Tuyền Điêu, Định Điêu, Cảnh Đức Trấn Hồ Điền Điêu. Mặt khắc, khắp cả nước cũng có rất nhiều xưởng nhỏ, tuy nhiên danh tiếng không thể so bì với ngũ đại doanh kia.
(Chú thích: Doanh là doanh trại hay còn gọi là xưởng, là nơi tập trung thợ lành nghề chế tạo đồ sứ)
Thạch Kiên xin hai doanh, chính là để làm chỗ đốt thủy tinh, hắn muốn dùng biện pháp nhiệt để chưng cất. Ở thời đại này, chế tạo thủy tinh là nghề kiếm được rất nhiều tiền, có điều làm cũng không dễ, muốn thủy tinh có chất lượng tốt phải có ngọn lửa đạt tới nhiệt độ ít nhất là một ngàn ba trăm độ, nếu không cùng lắm chỉ tạo ra được thứ phẩm như chén rượu của Tống Chân Tông. Ở kiếp trước, điều kiện này thực vô cùng đơn giản, chỉ cần chế tạo hệ thống thông gió tốt là có thể đạt tới nhiệt độ này. Có điều ở hiện tại muốn làm cần phải có một máy hơi nước loại lớn, còn cần máy phát điện, bình ắc quy, máy biến thế. Chỉ là với kỹ thuật hiện nay, Thạch Kiên cũng vô phương chế tạo, nếu cố có thể miễn cưỡng chế ra vài loại thô sơ nhưng không có tác dụng lớn. Ngoài ra, để có được nhiệt độ yêu cầu còn có thể dùng lò cao, nhưng lò cao dùng để luyện sắt thì được, muốn dùng để thổi thủy tinh phải kiến tạo lại, lò phải vững chắc, cao, rộng, nếu không đốt ba ngày sợ rằng sẽ sập ngay, sập lò tất nguy hiểm tới tính mạng con người, nếu đè chết người thì đám đại thần sẽ được thể mà buộc tội. Biện pháp duy nhất còn lại là sử dụng than, đương nhiên tất cả chúng chỉ là bước đầu. Bước quan trọng thứ hai chính là kiến tạo hỏa lò, nấu phế phẩm loại tạp chất tạo thành chế phẩm tinh khiết, dùng hỏa lò để làm giảm độ cứng, sau đó dùng dụng cụ chú tạo, các nguyên liệu chế tạo thủy tinh nhất định phải nấu chảy, bảo trì liên tục trong ít nhất 24 giờ, sau đó mới sử dụng kìm, dụng cụ để thổi, để tránh thủy tinh khi thổi bị vỡ tan phải chú ý độ mềm của thủy tinh, thổi đều hơi, có vậy mới thành công được. Nguyên liệu để chế tạo thủy tinh cũng cần chọn kỹ, đầu tiên là cát, than, mấy thứ này khắp nới đều có nhưng độ tinh khiết cao thì đặc biệt hiếm. Đặc biệt là cát, trong quá trình chế tạo phải chú ý rất nhiều quy trình, bổ xung khoáng vật để trung hòa, các khâu vô cùng rắc rối, nhưng tóm lại, khoa học kỹ thuật khi đã nắm được bản chất thì cũng không thực sự khó khăn như trình bày, Thạch Kiên tuyệt đối nắm chắc điểm này, cái hắn cần là tìm cách rút ngắn thời gian mà thôi.
Thạch Kiên lại ghi ra một số vật, tâu lên hoàng thượng, Tống Chân Tông lúc này đã hết kiên nhẫn, chẳng lẽ kiếm mấy thứ này mà cứ suốt ngày phải nhờ kim khẩu của hắn sao ?
Hắn nói:
- Trẫm phong cho ngươi làm Hộ Bộ Phó Thượng Thư.
Thạch Kiên cười khổ, quan chức Tống triều vô cùng phức tạp, mỗi chức vục quản lý một việc khác nhau. Phong Thạch Kiên đảm nhiệm vị trí Hộ Bộ Phó Thượng Thư cũng chính là trực tiếp khiến Phạm Trọng Yêm sau này không có cửa để nhậm chức này.
Lưu Nga chợt thì thầm vài câu với Tống Chân Tông, lúc này hắn mới chợt ngộ ra, nói:
- Ngày mai gọi Phạm ái khanh tới trợ giúp ngươi.
Thạch Kiên cúi mình cảm tạ rồi nói thêm:
- Thần còn muốn xin bệ hạ hạ một đạo thánh chỉ, yêu cầu giữ việc này trong bí mật.
- Vì sao ?
Thạch Kiên thản nhiên nói:
- Hiếm mới là quý
Tống Chân Tông lập tức hiểu, hắn cười:
- Không tồi, Thạch ái khanh quả nhiên tâm tư tinh tế.
Cái này cũng không có biện pháp, đời sau tất cả các quốc gia đều nói Trung Quốc có họ hàng với người Do Thái, là chủng tộc thông minh thứ hai trong nhân loại, đặc biệt là khả năng mô phỏng vô cùng mạnh. Ví dụ như loại rượu mạnh của Thạch Kiên, hắn mới sáng tạo được vài năm, hiện tại khắp nơi đâu đâu cũng có.
Chỉ có Triệu Trinh, vì tuổi còn nhỏ, còn chưa hiểu, liền hỏi:
- Thạch học sĩ, quan không tranh lợi với dân, nếu Thạch học sĩ thành công chế tạo thủy tinh sẽ tạo phúc cho thiên hạ, vì sao chỉ có thể để quan gia được lợi mà không truyền ra dân gian ?
Thạch Kiên đáp:
- Điện hạ, người cũng hiểu rằng giá cả hiện tại chênh lệch rất lớn. Phiên tử Liêu Quốc ỷ vào vũ dũng mà không ngừng gây hấn, bắt đại Tống phải cống nạp mỗi năm mười vạn lượng bạc. Nhưng nếu chúng ta chế tạo thành công thứ này, sẽ tìm cách bán sang Liêu quốc với giá cực cao, đem số tiền hàng năm phải cống nạp trở về, thậm chí lấy tiền của chúng để chúng ta sử dụng.
Từng câu hắn nói, Tống Chân Tông đều cứng lưỡi trợn mắt, vì dân vì nước mà tính ? Hắn cũng chưa tính tới điều này.
Triệu Trinh cũng hiểu ra, gật đầu thưởng thức. Quả thật thứ này không thể tung hê ra ngoài được, nếu làm vậy giá cả sẽ bão hòa, chỉ có thể dùng phương pháp giữ bí mật để chế tạo mới có thể hô mưa gọi gió.
- Thạch học sĩ, phải rút hết tiền bạc của bọn chúng mới đủ.
Thạch Kiên nghĩ thầm, hỏng, hỏng hẳn, một hoàng đế vô cùng tốt, vô cùng trung hậu vậy mà bị hắn xúi dục, bắt đầu sa đọa, tính tình bắt đầu thay đổi, tà ác rồi, không tốt, không tốt….
(Lời dịch giả: Người không vì mình trời tru đất diệt, khỏi phải xoắn)
Thạch Kiên tiếp tục:
- Ngoài ra còn có một tác dụng nữa, nhưng trước hết, thần muốn hỏi bệ hạ, Tống Triều có bao nhiêu người có tiền ? và bao nhiêu người miếng cơm cũng không có mà ăn ?
Tống Chân Tông và Lưu Nga nhìn nhau im lặng. Từ xưa tới nay, bần, phú đều là câu hỏi ngàn đời mà mỗi vị quân chủ đều muốn giải quyết nhưng thực chất vẫn vô phương. Không thể mang binh lính tịch thu tài sản người giàu chia cho người ngoài được. Phải biết rằng, đám người giàu kia thành đạt là do bản lĩnh của họ, nếu không cũng dựa vào quyền thế, nếu chọc giận tất cả bọn họ, giang sơn liệu có giữ được chăng ?
Thạch Kiên vẫn không ngừng lại:
- Nhưng chỉ cần chúng ta bán cho họ mấy thứ thủy tinh này, chẳng phải chính là gián tiếp lấy tiền của họ để cứu trợ dân nghèo hay sao, chẳng phải dùng chính tiền của họ để chế tạo thuyền hay sao ?
Triệu Trinh nghe xong, đập bàn đứng bật dậy:
- Ta đã hiểu, cái này chính là Sát Phú Tế Bần.
Sát Phú Tế Bần ???
Thạch Kiên bị câu nói của hắn dọa đến ngây người. Trong đầu hắn bất chợt tưởng tượng ra hình ảnh Triệu Trinh dẫn đầu một đám hảo hán Lương Sơn, giết sạch đám nhà giàu chia tiền cho người nghèo…..
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Đàm luận xong, Tống Chân Tông cho gọi mọi người trở lại.
Triệu Cận nắm tay Triệu Trinh kéo kéo nói:
- Ca ca, các người bàn bạc gì đó, sao lại thần thần bí bí như vậy, có thể nói cho ta biết được không ?
Triệu Trinh đáp:
- Cũng không có gì, chỉ là nói về việc Thạch học sĩ định làm mấy món đồ chơi mà thôi.
Thạch Kiên sửng sốt, không phải lịch sử nói Triệu Trinh trung hậu, thành thực sao ? Không phải mới theo ta một ngày đã thay đổi chứ ?
- Là đồ chơi gì vậy ?
- Ngươi hỏi Thạch học sĩ thì biết, vật đó do hắn làm, tự nhiên hắn biết rõ nhất.
Triệu Trinh nói xong liếc mắt nhìn Thạch Kiên, thấy cảnh này Tống Chân Tông và Lưu Nga cười rộ lên.
Thạch Kiên không nói gì, xem ra mình đoán rất đúng, thiếu niên nhân hậu này đã bắt đầu bước lên con đường sa đọa, nói dối và từ chối khéo vậy mà một hồi đã học được. Học tốt thì khó, học cái xấu thực dễ dàng quá mà….
Thạch Kiên nói:
- Là đồ chơi mà thôi, đợi tiểu thần làm xong sẽ tặng Công chúa điện hạ vài món.
Hắn nghĩ tới thủy tinh cầu của kiếp trước, cùng lắm thì chế tạo cho nàng vài quả, hoặc bảo thợ kết hợp vào vài món tơ lụa hay cho vài con vật vào bên trong trong quá trình chế tạo cũng được cả.
- Tốt, nếu chơi không vui, phải phạt ngươi kể truyện nhiều hơn.
Nói tới đây, chợt nàng nhớ lại thứ gì đó:
- Hôm nay ngươi còn chưa kể truyện cho ta nghe….
Hết cách….nha đầu này thân phận tôn quý, Hoàng Đế và Hoàng Hậu cũng không ngăn cản nàng (thực ra là cũng muốn nghe bỏ mẹ) Hắn đành lắc đầu, rồi bắt đầu kể truyện Nàng Tiên Cá.
Mọi người nghe thấy hắn kể truyện đều chú tâm lắng nghe. Tới khi nghe tới đoạn Công chúa hóa thành cành hoa, Triệu Cận lại khóc, nàng nói:
- Truyện này không hay, không có bạch mã vương tử tới với nàng.
Thạch Kiên thấy nàng nhắc tới Bạch Mã Vương Tử, trong đầu lại lùng bùng, choáng váng.
Lưu Nga nghe xong cũng thổn thức nói:
- Truyện này thật bi thương, giống như bộ Hồng Lâu của ngươi vậy.
Triệu Cân nghe vậy lại hỏi:
- Ồ, Thạch học sĩ có viết truyện Hồng Lâu gì đó sao ? Có hay không ?
Lưu Nga vội nói:
- Quyển sách kia không tốt, chỉ cho người lớn tuổi xem thôi….
- Thạch học sĩ lớn tuổi sao ? Sao ta không thấy hắn có râu ?
Thạch Kiên nghĩ thầm, ta mới dậy thì vài tháng, lấy đâu ra râu, có râu không phải thành yêu quái sao ?
Tống Chân Tông lại thưởng cho Thạch Kiên rất nhiều thứ, hắn vừa định từ chối, Tống Chân Tông đã nói:
- Ái khanh, ngươi không được từ chối, đây là trẫm thưởng cho ngươi.
Thạch Kiên đành phải nhận, bên ngoài, mặt trời cũng đã dần khuất núi, hắn liền xin phép cáo từ. Tống Chân Tông đưa hắn đi, rồi nói:
- Thạch ái khanh, trẫm biết ngươi một đường tân khổ tới kinh thành, nhưng theo lời ngươi, sự việc kia không phải là việc nhỏ, khi về ngươi hãy cố gắng hoàn thiện kế hoạch viết tấu chương mật báo lại cho ta.
Thạch Kiên hiểu rất rõ tâm ý của Tống Chân Tông, hắn cần tiền chỉ là ngoài mặt, nhưng không có số tiền này, bản thân Thạch Kiên sẽ mang tiếng và bị lũ đại thần thừa cơ buộc tội, cũng không thể kiếm đủ kinh phí mà làm thuyền. Hắn rất muốn chế tạo chiếc thuyền kia, hai khối đại lục to lớn đang chờ hắn. Nếu đến tay, dù hắn có phải chết cũng có thể vinh hiển mà gặp liệt tổ liệt tong.
Tống Chân Tông nói:
- Phiền cho ngươi rồi, hôm nay vì ta mà ngươi phải ba lần tiến cung.
Thạch Kiên thiếu chút nữa ngã ngửa, một ngày vào cung ba lần ?
Khi ra khỏi hoàng cung, Uyển Dung hỏi:
- Thiếu gia, người có thể làm ra loại kỳ ngọc này sao ?
Thạch Kiên gật đầu.
Uyển Dung vồn vã hỏi:
- Phí tổn có cao không ?
Thạch Kiên nói:
- Bí mật !!!
Uyển Dung ngẫm nghĩ một chút, vừa rồi hoàng thượng cho tất cả ra ngoài, dù rất nhiều người tò mò, bản thân nàng cũng vậy nhưng khó có thể từ miệng hắn moi ra được điều gì. Nàng đành nói:
- Thiếu gia thật sự học thức hơn người.
Cái gọi là vuốt mông ngựa ngàn năm vẫn sướng chính là cái này, Thạch Kiên ở trong cung được Hoàng đế và Hoàng hậu sủng ái, danh tiếng Đông Tây Nam Bắc ai cũng biết nhưng khi được một thiếu nữ thông minh như Uyển Dung sung bái, hắn cũng vô cùng cao hứng.
Về tới nhà, thấy ở sân có mấy người xa lạ, trong viện Tiểu Như đang cùng hai binh lính tỷ thí. Thạch Kiên hỏi mọi người sau đó mới biết, hai người kia được Hoàng thượng phái tới cùng ngự y để khám chân cho lão thái thái. Thạch Kiên nghe vậy vội vàng cảm tạ, sau đó ánh mắt lại dời vào viện.
Tiểu Như năm nay mới mười bốn tuổi nhưng nàng vô cùng mạnh khỏe, võ công khá tốt, đánh với binh lính kia bất phân thắng bại, chỉ là càng đánh nàng càng thiếu khí lực, nếu không nàng đã sớm thủ thắng. Chỉ một lát sau, trường thương trên tay tên lính đã bị kiếm của nàng chế trụ, hắn vừa động thân né tránh thì thân thể nàng nhanh như chớp cuốn theo, trường kiếm kề vào cổ hắn.
Uyển Dung thấy vậy hô lớn:
- Tiểu Như không được vô lễ.
Sau đó xoay người giải thích với lão thái thái:
- Tiểu Như là con của một võ sư, từ nhỏ đã luyện võ. Sau khi phụ thân nàng mất, nàng lưu lạc và được cha ta nuôi dưỡng.
Bà nội phì cười:
- Không tồi, tiểu cô nương bản lĩnh rất cao, có một tiểu cô nương như vậy ở nhà, lão cũng thấy an tâm hơn.
Sau đó bà sai Hồng Diên lấy một ít phần thưởng mà Tống Chân Tông vừa ban tặng, thưởng cho Tiểu Như, phần còn lại cũng chia một ít cho Đinh gia, và một ít tặng ngự y.
Uyển Dung lúc này mới thay mặt Tiểu Như xin lỗi Trương Thang. Trương Thang cũng là một hán tử, mặc dù bại dưới tay một tiểu cô nương, trong lòng không phục, có điều khi thấy Uyển Dung bồi tội, lại nghe phong phanh tiểu cô nương này rất có khả năng trở thành tiểu thiếp của Thạch học sĩ, vì thế hắn cũng không dám không tuân.
Hai ngự y chẩn bệnh cho bà nội Thạch Kiên vô cùng cẩn thận, nhưng sau khi chẩn bệnh, hai người đều giận đến tái mặt, cuối cùng một ngự y nói:
- Lão phu nhân thời thiếu niên không phải chịu khổ, nhưng khi về già lại nằm gai nếm mật. Lão phu nhân tinh thần rất tốt, chỉ là xương cốt suy yếu, vì thế khi bị ngã liền gãy xương, không thể phục hồi.
Bà nội cũng đã nằm vậy vài năm, vì thế bà nói:
- Cháu ta đã trưởng thành, lão thân cũng chẳng chút vướng bận, lo nghĩ, chỉ là….
Sau đó bà nhìn Hồng Diên và Lục Ngạc, các nàng giờ cũng đã lớn, chỉ có tôn tử bà là còn nhỏ, thực tâm bà rất muốn có một đứa chắt để mà bồng bế.
Hai ngự y biết ý bà, mỉm cười:
- Lão phu nhân, chỉ cần bà chú ý ăn uống, sẽ thọ rất lâu.
Thạch Kiên tới lúc này, mới tiễn bọn họ ra ngoài.
Cứ như vậy, trì hoãn một hồi, Thạch Kiên mới về thư phòng, lấy bút long ngỗng viết mấy thứ rồi một mình hắn lần thư ba nhập cung.
Hắn vào trong cung gặp rất nhiều đại thần. Qua lời Tống Chân Tông giới thiệu hắn mới biết ngoài Tể Tướng Khấu Chuẩn còn có Tả Thượng Thư Thừa Lâm, Tham Tri Chánh Sự Đinh Vị, Phó Sử Nhâm Chung Tránh, Tào Lợi, Công Bộ Thị Lang Dương Ức, còn có Binh Bộ thượng thư Phùng Chửng, Hàn Lâm Học Sĩ Duy Diễn, cùng vài vị đại nhân hắn đã biết cùng dự yến.
Thạch Kiên thầm tính toán, lần này toàn bộ quan lại trọng yếu đều tập trung lại. Mỗi người đều khiến Thạch Kiên vô cùng ngạc nhiên, trừ Vương Khâm, còn lại tất cả đều là danh thần nổi tiếng, thậm chí cả những gian thần trong lịch sử cũng có mặt. Hắn không dám chậm trễ, cúi người thi lễ liên tục.
Hắn chắp tay nói:
- Vi thần đã gặp qua Yến đại nhân, tài văn chương của ngài tiểu thần vô cùng kính ngưỡng, đặc biệt một khúc tân từ “Vô Khả nại hà hoa lạc khứ” độc ẩm thật vô cùng sâu sắc.
Yến Nhất Lăng sửng sốt:
- Vô khả nại hà hoa lạc khứ ? Câu thơ rất hay, nhưng không phải ta viết….
(Thơ:
Hoán Khê Sa
Nhất khúc tân từ tửu nhất bôi,
Khứ niên thiên khí cựu đình đài.
Tịch dương tây há kỷ thì hồi.
Vô khả nại hà hoa lạc khứ,
Tự tằng tương thức yến quy lai.
Tiểu viên hương kính độc bồi hồi.
Dịch thơ:
Từ mới một vần rượu một be
Khí trời năm ngoái gác đình xưa
Bóng xế quay về dễ mấy khi
Không thể đành sao hoa rã cánh
Dường như quen biết én quay về
Lối vườn hương thoảng thẩn thơ đi. )
Thạch Kiên sửng sốt ngây người, hắn thầm nghĩ, không lẽ Yến Nhất Lăng lúc này chưa viết ra bài thơ này sao ? Rồi hắn vỗ đầu, Yến Nhất Lăng lúc này mới chỉ khoảng ba mươi, bài thơ này hắn viết khi vào trung niên, khoảng năm mươi tuổi, lúc này thực chưa có….
Hắn gãi gãi đầu cười:
- Thực xin lõi Yến đại nhân, ta nhìn đại nhân từ phía sau, thấy khí thế ngài mà chợt sinh thơ, trong đầu lại cứ ngỡ như thơ của ngài vậy, thất lễ, thất lễ....
Sau một hồi, Khấu Chuẩn chợt hỏi hắn:
- Tiểu Thạch học sĩ, buổi chiều ngươi và bệ hạ nói chuyện, là thật sao ?
Hiện tại người thời Tống coi cái loại thủy tinh này còn quý giá hơn cả ngọc, lại có thể dùng cát để làm ra nó ?
Thạch Kiên liền liền nói với Tống Chân Tông:
- Bệ hạ, xin người lấy mấy loại ngọc ra
Tống Chân Tông không biết hắn muốn làm gì, nhưng cũng cho người mang toàn bộ số đồ thủy tỉnh ra. Thạch Kiên nhìn thấy ước chửng khoảng hơn trăm món, hắn liền nói:
- Bệ hạ, có thể cho người lấy cho thần một cái gậy không ?
Tống Chân Tông nghe vậy, đầu óc mơ hồ, không hiểu hắn muốn gì. Ngọc và gậy có gì liên quan tới nhau ?
Nhưng hắn vẫn cho người lấy một cây gậy gỗ tới.
Thạch Kiên cầm cây gậy, chúng đại thần lúc này nhìn hắn, tưởng hắn không tỉnh táo, không tự chủ vài người bước tới ngăn trước người Tống Chân Tông, ý muốn bảo vệ hoàng đế.
Đương nhiên, Thạch Kiên không thể làm ra cái việc tru di cửu tộc như vậy, hắn cầm cây gậy hướng về phía Tống Chân Tông nhưng không phải để đập vào đầu hắn, mà là đập thẳng vào mấy cái chén ngọc….
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
“Keng” một tiếng vang lên, chiếc chén giá trị gần ngàn quan liền vỡ nát. Tiếp theo lại “keng” một tiếng, mấy chiếc chén trà trị giá vài trăm quan cũng vỡ vụn. Chỉ trong chốc lát, hơn trăm đồ vật toàn bộ hóa thành mảnh vụn.
Mỗi một âm thanh vang lên, sắc mặt Tống Chân Tông liên tục biến đổi, cuối cùng hắn nói với Lưu hoàng hậu:
- Trẫm cảm thấy đau tim, giúp trẫm xoa bóp vài cái.
Chiều nay hắn thật sự vô cùng kích động. Lúc này hắn vẫn còn đau lòng không thôi.
Tất cả các đại thần đều ngây người trước hành động của Thạch Kiên, người đầu tiên phản ứng là Lý Địch. Hắn vội vàng tiến đến, ngăn Thạch Kiên lại, Tống Chân Tông cũng vội vàng sai người đem vài món còn lại cất đi. Hắn nhìn Thạch Kiên nói:
- Thạch học sĩ, ngươi có phải là bị phát điên rồi không?
Biểu tình của Lý Địch so với Tống Chân Tông đều giống nhau, mấy thứ này bán đi có giá trị bao nhiêu tiền đây? Ai cũng biết ngươi có chí khí , không coi trọng tiền bạc, nhưng cũng không thể đập phá như vậy chứ.
Thạch Kiên lắc đầu nói:
- Lý đại nhân, tiểu thần hỏi ngài một việc, khắp tứ hải, có phải hoàng thượng là người tôn quý nhất thiên hạ? ( Câu này ta đố đứa nào trả lời là không :61:).
Lý Địch tuy rằng là một trực thần, cũng không thể không gật đầu.
Thạch Kiên nói:
- Như vậy thứ hoàng thượng dùng phải là đồ tốt nhất đúng không?
Lúc này những đại thần thông minh đã minh bạch dụng ý của Thạch Kiên.
Lý Địch còn che trở cho vài dụng cụ thủy tinh, nhưng không ngờ hắn cũng phải gật đầu một cái.
Thạch Kiên nói:
- Không biết thì thôi, nhưng đã biết chúng chỉ có giá trị mấy trăm tiền đồng, thậm chí vẫn còn chưa tốt. Vậy sao vẫn để cho hoàng thượng sử dụng?
Tống Chân Tông cũng đã hiểu ra, hắn nói:
- Thạch ái khanh. Theo ý này của khanh, khanh đã nắm chắc có thể tạo ra được đồ tốt hơn sao.
Thạch Kiên thi lễ:
- Thánh thượng anh minh. Nhanh như vậy đã hiểu dụng ý của tiểu thần.
Tống Chân Tông tuy rằng minh bạch, nhưng hắn vẫn còn đau lòng:
- Nhưng mà khanh làm cho trẫm thực sự hốt hoảng. Khanh hãy mau viết mấy bài thơ bồi tội cho trẫm.
Thì ra là nhân cơ hội này ép mình.
Hắn còn bồi thêm một câu:
- Lấy đó để bồi tội vừa rồi cũng tốt. Khanh mau viết luôn đi.
Thạch Kiên bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng. Hắn thầm nghĩ lão tử này sẽ dạy ra nhi tử có bộ dạng thế nào. Khó trách tiểu công chúa ngày ngày bắt hắn phải kể chuyện. Nhưng bây giờ nên viết cái gì cho tốt đây? Lúc này hắn nhìn thấy Khấu Chuẩn đứng cạnh đó, đang cười vô cùng xấu xa.
Có thể không cười sao? Hắn thích Thạch Kiên có lá gan thật lớn, càng lớn càng tốt.
Thạch Kiên cũng cười, hắn nói:
- Khấu Chuẩn đại nhân, nhìn thấy ngài, ta chợt nghĩ tới một câu:
Rượu uống ít thì dưỡng thân, nhưng uống nhiều sẽ tổn hại sức khỏe, còn có thể hỏng việc. Tuy nhiên tiểu thần cũng muốn dùng rượu để làm hai bài thơ bồi tội.
- Tốt.
Cuối cùng tâm tình Tống Nhân Tông cũng bình ổn. Hắn gọi một thái giám đang quét dọn gần đó đến, sai bọn họ lấy giấy bút. Bởi vì sự tình quan trọng, lúc trước Tống Nhân Tông đã sai toàn bộ thái giám hầu hạ đi ra ngoài. Lúc này nhìn bên trong có vẻ hỗn loạn, bọn họ thấy rất kỳ quái, nhưng hoàng đế cùng các đại thần vẫn còn đang nói cười, coi như không có chuyện gì phát sinh. Bọn họ chỉ gãi gãi đầu, vả lại họ cũng không dám hỏi. Thật sự là việc lạ năm nào cũng có, năm nay thật là đặc biệt.
Thạch Kiên viết lên trên giấy:
Túy lý thả tham hoan tiếu
Yếu sàu na đắc công phu.
Cận lai thủy giác cổ nhân thư
Tín dự toàn vô thị xử.
Tạc dạ tùng biên túy đảo,
Vấn tùng ngã túy như hà?
Chích nghi tùng động yếu lai phù,
Dĩ thủ thôi tùng viết khứ.
Dịch thơ:
(
- Rượu say cất tiếng cười vui
- Quên đi sầu khổ chất chứa trong lòng
- Cổ nhân xưa nay từng có nói
- Danh tiếng chỉ là thứ vô dụng
- Đêm qua ta nghiêng ngả say sưa
- Hỏi cây tùng liệu nghiêng ngả như ta ?
- Nhưng lòng ta chỉ tùng kia thấu hiểu
- Đưa tay vuốt tùng trải lòng ta
)
Đây là bài Tây Giang Nguyệt hài hước, đặc biệt là câu thứ hai nói về rượu ngon như muốn khiếu nại người. Thạch Kiên viết xong, các đại thần nhìn sang Khấu Chuẩn, cuối cùng bao gồm cả Tống Chân Tông tất cả đều cười ha hả.
Thạch Kiên lại viết bài thứ hai:
Nâng chén rượu, trẻ con chớ tới gần
Lão tử sáng nay đã uống vài chén rượu.
Tới ngọ sạy sưa lòng khao khát.
Đến giờ đi ngủ, ngáy như sấm.
Nhữ nói:
- Lưu Linh, cổ kim đều có, say hôm nay ngại gì ngày mai.
- Nhữ kia là tri kỉ, thực đúng là tri kỉ
- Ca hát chẳng cần bờ môi, nhân gian không lớn nhỏ.
- Vật không xấu đẹp, say quá hóa tai ương.
- Một chén, thêm một chén, ngươi nói đi, thần tiên chỉ thế thôi.
Sau khi viết đến câu cuối cùng, tất cả mọi người trong sảnh đường đều cười ha ha, ngay cả Lưu Nga cũng ôm bụng nói:
- Người này đúng là tiểu oan gia.
Khấu Chuẩn cũng dở khóc dở cười, hắn nói:
- Hảo tiểu tử, lão phu không phải chỉ là buộc tội ngươi vài câu sao, không ngờ lại lấy lão phu ra mà vui đùa. Không được, ngươi cũng phải bồi tội cho ta, hôm nào lão phu sẽ tới nhà ngươi uống rượu.
Thạch Kiên ôm tay thi lễ. Đối với tể tướng nổi danh Tống triều này, hắn thực tâm bội phục:
- Khấu đại nhân đăng môn đến thăm, thực vinh hạnh cho tiểu thần. Chỉ là tiểu thần có một câu muốn nói: vật vô mỹ ác, quá tắc thành tai.
Thạch Kiên biết, nếu theo sự phát triển của lịch sử, sẽ không bao lâu nữa Tống Chân Tông sẽ bệnh nặng, triệu Khấu Chuẩn hỏi ý kiến. Khấu Chuẩn nói để cho thái tử thượng triều, Tống Chân Tông đã chuẩn tấu. Nhưng do Khấu Chuẩn uống rượu, đem tin tức tiết lộ ra, làm cho đám người Đinh Vị lo lắng, liền lợi dụng Tống Nhân Tông bị bệnh, vu khống Khấu Chuẩn. Sau đó ông bị giáng cấp và cuối cùng chết già ở Lôi Châu.
Đương nhiên Khấu Chuẩn không biết hắn sau này như vậy, hắn nói:
- Hóa ra là ngươi muốn mượn hai bài thủ từ khuyên răn lão phu kiêng rượu. Nhìn vào lòng hảo tâm của ngươi, hôm nay, lão phu bỏ qua cho ngươi.
Lúc này trên mặt mọi người vẫn còn lộ vẻ tiếu ý.
Tuy nhiên, Yến Thù cẩn thận thưởng thức bước qua nói:
- Vi thần từng thấy qua Thạch học sĩ tại Dương Châu xuất bút, đều là lấy văn nhập từ, xưa nay chưa từng có. Thạch học sĩ lại tài hoa hơn người, hạ bút đều là diệu từ. Hai bài từ này mặc dù buồn cười nhưng cũng không phải là không có dụng ý. Vả lại xem một câu cuối cùng của bài thủy Tây Giang Nguyệt, cũng tán dương Khấu Chuẩn cứng cỏi, cương liệt. Tuy say rượu nhưng tính cách vẫn không một chút thay đổi.
Khấu Chuẩn tưởng tượng thấy thực là như vậy. Hắn cười ha ha nói:
- Tiểu tử, xem ra là lão phu hiểu nhầm ngươi. Hôm nào lão phu mời ngươi tới nhà ta ăn cơm.
Tống Chân tông yêu mến thiếu niên này, chỉ sợ Khấu Chuẩn buộc tội, hiện tại thấy lão rốt cuộc không trách cứ Thạch Kiên, cũng cao hứng cười nói:
- Đừng quên kêu trẫm.
Lúc này thái giám đã đem toàn bộ mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất quét dọn sạch sẽ. Biết rõ nó thực sự không đáng giá, nhưng mà trên mặt các đại thần vẫn còn vẻ tiếc nuối. Thạch Kiên nhìn bọn họ như vậy, không khỏi buồn cười. Bổng lộc của quan viên Tống triều rất nhiều mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Ta từng biết đến một phần tư liệu, bổng lộc của Bao Chửng nhiều nhất một năm đổi thành tiền vạn bằng với mấy ngàn vạn lần nhân dân tệ. Bọn họ còn vì mấy cái không đáng giá này mà đau lòng à. Hắn nói:
- Các vị không phải đau lòng, đợi khi tiểu thần làm ra nhưng dụng cụ này, cấp cho mỗi người một kiện đảm bảo tốt hơn gấp trăm lần so với những thứ này. Tuy nhiên ta cần tìm một sơn trại, để cho nhiều người không tìm đến gây phiền toái cho tiểu thần.
Tống Chân Tông kỳ quái hỏi:
- Sơn trại là cái gì?
Thạch Kiên vỗ đầu, nghĩ thầm rằng nguy rồi, mình đã lỡ lời. Hiện tại trừ bỏ tư tưởng của mình ra, toàn bộ chỗ này đều là sơn trại. Thân thể là thiếu niên, thi từ tiểu thuyết là của người khác viết, các tri thức đều là người khác phát minh sáng tạo ra. Tuy nhiên những thứ này hắn chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.
Hắn giải thích:
- Tiểu thần nói sơn trại ý là địa phương vùng núi chưa được khai hóa. Tiểu thần thủa nhỏ đã mồ côi cha mẹ, từ nhỏ không được học đến nơi đến chốn, chỉ có tự mình đọc sách, không có được dạy bảo đàng hoàng. Cho nên nhiều lúc tiểu thần không hợp quy củ. Bởi vậy có nhiều sai lầm, thỉnh xin các đại nhân rộng lượng.
Mọi người nghĩ đến hắn ngày trước, tất cả đều im lặng. Ngay cả gian thần như Đinh Vị cũng kính nể.
Đinh Vị hỏi:
- Lúc lão thần vừa mới tiến vào có nghe bệ hạ nói qua, ngươi có thể chế tạo được dược ngọc. Có phải có cát là có thể làm ra được dược ngọc?( Ngọc mà hắn nói là đồ thủy tinh rẻ tiền đó :88:)
- Không sai, nhưng mà cũng có những hạt cát có thành phần hỗn tạp, cần phải kiểm nghiệm, phối hợp các nguyên liệu khác nhau mới có thể thành công.
- Lão thần minh có thể minh bạch. Theo như lời ngươi nói, vật chất ở chỗ nào đó dưới tình huống thay đổi sẽ phát sinh, biến hóa thành một đồ vật khác.( Giỏi thật, cha này nêu định luật bảo toàn vật chất nè :61:)
Định vị có thể nói nếu so với Vương Khâm càng là gian thần âm hiểm. Nhưng hắn sở dĩ đến vị trí này, cũng là bản lĩnh của hắn. Tất nhiên, Đinh Vị nếu có khả năng xử lý cả Khấu Chuẩn, đó cũng có thể nói là bản lĩnh của hắn vậy. Hắn nói:
- Đinh đại nhân, nói rất đúng.
Đinh Vị lại hỏi:
- Thạch học sĩ, ngươi viết quyển sách Tự Trị Thông Giám, thông tục dễ hiểu, có thể đọc thuộc lòng, lão thần cũng rất thích. Nhưng vì sao quyển Truy Nguyên Học và Truy Nguyên Nghi Vấn lại khó hiểu như vậy. Lão thần muốn hỏi có phải là Thạch học sĩ cố ý viết mơ hồ không rõ, muốn làm cho người ta đọc mà không thể hiểu nổi?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Thạch Kiên trong lòng cả kinh, nghĩ thầm Đinh Vị này quả thực vô cùng thận trọng. Với người như vậy giao tiếp nhất định phải chú ý. Hắn đáp:
- Đinh đại nhân, tiểu thần cũng muốn viết rõ ràng. Nhưng rất nhiều chuyện liên quan tiểu thần còn chưa rõ, thì làm sao có thể viết rõ ràng cho được.
Đinh Vị cười nói:
- Lão thần sơ sót, tiểu Thạch học sĩ dù sao cũng mới chỉ mười hai tuổi, làm được như thế này cũng là không dễ dàng gì. Tuy nhiên lão thần xem mấy quyển sách của ngươi, đặc biệt là mấy quyển Truy NguyênThư. Nếu như Thạch học sĩ có thể đem nó ra sử dụng, sẽ tạo thành biến hóa nghiêng trời nở đất, cũng có thể khiến cho đại Tống chúng ta dễ dàng trở nên hùng mạnh.
Thạch Kiên vừa kinh hãi vừa sầu não. Có thể nói mấy bản Truy Nguyên Thư này chỉ có Định Vị là tán thành. Nhưng vì sao Đinh Vị lại là gian thần, mà không phải là trung thần giống như Khấu Chuẩn?
Hắn nói:
- Tiểu thần tuổi nhỏ, nhưng mà sau này tiểu thần tất sẽ thực hiện được. Nếu có thể cho tiểu thần ba mươi đến năm mươi năm thời gian, chuyên tâm tìm tòi học hỏi, chắc chắn có thể hoàn thành.
Trong lòng hắn nghĩ rằng đã biết cũng không dám viết ra. Nếu như mình viết ra, theo nghi vấn cả lão già này, mọi người sẽ hoài nghi mình từng theo học ở đâu đó. Tự Trị Thông Giám mình còn dùng thiên phú để giải thích, ít nhiều đều có tư liệu lịch sử ghi lại. Nhưng những quyển khác mình kiếm ở đâu ra?
- Đinh ái khanh, mấy quyển sách này có diệu dụng lớn như vậy sao?
Tống Nhân Tông hỏi.
- Không sai. Nếu không Thạch học sĩ làm sao có thể làm ra được chiếc thuyền siêu phàm như thế.
Kỳ thực Tống Chân Tông đối với mấy quyển sách này cũng không có hứng thú, bởi vì căn bản hắn xem không hiểu. Nhưng khi nghe được Đinh Vị nói nó có thể khiến cho đại Tống trở nên hùng mạnh, hắn chuyển hướng sang Thạch Kiên nói:
- Thạch học sĩ, ba mươi đến năm mươi năm thì quá dài. Khanh có thể rút ngắn thêm một chút được không?
Thạch Kiên chuẩn bị trả lời, Đinh Vị đoạt lấy đáp:
- Bệ hạ, đạo lý trong mấy quyển sách đó thực quá thâm ảo. Thạch học sĩ vừa rồi có nói ba mươi đến năm mươi năm cũng chỉ có thể đụng đến một phần, lời nói thật đúng. Tuy nhiên Thạch học sĩ không có ai chỉ dạy, chính mình tự học trong lúc vô ý có thể tìm ra rất nhiều đạo lý như vậy. Thánh thượng nói tiểu Thạch học sĩ là tiểu thánh nhân, thực không sai.
Thạch Kiên mở rộng miệng, trong lịch sử hắn nổi danh là đại gian thần, thật không biết nói cái gì cho phải. Thực tế chỉ cần Thạch Kiên không có xúc phạm đến Lưu Ích, Đinh Vị, tuy hắn chỉ là một gian thần nhưng thực ra hắn cũng suy nghĩ cho đại Tống.
Tống Nhân Tông cũng cảm thấy vui mừng, nghĩ thầm rốt cục cũng có đại thần có cùng quan điểm với trẫm. Hắn quay về phía Thạch Kiên nói:
- Thạch ái khanh, Đinh đại nhân tuy là khen ngợi ngươi, nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, không thể kiêu ngạo. Bây giờ có thể viết ra pháp lệnh kia hay không?
Thạch Kiên viết mấy pháp lệnh truyền lên. Lần này các đại thần không có tranh chấp, nhất trí đồng ý. Lần này mới bắt đầu làm ra thủy tinh mới, sau này còn có thuyền mới, có lẽ còn có rất nhiều đồ vật này nọ. Tuy rằng mấy thứ này thuộc loại đồ vật thủ công, nhưng nhưng đồ vật này khác hoàn toàn với những đồ vật trước đó. Có thể nói ít thì hàng năm cấp cho đại Tống hàng trăm vạn bạc, nhiều thì có quan hệ đến phồn vinh, hưng thịnh của đại Tống.
Thạch Kiên khi trở về đã gần giờ Tý, cuối giờ Hợi. Ánh trăng đã ở trên đỉnh đầu, bóng đêm bao tỏa. Hắn nhìn vào trong nhà thấy ngọn đèn vẫn còn đốt. Vừa vào trong nhà, hóa ra là Uyển Dung vẫn còn đang ngồi chờ hắn. Cũng bởi vì mệt mỏi, nàng đã gục đầu ngủ trên bàn.
Hắn không có quấy rầy nàng, tìm một bộ y phục đắp lên người nàng, sau đó tự mình đi tìm nước rửa mặt. Hắn chuẩn bị đi thì một đôi tay trắng nõn đưa ấm trà đến. Hắn quay đầu nhìn lại, là Uyển Dung đã giật mình tỉnh dậy.
Hắn nói:
- Ngươi đi nghỉ sớm một chút. Trước đây ta sống trong bần hàn, những việc nhỏ này ta có thể tự làm được.
- Không. Thiếu gia mỗi ngày phải làm nhiều việc như vậy. Những việc này để nô tì hầu hạ người.
Thạch Kiên đành phải tùy ý nàng. Hắn nhìn lại bóng dáng nàng nói:
- Uyển Dung.
- Vâng. Chuyện gì?
- Mấy ngày hôm trước kỳ thực ta đối với ngươi không tốt, bởi vì mỗi ngày ta suy nghĩ nhiều nên đầu óc trống rỗng. Ở trong nhà, ta chỉ cần mọi người có cuộc sống bình thường một chút. Ta nói như vậy ngươi có hiểu không?
Uyển Dung lúc này mới hiểu ra, hóa ra vấn đề là ở chỗ này. Chính nàng còn tưởng rằng Thạch Kiên là người thông mình, cũng cố ý biểu lộ ra mình thông minh.
Nàng quay đầu lại quyễn rũ cười, lúm đồng tiền như bông hoa nở rộ, lộ ra hàm răng như bạch ngọc:
- Thiếu gia, nô tì đã minh bạch. Từ này về sau nô tì cam đoan sẽ không như vậy nữa, nhưng đối với ngoại nhân thì không thể như vậy.
Thạch Kiên lúc này nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp của nàng, trong tâm cũng áy náy, hắn nói:
- Kỳ thật ngươi thực sự rất mỹ lệ. Về phần Tiểu Như là do ta không hiểu phong tình mà sinh ra hiểu nhầm. Tuy rằng ta hiểu được đạo lý đó, nhưng thân thể của ta lúc này còn nhỏ, đối với người xinh đẹp như ngươi không có nhiều hấp dẫn với ta. Hơn nữa chờ đợi không phải là biện pháp tốt. Hồng Diên và Lục Ngạn đã lãng phí mất tuổi thanh xuân, ta không nghĩ về sau những người khác cũng phải như vậy.
- Không quan hệ. Nô tì nhất định sẽ đợi người vĩnh viễn sánh cùng thiên hạ.
Thạch Kiên lắc đầu, biết rằng khuyên bảo nàng là không thể thành công, hắn quay trở về phòng ngủ. Cả một ngày bận rộn, hắn thực đã mệt mỏi, nằm xuống giường liền ngủ.
Uyển Dung không lập tức trở về phòng mình, nàng đứng cạnh cửa sổ ngắm ánh trăng, những đám mây nhẹ nhàng trôi. Ánh trăng chiếu rọi trên người nàng, dưới ánh trăng làm cho nàng giống như một nữ thần dịu dàng xinh đẹp.
Lúc này, Tiểu Như đi từ phía sau nàng, hỏi:
- Tiểu thư, nhớ nhà à?
Uyển Dung thờ dài nói:
- Sao lại không chứ. Cũng không biết ánh trăng ở gia hương có trong sáng như ở đây không?
Tiểu Như cũng thở dài nói:
- Muội cũng rất muốn, nhưng không biết đến bao giờ mới có thể trở về.
- Từ từ chờ đợi.
- Vừa rồi tiểu hài tử kia và tỷ nói gì thế?
- Muội chỉ lớn hơn hắn có hai tuổi, cũng gọi người ta là tiểu hài tử?
- Ôi, không phải là tỷ cũng giống mấy tiểu cô nương kia, đều thích thiếu niên này?
- Muội muốn chết, dám diễu cợt ta.
Uyển Dung quay người, tay xoa xoa trên tai.
Ngày hôm sau lâm triều, Tống Chân Tông liền ban bố sự việc ngày hôm qua. Điều này làm cho các đại thần khác đều liếc mắt nhìn sang phía Thạch Kiên. Bọn họ cũng nghe được ngày hôm qua Thạch Kiên ba lần tiến cung. Đây mới là ngày đầu tiên đi vào kinh thành, hắn lúc này còn được ân sủng hơn rất nhiều đại thần trong triều. Thạch Kiên lúc này đã giữ chức ở Đồ Long Các.
Học sĩ Tống triều tổng cộng phân ra làm ba loại. Thứ nhấ là Hàn Lâm Học Sĩ ( Các bợn viết nhiều bài ở 4vn cũng có title Hàn Lâm Học Sĩ đấy :61:), công việc là chưởng chế, cáo, chiếu viết các tác phẩm. Thứ hai là Điện Học Sĩ, những người có chức vụ ở đây là người có thâm niên và uy tín cực cao. Họ không có phụ trách mà chỉ cố vấn các tác phẩm văn chương. Với tuổi và tư lịch của Thạch Kiên hiện tại là không có khả năng đảm nhiệm. Thc ba chính là các học sĩ gồm có học sĩ, trực học sĩ. Chế độ Tống triều, sau khi mỗi một vị hoàng đế qua đời đều để lại các lưu văn vật. Tỉ như Đồ Long Các lưu lại các đồ được dâng tặng, Thái Tông ngự thư, các điển tịch, tranh vẽ, bảo vật, thế phổ.
Thạch Kiên tuy rằng vang danh khắp thiên hạ, hơn nữa còn có thân phận Long Đồ học sĩ cao nhất, nhưng những quan lại ở đây thực cũng không đơn giản. Có nhiều người vì tài hoa xuất chúng của Trầm Côn mà mang thái độ tôn trọng, còn có không ít ghen tị, cũng có những người nịnh bợ, có có nhiều người xem thường Thạch Kiên. Thạch Kiên cũng biết tuổi của mình còn quá nhỏ, chức quan lại lớn nên không cùng với bọn họ so đo, đồng thời duy trì một thái độ khiêm tốn. Đối với chút người đến “thỉnh giáo”, hắn cũng chỉ nói không dám.
Hắn cùng với Phạm Trọng Yêm lựa chọn chỗ làm lò nung, sau đó chuẩn bị khởi công. Đồng thơi hắn cách hai, ba ngày lại đến chỗ thái tử giảng bài. Thật sự lúc này hắn thật bận rộn.
Rốt cục qua nửa tháng, toàn bộ mọi thứ đã chuẩn bị tốt, than củi cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Thạch Kiên hạ lệnh khởi công thí nghiệm. Đương nhiên, việc này cũng đã được tuyên bố giữ bí mật, xung quanh lò đều bố trí lính canh gác. Dân chúng không biết thiếu niên thiên tài này làm gì ở chỗ này, chỉ mơ hồ đoán rằng hắn chuẩn bị làm một vật này nọ. Những thợ thủ công cũng được Hộ Bộ Ti lựa chọn kỹ càng, tuyển lựa những người có tay nghề cao. Sau đó còn yêu cầu bọn họ ký kết phải giữ bí mật điều lệnh, mới cho họ gia nhập vào lò thí nghiệm. Đương nhiên, tiền lương so với nơi khác cao hơn gấp mấy lần.
Sự thật giống như Thạch Kiên sở liệu, bởi vì công cụ xét nghiệm không đầy đủ nên không thể phán đoán thành phần vật liệu. Sau hơn mười ngày, thủy tinh làm ra đều không thực sự lý tưởng. Kỳ thực Thạch Kiên cũng không cảm thấy thất vọng, lúc này thủy tinh bọn họ làm ra cũng không khác nhiều so với thủy tinh ở triều đại này. Cho đến mười lăm ngày, Tống Chân Tông cũng cảm thấy chút suốt rột, một lão công tượng mang theo một chén rượu từ trong lò đi ra. Thạch Kiên vừa thấy, liền mừng rỡ.
Đây là một chiếc chén rượu hoàn toàn có thể so sánh với thời của Thạch Kiên. Dưới ánh nắng màu vàng chiếu xuống, chén rượu này phản xạ bắn ra nhiều điểm hòa quang, lung linh óng ánh giống như những ngôi sao trong bầu trời đêm.( Thấy so sánh kểu này nó thế nào ý, nhưng do tựa đề là sao nên ta để nguyên văn :88:)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lão thợ cầm cái chén rượu như cầm một thánh vật, nước mắt nhạt nhòa. Trên thực tế, giá trị của cái chén này nếu bán ra thị trường tuyệt đối có thể khiến cho cả nhà già trẻ không làm việc cũng có thể sống cả đời.
Thạch Kiến nắm lấy tay hắn nói:
- Đi, chúng ta vào lò.
Bởi vì một kiện không thể khẳng định giải quyết được vấn đề, hắn muốn chứng thực lại toàn bộ, ghi nhớ những quy chuẩn phối liệu và nhiệt độ tốt nhất.
Nhiệt độ trong hầm rất cao, nhưng lão thợ do thường xuyên tiếp xúc nên không có chút khó chịu, chỉ có Thạch Kiên là không chịu nổi, chỉ một lúc mà mồ hôi đầm đìa. Có điều hắn hiểu răng, đây chính là thế giới mới của hắn, chỉ có hắn đích thân chỉ đạo mới có thể làm ra những thứ này. Trải qua thí nghiệm liên tục, rốt cuộc hắn đã xác định được công thức chuẩn, thấy từng kiện thủy tinh không ngừng sinh ra, không khí trong hầm vui như tết, tiếng hoan hô không ngừng vang lên.
Thạch Kiên lúc này mới nắm chắc việc chế tạo thủy tinh, dù sao hắn cũng không thể thất bại, đống “ngọc” của Hoàng thượng hắn cũng đập xong rồi, có thể thất bại sao ?
Còn lễ vật cho tiểu công chúa nữa..
Tận tới khuya, hắn mới ra khỏi hầm, trên người hắn lúc này khét lẹt, đượm mùi than lửa, khuôn mặt lấm lem, thực không ai có thể nhận ra được thiếu niên tuấn tú trước đây nữa.
Thạch Kiên nhìn mọi người nói:
- Các vị, hôm nay vất vả rồi, ta xin được mời khách.
Những người này sao dám nhận đại lễ của hắn, việc của họ, họ tất phải làm, có điều khi thấy Thạch Kiên nói mời khách, tất cả đều hoan hô không ngừng. Dù sao họ chỉ là bọn người thô tục, không biết lễ nghĩa.
Thạch Kiên gọi một binh sĩ tới nhắn vài câu nhờ chuyển lời với người nhà, tối nay hắn không về ăn cơm. Gần một tháng nay, ngày nào cũng vậy, trừ làm việc hắn không tiếp xúc với ai, cũng không về nhà ăn cơm.
So với ngày xưa, điều kiện kinh tế của Thạch Kiên đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là hắn và tổ mẫu vẫn không sống xa xỉ, dù nhiều tiền cũng không buông thả.
Hầm lò ở ngoại thành, nhưng cũng không xa, chỉ chốc lát mọi người đã vào thành. Thạch Kiên mỗi lần vào hầm lò, sợ quan phục bị bẩn, đám đại quan sẽ tìm cách gây sự, nên mỗi lần vào hầm hắn đều thay y phục, hiện tại hắn mặt mũi dơ bẩn, có nhìn cũng chẳng ai nhận ra, thậm chí có người còn tưởng hắn là cũng là con của một người trong đám thợ kia, đi theo họ chơi đùa. Thạch Kiên nhìn quanh, thấy vậy cũng thầm nhủ, có lẽ sau này mỗi lần ra ngoài hắn nên hóa trang thì hơn.
Mấy ngày nay, đám thợ đều ở lại làm việc cùng Thạch Kiên, chịu nhiều vất vả, Thạch Kiên tất nhiên cũng không bạc đãi, hắn đưa bọn họ tới một tửu lâu xa hoa. Tửu lâu này có ba tầng, không cần phải vào trong, chỉ đứng bên ngoài đã có thể thấy sự hoành tráng của nó, căn nhà trạm chổ chim, phượng, cá, vô cùng sống động, từng cây cột được sơn son sáng bong. Mấy lão thợ xưa này nào có ai dám nghĩ tới nơi này, ngây ngốc đứng ở cửa không động đậy. Có người còn thì thầm với Thạch Kiên:
- Thạch đại nhân, người đối với chúng ta thật tốt, nhưng những chỗ này chúng ta thực không thể vào.
Thạch Kiên mỉm cười:
- Hạ quan ở Hòa Châu cũng chỉ là một nông dân, ta cũng từng nói, người lao động là vinh quang nhất, không ăn trộm, không lừa đảo, dựa vào mồ hôi công sức của mình mà kiếm tiền, thì dù tiêu tiền thế nào cũng sẽ thực thoải mái.
Hiện tại, các giai tầng trong xã hội phân chia rất rõ. Theo phân cấp bây giờ, bọn thợ này là thuộc loại thấp nhất, vì thế bị khinh thường là lẽ đương nhiên.
Nhưng nghe những lời nói của Thạch Kiên, tất cả đều thấy trong lòng vô cùng ấm áp. Họ cảm thấy mấy ngày vất vả thực vô cùng đáng giá.
Thạch đại nhân là ai ? Là người mà cả Thánh Thượng cũng thừa nhận là tiểu thánh nhân.
Một tên thợ chợt ưỡn ngực nói lớn:
- Sợ gì chứ, vào, chúng ta có cả Thạch đại nhân ở đây cơ mà.
Nhưng bọn họ tới cửa thì bị chặn lại. Không bị ngăn cản mới là kì lạ.
Thạch Kiên chọn tửu lâu này có thể nói là tửu lâu số một trong kinh thành. Người tới đây ăn uống đều là những người có danh tiếng. Nếu để đám thợ ăn mặc dơ bẩn này vào, ngày mai sợ họ cũng chẳng cần buôn bán nữa.
Thạch Kiên cho tay vào ngực, lấy ra một thỏi vàng:
- Chúng ta có tiền !!!
- Có tiền cũng không được. Có tiền thì sao chứ ? Muốn vào đây phải có thân phận, lũ các ngươi thì có thân phận gì chứ ?
Tiểu nhị nói.
Thạch Kiên biết rằng tên tiểu nhị này chỉ là một đứa con buôn. Nhưng hắn nói không phải không có đạo lý, dù là ở thời đại này hay thời hiện đại, với kiểu cách ăn mặc của bọn họ mà đòi tới khách sạn hạng sang, đừng nói đi vào, đứng ngoài cửa đã bị bảo an tóm lại.
Nghe tiểu nhị nói như vậy, chút dũng khí của đám thợ vừa được Thạch Kiên nhen nhúm lập tức bay sạch, bọn họ quay lại nói với Thạch Kiên:
- Thạch đại nhân, hay là thôi đi.
Bọn họ láo nháo ồn ào khiến chủ tiệm cũng chạy ra. Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, đám công nhân này sao có lá gan tới đây ?
Nghe tên công nhân gọi Thạch đại nhân, hắn nhìn lại, nhưng thấy không phải là Thạch Kiên, ngày Thạch Kiên vào thành, hắn cũng có mặt ở bến tàu chờ đợi tới vài canh giờ, cũng được thấy Thạch Kiên đẩy xe cho tổ mẫu, khi về hắn còn lớn tiếng khoe khoang. Nhưng hiện tại hắn chỉ thấy một người mặt mũi đầy mồ hôi, bụi bẩn, vì thế hắn căn bản không nhận ra.
Hắn vội vàng bước tới thi lễ:
- Thạch đại nhân, sao lại thành bộ dạng này ?
Thạch Kiên từ tốn nói:
- Ông chủ, không nên để lộ ra, như vậy được rồi, không ai nhận ra càng đỡ phiền toái.
“Có lẽ đại nhân cố tình hóa trang như vậy”
Ông chủ thầm nghĩ.
Hắn cung kính đưa đám người lên lầu ba, chọn chỗ đẹp nhất cho họ. Đám thực khách thấy nhóm người này tiến vào, người thì bịt mũi, người thì gọi ông chủ kháng nghị. Ông chủ nhớ lời của Thạch Kiên, không dám tiết lộ, cũng không giải thích gì với họ. Cho dù đắc tội họ thì sao chứ ? Nếu ngày mai, tin tức thánh nhân tới quán của ta ăn cơm truyền ra, sợ rằng mất vài tên khách này chả có gì đáng nói. Nếu tiểu thánh nhân uống rượu ăn cơm nổi hứng, thưởng cho một hai bài thơ thì…..hắn kìm không nổi, hai mắt tỏa sáng.
Tới lầu ba, thân phận của khách nhân ở đây càng them tôn quý, đa sỗ đều mặc quần áo xa xỉ, tay cầm quạt ngọc, có người mặc những loại áo lông cừu trắng muốt, vô cùng sang trọng. Trước đây, Tống Chân Tông cũng từng ban thưởng cho Thạch Kiên hai bộ áo này,chỉ là hắn còn nhỏ, chưa mặc vừa, vì thế hắn cho cha con Đinh Phố, nhưng Đinh Phố lại sợ không dám mặc, chỉ dám cất kỹ ở nhà.
Ở đây cũng có rất nhiều thiếu nữ hát rong hoặc bán nghệ, trong đám khách cũng có vài người mà Thạch Kiên từng nhìn thấy, hắn lại sợ lộ thân phận, vì thế cố tình đi giữa đám công nhân, tránh sự chú ý.
Nhìn đám người ăn mặc bẩn thỉu đi lên, toàn bộ khách khứa đều bịt mũi, có người gọi chủ quán lại trách mắng. Ông chủ chỉ cười thầm:
“Bọn ngươi là cái thứ gì chứ, luận thân phận, các ngươi chạm được tới gót chân của tiểu thánh nhân ? Chạm được tới gót chân của thiên hạ đệ nhất tài tử sao ?
Thạch Kiên chủ động kiếm một góc khuất ngồi xuống. Đương nhiên trừ hắn, tất cả đám công nhân đều kinh sợ. Những người đang xì xào kia nếu tinh ý sẽ nhận ra điều cổ quái, tất cả đám công nhân bẩn thỉu kia đều răm rắp nghe lệnh một thiếu niên hơn mười tuổi, nếu để ý, tất họ sẽ nhận ra Thạch Kiên. Đáng tiếc hiện tại ngay cả đám ca kỹ cũng không buồn nhìn sang bên này, với thân phận bọn họ có thể khác sao ?
Thạch Kiên cũng im lặng, mấy ngày nay đám công nhân thực vô cùng vất vả. Ở kiếp trước, hắn cũng thường xuyên mở tiệc chiêu đãi cấp dưới, bản thân hắn cũng chưa bao giờ để ý tới thân phận. Hắn gọi những đồ ăn ngon nhất, rượu quý nhất.
Đám công nhân này mặc dù thô tục, nhưng trong hoàn cảnh này cũng cố giữ lễ, không dám hồ nháo. Tất cả yên lặng ăn uống, dần dần cũng không ai để ý tới họ.
Lúc này, Thạch Kiên chợt nghe thấy một người ở cạnh đó nói chuyện:
- Học đệ sớm nghe danh Công Tự huynh đệ văn chương xuất chúng, hôm nay gặp mặt, thấy phong thái của huynh, học để cảm thấy vạn phần kính ngưỡng.
Hắn vô cùng khiêm tốn, nhưng cũng không chút hạ thấp bản thân
Người thư sinh lớn tuổi hơn nói:
- Tiểu sinh cũng từng nghe danh Nhạc Chính huynh, tâm tư hơn người, hôm nay gặp mặt thực không phụ lòng kỳ vọng.
Thiếu niên ở cạnh chợt đứng lên:
- Các ngươi không phải tâng bốc nhau, ta đói rồi, nhanh gọi đồ ăn thì hơn.
Thạch Kiên nhíu mày, Nhạc Chính ? Công Tự huynh đệ ? Mấy cái tên này thực quen.
Ba người bọn họ ngồi xuống, lẽ đương nhiên họ không chú ý tới bên này.
Lúc này, người thanh niên trẻ nhất nói:
- Lần này tới kinh thành gặp được hai huynh, thật là tam sinh hữu hạnh, chỉ tiếc rằng không được diện kiến thiếu niên thần kỳ kia, nếu không thực vô cùng hoàn mỹ.
Thanh niên cao lớn nhất, gọi là Công Tự cũng nói:
- Không phải hắn không muốn lộ diện, mà là mỗi ngày hắn phải ra ngoại thành, vì bệ hạ mà làm thứ gì đó. Đáng tiếc rằng đám cô nương trong thành quá điên cuồng, vì thế mỗi lần xuất hiện hắn đều ngồi yên trong kiệu không dám xuống.
Thiếu niên trẻ tuổi kia lộ ra nụ cười cổ quái:
- Nghe nói Thạch tiểu học sĩ trước đây tới Dương Châu đi dạo, không ngờ lại khiến mấy trăm cô nương kích động đến ngất đi phải không ?
Thạch Kiên nghe vậy thầm cười khổ, sao lại thành như vậy chứ ?
Thiếu niên kia nói:
- Lần này khi tới kinh thành đệ có được đọc một bài thơ của nhị vị, thực như lưu thủy hành vân, ý thơ cao diệu. Ta thực vô cùng bội phục.
Thư sinh lớn tuổi chợt nói:
- Chỉ là càn quấy, gặp may mà thôi. Nếu nói về thơ từ, so với bài thơ của tiểu Thạch học sĩ thật thua xa, mỗi lần đọc thơ của Thạch học sĩ, ta lại cảm giác nhiệt huyết sôi trào, muốn hét lớn cho thỏa cõi lòng.
Thạch Kiên nghe họ nói một hồi, lập tức nhớ ra. Vị Công Tự kia chính là hai huynh đệ nổi danh của đại Tống, nếu đoán không sai, thiếu niên trẻ tuổi kai chính là một thiếu niên tên tuổi lừng danh trong lịch sử, tên thật là Phú Bật, còn người còn lại, khẳng định thân thế cũng khó lường.
Thạch Kiên nhìn bọn họ, hai mắt tỏa sáng, tổ sư gia ơi, đó là Tăng Công Lượng…
Hắn lập tức đứng dậy nói:
- Xin hỏi ba vị có phải là Tống huynh, Tăng huynh, Phú huynh ?
Thấy một thiếu niên ăn mặc dơ bẩn chợt đứng dậy nói chuyện với họ, ba người đều cảm thấy ngạc nhiên, họ kỳ quái quan sát, trong đầu thầm nghĩ, kinh thành quả nhiên khác với những nơi khác, tửu lâu xa hoa như vậy mà cả công nhân cũng có thể tới ăn cơm. Cũng may ba người đều không phải người thường, họ lại từ xa tới kinh thành, còn chưa biết quy củ ở đây, nếu biết sợ đã sớm chửi ầm lên.
Tăng Công Lương tính tình trầm ổn nhất, hắn bình tĩnh hỏi:
- Xin hỏi tiểu huynh đệ tôn tính đại danh là ?
Thạch Kiên ôm quyền nói:
- Hạ quan họ Thạch, tự một chữ Kiên
Thanh âm hắn không lớn, nhưng toàn bộ lầu ba lập tức lặng ngắt như tờ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Hảo Nguyễn Phạm Như Bá Tánh Bình Dân
lâu wa
Oct 31, 2016 10:40 pm 0 trả lời 0
Hảo Nguyễn Phạm Như Bá Tánh Bình Dân
hay
Oct 13, 2016 09:08 pm 0 trả lời 0