[Dịch] Đại Đế Tinh Hà
Chương 2 : CHƯƠNG HAI EM TRAI THIÊN TÀI
Người đăng: Diệp Phàm
.
Chạng vạng tối, Giang Ly sau khi tan học về đến nhà thì ngửi thấy mùi thơm của thịt, mũi của hắn giật giật vài cái, cổ họng nuốt nước miếng.
"Mẹ ơi, thịt gì mà thơm quá vậy?"
Mẹ từ trong phòng bếp thò đầu ra: "Đây là thịt Sa La Thú vừa mua hôm nay, nhanh tới uống chén súp nào."
"Cái này là dành cho em trai của con" Trong phòng khách, cha là Giang Chấn Đông ho khan một tiếng, "Thịt này 300 Tinh Nguyên một cân đấy."
Tinh Nguyên là tiền chung của nhân loại khi bước vào Thời đại Tinh Hà, rất thẳng và cứng, một Tinh Nguyên có giá trị bằng một gam vàng.
Tiền lương một tháng cộng lại của cha mẹ chỉ hơn 100 Tinh Nguyên, đầy đủ cho cả nhà sinh hoạt thường thường bậc trung, nhưng muốn mua thuốc bổ xa xỉ thì có chút giật gấu vá vai.
Sa La Thú là một loại dã thú từ tinh không, rất khó bắt, thế nhưng xương thịt nó thì đại bổ, nấu canh rồi uống xong có thể cải thiện thể chất, khiến cho sức mạnh tăng nhiều, cơ bắp săn khít rắn chắc. So với các dược liệu đông trùng hạ thảo, nhân sâm từng có trên Trái đất thì hiệu quả xịn hơn gấp mười lần.
Giang Ly sống trong gia đình thuộc dạng thường thường bậc trung, một năm cũng khó được ăn được một lần.
"Cha, con rõ, em trai bây giờ đang đúng trong thời điểm bổ sung sinh mệnh lực." Giang Ly nhún nhún vai, ngược lại rất hiểu chuyện, em trai có thành tích tốt nhất, loại thịt xa xỉ này tất nhiên phải dành cho hắn.
Bộp bộp bộp...
Một hồi tiếng bước chân, cửa mở, một thiếu niên xuất hiện ở cửa ra vào.
Là em trai Giang Đào.
Dáng người hắn rất cường tráng, thân cao 1m9, mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng so với Giang Ly thì cao hơn cả một cái đầu, toàn thân như ẩn một sức bật mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén như chim ưng, tỏa một luồng khí thế sắc bén ép người, là một nhân vật phong vân ở trường học.
Giang Ly năm nay 17 tuổi, cao mới có 1m75.
Hai anh em đều đang đi học, một người lớp 11, một người lớp 12.
"Cha, mẹ, anh, con đã về."
"Hôm nay thi cử ra sao rồi con? Sinh mệnh lực có đột phá hay không?" Giang Chấn Đông không thể chờ đợi được mà hỏi thăm, mẹ đang bận bịu trong trong bếp cũng đi tới.
"Sinh mệnh lực khảo hạch đạt 0.95, con lại đột phá, còn giành được một học bổng trị giá 30 Tinh Nguyên." Em trai Giang Đào lấy ra phần tiền thưởng.
"Tốt... tốt tốt..." Giang Chấn Đông lộ sắc mặt mừng rỡ: "Cố gắng tốt nữa nha con, nhất định phải thi đậu Đại học Tinh Không, cả nhà này đều hy vọng vào trên người của con, mẹ nấu cho con nồi Sa La Thú này, nhanh đến ăn đi."
"Anh trai cũng ăn chút đi." Giang Đào nhìn Giang Ly: " Thành tích sinh mệnh lực của anh thành tích vẫn giậm tại chỗ là 0. 7, nguyên nhân là do là dinh dưỡng chưa đủ. Nếu như ăn thêm một ít thịt Sa La Thú thì thể chất chắc chắn sẽ được đề cao."
"Không cần." Giang Ly phẩy phẩy tay: "Thiên phú của anh xa xa không bằng cậu, ăn thêm cũng chỉ là lãng phí. Đúng rồi, em trai, cậu nên ăn hết thịt thật nhanh đi, bằng không thì lát nữa em gái đi về lại nhao nhao muốn ăn, khiến cho cha mẹ khó xử."
Một nhà năm miệng ăn, cha mẹ, Giang Ly, em trai Giang Đào, còn có một em gái mười ba tuổi là Giang Huyên.
"Wow, anh ba, sinh mệnh lực của anh lại đạt đến 0. 95?" Cửa ra vào có một cô bé mười ba đi tới, chính là em gái Giang Huyên, "Em nghe nói lớp 11 bọn anh có hơn 20 vạn học sinh, chắc là anh ba phải xếp vào Top 10 a."
"Ha..Ha..aa...! Em gái đã trở về." Giang Đào kéo một cái ghế ngồi xuống: "0. 95 mặc dù trong trường học cũng xem như nhân vật phong vân, nhưng cách điểm chuẩn đến Đại học Tinh Không coi như còn xa, anh sớm muộn sẽ tu luyện tới 1."
"Em trai, cũng không nên mệt nhọc quá." Trong mắt Giang Ly toát ra ánh quan tâm: "Trường học chúng ta hơn 80 vạn đệ tử, sinh mệnh lực đến 1 chưa tới 10 người. Bọn hắn cơ bản đều là con nhà đại gia, ăn uống mỗi ngày đều là siêu cấp thuốc bổ, chúng ta ăn không được như thế, dinh dưỡng không đủ tốt để tu luyện cao độ, thế nên dễ bị phản tác dụng."
"Không có việc gì." Giang Đào chẳng hề để ý: "Anh, em đã sớm tiến vào trạng thái ngủ sâu giai đoạn ba. Những ngày này đã bắt đầu huấn luyện nhập định! Em muốn cho những người kia biết rõ, tài nguyên vĩnh viễn không thể sánh bằng thiên phú!"
"Cái gì? Huấn luyện nhập định?" Giang Ly sợ hãi kêu lên một cái: "Em trai này, đừng dọa anh hai nha."
"Thật sự?" Giang Chấn Đông, mẹ, em gái Giang Huyên cũng đều sững người kinh ngạc, vẻ mặt không thể tin được.
Em trai Giang Đào là một thiên tài, rất nhanh đã thể hiện ra thiên phú của mình, bắt đầu bước vào trường cấp hai đã có thể tu hành vào buổi tối hằng ngày, tiến vào cảnh giới "Ngủ sâu".
Bắt đầu từ lúc đó, hắn mỗi ngày chỉ ngủ một giờ, hơn nữa cả ngày đều tràn đầy tinh lực. Mà Giang Ly nhất định phải ngủ đủ tám giờ mới miễn cưỡng có đủ tinh lực, không sao có thể sánh kịp.
Xem ra hắn hiện tại càng lợi hại thêm rồi.
Thế mà lại bắt đầu huấn luyện "Nhập định"!
Luận Đại Trí Độ trong Kinh Phật có nói: nhập định giả, thủy hỏa bất năng hại, diệc bất mệnh chung (người đã nhập định thì nước lửa không thể phạm, cũng không thể chết). Có thể thấy được chỗ thần kỳ của cảnh giới này.
Mà khoa học hiện đại đã nghiên cứu, khi con người đang trong trạng thái nhập định, tiềm năng bản thân sẽ được khai phá mạnh mẽ, nội tiết được cải tạo, thể trạng sẽ càng ngày càng cường tráng.
Nội tiết là một thứ thần kỳ, có một số người bị chứng "Người khổng lồ" hay "Người lùn" cũng là do bị rối loạn nội tiết.
"Lớp bọn anh có tên Trương Nhạc kia chảnh chết bà, so với em trai thì chỉ là cặn bã."
Giang Ly vui mừng, Trương Nhạc chỉ dựa vào tài nguyên, lại còn dựa vào hương liệu, mỗi ngày buổi tối mới miễn cưỡng ngủ sâu được, mà đệ đệ Giang Đào thì ngay trong lúc vận động cũng có thể tiến vào, cái này rất giống Tuý Quyền thời cổ, thần say ý không say. Người bình thường khi say rượu có sức mạnh lớn hơn hẳn, nhưng Tuý Quyền không phải là uống say rồi vung quyền đánh, mà là do tinh thần gây tê, khoa học hiện đại nghiên cứu được kết quả là tâm linh tiến vào ngủ sâu ngay trong khi vận động.
Khi vận động mà tiến vào ngủ sâu, thân thể không hề cảm thấy mệt mỏi, sức mạnh lớn vô cùng, khống chế được hoocmon tuyến thượng thận (cái này có liên quan đến adrenalin, khá là thú vị ^^)
Nhưng mà nhập định chính thức thì khó khăn gấp trăm lần so với ngủ sâu giai đoạn ba, cần tinh thần ý chí và sức mạnh tâm linh phải rất cường đại,khi đó mới có thể khu trừ tâm ma, tinh không vạn lý, tạp niệm bất sinh. (tiêu diệt ma trong tâm trí, trời quang mây tạnh, không chút tạp niệm)
Tâm là Viên Hầu, linh động bách biến (biến đổi đa dạng khó lường), hàng phục để nhập định cần nghị lực cực lớn.
Toàn bộ hơn tám mươi vạn học sinh trong trường học, có lẽ có thể có được một hai người đạt được 'Nhập định" kiểu như vậy, hoặc là cũng chẳng có một ai.
Em trai Giang Đào vì tài nguyên chưa đủ, bằng không thì đã sớm có thể bước lên cấp độ sinh mệnh lực 1.
Đương nhiên, trên "Nhập định" còn có "Thai tức" .
"Thai tức" chỉ có những người như đại sư tâm linh, tinh anh của loài người mới có thể đạt tới.
Cái gọi là "Thai tức", cắt đứt hô hấp từ miệng và mũi, tiến vào một cảnh giới chết giả, tế bào trong cơ thể tự động hô hấp, từng giây từng phút đều cường hóa rất hoàn mỹ, dần dà, thân thể con người sẽ mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Ở trên "Thai tức" còn có những cảnh giới tâm linh càng cao siêu, nhưng đều là nghiên cứu đầu đề của một ít đại sư tâm linh của loài người, học sinh thời nay cơ bản không thể tiếp xúc.
Để cường đại hơn thì cũng có thể không tu hành tâm linh cũng được.
Bởi vì có thuốc bổ đền bù, rất nhiều siêu cấp thuốc bổ có thể tăng cường thể chất, sinh mệnh lực của một ít con đại gia trong trường học cũng rất mạnh.
Nhân vật cường đại của loài người, một là tài nguyên lưu, là bọn học sinh con đại gia. Hai là thiên phú lưu, chính là loại như Giang Đào.
Đương nhiên, nếu như đã có tài nguyên rồi lại có thiên phú, vậy thì vô địch.
Vào lúc này, hình chiếu ảo trên TV đang phát tin tức hôm nay.
Một mỹ nữ dẫn chương trình miệng cười dịu dàng: "Căn cứ theo số liệu điều tra mới nhất, loài người tại khu vực Phổ Thông có tuổi thọ trung bình đạt tới 100 tuổi, khu vực Tinh Anh thì tuổi thọ trung bình là 180 tuổi..."
"Wow...!" Em gái Giang Huyên kêu lên: "180 tuổi kìa, vậy thì sống được tới bao lâu nhỉ, chúng ta khi nào mới có thể di cư đến khu vực Tinh Anh."
"Em gái yên tâm, anh nhất định sẽ cố gắng cho cả nhà đều di dân đến khu vực Tinh Anh." Giang Đào nắm đấm tay, toàn thân rung lên đùng đùng, biểu hiện ra sinh mệnh lực tràn đầy cùng ý chí chiến đấu, giọng điệu tin tưởng rắn chắc như sắt thép.
"Khu vực Tinh Anh a..." Người cha Giang Chấn Đông cùng mẹ đều lộ vẻ hy vọng.
Điểm cư trú của loài người phân thành khu vực Phổ Thông cùng khu vực Tinh Anh.
Ở trong khu vực Tinh Anh đều là tinh anh của loài người, quan lớn cấp cao, siêu cấp đại gia, tuyệt thế cường giả.
Hoàn cảnh giáo dục, chữa bệnh, khoa học kỹ thuật.. đều hơn khu vực Phổ Thông đến mấy chục năm.
"Anh ba, em nghe nói trong khu vực Tinh Anh, có người có thể sinh tồn trong môi trường chân không, tay không xé rách thú dữ trong tinh không, có người sinh mệnh lực thậm chí đột phá đến ba con số a..., có phải như vậy hay không?" Em gái Giang Huyên hưng phấn bàn luận: "Đó không phải là siêu nhân sao?"
Em trai Giang Đào sờ sờ một thoáng đầu em gái Giang Huyên: "Đó là đương nhiên, khu vực Tinh Anh đều là anh hùng cùng cường giả của loài người chúng ta. Hơn hai trăm năm trước, nhân loại vẫn chưa ra khỏi Trái đất, tài nguyên chưa đủ, hiện tại có thể tiến hành nhảy cóc không gian (nguyên văn: trùng động khiêu dược), chiếm được rất nhiều dược vật quý giá, sức mạnh sinh mệnh của con người cũng là bắt đầu tăng lên thật nhanh."
"Đúng vậy." Giang Ly cũng góp lời giúp em gái cô đọng kiến thức thức: "Hơn hai trăm năm trước, thời điểm mà loài người vẫn tồn tại rất nhiều quốc gia, sinh mệnh lực phổ biến mới chỉ là 0.5, bây giờ kể cả em cũng cường tráng hơn bọn họ."
"Nói thật, loài người trên Trái đất chúng ta chính là chủng tộc được thần linh phù hộ, vào năm 2050, một chiếc chiến hạm ngoài hành tinh đột nhiên rớt xuống, các quốc gia vì tranh đoạt chiến hạm này mà phát động Thế chiến thứ ba, nhưng loài người nhờ vậy mà thành một thể thống nhất, cùng nhau nghiên cứu chiến hạm ngoài hành tinh kia, rồi đạt được kỹ thuật khoa học "nhảy cóc không gian", bằng không chỉ với thời gian hai trăm năm thì con người tuyệt đối không thể phát triển không đến mức như hiện nay." Giang Đào cảm khái lịch sử.
"Chỉ có thi vào Đại Học Tinh Không mới có hy vọng di cư đến khu vực Tinh Anh, Đại Học Tinh Không là cái nôi của tinh anh." Cha Giang Chấn Đông tiếp lời: "Ăn cái gì đi con! Đây là đông trùng hạ thảo hầm cách thủy gà đen, đây là cóc tuyết khổng lồ, nhân sâm... Mặc dù cũng chỉ là nuôi trồng nhân tạo nhưng hiệu quả ngang bằng với như trong môi trường tự nhiên."
Đồ ăn trên bàn cũng rất phong phú, có rất nhiều thuốc bổ, nhân sâm, lộc nhung, cóc tuyết, đông trùng hạ thảo.... Tuy đều là nuôi trồng nhân tạo nhưng dược hiệu không thấp.
Tất nhiên đây chỉ là món ăn bình dân.
Đại gia chính hiệu không ăn những thứ này.
Tuổi thọ loài người của khu vực Phổ Thông hiện nay đều đã đạt tới 100 tuổi, chuyện này và ăn cái gì có quan hệ mật thiết. Từ lâu đã có rất nhiều thuốc siêu bổ được nuôi trồng nhân tạo.
Đương nhiên, thuốc bổ chính hiệu phải tìm trong môi trường thiên nhiên ngoài hành tinh, ví dụ như thịt Sa La Thú, thứ này mới có thể đặt trên bàn ăn của người giàu có.
Cơm nước xong xuôi, em trai Giang Đào đặt chén xuống: "Cha mẹ, anh hai, con tối nay phải đến trường học tham gia huấn luyện nhập định, bây giờ phải đi rồi."
"Cẩn thận một chút nghen."
"Dạ biết."
Trong lúc nói chuyện, thân hình em trai Giang Đào khẽ chuyển động đã đi khỏi cửa, một chiêu "Viên Hầu Di Thân", động tác như gió, cực nhanh như chim bay, trong nháy mắt đã biến mất, chẳng khác nào cao thủ võ học hai trăm năm trước.
Loại động tác này ngay cả Giang Ly cũng thấy không rõ lắm thì chớ nói chi là làm.
"Giang Đào đi ra ngoài à...."
"Con đi trường học huấn luyện, chào dì Vương, chú Lý..."
"Tốc độ thật nhanh, nhà lão Giang có nuôi một thằng cu thật tốt. Thằng con của nhà tôi, cho nó ăn không biết bao nhiêu thuốc bổ, sinh mệnh lực thế mà vẫn là 0.7, tôi tức chết mất thôi."
"Giang Đào là thiên tài, cậu ta là học sinh đã sớm tiến vào ngủ sâu, thằng bé nhà tôi cũng còn chưa được." ...
Bên ngoài, tiếng đối thoại của hàng xóm truyền đến, cha Giang Chấn Đông cùng mẹ đều nở nụ cười.
"Cha mẹ, con cũng ra ngoài." Cơm nước xong xuôi, lại cùng em gái nhau rửa chén đũa xong, Giang Ly cầm theo một thùng đầy thức ăn cho mèo đã chuẩn bị tốt từ trước đi ra ngoài.
"Lại đi công viên chăm sóc mèo hoang?" Giang Chấn Đông nhíu mày một cái, sau đó như nghĩ đến cái gì thì lông mày giãn ra: "Đi đi, về sớm chút."
"Chấn Đông, Giang Ly có phải hay không đang chán nản?" Mẹ đi ra: "Thế nhưng cũng đừng trách nó, thiên phú Giang Đào tốt hơn nó, cho nên tài nguyên trong nhà từ nhỏ đều dồn lên người Giang Đào." (nghịch cảnh nhỉ, vậy mà cũng ba lứa ^_^)
"Thằng bé Giang Ly này cốt là không có thiên phú, nếu như có thể ngủ sâu thì cũng không thành cái dạng này, tôi chủ yếu là sợ Giang Đào gây ra áp lực quá lớn đè sập nó, dù sao tất cả hy vọng đều gửi gắm lên người Giang Đào, Giang Chấn Đông tôi chính mình làm không được thì sẽ nhờ vào con cái hoàn thành tâm nguyện.... Thế nhưng mà Giang Ly.... Haiz!" Giang Chấn Đông thở dài một hơi.
.....
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện