[Dịch] Dã Man Vương Tọa
Chương 46 : Thái ca phát uy
.
Trong kí túc xá Tinh viện, Trương Đức Bưu chậm rãi mở mắt, đấu khí trong thông đạo dao động với một quy luật kỳ lạ, chấn động khung xương, phát ra âm thanh ‘oong oong’, sắc mặt hắn cổ quái, lẩm bẩm nói:
- Chỉ với nhiêu đó thời gian mà ta đã luyện Đoán Cốt Dịch Cân quyết đến tầng cao nhất rồi, điều này có thể sao?
Hắn lập tức mở lại quyển tâm pháp Bane Claren đưa cho, tỉ mỉ đọc qua một lần, sắc mặt càng thêm cổ quái:
- Không sai, dấu hiệu của tầng thứ bảy là ‘gân cốt tề minh’, xem ra ta đã hoàn toàn luyện thành Đoán Cân Dịch Cốt quyết rồi. Chỉ là tốc độ tu luyện này thật quá mức kinh khủng!
Mặc dù Đoán Cân Dịch Cốt quyết cũng không có bao nhiêu uy lực, nhưng dù sao cũng là tâm pháp trung cấp, muốn hoàn toàn luyện thành tâm pháp này tuyệt đối không thể không tốn một hai năm công phu, nhưng Trương Đức Bưu chỉ luyện tập đến buổi chiều đã luyện nó đến tầng cao nhất, điều này quả thật hết sức khó tin.
Nhưng suy nghĩ lại một chút, bây giờ tinh thần lực của hắn đã ngang bằng thập cấp Ma pháp sư, tốc độ tu luyện nhanh hơn người bình thường gấp trăm lần, huống hồ thông đạo đấu khí của hắn đã ‘tứ thông bát đạt’*, căn bản không cần lo lắng đến việc khai mở thông đạo đấu khí mới, cho nên tu luyện với tốc độ như vậy cũng không đến mức quá kỳ lạ.
[*ý nói hắn đã khai thông rất nhiều thông đạo đấu khí]
- Trước hết thử xem hiệu quả Đoán Cốt Dịch Cân quyết đã!
Trương Đức Bưu vận chuyển tâm pháp, nhất thời xương cốt toàn thân phát ra tiếng ‘bùm bùm, giống hệt như pháo nổ vang lên không dứt, chỉ thấy vóc người hắn cao lên, ngay cả đầu cũng vừa ngọn vừa dài, cao lên được hai thước ba rồi dừng lại, cả người vừa cao vừa gầy, hệt như một cây gậy trúc, nguyên bổn ma pháp bào rộng thùng thình, giờ chỉ mặc đến hông hắn.
Tâm niệm Trương Đức Bưu vừa động, thân thể càng thu nhỏ lại, càng ngày càng lùn, ma pháp bào kéo dài quết đất hơn một thước.
“Xem ra Đoán Cân Dịch Cốt quyết cũng không thể làm thân thể to lớn hay thu nhỏ vô hạn được, môn tâm pháp này chỉ có tác dụng thay đổi tướng mạo, hình thể, ngoài ra không có tác dụng gì lớn.”
Tới nửa đêm, Trương Đức Bưu thay đổi một thân y phục dạ hành, giờ phút này tướng mạo của hắn thay đổi hoàn toàn, vừa lùn vừa béo, mặt vuông đầy thịt, một đôi mắt nhỏ hình tam giác bắn ra hung quang bốn phía, vừa nhìn đã biết ngay không phải người tốt.
- Thái ca, ngươi đi theo bên cạnh ta để bảo vệ, ngàn vạn lần không được rời đi, biết chưa?
Trương Đức Bưu đi đến bên ngoài cửa thương hội Hogan, quan sát sân đá rộng lớn chiếm hầu hết diện tích, dặn dò Lục Dực Kim Quang tê.
Bích Tỳ đao hắn để trong không gian giới chỉ, mặc dù tinh thần lực tăng một bước dài nhưng vẫn chưa đủ để sử dụng không gian giới chỉ, có Thái ca bên người để nó có thể tùy thời mở ra, hơn nữa vật nhỏ này còn là thập lục cấp Vương cấp ma thú, có nó bên người cũng an toàn hơn rất nhiều.
- Ngươi cứ yên tâm đi.
Thái ca thuận miệng nói, hưng phấn nhìn tòa nhà rộng lớn, đây là lần đầu tiên nó làm chuyện này, trong đầu tràn ngập những ý nghĩ không thực tế.
Trương Đức Bưu nhảy lên như một con chim lớn, nhẹ nhàng rơi xuống vườn hoa trong phân bộ thương hội Hogan, khi chân hắn sắp chạm đất thì một trận gió lốc rất nhỏ, vô thanh vô tức nâng bàn chân hắn lên, khi rơi xuống đất không hề phát ra một tiếng động. Trương Đức Bưu xoay người giơ ngón cái về phía Thái ca, lão hổ họ kiêu ngạo gật đầu, vỗ cánh bay đi.
- Không phải chứ? – Trương Đức Bưu nhất thời hoảng hồn:
- Thái ca! Tên hỗn đãn chết tiệt này!
Lúc này có một đội hộ vệ tuần tra đi lại, Trương Đức Bưu vội vàng trốn sau toàn núi giả trong vườn hoa. Một ma pháp sư trong đoàn hộ vệ tiện tay phóng ra một quầng sáng trinh trắc phạm vi, không thèm để ý chỉ nhìn thoáng qua, tiếp tục cười nói:
- Nghe nói ngày trước tổng quản Malue từ Lạc Nhật sâm lâm trở về bi thảm đến mức không thể bi thảm hơn, khi trở về chỉ còn mười người. Chỉ sau khi đại nhân Gardon tới, lão tổng quản này mới có lại chút can đảm, dẫn người đồ sát một thôn xóm của đám man tử Nam Cương, bắt được không ít nô lệ, cũng xem như đoái công chuộc tội.
Một kiếm sĩ cười nói:
- Nghe nói tổng quản bị một tên man tử làm cho khiếp sợ, sau khi bắt được đám man nô này liền nhốt chúng vào địa lao, lập tức ép cung tra khảo, đánh đập dã man, ép hỏi xem tên man tử kia là ai, chuẩn bị đồ sát thôn đó. Mà đám man nô này cũng thật lỳ lợm, trước sau không chịu hé răng một lời, cuối cùng bị đánh chết vài tên…
Trương Đức Bưu chờ đội hộ vệ đi xa, mới đứng dậy rời khỏi tòa núi giả, trong lòng hắn lửa giận đang hừng hực thiêu đốt, một cỗ sát ý dâng lên trong lòng.
Tên hỗn đãn Thái ca không biết đã chạy đến địa phương nào rồi, nguyên bản Trương Đức Bưu cứ định như vậy rời đi, miễn cho bản thân rơi vào vòng nguy hiểm, nhưng nghe bọn chúng nói chuyện với nhau, sát khí trong lòng nhất thời không thể áp chế được.
“Mấy ngày nay ta đã bị thứ ‘văn hóa’ trong thành ăn mòn rồi, làm việc rào trước đón sau, sợ đầu sợ đuôi, bởi vậy mới để cho Malue có cơ hội ra tay, giết tộc nhân ta trả thù. Lão tử không phải dân làm ăn, cũng không phải là chính trị gia, lão tử là một man tử, làm việc sợ đầu sợ đuôi không phải là tác phong của dân Nam Cương! Malue dám giết tộc nhân ta, lão tử sẽ giết hắn! Thương hội Hogan có can đảm bắt tộc nhân ta trở thành nô lệ buôn bán, lão tử sẽ hủy diệt nó, không để cho nó một con đường sống!”
Trương Đức Bưu đi dọc theo hành lang, tiêu sái thẳng bước, đột nhiên đến góc cua, một kiếm sĩ đụng vào người hắn. Kiếm sĩ nọ vội vàng khom người:
- Xin lỗi, ta không nhìn thấy ngài đi qua…ủa, ngươi là ai?
Kiếm sĩ nọ vừa định cao giọng hô to, một chưởng của Trương Đức Bưu đã chụp lên đầu hắn, ‘bốp’ một tiếng, đem đầu hắn hung hăng đánh thụt vào trong lồng ngực.
Sau một lúc, Trương Đức Bưu mặc quần áo của tên kiếm sĩ nọ, mang bội kiếm của hắn, nghênh ngang đi giữa đường. Thi thể tên kiếm sĩ nọ hắn đã vất lên nóc nhà, đợi đến khi thương hội Hogan phát hiện được cỗ thi thể đó thì cũng là chuyện ngày mai rồi.
Thỉnh thoảng có một đội hộ vệ tuần tra lại đây, thấy hắn cũng không hỏi han gì, tùy ý để hắn đi lại tự do. Thương hội Hogan có rất nhiều người, hơn nữa gần đây có không ít người mới, lúc này mới để cho hắn như cá gặp nước vậy.
Trong tư liệu Kidd cho hắn, có một phần bản đồ thương hội Hogan, ghi rõ vị trí địa lao. Trương Đức Bưu đã nhớ kỹ trong đầu tấm bản đồ này, đi dọc theo hướng tấm bản đồ ghi rõ, chỉ trong chốc lát đã đến trước địa lao.
Chỉ thấy hai gã kiếm sĩ đang kiêng một thi thể người Nam Cương từ trong địa lao ra, trong đó một người cười nói:
- Đám man nô này cũng thật cứng miệng, đánh chết cũng không nói một lời…
Ngẩng đầu lên nhìn thấy Trương Đức Bưu đi đến, vội vàng hỏi:
- Ngươi là ai? Nơi này không thể xông loạn.
Sát khí trong lòng Trương Đức Bưu di chuyển mãnh liệt, đang muốn động thủ, đột nhiên trong không trung truyền đến tiếng người hét lớn, giống hệt như tiếng sấm ‘oanh oanh, ầm ầm’ rung động không trung.
- Thái ca muốn uống long huyết, cho nên các ngươi chết cả đi!
Trương Đức bưu vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một bóng đen khổng lồ như cự long đang phiêu phù trên bầu trời thương hội Hogan, một cỗ ma pháp ba động làm người khác hít thở không nổi đột nhiên xuất hiện, ma pháp lực mênh mông đang dần dần ngưng tụ thành hình.
Theo một tiếng sấm rền, một đạo lôi điện từ trên không trung rầm rầm đánh xuống, điện quang làm cả thành Philina sáng rực như ban ngày, trong chớp mắt đã biến trung tâm kiến trúc thương hội Hoagan trong phạm vi trăm dặm thành một tòa lôi trì!
Trong lôi điện còn có một đạo gió lốc màu đen, đang gào thét muốn phóng xuống dưới, trong chớp mắt đã ập xuống mặt đất, rồi đột nhiên cơn lốc ngưng tụ, hóa thành hơn trăm đạo phong nhận lớn vô cùng, cắt hết tất cả mọi vật trên đường nó đi qua, nhất thời phá hủy không biết bao nhiêu phòng ốc, nhà cửa, kể cả người trong đó cũng bị cắt thành hai nửa!
Đây là ma pháp kết hợp hai hệ phong – lôi, cao tới thập lục cấp – Phong Lôi Luyện Ngục!
- Băng Sương Hộ Thuẫn, Phòng Ngự Tuyệt Đối!
Trong phòng nghị sự hũng vĩ nhất tại trung tâm thương hội truyền ra một âm thanh già nua, tiếp theo đó một âm thanh ‘xoát’ thật lớn, một tấm khiên băng xuất hiện, bao bọc nghiêm ngặt phòng nghị sự, trong Phong Lôi Luyện Ngục vẫn đứng im bất động.
“Tư liệu Kidd cho ta sai lầm rồi, người phóng thích Phòng Ngự Tuyệt Đối chắc chắn phải đạt chuẩn lục cấp Ma đạo sư! Thái ca gặp phải đối thủ rồi!”
Hai kiếm sĩ kia bị dị biến trên không trung làm cho ngây người, vội vàng bỏ lại thi thể, chạy trốn bên trong cửa địa lao, kinh hãi run sợ nhìn nguyên tố ma pháp phong lôi tàn phá bừa bãi bên ngoài. Đợi bọn họ khôi phục tinh thần mới phát hiện bên cạnh mình nhiều hơn một người, vội vàng quát:
- Ngươi là ai? Sao chúng ta chưa từng gặp qua ngươi?
Trương Đức Bưu chẳng muốn nói nhảm, vươn bàn tay to nắm lấy đầu hai người, đập mạnh vào tường, nhất thời não tương bắn ra. Man tử vứt bỏ thi thể, đi nhanh dọc theo thông đạo xuống dưới địa lao.
Bình luận truyện