[Dịch] Dã Man Vương Tọa
Chương 24 : Ký gửi khó khăn
.
- Nơi này chính là học viện Tinh Mang?
Giữa trưa hai ngày sau, cuối cùng Trương Đức Bưu cũng tới học viện Tinh Mang thành Philina, học viện này nằm ở vị trí trung tâm thành thị, đã từng là một trong những trường học tốt nhất phía Nam, chẳng qua do Tam Đầu Địa Ngục khuyển tàn sát hàng loạt dân trong thành, làm cho học viện tổn thất nghiêm trọng, trước mắt đã rớt xuống trường học hạng hai.
Đường đi vào học viện có dãy tượng điêu khắc đồng thau dựng hai bên, những bức điêu khắc đồng thau này có nam có nữ, có bi có hài, có chăn chú nghiêm túc, có nghịch ngợm đáng yêu.
Bọn họ là các đạo sư vì bảo vệ cho đệ tử rút lui lúc Địa Ngục khuyển tàn sát hàng loạt dân trong thành mà hy sinh, khi xây lại học viện, Bane Claren mời đến đại sư điêu khắc xuất sắc nhất, ghi chép lại hình dáng các anh hùng khi còn sống.
Pho tượng dựng giữa quảng trường chính là viện trưởng đời trước, đó là một lão nhân tóc trắng xoá, bình yên ngồi ở trên ghế, trong tay đang cầm quyển sách, nhưng ánh mắt không đặt ở trên sách, mà là hơi nghiêng đầu, mặt mỉm cười, tựa hồ đang nghe người bên cạnh nói chuyện gì rất thú vị.
- Kỳ quái, tướng mạo lão viện trưởng rất giống Bane Claren, chẳng qua nhân phẩm hai người bọn họ thật sự chênh lệch quá lớn...
Trương Đức Bưu đi tới chỗ giáo vụ báo danh, giao nộp học phí. Chủ nhiệm giáo vụ là một lão Ma pháp sư, nhìn chằm chằm hắn thật lâu, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, dò xét nói :
- Người Nam Cương?
Trương Đức Bưu gật đầu.
- Từ khi nào Man tộc Nam Cương đã có Ma pháp sư rồi? - Lão giả nghĩ mãi không ra, phân phó người ghi chép bên cạnh phát cho hắn đồ dùng hàng ngày, đột nhiên thoáng nhìn thấy thủ sơn khuyển phía sau tiểu man tử, hảo tâm nói:
- Ngươi mang theo ma sủng tới sao? Ngươi có thể đem ma sủng ký gởi chỗ hậu cần tự dưỡng, chẳng qua chỗ tự dưỡng là dựa theo hình thể ma sủng để thu phí, thủ sơn khuyển này không nhỏ, chỉ sợ phí ký gởi không thấp.
- Tinh viện có chỗ tự dưỡng ma thú? – Trương Đức Bưu mừng rỡ, đi tới trong thành nghiên cứu học hỏi, chung quy không thể không mang theo cự khuyển Tiểu Hắc? Hơn nữa còn thêm Lục Dực Kim Quang tê chuyên gây rắc rối này.
- Cám ơn đạo sư!
Lão Ma pháp sư đưa mắt nhìn theo Trương Đức Bưu rời xa, lắc đầu thở dài nói:
- Một nhân tài tốt, thật đáng tiếc...
Người ghi chép bên cạnh hiếu kỳ nói:
- Đạo sư đại nhân, người mới vừa rồi, tại sao ngài lại nói hắn đáng tiếc?
Lão giả nọ lắc đầu nói:
- Ta nghe nói người Nam Cương chính là chiến sĩ trời sinh, trong cơ thể bọn họ ẩn chứa một loại sức mạnh thần kỳ, gọi là Dã Man kình. Dã Man kình vốn là hình thái nguyên thủ của Man đấu khí, nằm trong vòng phạm trù đấu khí. Mọi người đều biết, đấu khí cùng ma pháp không thể kiêm tu, người Nam Cương vừa đứng nơi đó, ta có thể cảm nhận được Dã Man kình trong cơ thể hắn lao nhanh không ngớt, nồng hậu khác thường, chỉ sợ hắn cả đời này cũng đừng mơ tưởng đến việc tu luyện ma pháp. Mà hắn lại vừa tiến vào ban ma pháp, chỉ sợ tu vi đấu khí cũng bởi vậy mà bị trì hoãn, cuộc đời này nhất định là kẻ vô tích sự!
Người ghi chép không khỏi bội phục vạn phần:
- Đạo sư đại nhân thật sự là con mắt tinh tường, quả thật là đáng tiếc rồi...
Lúc này Trương Đức Bưu cũng không biết lão giả nọ đang đánh giá hắn, cho dù biết, Man tử Nam Cương cũng sẽ cười nhạt:
- Bản thân đại gia cũng không phải đến học ma pháp, đại gia vào ban Ma pháp vốn chỉ muốn học đấu khí!
Tìm được chỗ hậu cần tự dưỡng, Trương Đức Bưu mỉm cười nói với người quản lý:
- Ta muốn ký gửi ma sủng.
Gã quản lý nọ lười biếng ngẩng đầu, bưng chén trà lên nhấp một cái, nói:
- Chủng loại gì?
- Chó nhà tự nuôi dưỡng, còn có một con cọp kích cỡ xấp xỉ con mèo.
- Con chó mỗi tháng một kim tệ, con cọp ba kim tệ. Giao tiền, tự mình đắt chó đến khu tự dưỡng.
- Đắt vậy sao? – Man tử Nam Cương trừng to mắt, cả giận nói.
Gã quản lý dùng loại ánh mắt ‘muốn chôn sống ngươi’ liếc nhìn hắn, lười biếng nói:
- Muốn ký gởi thì ký gởi, không ký gởi thì mang theo cũng được, coi chừng buổi tối kẻ khác đem con chó nhà ngươi làm thành nồi lẩu!
- Xem như ngươi lợi hại, ký gởi trước sáu năm!
Trương Đức Bưu lấy túi tiền ra, nhanh gọn đổ ra một đống kim tệ, tất cả số tiền này đều do hắn cùng Tiểu Hắc săn thú tích góp mà có.
Gã quản lý vừa mừng vừa sợ, từng gặp qua nhiều kẻ tiêu xài hoang phí, nhưng còn chưa gặp ai coi tiền như rác giống tên này, người khác đều chỉ ký gởi từng tháng, chỉ có tên Man tử này lại ký gởi sáu năm, vội vàng nói:
- Đây là hợp đồng, ký tên vào, ma sủng của ngươi tuyệt đối sẽ không bị đói mà bệnh, hơn nữa ngươi còn có thể lấy ra và đem về bất cứ lúc nào. Tốt lắm, ngươi có thể dắt con chó vào. Huynh đệ, ta nhắc nhở ngươi một chút, phần hợp đồng này chính là có hiệu quả pháp luật, ngươi cũng không thể đổi ý!
Trương Đức Bưu gật đầu, bĩu môi làu bàu khẽ nói:
- Vật giá trong thành quá mắc rồi, chỉ cần lão gia ta đem Tiểu Hắc ném vào trong rừng rậm, tự mình ăn no còn có thể săn được không ít con mồi... Tiểu Hắc, mau vào, đây là ổ mới của ngươi!
Gã quản lý cười lạnh một tiếng, bưng chén trà nhấp một cái, thầm nghĩ:
- Mọi rợ Nam Cương chưa từng thấy qua thành phố... Sặc!
Một cái bóng râm thật lớn đi vào chỗ ký gởi, hai mắt gã quản lý trợn tròn, không nhịn được nữa, phun ra toàn bộ ngụm trà.
- Đây là voi Mommoth sao...
Trương Đức Bưu dùng ánh mắt ‘muốn chôn sống ngươi’ liếc nhìn hắn, quơ quơ hiệp ước trong tay. Gã quản lý mặt xám như tro tàn, đành phải mở cánh cửa chỗ ký gởi ra, để cho bọn họ đi vào, trong miệng không ngừng chửi:
- Lỗ nặng, lỗ nặng...
Đi vào chỗ ký gởi, chỉ thấy một bãi cỏ rộng lớn bị rất nhiều lưới sắt ngăn cách, bên trong nuôi đủ loại ma sủng, bay trên trời, chạy dưới đất, cái gì cần có đều có, bên trong thậm chí còn có một ao nước, nuôi mấy con Hà Mã mập mạp trề môi.
Con cọp nhỏ lông vàng bỗng nhiên hưng phấn lên, nhảy đến đỉnh đầu Tiểu Hắc, hai chân sau đứng lên, oa oa kêu to:
- Cái thành Philina này, cũng biết Thái ca ta hung bạo rồi!
Trương Đức Bưu gõ gõ đầu tên này thật mạnh, cả giận nói:
- Ngươi yên tĩnh một chút cho ta, không nên gây chuyện dùm ta!
- Ngươi dám gõ đầu ta! Ta lớn như vậy cũng không ai dám gõ đầu ta! – Tiểu lão hổ nổi giận đứng lên, giương nanh múa vuốt, đe dọa nói:
- Ngươi có biết hay không, lần trước có một tên muốn gõ đầu ta, hậu quả ra sao không?
- Biết, không phải bị ngươi làm thịt sao? Suốt đường đi ngươi cũng đã nói một trăm lần rồi! – Trương Đức Bưu lại vươn tay, sờ sờ cái ót Lục Dực Kim Quang tê, tiểu lão hổ thoải mái cọ cọ vào lòng bàn tay hắn, cực kỳ hài lòng:
- Tính ngươi cũng biết điều, biết lấy lòng ta mà vuốt ve nhẹ nhàng. Tiểu tử, chỉ cần ngươi hầu hạ Thái ca ta được thoải mái, Thái ca cho phép ngươi sờ sờ cái bụng đó.
Viên quản lý chỉ vào tiểu lão hổ, run giọng nói:
- Vương cấp Ma thú?
Trương Đức Bưu gật đầu, áy náy nói:
- Thập lục cấp Lục Dực Kim Quang tê, phiền ngài lo lắng rồi.
Đông!
Viên quản lý lập tức té xỉu.
- Ký túc xá số 328...
Trương Đức Bưu ổn định tốt cho hai ma thú, rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cầm ma pháp mật thược bài đi vào tòa nhà ký túc xá, tại khóa ma pháp ký túc xá 328 lại nhẹ nhàng vẽ một cái, cửa ký túc xá mở ra, vừa đi vừa nhìn, thì ra là một gian túc xá đơn, cũng không giống trong tưởng tượng của hắn là phòng ngủ tập thể.
Man tử Nam Cương cẩn thần suy nghĩ một chút, quả thật đúng là như thế, dù sao Ma pháp sư cần thường xuyên minh tưởng để thăng tiến tinh thần lực, nếu ở tại trong ký túc xá đông người, nhất định sẽ ảnh hưởng đến việc tu luyện của nhau.
Hắn vừa mới dọn dẹp xong giường chiếu, đột nhiên nghe tiếng đập cửa truyền đến, mở cửa nhìn lại, chỉ thấy một Ma pháp học đồ gầy yếu đứng ở cửa, ngẩng đầu giật mình nhìn hắn.
- Chuyện gì?
Ma pháp học đồ bị hắn trên cao trừng mắt liếc nhìn xuống, cảm thấy vóc người mình lại vài phần thấp bé, sợ hãi nhu nhược nói:
- Ngươi cũng là học sinh mới năm nhất ban hai sao? Ta vừa mới nghe tiếng cửa mở, liền tới đây lên tiếng hỏi thăm... Ta là Amos, mới đến trước ngươi hai ngày, đạo sư để cho ta tạm làm lớp trưởng ban hai...
- Thì ra là lớp trưởng đại nhân! – Trên mặt Trương Đức Bưu tràn ngập thiện ý tươi cười, vỗ vỗ vai của hắn, ha hả cười nói:
- Ta là Đức Bưu Man Chuy, người Nam Cương, ngươi có thể gọi ta là A Man hay Trương Đức Bưu!
- Không dám, không dám... – Trên trán Amos từng giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống, bị người cao to trước mặt nhẹ nhàng vỗ vỗ, hắn cảm giác xương bả vai mình dường như sắp nát ra.
- Đúng rồi, Amos lớp trưởng, sao đạo sư lại chọn ngươi làm trưởng lớp? - Trương Đức Bưu quan sát hắn từ trên xuống dưới, Amos là điển hình mắc chứng bệnh thiếu máu của Ma pháp sư, bởi vì quanh năm không vận động, sắc mặt trắng bệch, thân thể gầy yếu, hơn nữa tính cách của hắn còn có chút hướng nội. Trương Đức Bưu nhìn thế nào, cũng không thấy được hắn có tố chất làm lớp trưởng.
Amos ngượng ngùng cười, lắp bắp nói:
- Mức độ tinh thần lực của ta đạt đến hai mươi, cho nên...
- Mức độ tinh thần lực bằng hai mươi... – Trương Đức Bưu hít một hơi lãnh khí, Amos trước mắt mặc dù nhỏ gầy, không thể tưởng tinh thần lực hắn gấp hai mươi lần người thường!
Trước khi Man tử đến nghiên cứu học hỏi, từng hỏi qua Vu sư một ít tình hình của Ma pháp sư, điều kiện cần có để Ma pháp sư thăng cấp là tinh thần lực, nhất cấp Ma pháp sư có mức độ tinh thần lực là hai, nhị cấp Ma pháp sư có mức độ tinh thần lực là bốn, tam cấp Ma pháp sư là tám, cứ như vậy tính ra.
Amos có được tinh thần lực gấp hai mươi lần người thường, đại khái tương đương tinh thần lực của tứ cấp Ma pháp sư, chỉ cần hơi chăm chỉ học tập liền có thể xuất ra ma pháp cấp bốn, thật sự là nhân vật thiên tài, khó trách đạo sư cho hắn làm lớp trưởng.
- Amos lớp trưởng, làm thế nào ngươi biết mức độ tinh thần lực của mình là hai mươi?
- Tân sinh trước khi nhập học đều trải qua khảo sát, ngay tại chỗ giáo vụ trong đại sảnh, ngươi không biết sao? – Amos hiếu kỳ nói:
- Không trải qua khảo sát, làm thế nào ngươi trở thành học sinh ban Ma pháp được?
Trương Đức Bưu nhức đầu, nói một cách không rõ ràng:
- Có thể do ta được chiêu sinh đặc biệt... Lớp trưởng, ngươi có thể dẫn ta đi trắc nghiệm thử tinh thần lực của ta một chút không?
Bình luận truyện