[Dịch] Dã Man Vương Tọa
Chương 14 : Thăng cấp nhanh chóng
.
- Răng rắc!
Khúc eo Tự Lãng, sông Tang Kiền đột nhiên phát sinh một tiếng vang thật lớn, sóng lớn tách ra, bọt nước văng khắp nơi, Trương Đức Bưu từ trong nước nhảy lên cao, quát lên một tiếng lớn, xoay thân hình, đại thương trong tay thẳng tắp hướng đâm về phía sau!
Một con quái vật to lớn từ dưới nước đột nhiên nhảy ra, giống cá mà không phải cá, như tôm lại không phải tôm, có thân mình như cá, nhưng tại vây cá lại mọc ra cái càng cua to lớn như hai cái kìm sắt, dưới bụng mọc ra mười cái chân tôm cứng rắn, nhảy ra khỏi mặt nước, vung hai càng to lớn lên hướng thân mình thiếu niên kẹp thật mạnh!
Toàn thân quái ngư bao bọc bởi vảy sắt màu đen, đen tuyền như mực, lớp vảy cực kỳ rộng, giống như khôi giáp khoác trên người, phía trên phủ đầy màu vàng lấm tấm, giống như hoa văn báo đốm, bởi vậy được gọi là Báo Văn niêm, thân hình có thể đạt đến sáu bảy thước, là một trong những loài cá nước ngọt ăn thịt hung mãnh nhất.
Mà con vật phía sau Trương Đức Bưu đã tiến hóa thành Vương cấp ma thú, không chỉ ăn thịt các ma thú tới bờ sông uống nước, thậm chí ngay cả Cự Xỉ ngạc cũng là con mồi của nó. Trương Đức Bưu ở dưới nước luyện thương, thanh thế kinh người, Báo Vân niêm dựa theo tiếng động liền bơi tới, bất ngờ tấn công thiếu niên.
May mắn khi Báo Vân niêm bơi lội trong nước, vảy chạm vào nhau phát ra âm thanh leng keng, Trương Đức Bưu liền phát giác, mới không có bị nó đắc thủ, nếu không đã bị hai càng sắt kẹp trúng, cho dù người thân hình Nam Cương cường hãn, cũng sẽ bị cắt thành hai đoạn ngay lập tức!
Trương Đức Bưu đâm thiết thương lên trên càng sắt Báo Văn niêm, tia lửa bật ra liên tiếp, càng cua bị đâm rách một lỗ lớn to bằng cái bát, mà đầu thương của Trương Đức Bưu cũng bị cường lực phản chấn đánh gãy!
Thiếu niên từng thử nghiệm qua, với một thương toàn lực hắn có thể đâm thủng miếng sắt dày ba tấc, nhưng cặp càng này, so với sắt thép còn cứng rắn hơn, dĩ nhiên có thể bẻ gẫy đầu thương của hắn!
Báo Vân niêm đau nhức ‘hí’ một tiếng, giơ cái càng khác lên nện xuống thật mạnh, Trương Đức Bưu vội vàng giơ thương ngăn cản, thiết thương lập tức bị đập cong, cả người nhất thời như đạn pháo ầm ầm rơi vào đáy nước.
Báo Vân niêm cũng lặn theo xuống nước, thấy thiếu niên đã nhanh chóng hướng bên bờ bơi vào, vội vàng lắc đầu vẫy đuôi đuổi theo. Hai chân Trương Đức Bưu dẫm lên bên bờ đất vững chắc, tâm tình nhất thời ổn định lại, hai tay phát lực, đem thiết thương bị cong kéo thẳng trở lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào mặt nước.
“Ở dưới nước ngươi là Bá Vương, đi vào bờ ngươi sẽ mặc ta xâu xé! Chẳng qua Vương cấp ma thú quả thật cường hãn, lớp vảy so với thép tinh còn cứng rắn hơn nhiều, nếu như có thể giết nó, hoàn toàn có thể tạo ra một bộ Ngư Lân giáp!”
Ầm!!!
Mặt nước đột nhiên nổ tung, Báo Vân niêm giương nanh múa vuốt từ dưới nước lao ra, mười chân tôm chống đỡ thân thể cao lớn, đi lại nhanh chóng trên mặt đất, tốc độ so với ở dưới nước không chậm hơn bao nhiêu.
Trương Đức Bưu nhìn Báo Vân niêm phóng thẳng tới, hừ lạnh một tiếng, ở dưới nước hắn bị thua thiệt về địa thế, không thể phát huy toàn bộ thực lực, nhưng trên bờ, tình thế nghịch chuyển, ngược lại cực kỳ bất lợi đối với con Vương cấp ma thú này.
Báo Vân niêm tuy rằng hung ác, hai càng sắt uy lực lớn đến kinh người, nhưng đối với hắn, ma thú dù sao cũng là ma thú, ra tay không hề có phép tắc bài bản gì, nơi nơi đều sơ hở.
Báo Vân niêm vung hai càng vọt tới, Trương Đức Bưu hơi lắc nhẹ thương, Báo Vân niêm đối với đại thương của hắn có thể đâm thủng càng sắt của mình, hiển nhiên lòng còn sợ hãi, vội vàng giấu càng sắt đi, không ngờ Trương Đức Bưu sử sụng căn bản là hư chiêu, thương thế vừa chuyển, đâm vào trong hốc mắt quái ngư.
- Đại Phách Quan!!!
Trương Đức Bưu nổi giận gầm lên một tiếng, ba cỗ lực đạo âm nhu của Đại Phách Quan thủ quanh quẩn cùng một chỗ, theo thân thương hướng đại não Báo Vân niêm công kích tới, chỉ cần ba cỗ lực đạo âm nhu này đánh vào đại não của nó, thuận thế khuấy động, đại não con Vương cấp ma thú sẽ biến thành một bãi tương hồ, chết đến mức không thể chết thêm!
Đúng vào lúc này, trong lòng thiếu niên đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, vội vàng thu hồi sức mạnh nhảy về phía sau.
- Phốc!
Ngay tại vị trí ban đầu hắn đứng, đột nhiên một cây băng nhọn thật lớn từ trên trời giáng xuống, hung hãn cắm xuống, dĩ nhiên đâm thủng một khối đá ngầm, cắm thẳng tắp trên tảng đá, dưới nắng chiều chiếu rọi xuống có vẻ long lanh trong suốt bội phần!
Trương Đức Bưu kinh ngạc toàn thân đầy mồ hôi lạnh, nếu không phải hắn tránh né kịp thời, nhất định sẽ bị gốc băng dài hai thước ghim thành mứt quả, sau đó bị con Vương cấp ma thú khiêng về nhà làm thành món điểm tâm ngọt cho bữa tối!
- Vương cấp ma thú đều có trí tuệ rất cao, con Báo Vân niêm xông lên bờ, chỉ là vì hấp dẫn chú ý của ta, nhưng cũng đang âm thầm thúc dục ma pháp. May mắn ta săn thú hàng năm, có một loại trực giác của thợ săn đối với nguy hiểm, nếu không thật sự chết trên tay con súc sinh này!
Báo Vân niêm đánh một đòn không trúng, chậm rãi lui về phía sau, thân thể dần dần biến mất trong nước, biến mất không thấy tăm hơi.
Trong lòng Trương Đức Bưu thầm đáng tiếc, Vương cấp ma thú cả người đều là bảo vật, lớp vảy con Báo Vân niêm có thể tạo ra thành Ngư Lân giáp, có lực phòng ngự cực cao, càng cua sau khi trải qua mài gia công, cũng có thể chế thành vũ khí công kích. Mấu chốt nhất vẫn là não Vương cấp ma thú, tồn tại một viên ma lực tinh thuần nhất ngưng tụ thành ma hạch. Loại ma hạch này là vật phẩm cần thiết tạo ra vũ khí ma pháp, Ma pháp sư rất thích, giá trị một viên tương đương với thu hoạch một năm của thiếu niên săn thú!
- Đáng tiếc, con Vương cấp ma thú đã chịu thiệt, khẳng định sẽ không bao giờ lên bờ nữa, trong nước ta cũng không phải đối thủ của nó. Ma pháp lực lượng thật sự quá kinh khủng, làm cho người ta khó lòng phòng bị!
Trương Đức Bưu nghỉ ngơi một lát, lại dựa theo Long Mông Bảo Tượng quyết vận chuyển Dã Man kình trong cơ thể, sau một lúc lâu, đột nhiên trong lòng thiếu niên mừng như điên một trận!
Lần này tu luyện Long Mông Bảo Tượng quyết, Dã Man kình trong cơ thể hắn lại không giảm bớt chút nào!
Chẳng những không có giảm bớt, ngược lại dùng một loại tốc độ tăng nhanh như bay, trải qua mười mấy chu thiên, dĩ nhiên tu vi của hắn trở lại nhị cấp Man chiến sĩ!
- Chẳng lẽ quá trình cải tạo Dã Man kình của Long Mông Bảo Tượng quyết đã hoàn thành?
Trương Đức Bưu vừa mừng vừa sợ, vội vàng tĩnh tâm lại, vận chuyển tâm pháp tiếp tục tu luyện.
Long Mông Bảo Tượng quyết không hổ là chi bảo gia truyền của Thiên Mang – Già La tộc, Trương Đức Bưu chỉ cảm thấy Dã Man kình của mình mỗi vận chuyển một chu thiên, liền lớn mạnh một phần, bất tri bất giác, tu vi của hắn trực tiếp đột phá cấp ba, sau đó thế như chẻ tre, phá tan cấp bốn, sau khi đột phá cấp năm thì thẳng tiến lên trình độ Man chiến sĩ cấp sáu!
Khi Dã Man kình đạt tới tu vi thất cấp Man chiến sĩ, tốc độ tăng trưởng mới dần dần chậm lại, Trương Đức Bưu chậm rãi ngưng vận chuyển tâm pháp, nhẹ nhàng thở ra một hơi khí bẩn, mở to mắt nhìn lại, đã thấy mặt trời mọc lên từ phương đông, căn bản hắn không để ý thời gian tu luyện đã qua một đêm.
- Thật là sơ ý, chẳng may trong đêm có ma thú đánh lén, nhất định ta đã phải bỏ mạng!!!
Trương Đức Bưu giương mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy xung quanh hắn, khắp nơi đều có thi thể ma thú, cách đó không xa tên cự khuyển Tiểu Hắc kia đang nằm ở chính giữa, hết nhìn đông tới nhìn tây, cẩn thận nhìn chằm chằm bốn phía. Hiển nhiên thủ sơn khuyển trung thành và tận tâm sau khi săn thú trở về, ở bên cạnh hắn phòng vệ suốt một đêm, đám ma thú này ra ngoài kiếm ăn buổi tối hướng chủ nhân nó phát động tấn công, hết thảy bị nó cắn chết!
- Tên Tiểu Hắc này…. – Trương Đức Bưu trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp, đi tới ôm lấy cổ con chó lớn, thủ sơn khuyển vung vẩy cái đuôi, gâu gâu kêu hai tiếng. Đột nhiên, Tiểu Hắc lại vểnh tai lên, ngẩng đầu nhìn hướng cửa vào Tự Lãng cốc, da lông đen thui bóng mượt toàn thân bỗng dựng thẳng lên, trong cổ họng phát ra tiếng ử ử.
Đây là biểu hiện thủ sơn khuyển gặp phải cường địch mạnh mẽ!
Trương Đức Bưu cả kinh trong lòng, cũng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy cửa vào hạp cốc Tự Lãng bụi mù cuồn cuộn, giống như một con rồng dài, một đội kỵ sĩ giáp đen chạy san sát nhau từ trong đám khói bụi lao ra, gào thét chạy về phía này!
Những kỵ sĩ này mặc quần áo xa hoa, giáp đen phát sáng, dưới chân là Sư Hổ thú, tốc độ chạy nhanh đứng hàng đầu, nhanh như lốc xoáy vọt tới bên người Trương Đức Bưu, khoảng chừng trên dưới một trăm tên, khí thế như rồng!
- Hắc Kỵ cấm quân!
Những người này đúng là danh vang lừng lẫy Hắc Kỳ Trấn Man binh, chẳng biết vì sao trông thật vội vàng, đi ngang qua bên cạnh thiếu niên căn bản không ngừng lại, một lát liền bỏ xa hắn trăm mét, đi thẳng đến chỗ sâu trong hạp cốc Tự Lãng.
- Một con thủ sơn khuyển rất lớn!
Kỵ sĩ này tuy rằng cưỡi trên lưng Sư Hổ thú chạy như điên, nhưng đội hình lại không loạn chút nào, đột nhiên một gã kỵ sĩ quay đầu, ánh mắt dạo qua một vòng trên người Tiểu Hắc, lộ ra vẻ tham lam.
- Hắc khuyển này, vốn là loại dị chủng hoang dã, cự kỳ hung ác, sau khi thuần phục đối chủ nhân luôn trung thành và tận tâm, so với bất kỳ thú cưỡi nào đều xuất sắc!
Kỵ sĩ kia ghìm chặt Sư Hổ thú, thoát ly đội ngũ, gào thét hướng Trương Đức Bưu vọt tới, người chưa đến sát khí uy nghiêm đã đập vào mặt, mùi máu tanh điên cuồng, ép tới Trương Đức Bưu cơ hồ thở không nổi, hiển nhiên ý niệm trong đầu chính là giết người đoạt chó!
Bình luận truyện