[Dịch]Cửu Thiên Liên Sinh - Sưu tầm

Chương 292 : Tình nồng

Người đăng: 

.
“Thiếu gia, tôi có thể tự tắm.” “Thiếu… thiếu gia, tôi, tôi có thể tự cởi quần áo.” Không biết làm gì, Trương Nhất Bình nào dám làm phiền vị ngày thường cao ngạo như hoàng đế Lâm An Chi này giúp mình tắm chứ, trước kia thấy Lâm An Chi chuẩn bị nước nóng cậu đã có chút thụ sủng nhược kinh, giờ lại thấy Lâm An Chi muốn giúp mình cởi quần áo, Trương Nhất Bình thực sự bị doạ không nhẹ. “Câm… ngạch…” Cố gắng nuốt xuống mấy lời thường ngày hay nói, Lâm An Chi lại nghĩ tới tờ giấy Lâm Cửu đưa. [Phải kiên trì, hoặc là con cứ nóng nảy, trừ phi con muốn Nhất Bình chết.] Chết… phàm nhân chính là yếu đuối như vậy đó, chỉ nói nặng chút mà cũng có thể chết sao? Lâm An Chi còn nhớ rõ những lời Diệt Thiên thường truyền bá cho mình, phàm nhân là một sự tồn tại yếu đuối đến mức chỉ cần dùng lời nói là có thể đơn giản giết chết. Được rồi, phải kiên trì, phải ôn nhu, dù sao hắn cũng không muốn Nhất Bình lại té xỉu, lại càng không muốn nam nhân này chết. “Xấu hổ cái gì, có chỗ nào của ngươi ta chưa nhìn thấy đâu?” Lâm An Chi trực tiếp đến gần động thủ lột quần áo Trương Nhất Bình ra, một mảnh cũng không để lại, sau khi đẩy mạnh người ta vào bồn tắm bản thân cũng nhanh chóng cởi sạch banh, lại tiếp tục nói, “Việc nên làm đều đã làm rồi, cùng nhau tắm cũng không phải lần đầu tiền.” Tuy trước đây mỗi lần tắm đều là Trương Nhất Bình chuẩn bị, như là bồn tắm, nước tắm, hay như là giúp Lâm An Chi gội đầu, kì lưng và mát xa. “Nằm úp sấp xuống, ta giúp ngươi chà.” Vỗ lên mông Trương Nhất Bình, Lâm An Chi đẩy người đến thành bồn úp sấp xuống, cẩm lấy khăn kì cọ cho nam nhân. Sau một lúc Trương Nhất Bình cũng nằm im, không tiếp tục nói loạn nữa, tuỳ ý mặc Lâm An Chi tắm rửa cho mình, sau đó là gội đầu, tuy rằng tay nghề làm cơm của Lâm An Chi rất kém cỏi, nhưng hầu hạ người ta tắm rửa thì ngược lại vô cùng thuận buồm xuôi gió, điểm này phải quy công cho phương pháp giáo dục của Diệt Thiên và Lâm Cửu. Nhớ lại hồi Lâm An Chi còn là một Tiểu Đoàn Tử, chính là do Lâm Cửu và Diệt Thiên cùng nhau tắm cho hắn, có đôi khi Lâm Cửu không ở đó, thì liền do mình Diệt Thiên làm, Tiểu Đoàn Tử tắm xong sau đó sẽ bị Diệt Thiên bức ép tắm cho vị ba ba này… phụ tử tình thâm như vậy, thường khiến Lâm Cửu cảm động đến rơi lệ. Lâm An Chi có một tuổi thơ tràn ngập sắc thái truyền kì. Trước đây còn bé phải giúp thối ma đầu kì lưng Lâm An Chi cực kì không muốn, cũng không hiểu tại sao cha Lâm Cửu của hắn lại rất thích tắm rửa cho lão ba ma đầu kia, hiện tại Lâm An Chi phát hiện kì thực kì lưng hay gì gì đó cho người ta cũng không phải rất phiền, trái lại còn có vài lạc thú ở bên trong. Không biết thường ngày khi Trương Nhất Bình giúp hắn chà thân thể có phải cũng có ý nghĩ như vậy hay không. Lâm An Chi thầm nghĩ, cúi đầu liền nhìn thấy Trương Nhất Bình an tĩnh, ngoan ngoãn nằm úp sấp trong lòng hắn, khói nước mờ mờ toả ra từ bồn tắm khiến làn da nam nhân càng trở nên nhu hoà hơn, đầu ngón tay như có một ngọn lửa lướt qua, nghe lời như vậy, giống như một loại sủng vật cỡ lớn nào đó. Lâm An Chi khẽ nhắm mắt lại, mạnh mẽ áp chế cảm giác xao động không an phận trong lòng, tuy hắn rất muốn được ôm Trương Nhất Bình, nhưng từng câu từng chữ Lâm Cửu viết trên giấy cho hắn lại cứ đong đưa ngay trước mặt —— [Nghìn vạn lần nhớ kĩ! Trước khi thân thể Trương Nhất Bình hoàn toàn khang phục không được làm vận động kịch liệt, con nhớ đó!] Nhớ… đương nhiên nhớ rồi, chính là bởi vì làm quá nhiều với Trương Nhất Bình mới khiến thân thể Trương Nhất Bình trở nên càng ngày càng suy yếu như vậy. Lâm An Chi thầm thở dài, còn nhớ bốn năm trước lần dầu tiên cùng Trương Nhất Bình làm loại chuyện này, hắn có chút bị doạ sợ, cũng không phải vì sự chủ động của Nhất Bình doạ, mà là việc này mặc dù hồi còn bé đã len lén xem hai nam nhân nào đó làm, nhưng tự mình trải qua lại là một chuyện khác. Hơn nữa người làm cùng mình lại chính là Trương Nhất Bình, nam nhân đã cùng lớn lên với mình. Tiếp sau đó, không biết chuyện thế nào lại không thể khắc chế được bản thân muốn được ở cùng Trương Nhất Bình, hơn nữa Trương Nhất Bình cũng không cự tuyệt hắn, mặc kệ hắn có đòi hỏi thế nào. Lâm An Chi nhịn không được ôm chặt lấy nam nhân trong lòng, sự dung túng và nhẫn nại Trương Nhất Bình dành cho hắn, lẽ nào chỉ bởi vì một chút ân tình của Lâm gia dành cho Trương gia thôi sao? “Thiếu gia…” Vẫn luôn nằm an tĩnh, đột nhiên Trương Nhất Bình mở miệng, thanh âm mềm mại mà mang theo vài phần bi ai. “Thiếu gia, có phải tôi sắp chết rồi không?” Trương Nhất Bình vừa không cẩn thận chú ý tới chiếc đồng hồ treo trên tường, trên mặt đồng hồ hiện ngày tháng cư nhiên cách hôm cậu “ngủ” những năm ngày lận, mà cậu còn tưởng rằng mình mới ngủ có một ngày mà thôi. Năm ngày, hôn mê bất tỉnh tròn năm ngày. Trương Nhất Bình nhớ lại tình trạng thân thể vô cùng hỏng bét của mình trước khi hôn mê, nghĩ đến đủ loại hành động khác thường của Lâm An Chi sau khi cậu tỉnh lại, thật sự khó mà khiến Trương Nhất Bình không thể suy nghĩ lung tung. Có phải bởi vì cậu sắp chết, nên Lâm An Chi mới đột nhiên thay đổi thái độ, đối xử với cậu ôn nhu và chu đáo hay không? “Nói linh tinh gì vậy, không phải ngươi đang khoẻ mạnh đây sao?” Nghe thấy lời Trương Nhất Bình nói, Lâm An Chi thả nam nhân trong lòng ra, mang theo nụ cười ôn nhu nhìn vào mắt Trương Nhất Bình. “Thiếu gia, cậu cứ nói thật cho tôi biết đi, dù có sắp chết cũng không sao, có thể cùng thiếu gia, cùng Lâm thúc, cùng Diệt thúc thúc vượt qua quãng thời gian tốt đẹp như vậy, tôi đã rất mãn nguyện rồi.” Trương Nhất Bình dường như tự nhận định rằng mình sắp không qua được, nói không chừng thân thể khỏe mạnh lúc này chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi. Lâm An Chi sửng sốt, sờ sờ trán Trương Nhất Bình xem nam nhân này có phải lại sốt rồi không, mới cười khổ nói: “Trương Nhất Bình, đừng nói cái gì mà chết không chết, chớ quên, ngươi chính là người của Lâm An Chi ta, ta không cho phép ngươi chết, thì địa ngục hay thiên đường cũng không thể dung nổi ngươi.” Đoán được Trương Nhất Bình đang suy nghĩ gì trong đầu, sau đó, Lâm An Chi đem chuyện Lâm Cửu và Diệt Thiên trở về lúc Trương Nhất Bình còn đang hôn mê kể hết ra cho Trương Nhất Bình, để nam nhân này không suy nghĩ bậy bạ nữa. “Rõ ràng thân thể rất khoẻ, sao lại đột nhiên nghĩ mình sắp chết chứ?” Lâm An Chi dở khóc dở cười hỏi, trong đầu tên Trương Nhất Bình này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy. Nghe xong chuyện Lâm An Chi kể, Trương Nhất Bình lập tức hiểu, hoá ra Lâm Cửu và Diệt Thiên từng trở về, cứ như vậy mà nói, hình như cậu quả thực sẽ không chết. “Thiếu gia, cậu đột nhiên đối xử tốt với tôi như vậy, tôi tưởng vì tôi sắp chết, nên cậu mới…” Nhịn không được, Trương Nhất Bình nói ra lời giấu trong lòng. “Dừng!” Lâm An Chi tức khắc quát dừng, trong lòng không hiểu sao thấy hơi hổ thẹn, hình như từng ấy năm tới giờ quả thật cậu chưa từng đối xử tốt với Trương Nhất Bình, dù là trong bốn năm quan hệ gắn bó gần gũi, hắn cũng chưa từng quan tâm đến Trương Nhất Bình lần nào. Hoá ra, trong mắt Trương Nhất Bình, quan hệ thân thiết xíu xíu này cũng là hi vọng xa vời sao? “Đừng nói mấy lời linh tinh này nữa, ta muốn đối tốt với ai không cần bất kì lí do gì, huống chi, ngươi còn là người thân cận nhất bên ta.” Không đối xử tốt với ngươi thì còn đói xử tốt với ai đây? Lâm An Chi thầm hạ quyết tâm, sau này không thể lúc nào cũng để Trương Nhất Bình đến chiếu cố mình. “Cảm ơn thiếu gia quan tâm.” Mặc kệ Lâm An Chi là xuất phát từ lí do gì mà đột nhiên trở nên quan tâm đến cậu như vậy, Trương Nhất Bình vẫn thấy rất hài lòng, dù sao… cậu chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi. “Đừng gọi ta là thiếu gia nữa, sau này… sau này cứ gọi là An Chi đi.” Lâm An Chi còn nói thêm. “Vâng, thiếu…” Còn chưa nói hết câu đã bị Lâm An Chi trừng mắt, Trương Nhất Bình nhanh chóng sửa miệng, “An Chi…” trên mặt, đã lộ ra vẻ vui sướng không thể áp chế. Trước kia ngoại trừ trước mặt Lâm Cửu, và lúc hoan hảo với Lâm An Chi thì mới có thể gọi thẳng tên “An Chi” vô cùng thân thiết kia, những thời gian khác Trương Nhất Bình không thể dùng hai chữ đó, đã không còn bị hai chữ “thiếu gia” ràng buộc, dường như khoảng cách giữa bọn họ cũng trở nên gần hơn. … … Đây là lần đầu tiên Trương Nhất Bình và Lâm An Chi ra ngoài ăn, chỉ hai người, không có người khác. Lâm An Chi thích an tĩnh, không thích những nơi quá ầm ỹ, thường ngày toàn ở nhà ăn cơm Trương Nhất Bình nấu, thỉnh thoảng ra ngoài cũng trên cơ bản là đặt bao hết, im lặng, không bị người khác quấy rầy. Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Lâm An Chi và Trương Nhất Bình cùng ngồi vào xe, vốn Trương Nhất Bình muốn lái xe, sau lại bị Lâm An Chi đẩy sang vị trí phó lái bên cạnh, lúc này không phải là làm theo những điều Lâm Cửu ghi trên giấy, mà đã thành hành vi tự giác của Lâm An Chi. “Muốn ăn cái gì?” Cũng không tự tác chủ trương, Lâm An Chi chủ động hỏi han ý tứ của Trương Nhất Bình, “Phải nói thật, muốn ăn cái gì thì cứ nói.” “Thiếu… An, An Chi cậu cứ quyết định là được rồi.” Một chốc một lát còn chưa quen cách xưng hô mới, Trương Nhất Bình nói. “Không phải ngươi thích ăn lẩu sao? Ta biết có một quán lẩu không tệ lắm, trước đây cha thường dẫn ta đi.” Lâm An Chi cũng muốn dẫn Trương Nhất Bình đến thử một lần. “Ân, được.” Khoé miệng nhịn không được mỉm cười, Trương Nhất Bình gật đầu. Lái xe, Lâm An Chi nhanh chóng đưa Trương Nhất Bình tới một quán lẩu trang trí không tồi, mấy hôm nay người ăn lẩu rất nhiều, ngoài cửa đứng không ít người. Đưa xe cho nhân viên phục vụ cất vào bãi để xe, Lâm An Chi cứ thế mà nghênh ngang kéo tay Trương Nhất Bình, ngay trước mặt mọi người đi vào quán. “Bao hết.” Lâm An Chi mở miệng phun ra hai chữ này. Quản lí lập tức lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, anh ta biết vị quý công tử trước mặt này không thể đắc tội, nhưng trong quán bây giờ đều là khách hàng, nếu đuổi khách hàng đi thì sau này hẳn đóng cửa khỏi cần buôn bán nữa. “An Chi, chúng ta tìm một phòng là được rồi, không thì đổi sang nơi khác đi.” Trương Nhất Bình đứng cạnh nói. “Phòng sẽ lập tức chuẩn bị cho hai vị!” Quản lí vừa nghe có người nói giúp như vậy vội vã phụ hoạ theo. “Phòng thì phòng vậy.” Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, Lâm An Chi hiếm khi nào chịu thoả hiệp như vậy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang