[Dịch]Cửu Thiên Liên Sinh - Sưu tầm
Chương 28 : Ân Đô
.
Ân Đô, một toà thành thị phồn hoa nằm ở phía tây Hoàng Phủ Đế Quốc, hai bên đường phố lầu cao vun vút, trên đường người đến kẻ đi tấp nập, ngựa xe như nước, đủ loại âm thanh rao hàng không dứt bên tai.
“Băng đường hồ lô thơm ngon đây, mọi người tới mua một xâu đi!”
“Tô bì bao tử vừa mới lấy ra khỏi lồng hấp a!”
“Cá chép hấp, hổ sư toàn tịch, cái gì cũng có, các vị khách quan thỉnh vào bên trong a!”
Trong thành, một toà tửu lâu xa hoa như chọc thủng bầu trời đặc biệt khiến người khác chú ý, Đây là khách điếm nổi danh nhất ở Ân Đô – Cửu Thiên Khách Điếm, Cửu Thiên Khách Điếm tổng cộng có chín tầng, một tầng lâu một tầng trời, càng lên cao, thân phận của khách nhân càng thêm tôn quý, thức ăn cũng lại càng trân quý hiếm thấy, nghe nói trên tầng thứ chín năm đó đã từng tiếp đãi qua cả hoàng đế, cũng bởi vì như thế, Cửu Thiên Khách Điếm có thể nói là vang danh toàn quốc.
Hiện tại mùa xuân đã qua, mùa hè đang đến gần, thời tiết nóng bức, nhưng đường phố Ân Đô lại sầm uất dị thường, Hoàng Phủ Đế Quốc xưa nay đều có nếp sống thượng võ, vô luận là nam hay nữ đều lấy việc luyện võ làm quanh vinh, bởi vậy trên đường phố nữ tử võ trang cũng rất nhiều, đế quốc giấu vũ lực hùng hậu trong dân gian trở thành một trụ cột lớn của Hoàng Phủ Đế Quốc, người người đều là binh, thì có ai dám tuỳ tiện động vào Hoàng Phủ Đế Quốc cơ chứ?
Trên phố có những người tập võ đến từ các môn phái, một chiếc xe ngựa màu đen đứng ở trước của Cửu Thiên Khách Điếm, hai người khoác áo choàng một đen một trắng từ xe ngựa nhảy xuống, người Ân Đô đã sớm nhìn quen đủ kiểu người trong giang hồ, bởi vậy đối hai người bọn họ cũng chỉ nhìn thoáng qua chứ không tò mò nhiều.
Hai người này chính là Lâm Cửu cùng Diệt Thiên, bọn họ trực tiếp đi lên lầu thứ bảy, đi đến lầu bảy, muốn lên tiếp nếu không phải là người có thân phận hiển hách, cho dù ngươi có tiền thì cũng không thể đi lên.
Cửu Thiên Khách Điếm quả không hổ là khách điếm nổi danh nhất trong thành Ân Đô, khách điếm xây tại ven sông, bên cạnh là dòng sông Ngọc Thuý tựa như một dải đai bằng ngọc, phong cảnh tú lệ, trên sông thuyền hoa thuyền nhỏ tới tới lui lui, giữa sông tản mạn những nụ sen chúm chím đầu hạ, phóng tầm mắt nhìn xa, cực kỳ mĩ lệ di nhân.
Cửu Thiên Khách Điếm vô cùng lớn, sát đường là tửu lâu dùng để tiếp đãi khách nhân ăn cơm, đi ra phía sau tửu lâu là một lương đình bên hồ nước ven con đường nhỏ vườn cây xanh rờn râm mát, xuyên qua vườn cây chính là nơi khách nhân nghỉ lại.
Diệt Thiên trực tiếp ném cho khánh điếm tiểu nhị một khối vàng vụn, điếm tiểu nhị lập tức thỉnh hai người lên lầu bảy, tức khắc đi lo liệu đồ ăn bố trí khách phòng.
Lâm Cửu biết vàng bạc đá quý của Xích Thổ Đại Địa vô cùng khan hiếm, một khối vàng vụn cũng xem như rất có giá trị, khó trách điếm tiểu nhị vừa rồi nhiệt tình lại thân thiết như vậy, đại ma đầu quả nhiên rất thú vị, không biết nếu so với mấy lão gia hoả trên Vọng Nguyệt Sơn thì sẽ thế nào.
“Gần tới đấu thú đại hội, người đến Ân Đô càng ngày càng nhiều, cũng không biết có bao nhiêu người thật tới xem đấu thú, bao nhiêu người vì mỹ nhân mà đến.” Mấy công tử bột ngồi bên cửa sổ trên lầu bảy tuỳ ý liếc mắt nhìn Lâm Cửu cùng Diệt Thiên vừa mới đi lên.
“Tây Nam Minh Châu Lạc Tuyết cô nương đến cổ vũ cho đấu thú đại hội Ân Đô, cho dù chỉ vì mỹ nhân, cũng đáng để đi a.” Một công tử béo với bộ mặt láng bóng lộ ra nụ cười bỉ – ổi.
“Người thắng đấu thú chẳng những có thể được một viên Thiên Thánh Châu, lại còn được cùng Lạc Tuyết cô nương uống một ly rượu, từng ấy chuyện tốt đẹp, thật là ngàn năm khó gặp a! Ha ha! Nghe đâu lần này còn có cả hoàng tộc tham dự, có thể thấy được mị lực của mỹ nhân lớn cỡ nào.” Mỹ nam tử một thân hoa phục nhấp một ngụm rượu.
“Lạc Tuyết cô nương phiêu dật thoát tục, giống như cửu thiên thần nữ hạ phàm, danh xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân không phải nàng thì còn ai xứng!” Mấy người này xem ra đều là fan trung thành của Lạc Tuyết, nói đến mĩ nữ thì liền thao thao không ngừng, khen không dứt miệng.
Không biết nguyên nhân có phải là do đấu thú hội trong miệng mấy người đó nói không, mấy bao sương trên lầu bảy đã không còn, Lâm Cửu cùng Diệt Thiên chọn cái bàn bên cửa sổ ngồi xuống.
Đúng lúc này, bàn của công tử béo vừa rồi cùng mấy người ngồi bàn khác bắt đầu khắc khẩu, Lâm Cửu vui vẻ xem náo nhiệt, có điều nội dung khắc khẩu cư nhiên có liên quan đến y.
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân chính là Hoàng Thành Lâm Cửu, Lạc Tuyết cô nương cũng chỉ có thể xưng Tây Nam Minh Châu thôi.” Một bàn khác ngồi ba, bốn người nhìn phục sức là biết không phú thì cũng quý.
“Tên Lâm Cửu kia chết từ đời nảo đời nào rồi, khi còn sống dù diện mạo có đẹp mấy, sau khi chết không phải cũng chỉ là một đống xương khô thôi sao?” Mấy công tử bột phản bác nói.
Lâm Cửu xấu hổ, một người đang sống rành rành, vẫn đang khoẻ khoắn ngồi ở chỗ này như y, sao lại nói y chết, xui! Thực xui!
Bình luận truyện