[Dịch]Cửu Thiên Liên Sinh - Sưu tầm
Chương 18 : TĨnh vương Hoàng Thiên Hách
.
Nếu nói trước đây người trong U Lan Cốc còn mấy phần hoài nghi Lâm Cửu có phải tiên hiệp thật hay không, thì từ sau khi Đại ma đầu đi đến trước mặt Lâm Cửu nói ra một câu kia, sẽ không ai còn dám nghi ngờ thân phận tiên hiệp của Lâm Cửu nữa.
Nhưng cũng chỉ có một mình Lâm Cửu hiểu được, Đại ma đầu Diệt Thiên nói y là —— người của Tiên Hiệp Điện.
Lâm Cửu có một loại cảm giác, Diệt Thiên đã hoàn toàn nhìn thấu toàn bộ y, thậm chí nhìn ra y không phải tiên hiệp, chẳng qua chỉ là từ Tiên Hiệp Điện đi ra mà thôi.
Nhưng tên Đại ma đầu kia làm sao biết mình từ Tiên Hiệp Điện ra chứ?
Xem ra tên Đại ma đầu đó cũng không muốn giết y, cái này rất tốt, tuy Lâm Cửu có vài hứng thú khó hiểu đối với vị Đại ma đầu nọ, nhưng uy áp trên người Diệt Thiên hơi khiến y không thở nổi. Gia hoả này thật đáng sợ, về sau vẫn nên cách càng xa càng tốt.
Cũng may sau khi Đại ma đầu đi vào khách điếm vẫn luôn ở trong phòng không bước ra ngoài, nếu không mọi người thật chẳng biết phải làm sao, có lẽ ngay đến mấy hoà thượng Thiên Thánh Nham cũng không muốn tới gần tên Diệt Thiên đó.
Nhờ phúc của Diệt Thiên, Lâm Cửu với “dung mạo béo mập tầm thường” này bỗng chốc trở thành tiêu điểm của mọi người, mọi người vừa nghe thấy nơi này cư nhiên có người của Tiên Hiệp Điện, một đám đều nhìn nhìn Lâm Cửu như nhìn Diệt Thiên, bất đồng chính là trong mắt thiếu một ít sợ sệt, hơn vài phần kính nể, xem ra thanh danh của tiên hiệp ở dân gian vẫn là không tồi nha!
Lúc đầu mọi người không ai dám thân cận Lâm Cửu, dù sao tiên hiệp đều là người không thích náo nhiệt, nhưng về lâu về dài, bọn họ dần dần phát hiện tiên hiệp vừa mới xuống núi đối với hết thảy mọi thứ trên thế gian đều cảm thấy thực hứng thú, cực kỳ vui vẻ lắng nghe bọn họ nói về sự tình của các môn phái, hơn nữa thái độ của Lâm Cửu cũng coi như ôn hoà, mọi người tức khắc lại sinh thêm vài phần kính nể với y.
Khách nhân U Lan Cốc mời đến được mọi người để ý, trong lòng đương nhiên cao hứng, có điều mấy phái khác đã có chút đỏ mắt, không biết U Lan Cốc này có được vận may gì, ngay đến cả tiên hiệp cũng mời tới được.
Thi đấu còn chưa bắt đầu, mà bốn phái đã minh tranh ám đấu, ẩn ẩn có mùi thuốc súng khắp nơi.
Thiên Thánh Nham trái lại không hề gì, dù sao bọn họ có Đại ma đầu áp trận, Đại Tuyết Sơn cũng chỉ là hơi nhìn Lâm Cửu nhiều một chút, nhưng Thanh Thạch Giản thì lại có chút không vui lòng.
Từ năm ngoái tới nay, người Thanh Thạch Giản cùng U Lan Cốc mời đến đều khó phân cao thấp, ai biết năm nay U Lan Cốc lại đột nhiên mời được tiên hiệp, Thanh Thạch Giản bọn họ há có thể bằng lòng làm đá lót đường.
Lưu Tinh Thành thành chủ, hôm nay tự mình xuất hiện trong khách điếm, đơn giản là vì có một vị khách nhân cực kỳ tôn quý đến đây, mấy đại đương gia của Thanh Thạch Giản cũng đồng thời xuất hiện, không vì lý do gì khác, vị khách nhân tôn quý bọn họ mời đến tới rồi!
Hoàng tộc cao quý nhất của Hoàng Phủ Đế Quốc, hôm nay Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Thiên Hách cùng lâu chủ Hương Phù Thuý cuối cùng cũng đã xuất hiện tại khách điếm.
Tứ hoàng tử? Hoàng Phủ Thiên Hách? Chính là tên vương gia si tình kia?
Ngồi ở trên lầu, Lâm Cửu nhìn xuống dưới, Hoàng Phủ Thiên Hách “lớn” hơn y một tuổi, lớn lên trông cũng không tồi, một tên hoàng gia tiểu bạch kiểm bạch bạch tịnh tịnh* ( trắng trắng sạch sạch)
Đại khái không dự đoán được lại gặp “người quen” ngay tại chỗ này, Lâm Cửu ngồi ở trên lầu không khỏi nhìn chằm chằm Tứ hoàng tử một lúc, trong trí nhớ vị từng là Tứ hoàng tử, hiện tại là Tĩnh Vương gia này đối xử với Lâm Cửu cũng không tệ, coi như là một tên si tình đi.
Lâm Cửu khẽ run run, hiện tại y không hứng thú gì đối với loại chuyện này, có điều suy xét đến sự quan tâm từ trước của Tĩnh Vương đối với Lâm Cửu, ấn tượng của y đối với Tĩnh Vương có thể coi như không tồi.
Bình luận truyện