-
-
Tuỳ chỉnh
Font chữ
Palatino
Times
Arial
Georgia
- “Ngũ Thải Phỉ” xuất hiện, vậy mà tới khi buổi đấu giá kết thúc, các ngươi mới biết. Viễn Giang, ngươi sống ở Phần Giang, ngươi lại không phát hiện ra. Ngươi khiến ta thực sự thất vọng.
Nói chuyện là một ông lão hơn bảy mươi, nhưng thanh âm vẫn to rõ, khí khái mười phần.
Ông ta chính một trong hai vị trưởng bối còn sống của Lâm gia. Lâm Lộ Trọng, cũng là thành viên hạch tâm của gia tộc. Bởi vì hai năm nữa là về hưu, nhưng Lâm gia lại không có người kế tục, nên Lâm Lộ Trọng cũng nghĩ như Tống gia, chuyển từ chính trị sang buôn bán.
Cho dù ông ta có lui về nghỉ hưu, trong chính phủ trung ương không còn người của Lâm gia, nhưng nhiều năm làm việc như vậy, vẫn có các mối quan hệ trong chính phủ. Huống hồ, Lâm gia còn rất nhiều quan viên làm việc ở giai tầng thấp hơn. Thậm chí, ở cấp bậc tỉnh trưởng, cũng có vài vị.
- Trọng thúc, là lỗi của cháu đã quá sơ sót. Lúc ấy cháu cũng biết có một phiên đấu giá ngầm tổ chức ở Phần Giang. Nhưng thật không ngờ, nơi đó lại xuất hiện viên “Ngũ Thải Phỉ” mà gia tộc Rodwell cần để chữa bệnh. Đến khi cháu nhận được tin tức, thì viên “Ngũ Thải Phỉ” này đã bị Tống gia mua mất. Cháu lập tức phái người đi dò thám, nhưng lại nhặt được tin tức, viên “Ngũ Thải Phỉ” đã bị người cướp đi. Tống gia còn chết một người, hiện tại cảnh sát cũng tham dự vào trong đó rồi.
Mặc dù Lâm Viễn Chương là gia chủ của Lâm gia, nhưng đứng trước mặt thúc thúc Lâm Lộ Trọng của mình, ông ta vẫn là nơm nớp lo sợ.
- Chuyện Tống gia mất viên “Ngũ Thải Phỉ”, ta đã biết. Có thể làm chuyện này, chỉ có vài nhà. Ngươi đi một bên điều tra thêm, một bên thăm dò tình hình ở Tống gia. Ngoài ra, tình báo ở Phần Giang cũng nên được củng cố thêm. Được rồi, hiện tại ngươi gọi toàn bộ con cháu của Lâm gia tới đây. Ta muốn đánh giá xem có nhân tài nào đáng để bồi dưỡng hay không?
Lâm Lộ Trọng nói xong có chút mệt nhọc, ngồi tựa vào ghế.
Bởi vì hôm nay có mặt người đứng đầu của Lâm gia, cho nên tất cả con cháu của Lâm gia đều phải tới sơn trang Hoàn Hồ chờ lệnh. Nghe thấy tin lão tổ tông muốn chọn người thừa kế sau này của Lâm gia, toàn bộ con cháu của Lâm gia đều âm thầm xoa tay, kích động. Bọn họ đều mong mỏi có thể được vị gia gia này nhìn trúng.
Sau đó, hơn hai mươi vị thanh niên trẻ tuổi của Lâm gia, mặc quần áo chỉnh tề có mặt. Nhưng vẫn có một số cá biệt ăn mặc bình thường, xem bộ dáng là muốn làm ra việc khác người.
Lâm Lộ Trọng đưa ra đủ loại vấn đề hỏi han các hậu bối của Lâm gia. Vừa hỏi, vừa quan sát lời nói cử chỉ của bọn họ. Nhưng theo thời gian trôi qua, trong mắt của Lâm Lộ Trọng càng ngày càng tỏ vẻ thất vọng.
- Các ngươi đi ra ngoài đi.
Vất vả mệt nhọc hai giờ nhưng không thu hoạch được gì. Qua hai giờ khảo nghiệm này. Lâm Lộ Trọng cảm thấy Lâm gia đã không có người kế tục. Cả đám đều là công tử bột. Bề ngoài ngăn nắp, chỉn chu, nhưng bên trong thì sáo rỗng. Ngoại trừ vài đứa có chút thông minh ra, không có một ai là có thế làm việc lớn.
Thỏ dài một tiếng. Lâm Lộ Trọng đột nhiên có chút hứng thú rã rời. Cho dù mình cố gắng thêm đi nữa, cũng làm được cái gì? Chính mình vừa đi. Chắc Lâm gia cũng không kéo dài được bao lâu. Chẳng lẽ, cổ nhân nói “Giàu không quá ba đời” là có căn cứ sao? Quả nhiên, sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhàn (Gian khổ mới biết vươn lên, an nhàn chỉ biết đi xuống). Lâm gia đã sống trong giàu sang quá lâu rồi.
Nhìn vẻ thất vọng của Lâm lão gia tử, mấy người huynh đệ Lâm Viễn Chương đều cảm thấy hổ thẹn. Họ kép Lâm Viễn trong Lâm gia có mười hai người. Trước bốn người ở kinh thành, hai người ở nước ngoài ra, sáu người còn lại đều ở Phần Giang. Lão gia tử đã phải chạy tới Phần Giang đê chọn người kế tục Lâm gia, nói rõ trong kinh thành cũng không trông chờ gì.
- Trọng thúc...
Lâm Viễn Chương tiến lên một bước, muốn nói cái gì đó để an ủi người trụ cột c của gia tộc này.
Lâm Lộ Trọng khoát tay ngãn lại. Tuy ông ta cũng không có hy vọng gì với việc tìm kiếm được người kế thừa ở Phần Giang, nhưng khi nhìn các con cháu của Lâm gia kém còi như vậy. vẫn rất thất vọng.
- Tất cả con cháu của Lâm gia ở Phần Giang đều có mặt ở đây à?
Lâm Lộ Trọng nghĩ nghĩ vẫn có chút không cam lòng.
- Còn có một người ở Hồng Kong, hai người ở nước ngoài, một người ở Vân Nam. Còn lại đều đã tới.
Lâm Viễn Chương cẩn thận trả lời, lại suy nghĩ một lát, bổ xung nói:
- Còn có con trai thứ năm của cháu, nhưng về sau đầu óc của nó có vấn đề, giờ thì mất tích ở đâu không rõ.
- Vì sao Lâm gia còn có một người bị mất tích? Ngươi làm gia chủ như thế nào vậy? Cho dù đầu óc của nó có vấn đề, thì cho người trông nom nó không được sao? Người khác biết được chả phải chê cười Lâm gia chúng ta?
Tâm tình của Lâm Lộ Trọng có chút không tốt, nên nói chuyện với Lâm Viễn Chương không chút lưu tình nào.
- Vâng, cháu biết, nhưng Lâm Vân là bại gia tử. Không nói tính cách hoàn khố của nó. trong thời gian ngắn, nó đã đem gia sản có giá trị mấy chục triệu nguyên tiêu sài không còn một mảnh. Loại nghịch tử như vậy, thực sự là làm nhục nề nếp của Lâm gia.
Lâm Viễn Chương lập tức kể lại những việc làm của Lâm Vân.
- Ai, dù sao nó vẫn là người của Lâm gia. Nếu tìm được nó thì dẫn trở về, đừng để người bên ngoài chê cười chúng ta. Kể cả vợ của nó ở Phần Giang, cũng đừng cho người khác khi dễ. Tốt lắm, cứ như vậy đi. Về chuyện “Ngũ Thải Phỉ”, một khi có tin tức, lập tức thông báo cho ta biết. Nếu như chúng ta có “Ngũ Thải Phỉ”, không cần chúng ta đi tìm gia tộc Rodwell, bọn họ sẽ tự động tới tìm chúng ta.
Lâm Lộ Trọng nói xong, đứng lên, cả người có vẻ mệt mỏi.
...
- Kim Diệu, ngươi xác định “Ngũ Thải Phỉ” trong tay Tống gia đã bị người đoạt đi rồi?
Kinh thành, gia chủ của Lý gia. Lý Hiến Thành nhìn về phía một thủ hạ trung niên của mình, hỏi.
- Đúng vậy, hiện tại Tống gia đã loạn thành một đoàn. Nghe nói viên “Ngũ Thải Phỉ” còn chưa tới kịp sân bay, đã bị cướp đi. Là một nhóm người mặc áo đen. Bọn họ giả dạng hiện trường tai nạn xe cộ, cướp đi “Ngũ Thải Phỉ”. Tống gia còn bị chết một người.
Trung niên tên Kim Diệu này trả lời.
- Ba, “Ngũ Thải Phỉ” đã bị người khác cướp đi rồi, đối với chúng ta cũng là việc tốt. Tống gia không có “Ngũ Thải Phỉ” thì không thể tiến hành hợp tác với gia tộc Rodwell được nữa. Cho nên không phải lo Tống gia bọn họ uy hiếp chúng ta. Chúng ta nên cảm ơn bọn cướp này mới đúng.
Lý Danh Sinh vội vàng ngắt lời nói. Nói xong còn đắc ý nhìn sang mấy vị huynh đệ của y. Ý tứ rất rõ ràng, y muốn tỏ vẻ mình thông minh hơn bọn họ.
- Cháu sai rồi. “Ngũ Thải Phỉ” bị cướp đi. Lý gia không có chỗ tốt nào. Ngược lại, còn có chỗ hỏng.
Nói chuyện là một nam tử trung niên đứng bên cạnh Lý Hiếu Thành.
Lý Danh Sinh thấy là nhị thúc của mình. Lý Hiếu Công, đang muốn đứng lên phản bác. Phụ thân của y. Lý Hiếu Thành đã nói chuyện.
- Hiếu Công nói rất đúng. Đồ vật bị mất. Tống gia sẽ nghi ngờ Lý gia chúng ta đầu tiên. Cho nên Lý gia cũng không có chỗ tốt gì. Tuy Tống gia hiện tại đã suy bại, nhưng rắn trăm chân, chết vẫn còn nọc. Một khi họ muốn đấu với chúng ta, cho dù chúng ta thắng, nguyên khí cũng bị thương. Mà nếu như “Ngũ Thải Phỉ” ở trong tay Lý gia chúng ta, ngược lại, chúng ta sẽ không việc gì.
Lý Hiếu Thành nói xong, không hài lòng nhìn thoáng qua Lý Danh Sinh.
- Lập tức nghĩ biện pháp để cho Tống gia biết không phải Lý gia chúng ta lấy viên “Ngũ Thải Phỉ” của bọn họ. Sau đó phái người điều tra xem rốt cuộc là ai lấy. Giá trị của “Ngũ Thải Phỉ” tuyệt đối không phải là đấu giá chút tiền là có được. Giá trị của nó, có lẽ còn xa xa hơn dự đoán của chúng ta.
Sau khi nói xong, Lý Hiếu Thành nhìn sang những thành viên khác trong gia đình.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Lâm Vân đi vào gian phòng, do gian phòng đã trống trơn, nên Lâm Vân chỉ mất ít thời gian quét dọn. Hắn chuẩn bị tu luyện luôn hôm nay. Vài ngày nghỉ trước , ở trong khách sạn hắn đã khôi phục hoàn toàn lực lượng Tinh Vân. Bây giờ là đến quá trình hình thành Tinh Hồn. Lâm Vân tính toán cần phải mất nửa năm mới có thể hình thành Tinh Hồn.
Tuy hình thành Tinh Hồn không có nguy hiểm như khi hình thành Tinh Nguyên, nhưng đây cũng là một bước mấu chốt trong toàn bộ quá trình Tu Tinh. Nó có quan hệ rất lớn trong việc về sau có thể Tu Tinh cao hơn hay không.
Ở đại lục Thiên Hồng, rất nhiều Tu Tinh Giả, bởi vì Tinh Hồn hình thành không hoàn thiện, cho nên không thể tu hành được đến cấp độ cao. Lâm Vân đương nhiên biết rõ điều này. Có ba bước mấu chốt để tu luyện tới Cửu Tinh, mà bước thứ nhất chính là hình thành Tinh Hồn. Tinh Hồn càng thuần khuyết thì nền tảng Tu Tinh càng cao. Mà có nền tảng rồi, thì tu luyện cũng dễ dàng hơn.
Kỳ thực, Tinh Hồn ở thế giới Tu Chân, tương đương với Trúc Cơ. Chỉ khi đến Trúc Cơ, mới có thể tu luyện lên. Cho nên, một bước này, Lâm Vân sẽ không qua loa.
Lấy đồ đạc từ trong bọc hành lý ra, sắp xếp một lát Vứt bỏ một ít quần áo rách nát đi, đến chiều lại mua vài bộ mới. Đã muốn an tâm tu luyện, thì mấy việc lặt vặt này phải an bài tốt.
Một cái hộp màu bạc rơi ra từ trong túi hành lý của Lâm Vân. Ừ, chính là cái hộp mà Lâm Vân thuận tay lấy được từ nữ tặc trên xe lửa kia.
Nghĩ tới vẻ buồn bực của nữ tặc kia, Lâm Vân thật sự muốn cười một tiếng. Không biết bên trong cái hộp là cái gì. Phỏng chừng cũng không phải đồ vật quý trọng. Bất quá, cái hộp này, thoạt nhìn lại rất xa xỉ. Nghĩ tới sự tích ‘Lấy gùi bỏ ngọc’, hắn cười ha hả.
Mở cái hộp ra, Lâm Vân liền ngây ngẩn cả người. ‘Ngũ Thải Phỉ’? Đồ chơi này ở đại lục Thiên Hồng gọi là ‘Ngũ Thải Thạch’, coi như là một loại bảo thạch tương đối trân quý. Nhưng Lâm Vân đã nhìn thấy qua những bảo thạch còn trân quý hơn nó rất nhiều, nên cũng không quá để ý. Tuy vậy, hắn vẫn biết, giá của bảo thạch này ở Địa Cầu tương đối đắt.
Chẳng lẽ, gia cảnh của nữ tử đeo khẩu trang kia rất giàu? ‘Ngũ Thải Phỉ’ như vậy cũng có thể tùy tiện để vào trong túi xách, bị mất còn không biết. Bất quá, Lâm Vân cũng biết, trên Địa Cầu có rát nhiều gia tộc và tài phiệt, chút tiền ấy đối với bọn họ chả khác gì chín trâu mất một sợi lông.
Mặc dù viên ‘Ngũ Thải Phỉ’này không phải là Lâm Vân lấy trực tiếp từ trên người nữ tử đeo khẩu trang kia, nhưng dù sao cũng là đồ đạc của nàng ta. Nên cũng không có tâm tư lấy nó làm của riêng.
Không chỉ nói là một viên ‘Ngũ Thải Phỉ’. Cho dù là một đồ vật quý giá hơn nó gấp ngàn lần, Lâm Vân cũng không để vào trong mắt.
Không thể không nói hiệu suất làm việc của bác chủ nhà tương đối cao. Lúc Lâm Vân chuản bị đi ra ngoài ăn cơm, đồ vật đã được đưa tới.
Lâm Vân thầm than, nếu nhân viên của công ty Hồng Tường cũng tích cực làm việc như bác gái này, phỏng chừng đã không xảy ra tình huống như vậy. Mấy vật dụng hàng ngày này không tệ lắm, không phải là qua loa mua, Lâm Vân thấy vậy cũng thỏa mãn. Cho nên, hắn có chút hảo cảm với bác gái này. Cầm trong tay tiền của người khác, nhưng có thể suy nghĩ cho đối phương, nói rõ nhân phẩm của bác gái này không xấu.
- Chào bác, cháu muốn đi ra ngoài một lát, tối mới về. Mấy đồ đạc kia bác giúp cháu cất vào phòng. Cảm ơn bác trước nhé.
Lâm Vân miệng ngọt xớt nói chuyện với bác gái.
Bác gái uốn éo cái mông, phi thường cao hứng đáp ứng:
- Tiểu tử, cháu yên tâm đi, bác cam đoan sắp xếp tốt đồ đạc cho cháu.
Lâm Vân đi dạo trên đường, mua một vài bộ quần áo.
Đang lúc Lâm Vân chuẩn bị trở về, lại phát hiện mình đã tới cửa hàng bán quần áo cho nữ Hương Tân. Nhìn bên ngoài, cửa hàng được thiết kế rất sang trong, tông màu chủ đạo là màu hồng nhạt.
Lâm Vân không khỏi thầm than. Người thiết kế cửa hàng này chắc là chuyên gia. Không biết công ty Hồng Tường có quầy hàng bán áo lót nào ở đây không. Nếu có thì mình vừa vặn tới đó để tìm hiểu tình hình. Nên hắn liền đi vào cửa hàng.
Người bảo vệ trông thấy Lâm Vân ăn mặc như nhà quê lại đi vào cửa hàng sang trọng như vậy, thiếu chút nữa muốn ngăn cản. Bất quá, nhìn khí phách thong dong của người thanh niên kia, khiến người bảo vệ không dám tiến lên. Bởi vì y đang nghĩ tới, rất nhiều kẻ có tiền thích chơi kiểu giả heo ăn thịt hổ này.
Tầng một là bán áo khoác cho nữ. Đủ loại nhãn hiệu áo khoác đều có. Nhưng Lâm Vân đi dạo một vòng, mới phát hiện, giá thấp nhất cũng phải 999 nguyên. Mấy bộ quần áo này, tùy tiện nhìn giá một cái, đã là hơn mười nghìn, hơn trăm nghìn nguyên. Thậm chí còn có vài trăm nghìn nguyên. Quả nhiên, nơi này chỉ bán cho kẻ có tiền.
Đi lên tầng hai, là bán quần áo lót cho nữ. Còn tầng ba và tầng bốn bán cái gì, Lâm Vân chẳng muốn đi xem. Chuẩn bị đi dạo một vòng ở tầng hai rồi rời đi.
Ở tầng hai, những sản phẩm mang nhãn hiệu của Hòa Phong hầu như chiếm bảy phần diện tích của nơi này. Hai phần là những nhãn hiệu nổi tiếng của thế giới, chỉ có một phần là các sản phẩm của quốc nội. Lâm Vân đi dạo đã lâu, mới phát hiện có một quầy hàng nhỏ có ghi Hồng Tường.
Xem ra, nơi đây chính là thiên hạ của Hòa Phong a. Chỉ cần nhìn sản phẩm bày bán ở đây là biết. Phỏng chừng ở các cửa hàng khác cũng như vậy.
Sản phẩm của Hòa Phong chiếm diện tích lớn nhất trên tầng 2, sinh ý cũng rất tốt. Các chỗ khác thì ít người hơn. Hơn nữa, Hoàn Phong không những chiếm diện tích lớn, mà họ còn thiết kế quầy hàng vô cùng tinh mỹ. Đủ loại hàng mẫu, đủ loại màu sắc, chủng loại, hình thức, nhiều không kể xiết.
Chẳng lẽ, áo lót của Hòa Phong hơn xa Hồng Tường sao? Hơn cả các nhãn hiệu khác? Hay là có nguyên nhân khác?
Lâm Vân đi tới quầy hàng của Hòa Phong, một cô gái có tướng mạo khả ái lập tức đi lên đón chào:
- Tiên sinh, ngài là muốn mua áo lót cho vợ của mình phải không?
Không có vì Lâm Vân ăn mặc quê mùa mà khinh thị.
- Đúng vậy, nhưng ta muốn xem thêm một lát.
Lâm Vân nói xong lại đi tiếp
Ở trong đang có hai nữ nhận chọn áo lót. Một phụ nữ trung niên hơn 40, một thiếu nữ tuổi chưa tới 20. Lúc Lâm Vân tiến vào, các nàng đang đứng chọn áo lót đặt trên kệ. Tất quả áo lót đặt ở bên ngoài đều là hàng mẫu, chỉ cho khách hàng chọn lựa, chứ không bán luôn.
Trông thấy Lâm Vân đi vào, phụ nữ trung niên có chút nhíu mày. Nhưng trong chớp mắt, lại tiếp tục cùng thiếu nữ kia chọn lựa áo lót.
Lâm Vân đi vào nhìn qua một cái, hóa ra một cái áo lót còn có nhiều hoa văn bên trong như vậy, khó trách là một sản phẩm dễ kiếm tiền. Không nói tới mấy áo lót sexy, cho dù áo lót bình thường cũng chia làm nhiều loại.
Áo lót ở nhà, áo lót đi làm, áo lót thể thao, áo lót đi dạ hội, áo quấn ngực làm bằng sợi tổng hợp. Rất nhiều kiểu thiết kế, từ thêu hoa, gắn ren, lót bông gì đó, không thiếu kiểu gì cả.
Nhìn nhiều kiểu áo lót như vậy, Lâm Vân mới hiểu, nếu không phải là ngươi trong ngành, thì không hiểu sự phức tạp trong đó. Lâm vân khẳng định áo lót cho nữ ở đại lục Thiên Hồng, chắc chắn sẽ nhiều hơn nơi này, nhưng hắn chưa có may mắn cởi qua một cái nào…
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Tiên sinh muốn mua áo lót hay muốn mua áo yếm cho phu nhân?
Cô gái có tướng mạo khả ái kia thấy Lâm Vân đi tới kệ áo lót, nhìn tới nhìn lui, không khỏi tiến lên dò hỏi.
Do áo lót ở đây thấp nhất cũng phải một nghìn nguyên, mà nhìn cách ăn mặc của Lâm Vân, tuyệt đối không mua nổi. Nhưng có vẻ như cô gái này đã được huấn luyện rất bài bản, cho nên vẫn kiên nhẫn giới thiệu từng chủng loại hàng hóa và kiểu dáng cho Lâm Vân. Còn giải thích rõ ràng, áo lót nào phù hợp với dáng người nào, mà không tỏ vẻ thẹn thùng hay xấu hổ gì.
Lâm Vân âm thầm gật đầu. Cô gái này rất chuyên nghiệp.
- Sao ta thấy ở đây bán toàn là sản phẩm của Hòa Phòng, mà các nhãn hiệu khác thì ít thấy hơn?
Lâm Vân cố ý hỏi cô gái.
- A, có lẽ do Hòa Phong của chúng em được khách hàng hoan nghênh hơn. Không phải nói thị trường là khôn sống, mống chết ư? Các nhãn hiệu khác, em không dám nói. Nhưng nhãn hiệu Hòa Phòng tuyệt đối sẽ không thua kém các nhãn hiệu quốc tế khác. Mà giá tiền lại rẻ hơn các nhãn hiệu kia rất nhiều. Huống hồ, trên thị trường quốc tế, sản phẩm của Hòa Phòng cũng có chỗ đứng khá vững chắc.
Cô gái này có chút ý tứ nhìn Lâm Vân, chậm rãi nói.
Hai nữ tử đang chọn áo lót kia, nghe thấy vậy cũng không khỏi âm thầm gật đầu. Lâm Vân nhìn ở trong mắt. Trong lòng tự nhủ, cô bé này không đơn giản a. Tuy chỉ là một người bán hàng nho nhỏ, nhưng rất là khôn khéo, có tài năng.
- Không nói tới các nhãn hiệu quốc tế, mà nói tới nhãn hiệu quốc nội, ta thấy ở đây không bán nhiều lắm. Trước kia không phải có một nhãn hiệu áo lót Hồng Tường khá danh tiếng sao? Lão bà của ta từ trước tới nay đều sử dụng sản phẩm của hãng đó. Vi sao hiện tại hình như không thấy có vậy?
Lâm Vân nhìn cô gái, tiếp tục hỏi.
- Cái này, em mới tới nơi này làm, có nhiều nhãn hiệu trong nước, em còn chưa biết hết. Có lẽ có liên quan tới thị phần a. Dù sao, em cũng chỉ là một người bán hàng, về phần sản phẩm vì sao bạn chạy hay không, em cũng không biết. Tuy nhiên, về sản phẩm Hồng Tường, nơi này có bán một ít, ở bên kia kìa.
Nói tới đây, cô gái chỉ về quầy hàng nho nhỏ của Hồng Tường.
Lâm Vân gật đầu, cảm ơn cô gái có cung cách làm việc chuyên nghiệp này, liền đi tới khu vực của Hồng Tường.
- Tiên sinh đi thong thả.
Nghe thấy cô gái nói vậy, Lâm Vân càng thưởng thức nàng.
Vị trí quầy hàng của sản phẩm của Hồng Tường ở nơi khá hẻo lánh. Nếu không phải Lâm Vân tận lực đi tìm, thì thật khó phát hiện.
Lâm Vân đi vào, ở trong cũng là một cô gái trẻ trông quán. Thấy Lâm Vân đi vào, cô gái liền lễ phép đứng lên. Tuy cô gái không nói gì, nhưng cũng không biểu hiện ra thái độ khinh bỉ. Trọng nội tâm Lâm Vân thầm nghĩ, những cô gái bán hàng ở đây chắc đều đã được huấn luyện cẩn thận. Tuy thái độ của cô gái này không bằng cô gái bên Hòa Phong kia, nhưng nàng ta không tỏ vẻ khinh bỉ với cách ăn mặc của mình, đã là không sai.
Nhưng khi Lâm Vân đi vào xem một vòng, liền lắc đầu. Vô luận là về kiểu dáng, chất liệu đều không phải là đối thủ của Hòa Phòng, kém quá xa. Nhìn sản phẩm của Hồng Tường ở nơi này kém cỏi như vậy, cho dù không có chuyện nhân viên quản lý đầu nhập vào công ty khác, thì cũng không hơn các nhãn hiệu khác là mấy.
Hồng Tượng xác thực không bằng Hòa Phòng. Không nói tới cung cách chuyên nghiệp của người bán hàng, chính là chất lượng, kiểu dáng sản phẩm cũng không bằng. Hơn nữa, nếu so về giá cả, sản phẩm của Hồng Tường không thấp hơn sản phẩm của Hòa Phong. Như vậy, Hồng Tường lấy cái gì để cạnh tranh với Hòa Phong?
Tuy chuyện này không phải là chuyện của mình, nhưng Lâm Vân không thể không thừa nhận, tình hình diễn ra như vậy là thất bại của ban lãnh đạo công ty. Bất quá, nếu người quản lý mà Đường Tử Yên nói kia, không quăng nhà khác, mà báo cáo lại tình hình thị trường ở nơi này, có lẽ Hồng Tường sẽ không rơi xuống thảm hại như hiện nay.
Ở môt nơi như Phụng Tân, Hồng Tường đã thất bại, thì những địa phương khác không cần phải nghĩ. Không có sản phẩm nổi bật nào duy trì, ngành sản xuất áo lót cho nữ của Hồng Tường, sớm muộn gì cũng phá sản. Cô nàng Đường Tử Yên kia làm tổng giám đốc thật quá thất bại đi.
Lắc đầu, đang muốn xoay người rời đi. Đã biết rõ tình hình nơi này rồi, khi về cũng có cái mà nói chuyện. Về phần làm thế nào để thay đổi Càn Khôn, thì không phải chuyện của hắn. Hắn tin tưởng, Đường Tử Yên cũng không trông cậy gì vào mình có thể thay đổi Càn Khôn.
- Cam Dao, chị đã tới rồi, chị còn không tới, em liền chết đói mất.
Cô gái bán hàng trông thấy một nữ hài mang theo hai cái cặp lồng cơm tới, liền đi về phía trước nói.
Lâm Vân nhìn lại. Là một nữ hài tuổi chừng hai mươi, khuôn mặt tuy rất đẹp nhưng không phải là xuất chúng. Nhưng khi Lâm Vân cẩn thận xem xét, bỗng nhiên lại có cảm giác như nhìn thấy một tuyệt đại mỹ nữ vậy. Khiến hắn không khỏi nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Quả nhiên, càng nhìn càng cảm thấy cô gái khác lạ. Ngũ quan bình thường kết hợp hoàn hảo trên khuôn mặt, khiến Lâm Vân không thể không thầm khen một tiếng, đẹp. Thực sự là một mỹ nữ có tướng mạo bình thường a. Vẻ đẹp của nàng tuyệt đối không kém Hàn Vũ Tích và Tô Tịnh Như. Thậm chí, có vài nét còn hơn hai nàng kia.
Nếu có thể như trị liệu cho Hàn Vũ Tích, dùng kim châm chải vuốt lại kinh mạch và bài trừ tạp chất cho cô gái này, thì vẻ đẹp tuyệt sắc nội liễm trong cô gái sẽ được bộc phát ra. Khi đó, Lâm Vân khẳng định cô gái này còn đẹp hơn cả Tô Tịnh Như.
Cam Dao cầm theo hai cặp lồng đựng cơm đi tới. Nàng trông thấy trong tiệm có một người nam nhân đang nhìn mình chằm chằm , không khỏi thầm giận. Trong lòng tự nhủ, người này cũng thật bất lịch sự. Tuy mình không phải là mỹ nhân, nhưng cũng xấu đến nỗi người ta nhìn chằm chằm a.
Thấy Cam Dao tỏ vẻ không vui, Lâm Vân mới phản ứng, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác.
- Xin hỏi, ngươi muốn mua áo lót cho nữ sao?
Thấy Lâm Vân dời đi ánh mắt, Cam Dao mới bình tĩnh một chút.
- A, ta chính là quản lý do công ty trên phái tới, để điều tra thị trường ở đây.
Lâm Vân xấu hổ sờ sờ cái mũi.
- A, ngươi chính là quản lý từ Phần Giang tới?
Cam Đao đầy vẻ nghi vấn, nhìn người này không giống như một quản lý tí nào.
- Đúng, chính là ta, ngươi xem, không phải hôm nay ta cố ý tới điều tra sao? Như thế nào, có phải tình hình tiêu thụ sản phẩm ở đây không tốt?
Lâm Vân vốn muốn hỏi cái khác, nhưng mình đã tới nơi này rồi, vẫn nên hỏi về tình hình ở nơi này mới đúng.
- Không phải là không tốt, mà là cực kỳ không tốt. Ngoại trừ quầy hàng ở đây, các quầy hàng của Hồng Tường ở chỗ khác đều đã đóng cửa. Mà chỗ này phỏng chừng cũng không chống đỡ được lâu.
Lúc Cam Dao nói chuyên, ngữ khí vô cùng thất lạc. Giống như Hồng Tường là do nàng sáng lập vậy.
Lâm Vân nhìn thấy Cam Dao buồn bã, không khỏi sờ sờ cái mũi. Trong lòng tự nhủ, so với Cam Dao, thái độ làm việc của mình thật đáng hổ thẹn a.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
- Lâm quản lý, hiện tại nói cũng không rõ. Nếu không ngay mai, ngài tới công ty mở một cuộc họp, hỏi ý kiến của mọi người rồi quyết định hướng đi của công ty. Xem có thể nghĩ ra cách nào vãn hồi một ít thị phần không?
Cam Dao nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói với Lâm Vân. Nhìn nàng như vậy, có lẽ nàng chưa muốn từ bỏ thị trường ở Phụng Tân. Mới có nửa năm mà sức tiêu thụ áo lót cho nữ của Hồng Tường đã xuống dốc như vậy.
- Tốt, không có vần đề. Ngày mai ta sẽ đến công ty sớm. Ta còn có vài việc phải đi trước, ngươi bận việc của ngươi đi.
Lâm Vân nói xong, vội vàng rời đi. Hắn thật sự có chút xấu hổ. Cô nàng Cam Dao này cũng cầm tiền lương như mình, nhưng lòng trung thành của người ta lại mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần. Tuy mình chỉ là pháo hôi mà Đường Tử Yên phái tới. nhưng vẫn có chút ngượng ngùng.
Nhìn Lâm Vân vội vã rời đi, Cam Dao có chút kỳ quái. Chẳng lẽ hắn có rất nhiều việc phải làm? Còn có việc gì quan trọng hơn cả công việc? Mình còn đang định dẫn hắn tham quan các cửa hàng khác. Thôi, đề ngàv mai tính tiếp.
- Cam Dao, em thấy vị Lâm quản lý kia lúc nhìn chị, có chút mê mẩn. Hì hì, mị lực của chị thật là lớn. Đã có một Mạnh An, không nghĩ tới lại có thêm một người ái mộ chị.
Cô gái trông tiệm vừa nãy nói.
- Không phải, hắn nhìn chăm chăm vào chị, nhưng chị không thấy vẻ mê đắm trong đó. Chị có thể cảm giác được. Nhưng chị lại thấy vị Lâm quản lý này có chút là lạ. Đã đến điều tra, vì sao chỉ nói mấy câu liền vội vã rời đi. Hơn nữa, nhìn quần áo hắn mặc, cũng không giống như một quản lý.
Cam Dao nghĩ nghĩ, liền nói ra.
Trong nội tâm còn tự nhủ, vì sao vị Lâm quản lý này phải nhìn chằm chằm vào mình? Chẳng lẽ mình rất xấu sao? Bất quá, mặc dù mình không tự nhận là xinh đẹp, nhưng cho dù là xấu, vị Lâm quản lý kia có gì mà phải nhìn chăm chăm.
Ngoài ra, Cam Dao còn có chút buồn bực chính là, những người nhìn chằm chằm vào mình sao không thấy ai là giàu có hoặc anh tuấn. Người Lâm Vân này, nhìn quần áo đã biết là không có tiền. Tuy hắn không phải đẹp trai, nhưng ngũ quan cũng đoan chính, còn hơn tên Mạnh An kia. Không những xấu, mà cả người đều lôi thôi nhếch nhác.
Cam Dao vừa nghĩ tới đây, thì bị tiếng điện thoại di động cắt đứt. Cầm lên nghe, là bác gái, chủ thuê phòng gọi tới:
- Tiểu Cam à, là bác đây. Phòng cùa cháu đã có người thuê, bác cũng đã thu ba tháng tiền nhà của người đó. Số tiền thuê nhà mà cháu còn thiếu, bác đã trừ đi 3600 nguyên rồi.
Thanh âm của bác gái có vẻ cao hứng. Đây là lần đầu tiến bác gái nói chuyện vui vẻ với Cam Dao về vấn đề tiền nong như vậy.
- A, người chung phòng cùng cháu là ai? Là một nữ nhân hả?
Lúc Cam Dao viết giấy mời bạn cùng phòng, có yêu cầu là con gái hoặc là người già trên sáu mươi tuổi. Nhưng điều kiện này chả khác gì chỉ hướng về con gái. Bởi vì một người già đi ra ngoài thuê phòng, không phải là nhiều lắm.
- Ách, bác còn có ít chuyện phải làm, lát nữa nói sau...
Điện thoại bên kia liền tắt. Cam Dao ngơ ngác cầm điện thoại trong tay. Trong lòng tự nhủ, bác gái cũng thật là. Nói luôn cho mình người thuê phòng là ai, có tốn bao nhiêu thời gian đâu? cần gì đã vội vã tắt điện thoại như vậy?
Cơm nước xong. Cam Dao nói:
- Thiên Lan, chị muốn đi tới khu bán hàng ở cửa đông, ở đây giao cho em nhé.
Lâm Vân trở lại chỗ ở phát hiện bác gái quả nhiên đã chỉnh lý căn phòng của mình sạch sẽ. Trong lòng thầm cảm ơn bác gái này. Mặc dù mình cho bà ấy không nhiều lắm, nhưng bà ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ mình.
- Tiểu tử, đưa CMND của cháu cho bác, để bác ghi hợp đồng.
Lâm Vân vừa ngồi xuống, bác gái liền đi vào nói.
- Tên: Lâm Vân, tuổi: 25, ừ, tên không sai.
Bác gái điền xong vào tờ giấy, liền trả lại CMND cho Lâm Vân. Nghĩ nghĩ lại nói thêm:
- Tiểu Lâm.,nếu buổi tối không có chỗ ăn cơm, có thể xuống tầng ăn cơm cùng bác.
Lâm Vân cảm thán sự nhiệt tình của bác gái, nhưng vẫn khách khí nói:
- Không cần, buổi tối cháu đã chỗ ăn cơm rồi. Bác không cần để ý đâu. A, còn có, cháu có thói quen ngủ phải cần yên tĩnh, nên lúc cháu ngủ, bác đừng gõ cửa nhé.
Lúc bác gái đi ra khỏi phòng, trong lòng nghĩ, tiểu tử này không tồi. Làm người hào phóng, lại khách khí, cũng không thấy mang bạn bè vớ vẩn tới. Tiểu Cam kỳ thật cũng không tồi, chỉ là hay thiếu nợ tiền thuê nhà của mình mà thôi.
Giữa trưa Lâm Vân đã ăn cơm no, cho nên việc cần làm bây giờ là tu luyện, cố gắng tĩnh tâm để hình thành Tinh Hồn.
Nơi này có hoàn cảnh không sai, chỉ là hơi nhỏ một chút. Nhưng đã đủ không gian để mình tu luyện.
Do linh khí ở thế giới này khá mỏng manh, nên tiến độ hình thành Tinh Hồn của Lâm Vân khá thong thả. Trong nháy mắt, đã trôi qua mấy giờ đồng hồ. Lúc Lâm Vân mở to mắt thì đã là 6h tối. Vừa định mở cửa đi ra ngoài ăn một chút, thì nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên từ cầu thang.
- Bác à, đã có người muốn thuê phòng thì bác nên nói qua cho cháu chứ? Ít nhất cháu phải biết người này có thích hợp ở chung không. Nhỡ đâu là một người thích tính toán chỉ li hoặc là một lão nhân si ngốc, thì không phải...
Không ngờ là thanh âm của Cam Dao.
Trong lòng Lâm Vân tự nhủ, thật là trùng họp. Nhưng không phải trên tờ giấy có ghi là một ông già sao? Bất quá, Lâm Vân liền hiểu nguyên nhân trong đó. Có lẽ nàng muôn dự phòng trước, sợ người khác nhìn thấy giấy thông báo là nữ, sẽ có ý đồ gì đó mà thôi.
- Tiểu Cam. Tiểu Lâm là người rất tốt. Tiền thuê nhà đã được hắn thanh toán trước ba tháng. Bác đã kiểm tra rồi, là người tốt. Ngay cả tiền thế chấp, hắn cũng không muốn, không phải rất tốt sao? Hiện tại cháu chỉ cần trả 1000 nguyên một tháng là được. Đối với cháu mà nói, không những giảm được gánh nặng tiền bạc, hơn nữa chỗ ở của cháu còn lớn hơn Tiểu Lâm nhiều.
Bác gái có vẻ thiên hướng Lâm Vân.
Lâm Vân nghe vậy âm thầm buồn cười. Có lẽ hai người tưởng mình không nghe thấy nên mới nói vậy. Rõ ràng để cho mình trả nhiều tiền hơn, nhưng lại ở căn phòng nhỏ hơn. Lâm Vân nghĩ lại, chỉ có chút buồn cười, chứ không ý trách vấn Cam Dao.
- Bác à, sao bác lại nói ra chuyện cháu trả tiền ít hơn?
Cam Dao vừa nói vừa mở cửa.
- Nhưng bác đã lỡ nói mất rồi.
Bác gái cũng cảm thấy mình nói chuyện có chút không ổn.
- Ai,vậy làm sao bây giờ? Thôi, nếu người đó còn so đo, cháu sẽ trả lại 100 nguyên cho người ấy vậy.
Cam Dao bất đắc dĩ nói.
- Tiểu Cam, cháu yên tâm, tiểu tử này không phải là người nhỏ mọn như vậy. Hắn hào phóng lắm, chắc chắn sẽ không quan tâm một trăm nguyên kia.
Bác sái tranh thủ an ủi Cam Dao.
- Khoan khoan, bác vừa nói cái gì? Chẳng lẽ người thuê phòng không phải là con gái, mà là một nam tử trẻ tuổi?
Lông mày của Cam Dao liền nhãn lại.
- Đúng vậy. Tiểu Cam, tiểu tử này làm người không tệ. Không phải là người xấu. Bác đã gặp qua nhiều người rồi, nên tin tưởng vào ánh mắt của bác.
Bác gái chủ nhà cùng có chút xấu hổ. Dù sao Cam Dao đã yêu cầu là con gái hoặc người già.
- Không được, cháu không muốn ở cùng phòng với người kia. Vô luận hắn là ai, cháu cũng không muốn.
Cam Dao sốt ruột nói.
Khuôn mặt của bác gái liền thay đồi. Để Lâm Vân chuyển ra ngoài, đương nhiên là bà ấy không muốn. Cam Dao đã nợ tiền thuê nhà nhiều tháng. Hiện tại vất vả lắm mới có một người có tiền tới thuê. Buổi chiều lại còn boa cho bà ấy hơn một nghìn nguyên, nên bà ấy làm sao có thể để Lâm Vân ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Cam Dao nhìn sắc mặt của bác gái, liền biết yêu cầu của mình có chút quá phận. Bác gái chắc chắn sẽ không để người mới tới này rời đi. Mấy tháng rồi mình đều nợ tiền thuê nhà, bà ấy còn chưa giục mình rời đi đã là may mắn.
Mặc dù mình rất không muốn ở cùng phòng với một nam nhân lạ lắm, nhưng hiện tại mình chưa có chỗ nào khác để ở. Không khỏi thở dài:
- Bác à,vậy bác bảo hắn đi ra cho cháu nhìn một cái cũng được. Bằng không cháu ở chỗ này cũng không an tâm lắm.
Bác gái thấy Cam Dao thỏa hiệp, cũng có chút ngập ngùng. Vội vàng tới phòng của Lâm Vân nghe ngóng
- Tiểu Cam à, Tiểu Lâm đã ngủ từ chiều, còn chưa tỉnh. Hắn từng nói là nếu hắn đang ngủ thì không nên quấy rầy hắn. Đợi hắn tỉnh lại thì nói chuyện nhé?
Cam Dao nghe thấy vậy cũng đành chịu. Trong lòng tự nhủ, người khác đang ngủ say mà lại gọi hắn dậy, thực sự hơi vô lễ. Bác gái chủ nhà thấy thế, vội vàng đi xuống.
Lâm Vân ở bên trong nhưng vẫn nghe rõ ràng cuộc nói chuyện ở bên ngoài. Đang muốn ra khỏi phòng, thì nghĩ tới khi mình rời đi cửa hàng áo lót, đã bảo nàng ta là buổi chiều mình có việc. Nếu hiện tại Cam Dao thấy mình hóa ra là ở trong này suốt buổi chiều, không biết nàng ấy sẽ nghĩ gì.
Mặc dù, Lâm Vân không quan tâm tới công ty sẽ nghĩ xử lý mình như thế nào. Nhưng riêng Cam Dao, hắn lại có hảo cảm với nàng. Không chỉ là vẻ đẹp bên trong của nàng, mà tính cách chăm chỉ, hết lòng vì công việc của nàng, cũng rất đáng ngưỡng mộ. Vì thế, dù không quan tâm người khác trong công ty nghĩ gì vì mình, nhưng riêng Cam Dao, hắn không muốn làm xấu quan hệ giữa hai người.
Lâm Vân liền quyết định, đợi khi Cam Dao rời đi thì ra ngoài. Nhưng Cam Dao hình như cũng có ý định chờ Lâm Vân tỉnh dậy ra ngoài. Cho nên liền mở TV xem, không đi đâu cả.
Lâm Vân thầm than một tiếng. Coi như ngươi hung ác. Hiện tại, ta thực sự muốn ngủ một giấc. Chẳng lẽ người có thể chờ ta tới tận nửa đêm sao?
Trong lòng của Cam Dao cũng cảm thấy phi thường kỳ quái. Nghe bác gái chủ nhà nói, vị Tiểu Lâm này đã ngủ cả buổi trưa, lẽ ra giờ này phải dậy đi ra ngoài ăn cơm mới đúng. Chính là, từ lúc mình trở về bật TV xem, gian phòng của Lâm Vân một mực không có động tĩnh gì. Nếu không phải Lâm Vân đã nộp tiền thuê nhà trước, lại nghe bác gái nói hắn có thói quen ngủ cần yên tĩnh, thì nàng đã đi tới gõ cửa rồi.
Mặc dù còn muốn đợi Lâm Vân đi ra. Nhưng hiện tại đã qua nửa đêm rồi. Nghĩ tới ngày mai phải đi làm, Cam Dao bất đắc dĩ trở về phòng ngủ. Lâm Vân hiện tại đúng là đang ngủ. Tuy chưa có ăn cơm tối, nhưng mấy ngày nay một mực tu luyện, một khi nằm xuống, rõ ràng ngủ rất say.
Khi tỉnh lại thì đã nhanh chín giờ sáng hôm sau, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài. Cam Dao có vẻ như đã sớm đi làm. Lâm Vân không chút hoang mang, rửa mặt xong, chào hỏi bác gái chủ nhà một tiếng, đi ra bên ngoài phòng trọ ăn chút điểm tâm, liền đi tới công ty. Dù sao hôm nay cũng phải có mặt để tham dự cuộc họp
Bởi vì hôm nay có quản lý mới tới, nên Cam Dao đã đến công ty từ sớm, mà không ra cửa hàng. Chính là tám người trong công ty đã đợi nửa ngày, vẫn không thấy Lâm quản lý tới, không khỏi đoán già đoán non.
Lâm Vân ăn xong bữa sáng, đi tới công ty thì đã hơn mười giờ. Bước vào văn phòng, nhìn thấy phòng họp mở rộng, bên trong là mấy nhân viên hôm qua và Cam Dao đang ngồi chờ minh. Thấy mọi người chỉ vì mình mà ngồi đợi lâu như vậy, hắn cũng có chút ngượng ngùng.
- Lâm quản lý, anh đã tới!
Thấy Lâm Vân đi vào, Hồ Thanh lập tức đứng lên. Mấy người kia cũng đang định đứng lên thì Lâm Vân đã khoát tay, bảo mọi người ngồi xuống.
Lông mày của Cam Dao có chút nhăn lại. Nàng có một loại cảm giác, vị Lâm quản lý này tới đây không phải là vì giải quyết vấn đề thị phần của Hồng Tường. Ngày hôm qua hắn còn bảo hôm nay mở cuộc họp sớm. Nhưng tới tận hơn 10h, hắn mới có mặt.
- Tất cả mọi người đã ở đây, ta liền tuyên bố mở cuộc họp. Hôm nay chúng ta sẽ thảo luận về vấn đề thị phần áo lót của Hồng Tường, ai có ý kiến gì thì đều có thể nói ra để mọi người trao đổi. Không biết có ai có ý kiến gì không?
Lâm Vân ngồi xuống chỗ mình, liền rất quy củ hỏi mọi người.
Lông mày của Cam Dao càng nhíu lại. Hiện tại nàng có thể khẳng định, vị Lâm quản lý này không phải tới để giải quyết vấn đề, mà tới để qua loa cho xong chuyện. Bởi vì một quản lý muốn giải quyết vấn đề, sẽ không thể hiện thái độ như vậy. Không nói tới việc đến muộn, riêng lời nói cũng chỉ toàn lời nói nhảm.
Nếu là vô cùng sốt ruột muốn họp hành để giải quyết vấn đề tiêu thụ của công ty, thì hắn phải họp ngay ngày hôm qua, để sớm nắm bắt tình hình thị trường Cho dù mình không ở đây, cũng có thể gọi điện cho mình a. Huống hồ, ngày hôm qua, mình đi tới vài cửa hàng tiêu thụ khác, cũng không nghe nói có vị quản lý nào tới để điều tra thị trường cả. Hiện tại, Cam Dao có chút hoài nghi ngày hôm qua, vị Lâm quản lý này chỉ là vô tình đi vào cửa hàng Hương Tân mà thôi.
Thấy mọi người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, chỉ có ánh mắt của Cam Dao là lộ vẻ thất vọng và không cam lòng, Lâm Vân cũng có chút ngượng ngùng. Cho dù mình không có ý làm việc, nhưng có vẻ như quá rõ ràng a.
Còn lại mấy người thì lại thở phào nhẹ nhõm. Vị Lâm quản lý này tới đây quả nhiên là để qua loa cho xong chuyện. Vậy thì không cần phải lo lắng, cố gắng đến khi nơi này giải tán là xong.
- Lâm quản lý, tôi cảm thấy anh nên đưa ra chương trình phát triển và kích thích nhu cầu mua của khách hàng. Chứ không phải là vứt xuống nan đề để cho mọi người ở đây thảo luận, còn anh chỉ làm mỗi việc tóm tắt lại.
Cam Dao có chút kích động đứng lên. Mọi người nhìn cô nàng Cam Dao này, vẫn nhiệt tình như trước, đều thay nàng đổ mồ hôi.
Cam Dao có thể tạm thời quản lý chuyện nơi này, không phải do chức vị của nàng cao hơn người khác. Mà là vì toàn bộ quản lý ở nơi này đã bỏ đi hết, còn lại vài người thì không người nào nguyện ý đi thị trường làm việc vô ích. Cho nên, công việc tự nhiên là giao hết cho Cam Dao.
Lâm Vân thấy Cam Dao đứng lên, có vẻ rất tức giận. Trong lòng tự nhủ, quả nhiên là một cô gái có vẻ đẹp nội liễm à. Hôm nay nàng mặc một cái áo vàng nhạt bó sát người, khiến ngực của nàng có chút xông ra. Ở cổ có đeo một cái vòng không phải là đắt tiền, nhưng cũng đủ để làm nổi bật làn da trắng noãn của nàng.
Tuy vẻ tuyệt sắc của nàng bị dung nhan bình thường che giấu, nhưng trong mắt Lâm Vân, một Tu Tinh Giả đã bắt đầu hình thành Tinh Hồn, quả thực không chỗ nào giấu diếm được. Tuy người bình thường không thể nhìn thấy vẻ đẹp bên trong của Cam Dao, nhưng Lâm Vân khẳng định cũng có người cảm giác được. Chỉ là, làm thế nào để đưa vẻ đẹp đó ra ngoài, phỏng chừng chỉ có mình mới làm được.
Mỹ nữ, mình đã thấy nhiều, Hàn Vũ Tích vốn chính là mỹ nữ. Trải qua mình điều trị, nàng càng ngày càng xinh đẹp. Nhưng Lâm Vân tin tưởng cô nàng Cam Dao này không kém hơn Vũ Tích. Thật giống như Xuân Lan Thu Cúc, mỗi người một vẻ vậy.
Vài nhân viên đang ngồi họp, thấy Cam Dao đứng lên phản bác lời nói của Lâm quản lý, mà Lâm quản lý lại nhìn vào Cam Dao như có điều suy nghĩ. Trong lòng họ tự nhủ, tuy Cam Dao lớn lên không xấu, nhưng cũng không xinh đẹp đến mức Lâm quản lý phải nhìn như vậy chứ? Trong phòng họp này có Kỳ lâm còn xinh hơn Cam Dao, vì sao không thấy Lâm quản lý nhìn chằm chằm nàng.
Cam Dao thấy Lâm Vân nhìn mình như vậy, lúc đầu còn tưởng hắn thật sự có ý với mình, nên rất là xấu hổ. Nhưng chớp mắt lại cảm thấy không đúng. Đây không phải là ánh mắt của sắc lang, mà giống như đang nghĩ tới cái gì đó? Chẳng lẽ là muốn khai trừ mình? Nếu mình bị mất công việc này, thì mình phải làm sao bây giờ?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện
Nguyễn Văn Tuấn Bá Tánh Bình Dân
Đọc 6 chương đầu thấy không thích , mình drop đây
Feb 28, 2023 04:28 pm 0 trả lời 0
tasuya Bá Tánh Bình Dân
Thấy bảo truyện hay, vào đọc thì thấy truyện chỉ xoay quanh nam chính và một đống mỹ nữ, nhảm nhí cực kỳ... đúng là thể loại ngựa giống đây mà..
Sep 08, 2021 12:17 am 0 trả lời 0
Thanlong989898 Bá Tánh Bình Dân
đã đọc
Jun 05, 2020 10:49 am 0 trả lời 0
xetayga Bá Tánh Bình Dân
Vợ --- Hàn Vũ Tích --Thanh Thanh--Tô Tĩnh Như-- Liễu Nhược Sương....... (Hàn Vũ Đình -- Xung Hi --Cam Dao--Mông Văn) :V HỆ THỐNG TU LUYỆN : Công Tử Điên Khùng Phàm Giới : Tu Chân :......... 1-Luyện Khí Cảnh.........12 tầng.... 1-Trúc Cơ............Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh... Xem thêm
Vợ --- Hàn Vũ Tích --Thanh Thanh--Tô Tĩnh Như-- Liễu Nhược Sương....... (Hàn Vũ Đình -- Xung Hi --Cam Dao--Mông Văn) :V HỆ THỐNG TU LUYỆN : Công Tử Điên Khùng Phàm Giới : Tu Chân :......... 1-Luyện Khí Cảnh.........12 tầng.... 1-Trúc Cơ............Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh Phong 2-Kim Đan Kỳ.........Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh Phong 3-Nguyên Anh............Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh Phong 4-Hóa Thần ............Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh Phong 5-Luyện Hư .............Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh Phong 6-Đại Thừa.........Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh Phong 7-Hợp Thể .........Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh Phong 8-Phân Thần.............Sơ kỳ--Trung kỳ---Đỉnh Phong 9- Độ Kiếp........6 lần độ Thiên kiếp( mỗi lần 9 tia sét lần sau x2 uy lưc) 10- Chân Tiên.......Phi thăng Tiên Ma Giới
May 23, 2020 09:55 pm 0 trả lời 2
Mai Tai Sơn Bá Tánh Bình Dân
Buồn cười thằng này lần trước dịch dung ở Thanh Hóa, lần sau ko dịch dung chúng nó vẫn nhận ra mà thằng Tác giả viết lại ko nhận ra chi tiết này!
Feb 10, 2020 12:58 am 0 trả lời 0