[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)

Chương 47 : Trong lòng của anh còn đau không?

Người đăng: 

.
Kỳ thực, cũng không có gì thương lượng nhiều, những vấn đề chi tiết đều được Mộc quản lý và Đông Giai thương lương từ trước. Hai người chỉ cần sửa chữa vài chỗ là được. Hàn Vũ Tích và Ninh Vi không phải là những người hay nói, cho nên chỉ mất nửa giờ là làm xong công việc trao đổi. Thậm chí, một ly café, còn chưa uống hết. - Vũ Tích tỷ, chị thật inh đẹp. Em chưa bao giờ thấy qua một cô gái nào xinh đẹp như chị. Trường học của em cũng có rất nhiều mỹ nữ, nhưng không có ai xuất sắc hơn chị. Ninh Vi nhìn Hàn Vũ Tích, thật lòng tán thưởng. - Kỳ thực em cũng rất đẹp a. Em mới ra trường phải không? Em thật may mắn, vừa mới tốt nghiệp đã kiếm được một công việc ở công ty quốc tế như Cảng Hải. Hàn Vũ Tích thấy Ninh Vi có vẻ câu nệ, phỏng chừng là một sinh viên mới ra làm. - Vâng, nói thật với chị, hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm. Bởi vì chủ tịch là bạn tốt của Lâm đại ca, cho nên công ty rất chiếu cố em. Vũ Tích tỷ, chị xinh đẹp như vậy, không biết có anh chàng nào xứng đôi được với chị. Chị đã kết hôn chưa? Ninh Vi tuy rụt rẻ, nhưng vẫn không nhịn được hỏi về vấn đề này. - Chị, chị đã kết hôn rồi… Hàn Vũ Tích trả lời rất nhỏ, ánh mắt lại hiện lên một tia ảm đạm. Nàng tính toán buổi chiều đưa giấy ly hôn tới ủy ban nhân dân thành phố để ký. Nhưng vì phải giúp đỡ Đông Giai, nên đành phải để ngày mai. Thấy khuôn mặt ảm đạm của Hàn Vũ Tích, Ninh Vi chỉ biết cuộc hôn nhân của chị gái xinh đẹp này không phải là hạnh phúc. - Xin lỗi Vũ Tích tỷ vì đã…. Ninh Vi không biết thế nào an ủi. - Không sao, chị đã ly hôn rồi. Thanh âm của Hàn Vũ Tích có chút rời rạc. - Vũ Tích tỷ, chị xinh đẹp lại giỏi giang như vậy, có người nào cam lòng lại ly hôn với chị? Ai, nữ nhân chúng ta muốn tìm một người nam nhân tốt, thật quá khó khăn a. Cho nên, em không có ý định kết hôn. Ninh Vi đột nhiên cảm thán nói. - Em còn nhỏ, về sau em nhất định sẽ tìm được một người đàn ông tốt. Cần gì phải bi quan như vậy. Hàn Vũ Tích thấy Ninh Vi như vậy, không khỏi có chút buồn cười. Bất quá, khi nhớ tới Lâm Vân, không phải lúc đó, hắn ký tên rất nhanh sao? Chẵng lẽ mình còn không bằng nữ nhân ở nhà ga kia? Hắn, Lâm Vân…Ai, nhưng mình có thể cho hắn động vào mình sao? Tuyệt đối không có khả năng. - Kỳ thực, Vũ Tích tỷ, chị xinh đẹp như vậy, thật khó có người đàn ông nào xứng với chị. Chị ly hôn là chính xác. À, trừ Lâm đại ca ra, nhưng anh ấy…Ai! Ninh Vi nhớ tới Lâm Vân. Từ ngày chia tay với anh ấy, mình đã mấy lần gọi điện thoại liên lạc, nhưng anh ấy toàn tắt máy. Hàn Vũ Tích âm thầm buồn cười. Phỏng chừng, cô gái này bị ngôi sao ca nhạc nào hấp dẫn. Nên chuyện này nàng cũng không biết khuyên nhủ thế nào. Dù sao đây cũng chỉ là lần đàu tiên hai người gặp mặt. - Người em nói cũng có họ Lâm? Hàn Vũ Tích bỗng nhớ tới Lâm Vân, liền hỏi. Nhưng lập tức, biết mình không nên hỏi. - Đúng vậy, chính là Lâm Vân đại ca, anh ấy là người rất có bản lĩnh, làm người cũng tốt. Em… Ninh Vi đột nhiên dừng lại chủ đề. Bởi vì tập tài liệu trong tay Hàn Vũ Tích đã rơi xuống đất. - Vũ Tích tỷ, chị không sao chứ? Ninh Vi vội vàng đứng lên. - A, chị không sao, chỉ là đột nhiên nhớ tới một người mà thôi. À, vị Lâm đại ca mà em nói kia, đang ở đâu? Hàn Vũ Tích đã hồi phục tinh thần, ngồi xuống tiếp tục hỏi. - Em không biết, hẳn là đang ở Phần Giang a. Em mới quen anh ấy ở nhà ga số 30. Cũng nhờ anh ấy mà em kiếm được công việc này. Ninh Vi nói tới đây liền ảm đạm. Ngay cả chỗ ở của anh ấy, mình cũng không biết. - Em nói cái gì? Có phải em vừa nói em gặp anh ta ở nhà ga số 30 phải không? Hàn Vũ Tích lần nữa kích động đứng lên. - Đúng vậy. Lúc ấy em đang đợi xe, thì bị người khác lừa gạt, về sau…Mãi khi Lâm đại ca cũng bị bọn chúng lừa tới. Anh ấy nghe thấy tiếng kêu cứu của em, liền cứu em ra. Sau đó dẫn em tới nhà hàng quốc tế Mỹ Châu ở một đêm…Ngày hôm sau, anh ấy liền đi. Từ lần đó là không gặp mặt anh ấy nữa. Tuy Ninh Vi không biết vì sao Hàn Vũ Tích lại phản ứng lớn như vậy. Nhưng khi nàng nói tới Lâm Vân, nghĩ tới một mực không liên lạc được với anh ấy, thần sắc liền ảm đạm. Hàn Vũ Tích sững sờ đứng ở nơi đó, không nhúc nhích. - Lúc ấy, em còn tưởng Lâm đại ca mang em đi thuê phòng. Em còn chuẩn bị kỹ càng. Kỳ thực, cho dù lúc đó Lâm đại ca muốn em làm chuyện đó, em cũng cam tâm tình nguyện. Chính là, Lâm đại ca căn bản không có nghĩ như vậy, ngược lại, em… Nính Vi vừa nói vừa cắn cắn môi. - Nếu biết em không liên lạc được với anh ấy, thì em đã nghĩ biện pháp muốn cùng anh ấy một đêm. Dù cho anh ấy không thích em, nhưng em vẫn nguyện ý. Vũ Tích tỷ, chị thấy có phải em rất…. Ninh Vi đột nhiên dừng lại chủ đề. Bởi vì Hàn Vũ Tích đã rơi lệ đầy mặt. “Nguyên lai hắn không làm chuyện đó, nguyên lai hắn nói hắn ở nhà hàng quốc tế Mỹ Châu là sự thật. Ngay cả một cô gái thanh tú như Ninh Vi tự nguyện dâng hiến, hắn cũng có thể cự tuyệt, thì sao có thể đi nhà ga tìm gái làng chơi. Vì sao ta không tin hắn? Vì sao ta lại tát hắn? Ta thật hận bản thân. Lâm Vân, hiện tại anh có khỏe không?” Trong lòng đau nhói như ngàn vạn mũi dao cắt xé. Nàng hối hận vì đã ném Tưởng Niệm đi. “Thực xin lỗi, Lâm Vân, em không nên đánh anh ở trước mặt nhiều người như vậy. Em không nên vì người khác mà nghi ngờ anh. Mặt của anh còn đau không? Lâm Vân….” “Bệnh của anh đã khỏi rồi, nhưng em vẫn coi anh như người điên lúc trước. Anh nấu cơm cho em ăn, em lại chán ghét anh. Anh bị cảm lạnh vì che mưa cho em, em lại tránh đi. Vết thương trên đầu anh còn đau hay không? Em đánh anh, lòng anh còn đau hay không? Lâm Vân…” “Nguyên lai là em rất yêu anh. Nguyên lai anh đã trở lại bình thường. Hiện tại, em rất muốn anh ở bên cạnh em, ôm em như lần sinh nhật trước. Rất muốn ngửi thấy hương vị nhẹ nhàng trên người anh. Lâm Vân, anh trở lại đi, Lâm Vân…” “Mình luôn tự hỏi vì sau mấy ngày nay, lòng của mình vẫn đau như vậy. Nguyên lai, là do mình đã ném đi Tưởng Niêm, nguyên lai mình đã mất đi anh ấy” “Không được, mình phải đi tìm Tưởng Niệm trở về. Đó là quà sinh nhật mà anh ấy làm cho mình. Giấy ly hôn, em cũng chưa ký tên, cho nên anh vẫn là chồng của em.” - Vũ Tích tỷ, chị làm sao vậy? Ninh Vi tiến lên phía trước, thấy Hàn Vũ Tích có vẻ lảo đảo, muốn vịn nàng. - Thực xin lỗi Ninh Vi, chị việc nên đi trước. Hàn Vũ Tích lao ra quán cafe, mở cửa xe Fox của mình, dùng tốc độ nhanh nhất quay về chỗ ở. Xe mới dừng ở khu chung cư, Hàn Vũ Tích đã phóng tới bãi rác hôm đó. Nhưng Tưởng Niệm của nàng, có thể tìm về sao? Hàn Vũ Tích giống như nổi điên, lật qua lật lại đống rác tìm kiếm, hồn nhiên quên mất mùi hôi thối ngút trời của bãi rác.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang