[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)

Chương 29 : Quà tặng của Lâm Vân

Người đăng: 

.
Hàn Vũ Tích giật mình. Không ngờ người này lại nhặt đồ sắt vụn để bán, còn dùng số tiền kia để mời mình một bữa cơm. Nói như vậy, cái gối mà hắn tặng cũng là dùng số tiền đó. Nghĩ tới những số tiền vất vả mà hắn kiếm được, trong lòng nàng càng không dễ chịu, nước mắt lại rưng rưng. Lâm Vân thấy thế tranh thủ đi trước một bước. Mỗi lần mình nói thật, Hàn Vũ Tích đều không tin tưởng. Chuyển sang nói dối, nàng lại tin là thật. Ai, đúng là nữ nhân a. Rất muốn đưa ít tiền cho Lâm Vân, những vừa nghĩ tới Lâm Vân là người thích sĩ diện. Ngay cả việc ở tại nhà hàng quốc tế Mỹ Châu, uống 9 bình rượu Mao Đài cũng bịa ra được, nên Hàn Vũ Tích đành phải do dự. Đối với một người thích sĩ diện, lại đầu óc có chút vấn đề, nếu mình đưa tiền cho hắn, không biết hắn có cảm thấy bị xúc phạm không? Lâm Vân một đường chỉ nhớ tới cái cây Minh Yên kia, nên hắn không biết Hàn Vũ Tích đang suy nghĩ cái gì. Hiện tại ở ven đường cơ bản đều không thấy người qua lại, chớ nói gì ở chỗ công viên kia. Lâm Vân lấy ra một con dao nhỏ trong ba lô, dùng lực lượng Tinh Vân vận chuyển vào con dao, không mất quá nhiều sức, đã chặt đứt cái cây, để thừa lại phần gốc. - Ngươi làm cái gì vậy? Lúc Hàn Vũ Tích phục hồi lại tinh thần, thì Lâm Vân đã chặt xong. - Làm một thứ, ngươi đi theo ta. Nói xong, Lâm Vân đã cầm theo cái thân cây dài 20 cm rời đi. Hàn Vũ Tích nhìn thấy Lâm Vân chỉ dùng một con dao nhỏ, lại có thể đơn giản chém đứt cái cây như vậy, nàng tưởng nhầm là con dao hắn cầm rất sắc bén. Thấy Lâm Vân rời đi, nàng cảm thấy hiện tại mình giống như đồng phạm của hắn vậy, nhưng vẫn đi theo phía sau. Tuy có chút khẩn trương, nhưng rõ ràng nàng lại không cảm thấy sợ hãi. Mang theo Hàn Vũ Tích tới chỗ lần trước hắn tu luyện. Hiện tại trong công viên rất yên tĩnh, chỉ có vài người đi lại ở ngoài công viên. Tuy lúc này trong công viên chỉ có hai người, nhưng không biết vì sao nàng lại không lo lắng. - Ngươi ngồi xuống đi. Lâm Vân chỉ về hướng cái ghế, bảo Hàn Vũ Tích ngồi xuống. - Ngươi muốn làm gì? Hàn Vũ Tích thực sự không biết, đã trễ như vậy rồi, Lâm Vân còn bảo mình tới nơi này làm gì. Lâm Vân cười cười, không nói gì. Chỉ là để ba lô xuống, ngồi đối diện với Hàn Vũ Tích. Sau đó lấy con dao ra, liên tục gọt vót cái cây. Hàn Vũ Tích thấy Lâm Vân không nói lời nào, mà chỉ chăm chú gọt thân cây, không biết hắn muốn làm cái gì. Đành phải lẳng lặng nhìn Lâm Vân làm việc. Lâm Vân gọt rất nhanh, Hàn Vũ Tích cơ hồ không nhìn thấy động tác của hắn. Chỉ trong chốc lát, cả thân cây chỉ còn cái lõi. Hàn Vũ Tích còn đang kinh ngạc, Lâm Vân đã chặt đẽo đoạn lõi cây thành năm mươi hai mảnh gỗ nhỏ. Động tác của Lâm Vân nhanh đến nỗi làm cho nàng hoa cả mắt. Nhìn hắn thành thục gọt đẽo, nàng cảm giác như hắn thường xuyên làm việc này vậy. Từng viên ngọc gỗ dần dần thành hình, trông rất là đẹp. Hàn Vũ Tích thấy vậy rất là chấn động. Vì sao Lâm Vân có thể làm được như vậy? Rõ ràng chỉ dùng tay vê là mẩu gỗ trở nên tròn trịa. Mà càng tuyệt hơn, đó là kích cỡ của từng viên đều y hệt nhau. Ít nhất, chỗ ngọc gỗ nàng nhìn này đều như vậy. Chẳng lẽ cái cây này rất mềm? Hàn Vũ Tích nghĩ tới đây liền nhặt lên một cái gỗ vụn, vê trong tay, mới phát hiện gỗ rất cứng. Còn cứng hơn gỗ bình thường rất nhiều lần. Điều này, Lâm Vân làm sao làm được? Lâm Vân không để ý tới hành động của Hàn Vũ Tích, chỉ chăm chú đẽo gọt thân cây Minh Yên thành hạt châu. Lại dùng lực lượng Tinh Vân chà xát thành hình tròn. Cho nên, trong mỗi khỏa ngọc gỗ đều có dính một ít lực lượng Tinh Vân. Những viên ngọc gỗ này vừa được tích trữ lực lượng Tinh Vân, bề ngoài của chúng liền xuất hiện một tầng ánh sáng nhàn nhạt. Nếu được đeo vào người, những viên ngọc gỗ này sẽ nhận chủ mà thu hồi lại ánh sáng bên ngoài. Sau khi làm xong năm mươi hai viên ngọc gỗ, Lâm Vân đã cực kỳ mệt mỏi. Thoáng hít một hơi, lấy cái dây vòng màu lam nhạt lúc mua ở cửa hàng trang sức, dùng lực lượng Tinh Vân xỏ toàn bộ hạt ngọc gỗ lại. Một cái vòng cổ cực kỳ tinh mỹ đã hoàn thành. Toàn bộ vòng cổ xuất hiện một tầng ánh sáng mơ hồ, vừa nhìn vào đã tạo cho người khác cảm giác thoải mái. Lâm Vân biết xuyến vòng cổ này được lực lượng Tinh Vân của mình tích nhập vào, sự quý giá của nó, ngoài hắn ra, không có ai biết được. Một cái vòng cổ được bao trùm lực lượng Tinh Vân, phỏng chừng tìm khắp thế giới này, cũng không tìm được cái vòng nào trân quý hơn nó. Ngơ ngác, nhìn cái thân cây lúc trước, qua tay Lâm Vân, trong nháy mắt biến thành một cái vòng cổ, hơn nữa còn tinh mỹ, xinh đẹp như vậy, Hàn Vũ Tích chỉ có cảm giác không nói lên lời. - Vũ Tích, chúc ngươi sinh nhật vui vẻ! Vòng cổ này là tặng cho ngươi. Lâm Vân đưa xuyến vòng cổ tới trước mặt của Hàn Vũ Tích. Hàn Vũ Tích ngây dại, dù nàng suy đoán như thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nghĩ ra là Lâm Vân làm cái vòng này để tặng cho mình nhân ngày sinh nhật. Nàng thậm chí đã suy nghĩ, có phải Lâm Vân lại phát bệnh, mình chỉ cần mặc kệ hắn, miễn hắn vui vẻ là được. Dù sao từ nay về sau, mình cũng sẽ không cùng hắn ở cùng một chỗ. Cũng sẽ không lại nhìn thấy bộ dáng phát bệnh của hắn. Nhưng là nàng thật không ngờ, Lâm Vân làm cái vòng cổ như vậy là để tặng cho mình. Thật là một cái vòng cổ xinh đẹp a. Hàn Vũ Tích run rẩy nhận lấy vòng cổ trong tay của Lâm Vân. Nước mắt không nhịn được lại tuôn trào. Đây là lần đầu tiên nàng rơi nước mắt hạnh phúc. Không còn là nước mắt sợ hãi, không còn là nước mắt chua xót, không còn là nước mắt khổ sở. Nguyên lại trên thế giới này, vẫn còn có một người thực lòng nhớ rõ sinh nhật của mình. Lâm Vân lẳng lặng nhìn Hàn Vũ Tích. Hắn biết tâm tình của nàng hiện tại hẳn là rất kích động. Cuộc sống của nàng vốn đã quá nhiều đau khổ rồi. Sinh sống với một người chồng điên khùng, hay ức hiếp nàng, lại sinh ra trong một gia tộc đã nhiều năm bỏ mặc nàng. Có lẽ sinh nhật hôm nay, là sinh nhật vui vẻ nhất từ khi nàng lấy hắn. - Cảm ơn ngươi, Lâm Vân. Cảm ơn. Hàn Vũ Tích rất muốn bổ nhào vào lồng ngực của Lâm Vân, khóc lóc một phen. Nhưng nàng biết không thể làm như vậy, bởi mấy năm gần đây chịu khổ, chỉ có chính bàn thân nàng là rõ nhất. - Vũ Tích, mấy năm qua, đã làm ngươi vất vả. Lâm Vân thương tiếc nhìn Hàn Vũ Tích, trong nội tâm hắn cũng có chút khổ sở. Hàn Vũ Tích vừa nghe Lâm Vân nói như vậy, đã không nhịn được nữa, liền bổ nhào vào trong ngực của Lâm Vân, nức nở khóc lên. Cuối cùng, hắn cũng đã hiểu sự đau khổ của mình mấy năm qua. Lâm Vân ôm Hàn Vũ Tích trong ngực, mùi thơm ngát từ cơ thể nàng bay vào mũi hắn, khiến hắn có chút rung động. Hắn cũng thật không ngờ, Hàn Vũ Tích có thể lao vào trong ngực của hắn. Ôm thân hình mềm mại, thơm ngát của Hàn Vũ Tích, nhưng trong nội tâm của Lâm Vân không có một tia tà niêm nào. Hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng của Hàn Vũ Tích. Nằm trong ngực của Lâm Vân, Hàn Vũ Tích cũng ngửi được một mùi vị dễ chịu tỏa ra từ người hắn. Nàng không biết do Lâm Vân là Tu Chân giả, mùi thơm là từ linh khí thiên địa tới, cho nên còn tưởng rằng tất cả nam nhân đều có mùi vị này. “ Nhưng hình như khi mình ở gần người nam nhân khác, cũng không ngửi thấy mùi vị dễ chịu như của Lâm Vân a? Chẳng lễ đây là mùi riêng của hắn?” Khuôn mặt của Hàn Vũ Tích chợt đỏ bừng, cố gắng kiềm chế không suy nghĩ tới vấn đề này nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang