[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Chương 14 : Rốt cuộc có người thưởng thức
.
Vị thiếu phụ xinh đẹp này sở dĩ nói như vậy, cũng không phải thực sự nghĩ Lâm Vân là người toàn tài. Chỉ là nàng đã sớm chú ý hắn. Hắn liên tục bị vài chục công ty từ chối, vẫn kiên nhẫn tiếp tục tìm kiếm, không chịu buông tha. Nàng bị tính cách cố chấp của người này đả động. Chứng kiến ánh mắt u buồn cùng mái tóc rối bời kia, đột nhiên nàng muốn giúp hắn. Một phần cũng là do công ty của mình đang cần người làm việc trong bộ hành chính tổng hợp.
Nghe thiếu phụ nói vậy, hai mắt của Lâm Vân sáng lên. Trong lòng tự nhủ, cuối cùng cũng có người tin tưởng mình. Cũng may không ai ở đây biết thân phận của hắn, nếu không dù tìm cả ngày cũng không có công ty nào đáp ứng hắn.
- Đúng vậy, ta gọi là Trương Tuyền, ngươi có đồng ý tới công ty ta phỏng vấn hay không?
Thiếu phụ lại vứt cái mị nhãn cho hắn.
- Đồng ý, đồng ý, ta đương nhiên đồng ý. Công ty của các ngươi làm cái gì? À, mà vô luân là làm cái gì, ta cũng có thể giúp các ngươi giải quyết. Đặc biệt là mấy vấn đề liên quan tới kỹ thuật.
Lâm Vân hưng phấn nói, rồi lại chà xát hai bàn tay của mình, một bộ không thể chờ đợi được.
- Ách, không vội, công ty của ta là làm về đồ điện gia dụng, vừa lúc liên quan về kỹ thuật. Hiện tại vấn đề kỹ thuật lớn nhất là tạp âm của máy hút bụi quá lớn.
Thiếu phụ xinh đẹp kia chỉ có ý tuyển hắn vào làm mấy việc vặt vãnh ở bộ phận tổng hợp. Nhưng nghĩ lại, nếu nói ra lời này sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của người thanh niên kia. Đành phải tùy tiện nói vấn đề kỹ thuật lớn nhất của công ty mình. Đây cũng là vấn đề mà cô ta không thích nhất khi sử dụng máy hút bụi của công ty.
Tuy nhiên, nói ra vấn đề này, đương nhiên sẽ không thực sự tin hắn có thể giải quyết được. Chỉ là tôn trọng mặt mũi của hắn mà nói ra mà thôi. Không chỉ nói hắn, chính là hiện tại trên cả thế giới, còn chưa có một hãng máy hút bụi nào xử lý được vấn đề về tạp âm.
- A, cái này đơn giản, ngươi đưa cho ta một tờ giấy, ta sẽ vẽ cho ngươi một bản thiết kế mạch điện giải quyết tạp âm.
Lâm Vân nói xong, liền đi tới cái bàn ở phía sau người thiếu phụ.
Trương Tuyền ngẩn ngơ. Trong lòng tự nhủ, người này vẫn tưởng là thật. Cho hắn mặt mũi, hắn còn kiêu ngạo như vậy. Khó trách không có công ty nào tuyển hắn. Ý muốn tuyển người này vào làm vừa nãy lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
Lâm Vân không biết công tác vừa rơi vào tay của mình lại sắp biến mất, hắn còn nghiêm trang thiết kế một cái sơ đồ mạch đơn giản lên tờ giấy.
- Xong rồi, đây là sơ đồ thiết kế mạch điện bên trong máy lọc âm. Chỉ cần làm theo bản sơ đồ này, đảm bảo máy hút bụi sẽ không còn xuất hiện tạp âm nữa. Thậm chí ngươi còn không nghe thấy cả tiếng hút bụi. Đương nhiên, về linh kiện điện tử chính phải đạt đủ tiêu chuẩn mới được.
Lâm Vân đầy vẻ tự hào nói.
Năm đó mình là chuyên viên nghiên cứu kỹ thuật điện tử ở đại lục Thiên Hồng. Khoa học kỹ thuật ở đại lục Thiên Hồng so với nơi này, không biết tiên tiến hơn bao nhiều lần. Cho nên vẽ ra một bản sơ đồ thiết kế mạch điện trừ tạp âm như vậy, đối với hắn thực sự là quá đơn giản. Còn về các ký hiệu, hắn đều dùng ký hiệu hay dùng ở thời đại này.
Khuôn mặt của Trương Tuyền tràn đầy phức tạp, tiếp nhận bản sơ đồ của Lâm Vân. Còn biết thiết kết mạch điên? Mình cũng là sinh viên tốt nghiệp ngành điện tử chuyên nghiệp, chính là chưa từng thấy một mạch điện như vậy. Trong nội tâm thực sự không biết nên xử lý hắn như thế nào. Ngươi này cũng không quá thực tế a. Nếu loại mạch điện quan trọng như vậy có thể tùy tiện vẽ ra, như vậy các chuyên gia điện tử trên thế giới tốt nhất là về quê chăn vịt là vừa.
- Tốt, như vậy nên cảm ơn ngươi rồi. Đây là số điện thoại của ta, mấy ngày nữa ngươi gọi cho ta.
Trương Tuyền đưa cho Lâm Vân một tấm danh thiếp, rất khách khí nói. Nhưng nội tâm nàng còn đang suy nghĩ, ngươi này có phải có vấn đề về đầu óc hay không.
Lâm Vân nhận lấy danh thiếp, lập tức rời đi. Bụng của hắn lại kêu lên, nên đi ra ngoài ăn một chút gì đó.
Hàn Vũ Tích trông thấy Lâm Vân, tranh thủ đi tới. Bất quá, khi nàng đi qua vị thiếu phụ đưa danh thiếp cho Lâm Vân kia, chỉ nghe một người phụ nữ đứng sau thiếu phụ kia nói:
- Tuyền tỷ, chị thực sự đưa cho hắn danh thiếp à? Thoạt nhìn hắn có vẻ không bình thường.
- Ta cũng là về sau nhìn hắn vẽ sơ đồ thiết kế mạch điện mới phát hiện ra hắn không bình thường. Ngươi ngẫm lại mà xem, có thể làm cho máy hút bụi không phát ra một tạp âm nào không? Điều này là bất khả thi. Số điện thoại mà ta đưa cho hắn, là số ảo.
Trương Tuyền lập tức nói ra, trên mặt còn lộ vẻ đắc ý.
- Tuyền tỷ, chị thật xấu.
Người phụ nữ kia vừa cười vừa nói.
- Nếu ngươi không muốn tuyển dụng người khác, vì sao không nói thẳng ra. Cho một cái số điện thoại ảo như vậy, ngươi cảm thấy rất vui vẻ sao?
Hàn Vũ Tích đầy vẻ sương lạnh trách vấn Trương Tuyền.
Hàn Vũ Tích cảm thấy rất tức giận khi biết hai người nữ nhân này trêu chọc Lâm Vân. Hàn Vũ Tích là người rất ít khi chủ động gây hấn với người khác. Nhưng rõ ràng lần này, nàng lại tức giận trách mắng người khác như vậy. Thậm chí ngay cả nàng cũng không biết mình vì sao phải làm như vậy.
- Chuyện này liên quan gì tới ngươi?
Trương Tuyền chưa nói gì, người phụ nữ đứng bên cạnh nàng đã đáp trả.
- Các ngươi khinh người quá đáng. Ỷ vào đôi mắt đẹp, quyến rũ đàn ông là rất giỏi phải không?
Hàn Vũ Tích đột nhiên chuyển sự tức giận sang Trương Tuyền.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Trương Tuyền, phỏng chừng cũng không phải là cái đèn cạn dầu. Thấy người nữ tử xinh đẹp kia nói xấu Trương Tuyền, nàng lập tức đi lên đánh cho Hàn Vũ Tích một bạt tai. Hàn Vũ Tích dùng tay vừa đỡ, nhưng móng tay của người phụ nữ vẫn khiến Hàn Vũ Tích chảy máu ở cằm.
- Không biết xấu hổ.
Vứt xuống những lời này, Hàn Vũ Tích không có thời gian dài dòng với hai người này. Bởi vì Lâm Vân đã đi xa.
Nhìn Hàn Vũ Tích rời đi, người phụ nữ kia muốn tiếp tục gây sự, nhưng đã bị Trương Tuyền ngăn cản.
- Nữ nhân thực sự kỳ quái, chẳng lẽ nàng ta là cảnh sát quốc tế. Việc của chúng ta liên quan gì tới nàng ta. Nghĩ mình có chút xinh đẹp mà muốn chửi mắng người khác là chửi mắng sao?
Tuy Hàn Vũ Tích đã đi xa, người phụ nữ kia vẫn lải nhải nói.
- Tiểu Trân, không nên nói lung tung. Chuyện này là chúng ta không đúng. Đừng nói nữa, đi ăn cơm thôi.
Trương Tuyền khoát khoát tay ngăn người phụ nữ kia nói thêm.
Lâm Vân mang theo tâm tình vui vẻ đi ra chợ việc làm. Tuy vất vả cả buồi trưa, nhưng cuối cùng đã gặp được biết thưởng thức mình, còn đồng ý tuyển dụng mình. Cầm tấm danh thiếp kia ra xem, lại cẩn thận đút vào túi, cẩn thận như lần trước thu được quả Minh Yên kia vậy.
Hàn Vũ Tích trông thấy Lâm Vân cẩn cẩn dực dực để tấm bưu thiếp vào trong túi, hận không thể xông tới, vứt tấm danh thiếp xuống đất, đạp đạp vài cái. Nhưng là nàng vẫn nhịn được.
Lâm Vân đi tới chỗ hôm qua mình ngủ, ngồi xuống lấy ra mấy miếng cơm, ăn say sưa. Chỉ chớp mắt đã ăn xong mấy miếng. Hiện tại không cần phải tiết kiệm ăn. Dù sao cũng sắp có công việc làm rồi.
Hàn Vũ Tích đứng xa xa nhìn Lâm Vân ă cơm miếng. Rốt cuộc minh bạch, vì cái gì ngày đó Lâm Vân muốn rang một nồi cơm điện. Nguyên lai, hắn đã sớm nghĩ kỳ. Hắn làm sao có thể nghĩ xa được như vậy? Chẳng lẽ bệnh của hắn thực sự đã khỏi? Nhưng một người bình thường liệu có thể đến chợ việc làm rồi nói cái gì mình cũng làm được?
Nhìn Lâm Vân ăn cơm say sưa, Hàn Vũ Tích không nhịn được rơi nước mắt. Chính mình làm sao vậy, gần đây toàn vì hắn mà rơi nước mát? Hôm nay thậm chí còn vì hắn mà cãi nhau với người ta?
Trông thấy mấy kẻ lang thang đi qua nhìn hắn ăn cơm miếng còn lộ ra vẻ kỳ quái. Nhưng bọn họ cũng không quan tâm, đi tới một góc khác, móc ra một hộp bánh trong túi, còn cầm lấy một chai nước khoáng, vừa ăn vừa uống. Lâm Vân thấy vậy, trong lòng cực kỳ buồn bực. Không ngờ lão tử trôi qua mới là kém nhất.
Bình luận truyện