[Dịch] Chủ Thần Quật Khởi
Chương 67 : Quận thành
Ngày đăng: 20:01 08-11-2018
.
Long khí bên trong Ngọc Tùy Hầu đủ cung cấp cho mình luyện đến cấp bậc Pháp Sư, thậm chí còn dư dả... Có điều, không kịp nữa rồi!
Thời gian cấp bách khiến trên mặt Ngô Minh lộ ra một tia tàn nhẫn, cuối cùng hạ quyết tâm: "Giờ mình sẽ đi quận thành!"
Từ sau nhiệm vụ lần này hắn đã sớm không còn là một tên ngốc kiến thức nông cạn.
Không chỉ đạo thuật đã tiến lên đến vị nghiệp Pháp Sư mà thuật xem vận khí cũng vô cùng thuần thục, trên người lại có rất nhiều bảo vật quý giá phòng thân!
Lần này lại tới quận thành nhất định phải tra xét khí số ba đời của Vương gia!
Gia tộc quyền quý trong quận thì thế nào? Chỉ cần trong vận khí có chút sơ hở thôi thì đều có thể phá!
Cốc cốc!
Đúng lúc này, sắc mặt Ngô Minh khẽ biến đổi.
Từ bên ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng gõ cửa, giống như có một con chim nhỏ đang mổ nhẹ vậy.
Hắn đứng dậy mở cửa sổ ra, một con hạc giấy nhỏ màu đen bay vào trong, trên thân còn mang theo ánh sáng pháp thuật sáng rực.
- Đây là phương pháp truyền tin bằng pháp thuật... bà chị mình cũng thật là, biết mình thăng thành đạo sĩ nên lười sai người truyền tin luôn hả...
Ngô Minh khẽ bật cười, thực ra hắn cũng hiểu được phương pháp truyền tin này không chỉ nhanh gọn tiện lợi hơn mà còn bảo đảm tính bí mật.
- Chít chít...
Hạc giấy phát ra tiếng gọi, bay quanh Ngô Minh một vòng rồi sau đó gật gật đầu. Một giọng nói từ trong miệng truyền ra: "Đệ đệ, đệ nghe cho rõ đây..."
Giọng nói của Ngô Tinh cứ vậy mà truyền ra.
Ngô Minh sắc mặt nghiêm túc, đợi đến khi lời đã truyền hết, nhìn con hạc giấy không có lửa mà tự thiêu hóa thành tro bụi rồi mới trầm ngâm một lúc: "Ngô Tinh tỷ muốn mình đi đến quận thành, tìm một người..."
- Những lời này nghe mùi giống như gửi gắm vậy! Xem ra thời gian càng đến gần, tỷ tỷ cũng càng linh cảm được có gì đó không đúng rồi sao?
Nghĩ đến đây trong lòng hắn chợt căng thẳng, đồng thời lại có chút tò mò: "Tỷ nói đây là một người bạn bí mật chốn khuê phòng, hoàn toàn có thể tin được... Chà chà, quả là hiếm thấy, cô gái mà Ngô Tinh tỷ kết bạn cùng, lại còn nắm giữ quyền lực..."
Ngô Minh sờ sờ cằm.
Hắn hiểu rõ tính cách của Ngô Tinh, rồng không làm bạn với rắn. Với tính cách của tỷ ấy, cô gái được mà tỷ kết bạn nhất định không phải kiểu phụ nữ suốt ngày nhốt mình trong khuê phòng, chỉ biết vẽ mày tô son, giúp chồng dạy con.
Hơn nữa, lại còn nắm giữ thực lực rất lớn.
Không phải tùy tiện người nào cũng chắc chắn bảo vệ được một người hoặc một dòng họ nào đó dưới tay gia tộc quyền thế trong quận.
- Chẳng lẽ là con gái của thái thú? Hoặc là phu nhân của ông ta?
Ngô Minh không khỏi suy đoán: "Đúng lúc phải đi quận thành, cũng đỡ phải nhọc công thêm một lần..."
Hiện giờ dù sao cũng rảnh rỗi, hắn chuẩn bị một chút, giao ụ bảo vệ cho Phong Hàn, Triệu Tùng và Ngô quản gia cùng quản lý, mình thì ngồi xe ngựa đi đến quận thành Sở Phượng.
- Thiếu gia, ngồi vững vào ạ.
Ngô Thiết Hổ mặc áo mỏng, tuy vẫn đang là mùa đông thế nhưng hắn lại không cảm thấy lạnh, đánh xe vừa nhanh vừa vững.
Vốn dĩ lần này Ngô Minh dự định vào thành một mình, thế nhưng sau đó lại nghĩ không có kẻ để sai khiến quả là có chút phiền phức, do vậy mới mang theo Ngô Thiết Hổ.
Lúc này Ngô Minh đang ngồi bên trong xe ngựa, hai mắt hơi nheo lại, nghĩ đến khí tượng của Ngô Thiết Hổ mà hắn vừa mới thấy, có chút thầm khen ngợi.
Sát khí quấn thân, ánh sao bao quanh cơ thể, đây đều là cách cục của một mãnh tướng!
Đáng tiếc tinh mệnh của người này lại quá yếu, vẫn ở cấp bậc chỉ có một tia ánh sao mà thôi, còn xa mới đến mức độ hiện rõ bản mệnh ngôi sao, càng không cần nói còn phải tăng lên đến cảnh giới ngôi sao phó mệnh thậm chí là chân mệnh nữa chứ.
Có điều cho dù là vậy, người này ở trong Ngô gia bảo vẫn là vật liệu dễ tạo thành nhất rồi.
Lần này Ngô Minh mang theo hắn ra ngoài là có ý đề bạt.
- Ngô Thiết Hổ, ta có một phương pháp này, ngươi nghe cho kĩ!
Ngô Minh nghĩ nghĩ rồi thuận miệng nói cho hắn một phần pháp quyết.
Thế giới của các vì sao mà hắn tới lần này là một thế giới nơi mà sức mạnh của các vì sao vô cùng dồi dào, tầng tầng lớp lớp các loại chân mệnh ngôi sao.
Chỉ cần là đại tướng, thậm chí dũng tướng mãnh tướng thôi cơ bản đều có hung tinh hộ thể, chính vì vậy đã tạo ra rất nhiều công pháp trong quân đội, có những phương pháp chuyên môn càng thích hợp để kích phát sức mạnh của hung tinh.
Mà sức mạnh của các ngôi sao ở thế giới Đại Chu tuy kém hơn một bậc, thế nhưng bản chất giống nhau nên có thể lấy làm mẫu.
- Đây là...
Ngô Thiết Hổ vốn dĩ còn không để tâm, thế nhưng nghe được hai câu thì trong lòng lại chấn động lớn.
Chỉ cảm thấy vọn vẹn vài trăm chữ, tuy đơn giản nhưng không chữ nào không chỉ thẳng ra con đường sáng, thậm chí còn có đôi chỗ vẫn chưa hiểu mà đã khiến hắn thu hoạch được không ít, không biết cao siêu hơn hắn tự tìm tòi bao nhiêu lần. Tay hắn run lên, xe ngựa lập tức nghiêng ngả.
Hắn vội vàng dừng xe, nhảy xuống đất dập đầu: "Đa tạ thiếu gia giúp đỡ! Ngô Thiết Hổ sau này sống là người của ngài, chết cũng là ma của ngài..."
- Làm tốt việc cho Ngô gia ta là được rồi, muốn sống muốn chết để làm gì? Còn không mau đánh xe!
Ngô Minh cười mắng một tiếng.
- Dạ!
Ngô Thiết Hổ cung kính đáp lại rồi mới lên xe ngựa. Có điều thần thái càng trở nên kính cẩn.
Hắn có chút hiểu biết, đương nhiên hiểu rõ thứ này tuy đơn giản thẳng thừng thế nhưng lại có thể tu ra hàng thật, là đi theo con đường của quân đội, trừ khi đời đởi theo nghiệp nhà binh nếu không thì rất khó lấy được về tay.
Ngô Minh lúc này gây cho hắn một cảm giác cao thâm khó dò.
...
- Quả nhiên là có chút nền tảng!
Ngô Minh sau khi truyền khẩu quyết xong thì cũng không nói nhiều nữa, nhắm hai mắt lại ngủ một lúc, để mặc cho Ngô Thiết Hổ tự mình lĩnh hội.
Nghĩ đến sự thay đổi của mây khỏi trên đỉnh đầu đối phương thì lại khẽ cười.
Người này vốn dĩ có cách cục hung tinh quấn quanh thân thể, lại có thêm phương pháp rèn luyện của thế giới các vì sao này đương nhiên như hổ mọc thêm cánh.
Vận khí chính là biểu hiện của sức mạnh!
Sức mạnh mà mình nắm giữ tăng lên nhiều lần thì sao có thể không giúp ích gì chứ?
Giống như bản thân Ngô Minh, sau khi thăng lên đến Pháp Sư thì tổng thể vận khí vẫn là màu đỏ trắng, thế nhưng vị trí trung tâm lại có một điểm đỏ thẫm vô cùng vững vàng, thậm chí còn có dấu hiệu lan tràn sang các vị trí khác.
- Một Pháp Sư nếu như chuẩn bị tốt đủ khả năng giết chết mấy tên luyện võ Nhục Thân cảnh tầng chín đỉnh cao Cực Biến! Giống với đám người Tông Sư, Đại Tông Sư, Thánh Giả trong võ đạo đều là những sự tồn tại khủng bố tương đương có thể thay đổi sức mạnh của thế tục rồi... Hơn nữa bởi vì sức mạnh là thứ thuộc về bản thân, trong vận khí có chút thay đổi cũng là điều bình thường...
Ngô Minh thở dài một tiếng, lại có chút đáng tiếc.
Với một Pháp Sư, về cơ bản vận khí màu đỏ thẫm tượng trưng cho việc cắm rễ nảy mầm trong huyện hoàn toàn không thành vấn đề.
Thậm chí có thể nói cho dù hiện giờ Ngô Tinh không còn ở đây, một mình Ngô Minh vẫn có thể chống đỡ được, phát triển Ngô gia thành một hộ lớn trong huyện.
Mỗi tội so với màu vàng óng của các gia tộc lớn trong quận vẫn kém một vị cách lớn.
- Cái khác không nói... bất kể là Ngô Tinh tỷ hay là mình, cho dù là hai Pháp Sư cộng lại thì đối với Vương gia mà nói cũng chỉ là chút phiền phức nho nhỏ mà thôi. Thế nhưng nếu có thể cho ra một vị Chân Nhân, vậy thì sẽ khác rồi... Đối phương nhất định sẽ không dám âm mưu tính kế gì nữa!
Có điều Chân Nhân khó thành.
Cho dù Ngô Minh hiện tại có Ngọc Tùy Hầu và long khí bên trong, nhất định có thể đạt đến cấp bậc Chân Nhân, thế nhưng cũng cần có thời gian.
...
Quận thành cách huyện Vân Bình khá xa.
Cho dù có xe ngựa, không vướng víu gì lại chạy đường lớn, Ngô Minh mang theo Ngô Thiết Hổ xuất phát từ sáng sớm đến khi cổng thành sắp đóng mới gắng gượng chạy tới.
- Quận thành Sở Phượng... quả là đồ sộ!
Ngô Minh vén rèm xe lên, phóng tầm mắt ra xa thì thấy một tòa thành khổng lồ đứng sừng sững ở đường thẳng giao nhau giữa trời và đất. Nơi xa nhất mà mắt có thể nhìn tới vậy mà lại giống như không có điểm dừng.
Xe ngựa không ngừng chạy gần tới, hình dáng tòa thành này cũng theo đó mà cơ bản hiện lên trước mặt Ngô Minh.
Có lẽ do thói quen làm tướng quân ở thế giới của các vì sao lần trước, thứ Ngô Minh đánh giá đầu tiên chính là phòng ngự của toà thành.
Lúc này chỉ thấy tường thành cao tới hai trượng, gần sáu bảy mét, bề mặt tường có màu đen, dày đặc mà không thấy khe hở, là dùng đá khối, cát sỏi trộn với cây trẩu, thậm chí gạo nếp đập dập mà thành, vô cùng kiên cố. Bên trên còn có lầu quan sát và lỗ châu mai, mỗi lần thành bị tấn công, nơi này nhất định sẽ tạo thành sát thương cực lớn cho kẻ địch.
Ở bên ngoài còn có một con kênh đào bảo vệ thành, mặt nước phản chiếu ánh sáng mặt trời lấp lánh phát sáng. Chỗ rộng nhất tầm ba trượng, rộng rãi mênh mông, ở trên thỉnh thoảng lại có thuyền nhỏ chèo qua.
- Tòa thành to lớn như vậy, chẳng trách ở thời cổ đại có rất nhiều ví dụ kẻ địch có tới vài vạn, thậm chí vài chục vạn người bao vây mấy năm, cuối cùng phải đợi tới khi lương thực trong thành cạn sạch mới có thể chiếm được.
Ngô Minh nhìn thấy, không khỏi thở dài mà nói.
Với kiến thức của hắn đương nhiên biết rõ, cho dù kéo toàn bộ người ngựa một đô của mình tới, không! Cho dù Lý Như Bích có kéo toàn bộ quân Cửu Sơn tới đây, hai ba vạn đại quân bao vây tấn công một cái thành này thôi, chỉ cần bên trong không có nội gián đầu hàng thì nhất định có thể phòng thủ một cách vững vàng, ít nhất cũng phải được vài tháng trở lên.
Do đó ở thời cổ đại, binh pháp từ trước đến giờ vẫn coi công phá thành trì là hạ sách, công phá lòng người mới là thượng sách.
Nếu như cứ qua mỗi tòa thành đều phải hao tổn binh lính dưới trướng để tấn công đoạt lấy, vậy cho dù là tiềm long thì vận khí cũng sẽ hao tổn hết sạch!
- Có điều... kiếp này còn có các loại sức mạnh siêu phàm khác, lại không biết trong chiến tranh có những biểu hiện gì...
Sức mạnh lớn nhất chắc chắn sẽ dùng cho chiến tranh, đây là chân lý không thể bị phá vỡ!
Ở trên trái đất, khoa học kỹ thuật trong quân sự vẫn luôn vượt qua dân dụng một cách toàn diện. Ở nơi này những người có năng lực siêu phàm đều tập trung trong quân đội, hình thành lực chiến đấu đáng sợ!
- Có muốn tìm một cơ hội không, mau mang thuốc súng pháo lớn gì gì đó ra đây?
Ngô Minh nhìn quận thành Sở Phượng, con ngươi lộ ra ngọn lửa hừng hực. Là một người đàn ông lại đến từ kiếp trước, từ trong đáy lòng hắn vẫn có chút ước mơ kiên cường to lớn: "Có điều giờ không vội, trước hết vẫn phải thăm dò một chút, thu được tin tức toàn diện vẫn hơn..."
Lúc này cầu treo vẫn chưa bị kéo lên, Ngô Thiết Hổ vội vàng tiến lên phía trước thì thấy một đội binh lính bộ dạng lười biếng đang canh giữ cổng thành.
Nhìn thấy xe ngựa thì còn thúc giục: "Này! Cổng thành sắp đóng rồi, mau lên đi!"
Binh lính của quận phủ bên trong đương nhiên sẽ có một phần kiêu ngạo. Nhìn thấy xe ngựa kiểu dáng thổ hào từ dưới thôn lên của Ngô Minh thì cũng chẳng khách khí lắm.
- Các vị quân gia vất vả, làm phiền rồi!
Ngô Thiết Hổ không dám chậm trễ, vôi vàng tiến lên phía trước.
Dù sao nếu cổng thành này mà đóng lại thì phải tới ngày mai mới có thể mở. Đêm muộn mà còn muốn đi ra, trừ khi có quân tình khẩn cấp thì còn có thể từ trên tường thành thả sàn treo xuống, dân thường khác thì nằm mơ đi.
Lập tức giao nộp lệ phí vào thành, Ngô Thiết Hổ cười nịnh bợ, lại nhét một xâu tiền vào trong tay tên thập trưởng kia.
Thập trưởng áng chừng một lúc rồi mới hài lòng cười.
Xe ngựa chầm chậm vào thành, tên công tử bột lúc trước cũng tới quận thành vài lần, có chút ký ức. Ngô Minh nhìn thấy những cửa hàng san sát nối tiếp nhau hai bên và đường phố ồn ào náo nhiệt thì nói: "Đến cửa hàng lâu đời của Mã gia đi..."
- Dạ!
Ngô Thiết Hổ đánh xe đến một con phố khá vắng lặng.
Ở giữa có một nhà trọ diện tích không nhỏ, khá là tĩnh mịch đẹp đẽ, bảng hiệu “cửa hàng lâu đời của Mã gia” thếp vàng dưới ánh tà dương lộ ra màu sắc giống màu đồng cổ, rõ ràng là một vật đã cũ lắm rồi.
Bình luận truyện