[Dịch] Chiến Thiên

Chương 27 :  Quyển 1 Thánh Quả Truyền Nhân CHƯƠNG 28 CƠ QUAN BÁO ĐẦU Nguồn Sưu tầm

Người đăng: A_A

.
Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên lập tức rơi xuống cái báo đầu quái dị trên bàn kia. Thật ra thì sau khi thấy uy lực thần kỳ của vật này, vô luận là Trịnh Hạo Thiên, hay là Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cũng đều tương đối cảm thấy hứng thú. Nhưng là Trịnh Thành Liêm cùng Dư Uy Hoa đối với lòng hiếu kỳ của bọn hắn cũng là thì làm như không thấy, ngược lại dặn đi dặn lại, không thể đem việc này tiết lộ ra ngoài. Bất quá, lúc này Trịnh Hạo Thiên lại có cảm giác như thế, đó chính là phụ thân nhất định sẽ cùng hắn công bằng nói chuyện. Trịnh Thành Liêm khẽ mỉm cười, nói: "Con đoán không sai, chuyện tình ta muốn nói, chính là cùng cái cơ quan báo đầu này có liên quan." "Cơ quan báo đầu?" tròng mắt Trịnh Hạo Thiên đột nhiên sáng ngời, nói: "Cha, ngài là nói cơ quan thuật bên trong bảo điển gia truyền." Trịnh Thành Liêm trịnh trọng đáp một tiếng, nói: "Trước kia con đã từng hỏi ta, vì sao ta sẽ như thế khẳng định những gì ghi lại trong bảo điển gia truyền cũng thật sự." Hắn chỉ chỉ trên bàn cơ quan báo, nói: "Vốn là ta tính toán ở thời điểm con mười tám tuổi mới đưa cho ngươi xem, nhưng là lần này ba người các con vào núi, làm cho cha lo lắng, rối loạn, cho nên đành phải vận dụng vật này." Trịnh Hạo Thiên tiến lên trước một bước, đi tới bên bàn, nhẹ nhàng thận trọng vươn hai tay đem cơ quan báo đầu nâng lên, ánh mắt của hắn lấp lánh hữu thần, tràn đầy dục vọng cố gắng tìm kiếm hết thảy bên trong. Uy lực vật này hắn đã tận mắt nhìn thấy qua, đạo bạch quang kia vô luận là tốc độ hay là uy lực, cũng lớn đến trình độ không thể tưởng tượng. Nếu lúc vào núi, trong tay của hắn có một bảo vật như vậy, đừng nói là một đàn sói, cho dù là gặp được chân chính cuồng bạo Hùng vương, hắn cũng sẽ không sợ hãi . Mặc dù là lần đầu tiên nhìn thấy cơ quan thuật hàng thật vật thật, nhưng cố gắng hai năm qua của Trịnh Hạo Thiên cũng không có uổng phí, hắn sau hồi lâu nghiên cứu đã đại khái suy đoán ra được phương pháp thao túng bảo vật này. Vật này, tựa hồ là bảo vật thần kỳ trong truyền thuyết sử dụng ý niệm cảm giác tới thao túng. Nhẹ nhàng vuốt ve giá gỗ, cảm thụ được đường vân tồn tại thần bí phía trên kia lộ ra nét cổ xưa mà tinh xảo, trong lòng Trịnh Hạo Thiên càng lúc càng kích động. Loại này đầu gỗ, tuyệt đối không phải là bất kỳ cây cối trong Hùng Lang sơn. Mặc dù kiến thức giới hạn, Trịnh Hạo Thiên cũng không biết tên gọi loại cây cối này, nhưng hắn có thể khẳng định, nhất định là sử dụng thần mộc nào đó ghi lại trong bảo điển gia truyền khống chế làm mà làm thành. Chẳng qua, tranh vẽ trong bảo điển gia truyền cũng là cây cối nguyên hình, mà sau khi chế thành thành phẩm, cùng nguyên liệu gỗ thô ban đầu có sự khác nhau thật lớn, không phải là tay nghề già dặn có kinh nghiệm, tuyệt đối không cách nào phân biệt ra. Sau một lúc trầm tư, Trịnh Hạo Thiên đột nhiên hỏi: "Cha, vật này làm sao mà có?" Hắn tuyệt đối không cho là vật này là phụ thân hắn chế tạo nên, trước tiên đừng nói phụ thân chưa chắc có thủ nghệ cao cường như vậy, lại nói coi như là phụ thân muốn làm thử, cũng không thể có thể có chút ít tài liệu trân quý kia ghi lại trong bảo điển gia truyền. Trịnh Thành Liêm khẽ mỉm cười, nói: "Đây là bảo vật tông truyền từ Trịnh gia lão tổ chúng ta, vẫn cùng Bảo điển gia truyền đặt thành nguyên bộ, dựa theo tổ huấn, thời điểm con mười tám tuổi, cũng sẽ theo bảo điển truyền cho ngươi." Trong lòng Trịnh Hạo Thiên dâng lên mừng vui vô hạn, hắn lưu luyến đem cơ quan báo đầu đặt vào trên bàn, nói: "Cha, ngài đã có vật này, tại sao cho tới bây giờ cũng không dùng?" Trịnh Thành Liêm cười khổ một tiếng, nói: "Loại bảo vật này uy lực cực lớn, tốc độ kích phát cũng là vượt quá xa cung nỏ, một khi dùng đến, trừ phi là đạt đến tu vi cao cấp săn Vương, nếu không căn bản cũng không có thể tránh né ." Hắn khẽ lắc đầu, nói: "Ngươi cho rằng bảo vật như vậy nếu như để người ta biết được, như vậy Trịnh gia chúng ta vẫn có thể giữ được sao?" Sắc mặt Trịnh Hạo Thiên nổi lên một tia biến hóa khác thường. Hắn lập tức nghĩ tới mới vừa rồi Dư Uy Hoa dặn dò không thể đem tin tức da Bạch nhãn Lang vương truyền ra ngoài.. So sánh hai bên, cái cơ quan báo đầu này so với da Bạch nhãn Lang vương càng làm cho người ngoài thèm thuồng, như vậy nếu để cho người ngoài biết được, chỉ sợ Vương Bưu thứ hai, Vương Bưu thứ ba liên tục không ngừng xuất hiện, cho đến lúc bọn họ mất đi cơ quan báo đầu mới thôi. Thấy sự biến hóa trên mặt mặt nhi tử, Trịnh Thành Liêm thở dài một tiếng, nói: "Con cũng dần trưởng thành, những đạo lý này hẳn là hiểu được, sau này nhớ kỹ, gặp người chỉ nói ba phần, ngàn không được đem gốc gác gốc rễ toàn bộ để cho người biết được." Trịnh Hạo Thiên do dự một chút, nói: "Như vậy Uy Hoa cùng Lâm Đình thì sao đây?" Trịnh Thành Liêm thấy buồn cười, nói: "Hai người bọn họ không thể so với ngoại nhân, tựa như thôn trưởng cùng Lâm Đình thúc thúc giống nhau, tuyệt đối không phải là cái loại tiểu nhân thấy lợi quên nghĩa, cho nên để cho bọn họ biết được không có vấn đề gì" Trong lòng Trịnh Hạo Thiên linh cơ vừa động, nói: "Cha, ta biết rồi, Dư thúc cùng Lâm Đình thúc thúc cũng biết chuyện tình cơ quan báo đầu ." Trịnh Thành Liêm mang trên mặt một tia vui mừng nụ cười, nhi tử rốt cục đoán được . Nếu như Dư Uy Hoa không biết chuyện này, như vậy hắn vừa làm sao có thể dễ dàng đem biểu diễn cái này bảo vật trước mặt người khác. "Dư gia là thôn trưởng Đại Lâm thôn đã nhiều đời, Trịnh gia lão tổ tông chúng ta tại lúc tới đây, từng được Dư gia đời trước cứu trợ, cho nên mới vĩnh viễn định cư ở đây." Trịnh Thành Liêm trầm giọng nói: "Một ít chuyện nhà chúng ta cũng không cần giấu diếm bọn họ." Trịnh Hạo Thiên chậm rãi gật đầu, hắn rốt cuộc hiểu rõ một việc. Trịnh gia nhiều đời đều là thợ mộc thủ nghệ kiệt xuất nổi tiếng trong phương viên ngàn trăm dặm, theo lý mà nói, bọn họ sớm có thể vào thành cư ngụ. Nhưng là nhiều đời tới nay Trịnh gia tử tôn giống như là cái đinh đóng chắc ngụ lại ở đây, chuyện sâu xa trong đó quả thật là không bình thường. "Nhìn thấy cái cơ quan này, ngươi còn có thể hoài nghi bảo điển gia truyền chân giả hay sao?" (nguyên bản: chân ngụy chứ không phải chân giả)Trịnh Thành Liêm cười híp mắt hỏi. Cái đầu nhỏ Trịnh Hạo Thiên gật như gà mổ thóc: "Cha, ta hiểu ý của ngài, từ nay về sau, ta nhất định khổ học gia truyền bảo điển, tuyệt không lười biếng." Trịnh Thành Liêm hài lòng gật đầu, bất quá trong lòng của hắn cũng là âm thầm thở dài không dứt. Cho dù nhi tử đem bảo điển gia truyền nhớ kỹ trong lòng, nhưng thiếu hụt tài liệu trong đó, cả đời này sợ là cũng khó mà chế tạo ra loại cơ quan siêu cường này. "Trịnh thợ mộc, Trình quản gia tới tìm ngươi ." Ngoài cửa đột ngột truyền đến một tiếng hô to. Hai cha con liếc nhau một cái, Trịnh Thành Liêm liền tranh thủ cầm cơ quan báo đầu trên bàn lên, đặt ở một trong những rương gỗ to, hơn nữa đè ép một giường chăn bông, lúc này mới mang theo nhi tử đi ra ngoài. Ngoài cửa tương đối náo nhiệt, cả một con gấu to toàn thân loang lổ vết máu đươc đặt ở ngoài cửa, chung quanh mấy tên thanh niên cầm gậy gộc trong tay đứng an tĩnh, thế đứng của bọn họ thật đúng tiêu chuẩn thẳng đứng dị thường, giống như một loại cây tùng, không nhúc nhích. Mà ở trước mặt bọn họ, một trung niên vóc người mập lùn giống như phật Di Lặc cười híp mắt đang nhìn vào cửa. Trịnh Thành Liêm liền giật mình, nói: "Trình quản gia, ngài làm sao tự mình đến, chẳng lẽ lần này ta đánh (chế tạo) bát đại kiện (tám vật lớn) để cho Đông Ông có điểm nào không hài lòng hay sao?" Trình quản gia kia liên tục khoát tay, cười nói: "Trịnh thợ mộc ngươi nói đùa rồi, tài chế tạo của ngươi trong phương viên trăm dặm này nếu nhận thứ hai, còn thật không người nào dám nhận thứ nhất." Nụ cười trên mặt hắn càng phát càng chân thành: "Lão gia nhà ta đối với ngươi đánh bát đại kiện phi thường hài lòng, nghe nói ngươi gần đây thu mua thịt gấu, cho nên ta trực tiếp mang một con gấu đưa cho ngươi." Sắc mặt Trịnh Thành Liêm biến hóa, vội vàng nói: "Trình lão gia khách sáo quá, hậu lễ như thế, Trịnh mỗ tuyệt không dám thu." Trình quản gia nhướng mày, nói: "Trịnh thợ mộc, ngươi cũng biết tính tình lão gia nhà ta, con gấu này là hắn tự mình lên núi đánh bắt, nếu lên tiếng cho ngươi, còn có ai dám nhúng tay vào? Nếu là ngươi không thu, lại muốn ta như thế nào trở về báo cáo lão gia?" Sắc mặt Trịnh Thành Liêm có chút lúng túng, nói: "Trịnh mỗ thu mua thịt gấu, chỉ là vì thỏa mãn chuyện tiểu nhi ăn uống. Trình quản gia, nếu không ta xuất tiền mua lại có được không?." Sắc mặt Trình quản gia nhất thời trở nên cực kỳ cổ quái, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: "Ngươi cho rằng lão ông nhà ta sẽ thu tiền sao?" Trịnh Thành Liêm há miệng, không khỏi cười khổ không dứt. Trình quản gia vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Tốt lắm, Trịnh thợ mộc, ngươi cũng không cần từ chối, lão gia nhà ta ban thưởng, ngươi yên tâm thoải mái cầm lấy đi." Hắn vung tay lên, mấy tên tiểu tử nhất thời đem con gấu to giơ lên, hơn nữa đem vào sân bên trong. Sau đó Trình quản gia chào hỏi một tiếng, thong thả đong đưa thân thể mập mạp khoan thai rời đi. Thân hình của hắn mặc dù to con, tựa hồ khối thịt tràn đầy, nhưng là hành động một chút cũng không chậm, đi đường nhỏ ở trên núi tương đối gập ghềnh, quả thực chính là như giẫm trên đất bằng. Trịnh Hạo Thiên hồ nghi nói: "Cha, bọn họ là ai?" Trịnh Thành Liêm lắc đầu nói: "Bọn họ là người hầu nhà Trình lão gia, ta lần này vào thành chính là vì Trình lão gia chế tạo bát đại kiện. Ai, hắn quá khách khí." Trịnh Hạo Thiên nháy mắt, nói: "Cha, ngài không phải là từng nói qua, vô sự mà nhận ân, không phải là..." Trịnh Thành Liêm trừng mắt, Trịnh Hạo Thiên sợ hết hồn vội vàng sửa lời nói: "Cực kỳ… không tốt. Cho nên cho tới tận bây giờ cha cũng không vô duyên vô cớ tiếp nhận lễ vật, nhưng lần này vì sao phải phá lệ rồi?" Trịnh Thành Liêm bất đắc dĩ nói: "Trình lão gia hiện giữ thành chủ Biền Tây thành, lễ vật hắn nơi nào phải không muốn nhận có thể không thu sao?. Dù sao ta một kẻ thảo dân, hắn cũng không thể có thể ham cái gì của ta." Liếc nhìn con gấu to nằm ngay đơ trong sân, hắn tức giận nói: "Đồ miễn phí đem đến tặng tận cửa, không nên miễn phí nhận không, tối nay gọi cả nhà thôn trưởng và nhà Lâm Đình qua đây, để cho họ thưởng thức tài nấu ăn của cha”(*) Trịnh Hạo Thiên lắp ba lắp bắp dính cả hai môi, hắn giờ mới biết, thì ra là ở trên thế giới này, có ít người đem đồ tới, dĩ nhiên là làm cho người ta ngay cả dũng khí cự tuyệt cũng không có. Thành chủ Biền Tây thành, trong mắt của những người này, đó là nhân vật đứng đầu cao cao tại thượng, vĩnh viễn không giống bọn họ có thể tưởng tượng. Nhìn phương hướng đám người Trình quản gia rời đi, trong tim của hắn âm thầm tự nói. Cái tên Trình quản gia kia mặc dù nhìn qua mập mạp cực kỳ, nhưng là hắn gây cho mình một loại cảm giác tương đối nguy hiểm. Cảm giác như vậy chỉ có ở trên người thôn trưởng cảm thụ qua, bởi vậy có thể thấy được, người này hẳn là một vị săn sư cấp bậc cường giả đại cao thủ. Không những như thế, mấy cái tên tiểu tử đi theo cũng là khôn khéo giỏi giang, rõ ràng cũng là hảo thủ. Ngay cả là nhân vật như thế, thế nhưng cũng bởi vì một câu nói của Trình lão gia mà không quản lao khổ từ Biền Tây thành đến tận đây. Mơ hồ, ý nghĩ của hắn tựa hồ có một chút vi diệu biến chuyển, sau khi thấy được uy lực quyền thế, trong lòng Trịnh Hạo Thiên đã gieo xuống một hạt mầm mống không an phận. Có lẽ hạt mầm mống này thủy chung ẩn núp, vĩnh viễn cũng không có thể vươn dài ra phát triển. Nhưng, cũng có lẽ có một ngày, hạt mầm mống này có thể sẽ nẩy mầm nở hoa, trưởng thành khỏe mạnh... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang