[Dịch] Chiến Thần Biến
Chương 39 : Lục Tử Lăng vô địch
.
Kết quả này khiến Đằng Phi vô cùng giật mình, Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch đại pháp sao lại dễ dàng luyện thành như vậy? Đằng Phi có chút không dám tin.
Như vậy, hẳn là có liên quan đến cái công pháp kinh văn thần bí kia!
Nghĩ đến khả năng này, Đằng Phi vui mừng vô cùng, hắn tiếp tục dẫn dắt đấu khí từ chín điểm đấu mạch trong cơ thể hướng về điểm thứ ba nằm trên bàn chân, mạnh mẽ trùng kích.
Phốc phốc...
Sau một khắc, Đằng Phi vô cùng thảm hại, bị bắn đii xa hơn mười thước, ngã lên một bụi cỏ ở bên đường, dọa cho mấy con chim đang kiếm mồi hoảng hốt, liều mạng vỗ cánh rớt cả lông mà trốn đi.
Một lúc lâu sau Đằng Phi mới xoa tay xoa chân, chật vật đứng lên từ bụi cỏ, vẻ mặt khổ sở. Xem ra bản thân mình cũng quá nóng lòng rồi, cứ tưởng Thiên Đạo Ngũ Thập Đấu Mạch đại pháp cũng chỉ như vậy mà thôi, có thể đơn giản khải giai tất cả đấu mạch.
Quá ngây thơ! Quá khinh địch và chủ quan rồi!
Trong lòng Đằng Phi thầm mắng bản thân, không tiếp tục nghĩ về Bát Bộ Thiên Long quyết, cũng không suy nghĩ thêm đến vấn đề giải khai điểm thứ ba trong năm mươi đấu mạch nữa.
Nhớ đến Lục Tử Lăng đang gặp nguy hiểm, Đằng Phi trong lòng tự trách mình, trong lúc này không nên đắm chìm trong tu luyện mà lãng quên việc chính.
Đằng Phi lắc lắc đầu, lại tiếp tục phóng đi như điên.
Một cỗ lực lượng rất nhỏ, dưới tình huống mà Đằng Phi hoàn toàn không có cảm giác đang hướng về phía đấu mạch thứ ba ở trên bàn chân, từ từ đi xuống, cỗ lực lượng này nhỏ tới mức Đằng Phi không hề phát giác được.
.......
Phía tây Đằng Gia trấn, ở trên sườn dốc.
Xác chết ngổn ngang, máu chảy thành sông, khắp nơi đều là máu tanh!
Đã qua nửa canh giờ!
Tinh anh võ giả cao tầng của bát đại gia tộc giờ phút này gần như không còn một ai có thể đứng thẳng nữa.
Bản thân Lãnh Nguyên Dã bị trọng thương, lúc này đang nằm trên đống tử thi mà giả chết, thở cũng cũng không dám thở mạnh, thật ra hắn cũng không cần phải giả chết làm gì, bởi vì bộ dáng của hắn bây giờ so với người chết cũng không khá hơn bao nhiêu. Xương cốt toàn thân không biết đã gãy vụn bao nhiêu khúc, khuôn mặt biến dạng đến mức khó mà nhận ra được, trên thân thể có rất nhiều vết thương chưa khép miệng, máu tươi từ đó ồ ồ chảy ra. Nếu không có người băng bó, chỉ sợ không quá hai canh giờ nữa hắn sẽ chết vì mất quá nhiều máu.
Mặt khác, cường giả cao tầng của bát đại gia tộc cũng tử vong hơn một nửa, những kẻ còn lại đều đang nằm trên mặt đất kéo dài chút hơi tàn, trong mắt của bọn họ lúc này chỉ có sự khủng hoảng và tuyệt vọng.
Vốn bọn họ nghĩ, cho dù không thể bắt sống cô gái áo trắng ấy nhưng nhiều người như vậy đối phó với một nữ lưu thì quá đơn giản.
Không ngờ, kết quả so với tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn khác biệt, bọn họ bị một mình nàng giết cho hoa rơi nước chảy.
Giờ đây trong mắt họ, nàng đúng là một sát thần khủng bố, một cái thế nữ ma đầu!
Giết nhiều người như vậy, trên y phục vẫn trắng tinh hoàn mỹ, không nhiễm một giọt máu!
Mẹ nó, đây là con người sao?
Lúc này những người còn sống trong lòng chửi ầm ĩ, với tầm mắt của bọn họ thật sự không cách nào giải thích được trên đời này sao lại có hạng người cường hãn như vậy. Ngay cả thủ hộ đại nhân của Thanh Nguyên Châu là Lục giai Cửu cấp Đại Đấu Sư, dưới tay người này cũng không chịu nổi ba chiêu.
Nếu không phải có ba trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ quân bốn phía bao quanh, chỉ sợ bọn họ đã sớm bị cô gái áo trắng kia giết sạch sẽ.
Nếu biết trước kết quả sẽ như vậy, thì đánh chết họ cũng không bỏ qua Đằng gia mà tìm nàng gây phiền phức.
Giờ đây bọn họ mới biết, trước kia bát đại gia tộc may mắn như thế nào, người ta có được tội chứng của chúng, nhưng không có lòng giống một giang hồ hiệp sĩ mà căm phẫn thay trời hành đạo.
Nếu như vậy, chỉ sợ mấy tháng trước, bát đại gia tộc đã xóa tên khỏi Thanh Nguyên Châu rồi!
Ẩn đằng sau chiếc khăn che mặt màu trắng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc của nàng không chút biểu cản. Có cảm giác như với nàng những người trước mắt này chẳng khác gì những hạt bụi trong không khí, chỉ cần nàng vung tay áo lên phất một cái là có thể nhẹ nhàng thổi bay chúng đi.
"Lúc này hẳn là hắn đã bình an rời đi rồi?"
Trong lòng Lục Tử Lăng thầm nghĩ, ánh mắt thâm thúy của nàng nhìn lên bầu trời đêm: "Đã vì hắn mà dẹp tan phiền toái, ta cũng nên rời đi rồi, còn những tên còn sống sót kia, thì cứ để đến ngày hắn đủ thực lực quay trở lại thu thập một phen, ta cũng không cần phải thay hắn làm chuyện này nữa."
Trong mắt của Lục Tử Lăng, chỉ có Đằng Phi đáng để nàng quan tâm tới, còn tất cả những người khác, kể cả những người của Đằng gia, sống hay chết cũng không liên quan hay ảnh hưởng gì tới nàng.
Nàng hiểu rằng, mình đã dụ những kẻ này rời đi, người của Đằng gia cũng không phải là những tên ngốc, nhất định sẽ an bài tiểu bối thoát đi.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, Lục Tử Lăng phất ống tay áo tạo ra một kình khí khủng bố đánh lên thân thể của một kẻ thuộc bát đại gia tộc, người này hét thảm một tiếng, cảm giác như ngực bị ngàn cân cự thạch nện vào, thân thể như cọng rác bay ra phía sau.
Người còn có chút khí lực của bát đại gia tộc hướng về ba trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ quân giận giữ hét lớn:
- Bắn chết nàng ta, các ngươi còn chờ cái gì nữa?
Ba trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ quân thờ ơ, trên mặt của họ không chút biểu tình, họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của người trung niên kia, chỉ cần người đó không lên tiếng thì bọn họ tuyệt đối sẽ không lãng phí một mũi tên.
Mà người trung niên đứng ở sau của ba trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ quân, giờ phút này trên mặt hắn mang theo nụ cười nhàn nhạt, vẻ mặt nhìn về phía trước cực kỳ thoải mái, xem trận giết chóc đẫm máu.
Động thủ?
Thật là buồn cười!
Đằng gia là mục tiêu mà bọn họ muốn tiêu diệt, nhưng bát đại gia tộc này cũng không phải là thứ tốt lành gì! Có thể khiến cho bọn họ thương gân động cốt, suy giảm đến căn bản là chuyện ba gia tộc Phạm - Trương - Lật cầu còn không được. Tinh anh của bát đại gia tộc bị đánh chết, tại sao hắn phải động thủ hỗ trợ chứ?
Lục Tử Lăng căn bản là không quan tâm những người này đang nghĩ gì, tính toán thế nào. Dù sao những ai đã từng khi dễ Đằng Phi đều bị nàng đánh cho không chết cũng trọng thương, giờ đây kẻ có thể đứng lên chiến đấu với nàng trong bát đại gia tộc cơ hồ đã không còn ai. Cho dù còn có một hai người còn bảo tồn được sức chiến đấu thì đều bị nàng dọa cho sợ vỡ mật rồi, đâu còn dám tấn công nàng nữa ?
Cuối cùng, không còn ai lao về phía Lục Tử Lăng nữa, nàng dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn vào Thiết Giáp Trọng Nỗ quân, nói ra câu nói thứ hai trong đêm nay:
- Các ngươi, đều là những chiến sĩ từng nằm gai nếm mật ăn ngủ trên chiến trường, ra trận giết địch, da ngựa bọc thây, đấy mới là nơi của các ngươi, giờ đây sao lại tới đây tham dự loại chuyện này, ta không muốn giết các ngươi, các ngươi đi đi.
Thanh âm của Lục Tử Lăng rất bình thản, không chút cảm xúc.
Giống như như câu đầu tiên nàng đã từng nói: "Tất cả người dám khi dễ hắn đều phải chết."
Nếu như lúc đó không có ai quan tâm đến lời nói này của nàng. Nhưng giờ đây thì đã không có ai dám tiếp tục khinh thị lời nữ tử thoạt nhìn như một hồ nước bình lặng này nữa.
Ba trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ quân, có phần rối loạn, từ trên người của cô gái áo trắng này, họ cảm nhận được một luồng khí tức kinh khủng, tuy nét mặt của nàng rất bình tĩnh, thanh âm cũng không lớn. Nhưng lời nói ra mang theo sự chân thật đáng tin vô cùng.
Trung niên nhân ở sau đám người cười lạnh nói:
- Vị cô nương này, ngươi nghĩ đơn giản vậy ư? Đi? Ha ha, ngươi giết nhiều người của bát đại gia tộc như vậy còn muốn rời đi sao? Ngươi nghĩ rằng chỉ một câu đơn giản như vậy có thể khiến cho ta rời đi? Ngươi muốn rời đi cũng không phải là không được, nhưng mà ngươi cũng phải để lại cái gì đó đủ để chuộc tính mệnh của mình. Bằng không ta không thể để ngươi rời đi được, tuy ngươi che mặt nhưng mà ta cảm nhận được ngươi hẳn là một mỹ nữ. Một nữ nhân yểu điệu xinh đẹp bị bắn thành con nhím cũng không phải là điều ta muốn. Hãy từ bỏ chống cự, đi theo ta một chuyến, yên tâm chúng ta là quý tộc sẽ giữ lời tuyệt đối không làm khó ngươi!
Người trung niên trong khi nói chuyện, trong ánh mắt toát lên vẻ tham lam: "Một tuyệt thế cường giả như vậy, nếu có thể tìm được bí mật trên người nàng cống hiến cho gia tộc, cho dù Phạm- Trương -Lật ba gia tộc chia đều cũng sẽ có chỗ tốt không thể tưởng tượng được!"
- Họ Phạm kia, ngươi có ý gì hả? Chúng ta ở đây liều mạng sống chết, đến cuối cùng ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi mà chiếm tiện nghi ư?"
Có người trong bát đại gia tộc nhận biết người này, lập tức nằm trên đất mở miệng mắng to.
- Ta không có ý gì, các ngươi ở đây không quan hệ tới ta, động thủ sát thương các ngươi cũng là vị cô nương này, ngươi nói với ta điều này làm gì?
Người trung niên họ Phạm lộ ra nụ cười chế nhạo, trong lòng cười gằn: "Các ngươi nghĩ rằng bản thân có thể sống rời khỏi nơi này? Chết dưới nước sông Mang Nãng chính là kết cục tốt nhất của các ngươi rồi!"
Lúc này những người còn sống của bát đại gia tộc cũng đã nhìn ra ý đầu của người trung niên họ Phạm kia, không khỏi kinh hãi mà chửi ầm ĩ.
- Họ Phạm, ngươi sẽ không được chết yên lành đâu!
- Tên tiểu nhân này, thật uổng cho ngươi là quý tộc, không có nửa điểm danh dự, thiên hạ đệ nhất vô sỉ, chính là bọn quý tộc ra vẻ đạo mạo các ngươi!
- Họ Phạm, chuyện này sớm muộn gì cũng truyền đi, bát đại gia tộc sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
Người trung niên họ phạm căn bản là không để mắt tới lời chửi bới của những kẻ trong mắt hắn là chắc chắn phải chết này. Người nhất định phải chết, để cho họ sướng miệng rồi chết cũng có sao? Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái áo trắng, chờ câu trả lời thuyết phục của nàng.
- Nếu ta không đáp ứng thì ngươi sẽ lập tức hạ lệnh cho bọn họ công kích ta?
Lục Tử Lăng bình thản hỏi.
- Không sai!
Người trung niên họ Phạm hơi nhíu mày, không do dự trả lời.
- Vậy thì các ngươi phải chết!
Thân thể của Lục Tử Lăng bay lên, trên người của nàng trong giây lát bắn ra một phiến hào quang lam sắc, từ trên bầu trời theo một hình vòng cung chiếu xuống, rạng rỡ sinh động như sóng biển cuồn cuộn vỗ bờ.
Hào quang lấp lánh vô cùng đẹp đẽ!
Vù vù!
Một tiếng vang nhỏ, giống như nhẹ nhàng gảy vào dây đàn,hào quang màu lam đẹp mắt này tản ra khí tức khủng bố mãnh liệt như biển gầm đánh về phía ba trăm Thiết Giáp Trọng Nỗ quân.
- Siêu... Siêu.. Siêu cấp đấu kỹ! Nhanh... nhanh bắn tên! Giết chết nàng!
Ánh mắt người trung niên họ Phạm lộ ra sự sợ hãi, miệng lắp bắp nói không rõ ràng rồi điên cuồng gào lên.
Bình luận truyện