[Dịch] Chí Tôn Tiên Đạo
Chương 40 : Đầu hàng
.
Lại hai ngày trôi qua, Tiết Lăng Vân vẫn không chịu đầu hàng, mỗi ngày hắn đều khoanh chân yên lặng ngồi tu luyện, coi những thủ đoạn của Lăng Nhược Vũ đối với hắn giống như không hề có một chút tác dụng.
Thật ra, Tiết Lăng Vân bây giờ rất thống khổ, nhưng hắn lại không thể biểu hiện ra bộ dáng yếu đuối trước mặt địch nhân.
Lăng Nhược Vũ cực kỳ tức giận, đã nhiều ngày trôi qua, vậy mà Tiết Lăng Vân vẫn không chịu đáp ứng yêu cầu của nàng. Theo lý mà nói, song tu là một chuyện rất khoái hoạt, bản thân nàng cũng là một trong Tứ Đại Mỹ Nhân của tu chân giới, vì sao hắn vẫn không chịu đáp ứng.
Đến ngày thứ sáu, Tiết Lăng Vân đang tĩnh tọa ở trên giường, đột nhiên hắn ngửi được một mùi hương thơm nhàn nhạt, Tiết Lăng Vân mở mắt ra nhìn, hình ảnh xuất hiện trong mắt của hắn lúc đó khiến hắn cực kỳ chấn động.
Chỉ thấy Lăng Nhược Vũ toàn thân trần truồng đứng ở trước mặt của hắn, mặt của nàng đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tiết Lăng Vân.
Tiết Lăng Vân nhẹ nuốt nước miếng, mở miệng ra nói với thanh âm khô khốc, nói:
- Ngươi... ngươi làm cái gì vậy?
Phải biết, Lăng Nhược Vũ cùng Tống Ngọc Dao, Lý Ngọc Chân đều là mỹ nhân trong Tứ Đại Mỹ Nhân của tu chân giới, vẻ đẹp của Lăng Nhược Vũ không hề thua kém Tống Ngọc Dao hay Lý Ngọc Chân chú nào, ngược lại trên người nàng còn toát ra một loại mị hoặc rất đặc biệt, nó là do nàng quanh năm tu luyện pháp thuật của Âm Dương Tông.
Giờ phút này, Lăng Nhược Vũ cứ lẳng lặng đứng trước mặt Tiết Lăng Vân, đem thân thể đầy kiêu ngạo của mình hoàn toàn hiện ra trước mặt của Tiết Lăng Vân, nàng thấp hơn Tống Ngọc Dao và Lý Ngọc Chân một chút, nhưng thân hình của nàng lại hết sức hoàn mỹ, ngực mông đều phi thường hoàn mỹ, khiến cho Tiết Lăng Vân chú ý nhất là vị trí giữa hai đùi của nàng, nơi đó cực kỳ... 'sạch sẽ'.
Hô hấp của hắn bắt đầu dồn dập lên, hắn đang tuổi thanh niên, huyết khí xung mãn, tuy đã có hai nữ nhân nhưng khi nhìn thấy thân thể hoàn mỹ như vậy hắn cũng bắt đầu nhịn không được nữa rồi.
Hắn lập tức nhắm hai mắt lại, không dám nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt nữa, hắn sợ bản thân mình khống chế không nổi dục vọng của mình.
Mặt của Lăng Nhược Vũ vẫn đỏ bừng, nàng nói nhỏ:
- Ngươi thấy ta có đẹp không? Chỉ cần ngươi đáp ứng song tu với ta, ta... ta sẽ là người của ngươi...! Ta... ta thật sự không hề có ác ý gì với ngươi cả...!
Tiết Lăng Vân nhịn không được nữa, lần nữa mở mắt ra nhìn Lăng Nhược Vũ, lần này hắn nhìn thấy càng thêm rõ ràng, hai chân của Lăng Nhược Vũ rất thẳng, hô hấp của hắn lại dồn dập thêm.
Cảm nhận được ánh mắt của Tiết Lăng Vân, mặt của nàng cũng nóng lên, nàng không phải là loại nữ tử dâm đãng, nàng chưa bao giờ để cho bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy thân thể của nàng, lần này vì có thể song tu với Tiết Lăng Vân nàng đã bỏ đi liêm sỉ mà dùng biện pháp này để hấp dẫn Tiết Lăng Vân, hi vọng hắn có thể đáp ứng cùng mình so tu.
- Ta biết mấy đệ tử chính đạo các ngươi rất xem thường người trong ma đạo bọn ta, ngươi yên tâm, ta có thể lén lút cùng ngươi hoan ái, tuyệt đối không khiến ngươi khó xử!
Lăng Nhược Vũ cắn răng nói.
- Đúng rồi, ngươi không phải còn có việc quan trọng muốn làm sao? Chỉ cần ngươi đáp ứng song tu với ta, ta sẽ lập tức thả ngươi ra khỏi đây!
Lăng Nhược Vũ nhớ tới lời nói của Tiết Lăng Vân mấy hôm trước, đột nhiên nói ra.
Những lời này của Lăng Nhược Vũ lại khiến cho Tiết Lăng Vân ngẩn ra, hắn lập tức nhớ đến Lý Ngọc Chân, chính mình còn phải đi cứu Lý Ngọc Chân, tại sao phải chậm chạp ở lại chỗ này chứ. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com
Mồ hôi trên mặt hắn bắt đầu chảy xuống, mình bị nhốt ở đây thì không sao cả nhưng nữ nhân của mình thì không biết như thế nào rồi. Nàng có bị thương hay không, có chịu tra tấn gì hay không, tình hình nàng bây giờ như thế nào.
Nghĩ đến đây, Tiết Lăng Vân cũng không còn ngồi yên được nữa, hung hăng tát mình một cái, Lăng Nhược Vũ ở bên cạnh hoảng sợ nhìn hắn, chợt nghe Tiết Lăng Vân nói:
- Tốt! Quyết định vậy! Ngươi thả ta ra, sau khi ta cứu được sư thúc của mình thì ngươi muốn làm gì ta cũng được, như thế nào?
- Này...
Lăng Nhược Vũ suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Tốt! Thì ra ngươi muốn cứu sư thúc của ngươi, yên tâm đi, ta sẽ đi cùng với ngươi! Còn chuyện "muốn làm gì cũng được" thì ta không dám đâu, chỉ cần ngươi đáp ứng song tu với ta thì ngươi chính là nam nhân của ta rồi, đạo lý tam tòng tứ đức ta vẫn hiểu biết đấy!
Lăng Nhược Vũ tuy là trưởng lão của Âm Dương Tông, nhưng lại là một người có quan niệm cực kỳ truyền thống, nàng đã cho Tiết Lăng Vân nhìn hết thân thể của mình rồi, mặc kệ Tiết Lăng Vân có đồng ý song tu với nàng hay không thì nàng cả đời này cũng sẽ đi theo Tiết Lăng Vân.
Bây giờ nghe được Tiết Lăng Vân đáp ứng song tu với mình, nội tâm của nàng cực kỳ cao hứng, trên mặt cười mãi không thôi.
Tiết Lăng Vân nhảy từ trên giường xuống, đi đến trước mặt của Lăng Nhược Vũ, hắn đặt tay lên vai của Lăng Nhược Vũ, cẩn thận đánh giá mỹ nhân trước mắt.
Đúng là thanh cao thoát thục - quốc sắc thiên hương, vẻ đạp của Lăng Nhược Vũ không thu kém gì sư phụ Tống Ngọc Dao của hắn, loại phong tình đặc biệt này phải ngàn dặm mới có thể tìm được một.
(DG: éo hiểu thằng tg viết gì nữa, phong tình thì liên quan gì tới ngàn dặm nhỉ)
- Hô...
Hô hấp của Tiết Lăng Vân dồn dập hơn, hắn nâng cằm của Lăng Nhược Vũ lên, lúc này Lăng Nhược Vũ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, Tiết Lăng Vân cũng không khách khí gì nữa, hắn đột nhiên cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ xinh của Lăng Nhược Vũ, cẩn thận cảm thụ tư vị của nó.
Hai tay của Tiết Lăng Vân chạy qua chạy lại trên cơ thể của Lăng Nhược Vũ, cảm nhận dáng người của vị tuyệt đỉnh mỹ nhân này.
Qua một hồi lâu, Tiết Lăng Vân rốt cục thả Lăng Nhược Vũ ra, Lăng Nhược Vũ lúc này xấu hổ đến mức muốn kiếm cái lỗ nào đó mà chui vào, Tiết Lăng Vân nhẹ cười, nói:
- Ngươi hành hạ ta nhiều ngày như vậy nên ta chỉ lấy lại chút tiền lãi mà thôi. Yên tâm, ta đã nói ra thì sẽ giữ lời, chỉ cần ngươi giúp ta cứu sư thúc của ta ra, ngươi muốn làm gì ta cũng được!
Lăng Nhược Vũ vẫn trần truồng đứng trước mặt hắn, thẹn thùng gật đầu, nàng đã bị Tiết Lăng Vân nhìn thấy hết cả, cũng đã hôn qua, sờ qua rồi, nàng đã chấp nhận người này là nam nhân của mình.
******
Hai ngươi chuẩn bị qua một chút, đồng thời cũng làm quen với nhau một chút, cũng trong đêm hôm đó hai người cùng nhau bay về phía U Phong Sơn của Vạn Quỷ Tông.
- Lăng Vân! Ngươi yên tâm, ngày hôm đó bắt đi sư thúc của ngươi chính là Âm Đồng, Âm Liễu của Vạn Quỷ Tông. Hai người bọn họ ta đều nhận biết, tu vi của bọn chúng yếu hơn ta một chút, miễn là hai người bọn họ không liên thủ với nhau thì ta có thể dễ dàng đánh bại bất kỳ người trong bọn chúng!
Lăng Nhược Vũ an ủi Tiết Lăng Vân.
- Không biết sư thúc của ta bây giờ ra sao, bọn chúng có tổn thương nàng hay không?
Tiết Lăng Vân lo lắng nói.
Hắn cực kỳ hy vọng người bị bắt đi hôm đó chính là hắn, bản thân hắn có bị thương tổn gì cũng không sao cả nhưng nếu nữ nhân của hắn bị thương tổn gì thì lòng của hắn sẽ thống khổ vạn phần.
- Vạn Quỷ Tông cùng Âm Dương Tông bọn ta đều là một trong Ma Đạo Tam Phái, mấy năm này ta đã từng đi qua U Phong Sơn của Vạn Quỷ Tông nên đối với địa hình nơi này cũng tương đối hiểu rõ!
- Yên tâm đi, chúng ta rất nhanh có thể gặp được Âm Đồng, Âm Liễu, bọn chúng chắc sẽ không làm gì sư thúc của ngươi đâu!
- Ta đoán, bọn chúng chỉ muốn cây Khô Cốt Thần Trượng trong tay ngươi mà thôi, mục đích chúng bắt đi sư thúc của người chủ yếu vì có thể uy hiếp ngươi giao ra Khô Cốt Thần Trượng, nếu không ngày hôm đó chúng đã giết chết sư thúc của ngươi rồi mà không phải mang sư thúc ngươi bay đi đâu!
Lăng Nhược Vũ vừa bay vừa phân tích tình huống cho Tiết Lăng Vân.
- Này...!
Nghe xong phân tích của Lăng Nhược Vũ, nội tâm của Tiết Lăng Vân cũng sững sờ, hắn bắt đầu nhớ lại những chuyện trước lúc trước, cũng cảm thấy phân tích của Lăng Nhược Vũ rất có lý, mọi chuyện rất có thể đúng như vậy, lòng của hắn cũng bình tỉnh lại một chút.
Bình luận truyện