[Dịch]Chào Nam Chủ, Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi - Sưu tầm
Chương 1 : Cỗ Máy Xuyên Không Gặp Trục Trặc
.
- Ahahaha, cuối cùng Lệ Tư Lam ta cũng đã hoàn thành thiết bị xuyên không. Sao ta tự khâm phục mình thế này. Hahahaha.
Trong một căn phòng cực kì bừa bộn vang lên tiếng cười của một cô gái. Cô gái đó không ai khác chính là Lệ Tư Lam - một trong những thiên tài làm nên sự đột phá trong giới khoa học. An Hạ Linh đang nằm ngủ trên ghế liền bị tiếng cười to đánh thức, cô tức giận tiện tay cầm cái gối mình đang ôm ném về phía cô bạn.
- Im mồm cho bà đây ngủ.
Lệ Tư Lam nhanh tay bắt được cái gối, cô cười hì hì nhìn An Hạ Linh, lấy tay đẩy kính lên, vui vẻ nói:
- Linh Linh, tôi sắp được gặp chiến thần trong lòng rồi. Trong cuộc đời của Lệ Tư Lam tôi, điều đáng tự hào nhất chính là hoàn thành xong cỗ máy cùng thiết bị xuyên thời gian.
An Hạ Linh liếc mắt khinh thường cô bạn thân, đáng tự hào sao? Hình như cô cũng góp công không nhỏ trong đấy mà sao không thấy tự hào nhỉ?
- Nếu thiết bị đó gặp vấn đề thì chắc chắn sẽ là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời bà rồi.
Lệ Tư Lam lườm nguýt cô bạn thân của mình, vụ này cô nhẫn, dù sao cũng quen với cách nói này của An Hạ Linh rồi, với lại cô cũng sắp đi xa một chuyến, bao dung một chút mới là người có đạo đức.
Thấy cô bạn ngày thường luôn bị mình kích động giờ lại im lặng không làm gì, An Hạ Linh không khỏi bất ngờ, nhưng cô cũng chẳng lên tiếng hỏi nguyên nhân, chỉ cười cười cho qua chuyện. Nhìn dáng cô bạn tất bật chuẩn bị đồ, đột nhiên An Hạ Linh có dự cảm nếu hôm nay cô ấy đi sẽ khó mà trở lại.
- Tôi thật không muốn bà đi chút nào.
Câu nói vu vơ bật thốt ra khỏi miệng An Hạ Linh khiến động tác thu dọn của Lệ Tư Lam có chút dừng lại, xong nhanh chóng hồi phục, khóe miệng cô cong lên nụ cười nhẹ, cười đùa theo cô bạn.
- Chẳng lẽ trẫm chưa đi mà An mỹ nhân đã nhớ thương trẫm rồi sao?
An Hạ Linh tức giận, lại ném một chiếc gối ngay bên cạnh mình về phía Lệ Tư Lam.
- Bà đi chết đi.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, bầu trời trong xanh, những đám mây trắng lững lơ trôi dạt theo chiều gió, cả thành phố A như chìm trong màu nắng vàng dịu dàng, cơn gió man mác thôi tung mái tóc được buộc lên gọn gàng của Lệ Tư Lam khiến cô có chút chật vật.
- Linh Linh, bà còn nhớ chúng ta đã gặp nhau như thế nào không?
An Hạ Linh có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng trả lời cô bạn.
- Nhớ.
- Lúc ấy tôi thật sự bất ngờ đấy, không ngờ bà có thể bói chính xác số phận của người khác như vậy? Hôm ấy tôi còn chế giễu mấy người nghe lời bà là mê tín nữa.
Giọng nói của Lệ Tư Lam rất nhẹ, cảm tưởng như có thể hòa lẫn vào trong làn gió mát rượi. An Hạ Linh cũng cười theo, lúc ấy quả nhiên là rất bất ngờ, bởi vì trước giờ cô chưa bao giờ bói cho mình lại không ngờ vì một câu nói kích của Lệ Tư Lam mà phá vỡ quy tắc của chính mình.
- Ai mà ngờ tôi với bà lại làm bạn của nhau chứ.
Qủa thật là không thể ngờ, giữa con người với con người luôn có một mối liên kết nhất định. Có thể là đối tác, có thể là cộng sự, có thể là họ hàng, có thể là tình yêu, cũng có thể là tình bạn. Hai con người đối lập, luôn đưa ra những quan điểm đối nhau ai mà ngờ bây giờ lại trở thành bạn thân và cộng sự không thể thiếu trong cuộc đời chứ.
Hai cô gái đi trên đường, vừa đi vừa cười đùa, vừa đi vừa ôn lại những kỉ niệm xưa, một cảnh tượng thật là đẹp. Đột nhiên An Hạ Linh dừng lại, cô hỏi:
- Lam Lam, tại sao bà lại nhắc tới những chuyện này.
- Vì tôi cảm thấy nếu không nói với bà những chuyện này ngay hôm nay, có lẽ chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa.
Lệ Tư Lam cười buồn, An Hạ Linh cũng cảm thấy lòng mình trùng xuống nhưng một lúc sau, thái độ của Lệ Tư Lam quay ngoắt 180 độ, cô lè lưỡi rồi chạy đi.
- Tôi đùa bà thôi.
An Hạ Linh nghiến răng kèn kẹt, vội đuổi theo Lệ Tư Lam, miệng còn hô hào đòi chém giết.
- Lệ Tư Lam, tôi muốn giết chết bà.
Cả hai vui vẻ chạy nhảy trên con phố cho đến khi dừng lại trước cánh cửa biệt thự khá to mới thôi.
- Chị họ, em tới rồi.
Người đang ngồi trên ghế uống trà kia nghe thấy thanh âm lanh lảnh của đứa em họ cũng cũng chỉ " Ừ " một cái cho xong chuyện. Lệ Tư Lam cũng chả để tâm, cô kéo An Hạ Linh vào trong một căn mật thất khá rộng, mà nếu nói rộng bao nhiêu thì chắc chắn chỉ có to hơn phòng khách của chị họ cô chứ không có kém. Căn mật thất đó thực chất là một căn phòng thí nghiệm của Lệ Tư Mai, trong phòng có tầm khoảng chục người, người nào người nấy cũng đang bận rộn đi lại trong căn phòng, có người mặc áo khoác của sở nghiên cứu, có người lại vắt cái áo ấy trên ghế rồi làm việc. Lúc hai người Lệ Tư Lam bước vào, họ cũng ngước khuôn mặt đang cắm cúi vào chiếc máy tính lên để chào hỏi, có thể nói đã nể mặt bọn cô rồi.
- Hai người đến rồi sao? Tư Lam, đưa thiết bị cậu làm xong qua đây để tôi kiểm tra.
Triệu Tiểu An lại gần Lệ Tư Lam, lạnh nhạt nói vài câu. Lệ Tư Lam cũng chẳng thèm nói gì, tính cậu ta từ trước đến nay luôn như vậy, tuy lạnh nhạt nhưng làm việc rất nghiêm túc và hiệu quả, đôi lúc cô tự hỏi làm thế nào mà một khuôn mặt trẻ con lại có thể hòa hợp được với cái tính cách ông cụ non này chứ. Suy nghĩ bị cắt đứt bởi một giọng nói có phần non nớt, đó là một cậu trai khá trẻ, tầm khoảng 22, 23 tuổi, lại gần e dè hỏi:
- Lam tỷ, chị đi 2 tuần mà mang lắm đồ vậy?
Nhìn cậu nhóc lại gần có vẻ sợ hãi mình, à không, là sợ hãi đống đồ trên người mình và An Hạ Linh, cô không cảm thấy ngại ngùng ngược lại còn xua tay cười xòa.
- Nhóc con, đây đã là gì, chị còn chưa mang hết đống đồ ở nhà đi là may rồi đấy.
An Hạ Linh đen mặt lại, cô thật thấy mất mặt thay cho cô bạn mình, nhìn cái ánh mắt kia chỉ hận là không thể mang hết đồ trong nhà đi mà chán nản, sao cô có thể làm bạn với con nhỏ thần kinh không ổn định này chứ. Nhìn bạn nhỏ nào kia đang hóa đá vì lời nói của Lệ Tư Lam, trong lòng An Hạ Linh bỗng dâng lên một sự cảm thông không hề nhẹ, muốn nói chuyện với Lệ Tư Lam, người đó cần phải có đầu óc không bình thường hoặc phải là người có tâm chấn kiên định mới có thể an toàn. Cậu nhóc kia trong lòng không biết là bao nhiêu tư vị, thật không dám tưởng tượng nếu mấy vị giáo sư già kia mà biết lần này Lam tỷ không phải đi tìm hiểu lịch sử mà đi du lịch sẽ tức giận đến mức nào, ai mà ngờ học trò mà mấy ông cưng nhất lại lao đầu vào nghiên cứu thiết bị xuyên không chỉ vì muốn gặp vị Lan Lăng vương kia chứ.
Lúc này, Lệ Tư Mai bình thản bước vào mang theo một xấp tài liệu ném cho Lệ Tư Lam.
- Cầm lấy, đề phòng có việc.
Lệ Tư Lam nhìn qua xấp tài liệu trên tay, chỉ cười không nói gì, mở cặp để vào trong đó rồi lại lấy chiếc đồng hồ trên tay Triệu Tiểu An.
- Thế nào? Không vấn đề gì chứ?
- Không có vấn đề gì, có thể bắt đầu được rồi.
Khóe môi Lệ Tư Lam nhếch lên nụ cười hài lòng, đây mới chính là kết quả cô muốn. Hoàn hảo. Cô đeo đồng hồ vào tay, bước lên cỗ máy xuyên không, cười vui vẻ nói với An Hạ Linh đang nằm ở trên ghế.
- Linh Linh, tôi sẽ chụp ảnh chiến thần của lòng tôi cho bà xem.
An Hạ Linh ngồi dậy, cũng chỉ cười lấy lệ, ánh mắt có gì đó lạ lạ. Lệ Tư Lam lại quay ra phía Lệ Tư Mai và Triệu Tiểu An, gật đầu coi như tạm biệt cũng ra hiệu. Thanh âm lạnh lùng của hệ thống vang lên " Địa điểm đến, nước Tề năm 556".
Lệ Tư Lam nhanh chóng chào tạm biệt mọi người, còn không quên hét lên khiến đám người trong phòng chỉ biết lắc đầu quay mặt đi.
- Cổ đại, ta đến đây!
Bình luận truyện