[Dịch] Cầu Ma
Chương 39 : Địch ý!
.
Thời gian lặng lẽ trôi qua trong lúc Tô Minh tu hành và luyện dược. Mấy ngày sau khi Tô Minh tĩnh tọa thì Tiểu Hồng tràn đẩy mỏi mệt, thậm chí lông toàn thân cũng mềm rũ xuống, trở lại động đá vôi.
Chẳng qua tuy nó mệt nhưng sắc mặt lại là đắc ý và thỏa mãn, không ngừng ngửi tay phải của mình, ngồi trong góc nhe răng nhếch miệng khờ cười.
Khi Tiểu Hồng trở về, Tô Minh hơi hé mắt ra liếc nó một cái, không khỏi nghĩ tới hình ảnh mấy hôm trước hắn trông thấy, sắc mặt có chút kỳ kỳ.
Tiểu Hồng cũng nhận ra ánh mắt Tô Minh, xoay người nhìn hắn, lập tức chạy tới vươn ra tay phải, vẻ mặt đắc ý lộ ra bộ dáng muốn Tô Minh ngửi một phen. Dường như nó cảm thấy là đồ tốt thì mọi người nên chia nhau.
Tô Minh dở khóc dở cười, không thèm để ý Tiểu Hồng nữa, lại lần nữa chìm trong tu luyện.
Tính cả thời gian trước đó, một tháng trôi qua rất nhanh, cách ước hẹn với A Công đi Phong Quyến bộ lạc ngày càng gần.
Trong khoảng thời gian này, Tô Minh tiêu hao hết La Vân Diệp cũng chỉ có thể thành công luyện ra một viên Sơn Linh Dược mà thôi. Dược này có xác suất thất bại khiến Tô Minh rất là bực bội.
May mắn trừ việc luyện dược ra, hắn tu luyện coi như thuận lợi. Khoảng thời gian này hắn đã hoàn toàn ổn định Ngưng Huyết cảnh tầng thứ tư, thêm hai sợi máu nữa, đạt đến bốn mươi chín sợi. Hắn chậm rãi tiếp nhận Hỏa Man thuật kỳ dị.
Chỉ là về sau sợi máu càng khó khăn ngưng tụ. Gần mấy ngày nay, mặc kệ Tô Minh tu luyện ra sao cũng không cách nào ngưng tụ được. Hắn hiểu rõ, việc này có liên quan đến mình không thể hoàn thành huyết hỏa trùng trùng lần thứ ba.
Trừ điều này ra, ban đêm khi vầng trăng xuất hiện thì Tô Minh dựa theo trực giác nhiều lần thử khống chế ánh trăng, chẳng qua hiệu quả không rõ ràng. Hắn có thể khống chế chỉ có một tia, không thể tăng nhiều thêm.
Nhưng mặc dù chỉ là một tia ánh trăng, ở trong tay Tô Minh lại là sắc bén khó thể tin, so với cái sừng càng kinh người. Quan trọng nhất là, tia ánh trăng này Tiểu Hồng không nhìn thấy. Do đó suy đoán trừ Tô Minh ra, người ngoài không thể phát hiện.
Một ngày này, sáng sớm, Tô Minh từ ngồi xếp bằng đứng lên, nhìn xung quanh động đá vôi, hơi trầm ngâm lúc sau thì dịch chuyển Hoang Đỉnh đặt sang bên. Hắn không biết lần này mình đi Phong Quyến bộ lạc mất bao lâu, nên làm một số chuẩn bị.
Trên vách đá động có vô số khe rãnh nhỏ, đó là kết quả tia ánh trăng tạo thành trong thời gian này.
Chỉnh lý một phen, Tô Minh đi ra động đá vôi. Tiểu Hồng đã sớm tỉnh, thấy Tô Minh muốn đi thì vội vàng theo sau. Ra khỏi động, nó ngồi trên vai Tô Minh, lười xuống núi.
“Đáng tiếc Sơn Linh Dược quá khó luyện chế…Trên cánh cửa thứ hai, dưới đồ án Sơn Linh Dược có tám lỗ nhỏ, hiển nhiên cần dâng ra tám cái…không biết đến khi nào mới có thể dưới điều kiện tu luyện gom góp tích lũy được tám Sơn Linh Dược. Huống chi mở ra cánh cửa thứ hai còn cần loại dược gọi là Nam Ly Dược. thảo dược cần để luyện ra dược này mình chưa từng thấy qua, may là có A Công cho mình thẻ tre bên trong giới thiệu sơ.” Tô Minh đứng ngoài động, nhìn chân trời mọc lên thái dương, miệng hít thở khí lạnh mát mẻ, thì thào.
‘Chỉ có đủ hai loại đan dược này mới có thể mở ra cánh cửa thứ hai. May là cuối cùng đan dược gọi là Nạp Thần Dược không yêu cầu phải luyện ra, nhưng càng là vậy thì càng chứng minh Nạp Thần Dược trân quý!’ Tô Minh suy tư, Tiểu Hồng ngồi trên vai hắn mất kiên nhẫn, túm tóc Tô Minh, liên tục rít gào.
Tô Minh vỗ đầu con khỉ nhỏ một cái, thả người xuống núi. Gió lạnh rít gào thổi bay quần áo và tóc, khiến Tiểu Hồng túm chặt tóc Tô Minh, không ngừng la hét.
Tiếng cười của Tô Minh vang vọng, lúc rơi xuống tay phải chộp vách đá bên cạnh hơi ổn định thân thể, rồi lại tuột xuống. lấy tu vi hiện tại của hắn, không qua bao lâu rơi nhanh xuống chân núi Hắc Viêm Sơn.
Trong rừng cây vẫn có tuyết đọng. Đạp trên mặt đất rất mềm xốp, thân thể Tô Minh nhoáng lên một cái, chạy hướng phương xa. Vốn hắn định lập tức trở về bộ lạc nhưng lúc tiến lên dừng chân ở một lối rẽ, hơi do dự.
Tiểu Hồng luôn ngồi trên vai Tô Minh, cảm thấy như vậy thoải mái hơn. Nó không ngừng ngửi tay phải, không ngừng say mê, giờ phút này thấy Tô Minh dừng lại thì hơi sửng sốt.
Đường bên phải là hướng trở về bộ lạc, còn bên trái…Tô Minh nhìn nó, con đường này thông hướng Ô Long bộ lạc.
“Đi xem chút cũng tốt. Tiểu Hồng, ngươi gặp Bạch Linh chưa? A, đúng rồi, ngươi chưa thấy, có muốn ta mang ngươi đi nhìn chút không?” Tô Minh nhỏ giọng thì thầm.
Tiểu Hồng mở to mắt, gãi lông mặt, không lên tiếng.
“Được rồi, nếu ngươi đã muốn thấy cô ấy như vậy thì ta sẽ mang ngươi đi xa nhìn một cái.” Tô Minh tự tìm ra một lý do để mình tiến lên, cười vỗ đầu Tiểu Hồng.
Khi Tiểu Hồng lộ ra bất mãn thì hắn hướng đường bên trái chạy vội.
Lúc hoàng hôn, chân trời dần tỏa ra ánh sáng gần như màu đỏ, hóa thành trời chiều muốn rơi xuống núi, Tô Minh đi tới nơi lúc ấy hắn và Bạch Linh từ biệt nhau. Hắn nhìn tộc nhân trong Ô Long bộ lạc đi lại, nhưng không thấy bóng dáng Bạch Linh.
Thật lâu sau, Tô Minh trầm mặc, hắn không biết mình đang suy nghĩ cái gì. Chỉ là cảm thấy Bạch Linh rất đẹp, là cô gái đẹp nhất hắn thấy từ nhỏ đến lớn, hắn muốn thấy vài lần nữa.
Chần chờ một chút, hắn chậm rãi ngồi xuống, không hành động hấp tấp mà là nhìn sắc trời. Khi hoàng hôn biến đi sắp trở thành tối đen thì mắt hắn chợt lóe, đứng dậy tiến lên vài bước sau đó mau chóng chạy đi, nhưng giữ cảnh giác chậm rãi tới gần Ô Long bộ lạc. Chỉ là hắn không thể quá tới gần, dù sao nơi này không phải Ô Sơn bộ lạc, một khi bị phát hiện sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy nói Ô Sơn bộ lạc bọn họ với Ô Long bộ lạc không giống như Hắc Sơn bộ lạc là kẻ thù truyền kiếp nhưng cũng không yên bình. Nếu ở bên ngoài gặp được thường thường là thù địch, càng đứng nói tới giống Tô Minh quanh quẩn ngoài Ô Long bộ lạc.
“Ai, không nên làm như vậy.” Tô Minh vừa nói thầm vừa tiến lên.
Khi cách Ô Long bộ lạc khoảng năm ngàn mét thì hắn dừng bước. Đối với từ nhỏ đã lớn lên trong bộ lạc, khi thiếu niên một mình đi Ô Sơn hái thuốc, thậm chí có mấy lần gặp phải người của Hắc Sơn bộ lạc như Tô Minh, cẩn thận, tỉnh táo đã gần như loại bản năng cùng hắn lớn lên.
Hắn gặp được rất nhiều huyết tinh. Mặc dù đa số chỉ là dã thú đội săn bộ lạc bắt trở về, nhưng làm đứa trẻ trong năm tháng lớn dần tai mắt nhuộm máu, huống chi từng giết người!
Điểm này, ngay cả Lôi Thần đều không trải qua.
Cho nên hiện giờ lòng hắn ma xui quỷ khiến một nhìn Bạch Linh một cái, nhưng bản năng vẫn khiến hắn lựa chọn lúc trời tối, cẩn thận ở bên ngoài một ngàn thước thì dừng bước.
Ngồi xổm tại đó, hắn nhìn một cái Ô Long bộ lạc, trong mắt lộ ra kiên quyết, hắn mạnh xoay người, mau chóng rời khỏi Ô Long bộ lạc.
Nhưng chớp mắt hắn chạy ra mấy bước, Tô Minh bỗng cảm thấy rợn tóc gáy. Cảm giác nguy hiểm còn mạnh hơn cả lúc hắn gặp phải hai man sĩ Hắc Sơn bộ lạc ùa đến.
Hắn nhảy người lên cao, không chút nghĩ ngợi mạnh vặn vẹo, hai tay ôm đầu, cả người rúc thành viên cầu, ôm Tiểu Hồng vào ngực, dừng ở giữa không trung.
Trong giây phút này, một tiếng rít sắc bén kinh người vang lên. Chỉ thấy một trường mâu to lớn dài khoảng ba thước tựa như tia chớp từ hàng rào gỗ Ô Long bộ lạc gào thét đến xẹt qua người Tô Minh, rơi trên mặt đất. Nó phát ra một tiếng chấn khiến mặt đất rung rinh, bông tuyết vỡ tan, dấy lên luồng khí khuếch tán tám phương.
May mắn Tô Minh cảnh giác đã tránh trước, dưới vòng khí dao động thì thân thể nhoáng lên, rơi xuống đất rồi dốc sức bỏ chạy.
“Muốn đi?”
Một tiếng hừ lạnh truyền đến từ phương xa. Chỉ thấy một thanh niên mặc áo dài thô, tóc xõa dài, ánh mắt sắc bén đang đuổi theo hắn.
Tô Minh vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn, mắt lóe tia sáng lạnh.
---o0o---
Bình luận truyện