[Dịch] Cầu Ma
Chương 22 : Như mới gặp
.
Tô Minh có thể cảm nhận được rõ ràng, nét mặt Lôi Thần rất mất tự nhiên, bộ dáng giống như là sợ hãi, lại tựa như là bất đắc dĩ, xuôi theo nơi phát ra âm thanh, Tô Minh xoay đầu nhìn lại.
Dưới cái nhìn này, Tô Minh bỗng nhiên có cảm giác kinh diễm.
Đó là một cô gái, cô gái này mặc một chiếc áo da thú làm bằng lông chồn, người nàng rất cao, so với Tô Minh tựa như còn cao hơn cả một cái đầu, cộng thêm dáng người tuyệt mỹ. Làn da của nàng cũng không thô ráp giống như những người Man khác, mà lại trắng nõn mịn màng, h lộ ra một vẻ đẹp khiến cho người nhìn thấy không khỏi rung động.
Tóc nàng đen nhánh, hai bên tai có hai bím tóc nhỏ được cột bởi môt sợi dây cỏ màu hồng, còn mái tóc phía sau để xõa, khi những cơn gió thổi tới thì bay lên, trông càng thêm đẹp.
Hai mắt nàng tựa như một hồ nước trong xanh, trong lúc nhìn quanh lóe lên vẻ bén nhọn, bên trong mơ hồ có ánh sáng lạnh chợt lóe, trên trán điểm xuyết một vài tinh điểm long lanh, bị mặt tuyết phản chiếu tỏa ra ánh sáng chói mắt.
Đặc biệt là hai cái răng mèo (răng nanh) mơ hồ lộ ra , khiến cho trên người nàng tồn tại một loại cảm giác hoang dã vô hình.
Nàng không phải là người bình thường, mà giống như Tô Minh cũng là một Man sĩ, chỉ có điều khí huyết trong cơ thể tản mát ra có vẻ như mới chỉ đạt tới Ngưng huyết cảnh tầng thứ ba.
Nàng không đi một mình, sau lưng còn có ba đại hán người Man, trông như ba tòa núi nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai người Tô Minh, từ khí huyết tỏa ra trên người họ Tô Minh cảm giác được họ chỉ yếu hơn so với Bắc Lăng một chút mà thôi.
Trên thân ba đại hán này đều vẽ một vài đồ án có hình dạng như một con rết, ánh mắt Tô Minh không thể tra chợt lóe, lưu ý điểm này.
“Lôi Thần, ngươi thật to gan!” Nữ tử kia nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm vào Lôi Thần.
Lôi Thần sờ sờ mũi, trên vẻ mặt thật thà trước sau như một nở ra nụ cười ngây ngô.
“Lần trước bị ngươi lừa gạt, đem một cây thảo dược giả bị nhuộm màu bán cho ta ba thạch tệ!” Nữ tử kia đứng đối diện Lôi Thần, khuôn mặt lộ ra vẻ cực kì tức giận.
“Chuyện này cũng không thể trách ta, bản thân ta cũng không biết đó là loại thảo dược gì, chỉ tùy ý đặt tại chỗ đó, là tự ngươi muốn mua…” Lôi Thần rất là ủy khuất nói.
“Hừ, mau lấy thạch tệ đưa ra!” Nữ tử kia trừng mắt nhìn Lôi Thần, nàng nhìn Tô Minh đứng bên cạnh cũng thấy đáng ghét, chỉ có điều hình dáng Tô Minh gầy yếu khiến cho nữ tử này vừa nhìn thoáng qua liền không chú ý nữa.
“Nhưng ta…” Lôi Thần cười khổ, đang muốn mở miệng, lại thấy trong mắt nữ tử kia chợt lóe lên tia sáng lạnh, ánh mắt của ba đại hán đứng sau lại càng thêm mãnh liệt, lời hắn định nói ra liền lập tức bị nuốt trở vào, âm thầm kêu khổ không thôi.
“Lôi Thần, nàng chính là người Ô Long bộ mà ngươi đã nói với A Công đúng không?” Ngay lúc này, sắc mặt Tô Minh không chút thay đổi, chậm rãi nói ra một câu.
Lời của hắn vừa ra khỏi miệng, Lôi Thần lập tức sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, hắn biết Tô Minh luôn là người bình tĩnh, lúc này nếu đã nói chuyện, liền cho thấy hắn sẽ trợ giúp, mà hắn vốn rất hiểu Tô Minh, lúc này nghe thấy câu hỏi kì quái ấy, trong lòng khẽ động, vội vàng lui về sau mấy bước, đứng phía sau Tô Minh, bày ra bộ dáng Tô Minh là người đứng đầu.
“Bẩm báo Thiếu man, chính là nàng này!” Vẻ mặt Lôi Thần mang theo cung kính, thấp giọng mở miệng.
Lời nói và hành động của Lôi Thần, lập tức khiến cho ánh mắt của nữ tử kia không tự chủ được lại rơi vào trên người Tô Minh, khuôn mặt nàng lộ ra vẻ kinh ngạc, cách xưng hô Thiếu man này thường đại biểu cho Man Công tương lai, sau khi tỉ mỉ xem xét Tô Minh vài lần, nhìn thế nào nàng cũng thấy hắn giống một người Man bình thường, vậy nên khuôn mặt vẫn mang theo sát khí như cũ, thanh âm lạnh lẽo.
“Ta không quản ngươi có phải là Thiếu man hay không, mau đem thạch tệ trả lại cho ta!”
“Tốt! Thạch tệ trả cho ngươi, chẳng qua hôm nay ta theo Lôi Thần đến chỗ này cũng là vì muốn tìm ngươi!” Vẻ mặt Tô Minh bình tĩnh, tay phải trực tiếp cho vào trong lồng ngực trực tiếp lấy ra ba mai thạch tệ.
“Đem thảo dược ngươi đã mua từ chỗ Lôi Thần trả lại cho ta!” Tô Minh nhìn nữ tử kia, chậm rãi nói.
Nữ tử liền sửng sốt, nàng không ngờ có thể lấy lại được thạch tệ dễ dàng như vậy, trong lòng không khỏi kinh ngạc, ánh mắt khẽ lướt qua trên người Tô Minh cùng Lôi Thần.
“Đó là thảo dược gì?” Nàng hơi chút do dự, không tiếp nhận thạch tệ, mà thử dò hỏi.
“Đó là…” Lôi Thần đang muốn mở miệng lại bị một tiếng quát khẽ cắt đứt.
“Câm miệng!” Tô Minh lạnh lùng trừng mắt liếc Lôi Thần một cái, khiến cho thân thể Lôi Thần run lên, vội vàng cúi đầu tựa như rất kính sợ.
Nhìn một màn này, hai mắt nữ tử kia nhấp nhái càng thêm nghi hoặc, nàng có chút do dự, từ trong lòng lấy ra một gốc thảo dược màu tím. Gốc thảo dược này trông rất bình thường ngoại trừ màu sắc toàn thân là màu tím, thì thoạt nhìn rất dữ tợn.
Ngay khi gốc thảo dược này được lấy ra, nữ tử liền trực tiếp đưa cho Tô Minh, nhưng hai mắt lại chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, chớp mắt khi nhìn thấy hai mắt Tô Minh sáng ngời tựa như gấp đến nỗi không dằn lòng được muốn vươn tay cầm lấy, nữ tử bỗng cất tiếng cười như tiếng chuông bạc, đồng thời mạnh mẽ rụt tay về.
“Ngươi làm gì đấy! Thảo dược này là của ta, là ta đã mua được. Ngươi muốn cướp thảo dược của ta?” Nữ tử này chợt nhíu mũi lại hừ một tiếng.
“Vị cô nương này, cô có còn muốn lấy thạch tệ hay không?” Tô Minh hơi sửng sốt, liền nhíu mày.
“Tại sao lại không muốn, chẳng qua ta phải suy nghĩ đã, trừ phi ngươi có thể chứng minh được mình là Thiếu man của Ô Sơn bộ, ta mới đem thảo dược đưa cho ngươi” Trong mắt nữ tử lộ ra vẻ giảo hoạt, vẻ mặt của nàng như vậy càng khiến cho cảm giác dã tính trên người nàng càng đậm.
Dù là Tô Minh, trái tim cũng không khỏi đập nhanh hơn, nhưng vẻ mặt của hắn lại không có quá nhiều thay đổi.
Tô Minh trầm tư một lát, nhìn nữ tử trước mắt, bỗng nhiên hít một hơi thật sâu, giơ tay trái lên, một cỗ cảm giác Ngưng huyết cảnh tầng thứ hai nhất thời từ trên tay hắn khuếch tán ra ngoài.
“Dùng cái này để chứng minh, có đủ hay không?”
Sự thay đổi đột ngột này lập tức khiến cho tròng mắt của nữ tử kia co rụt lại, thậm chí vẻ mặt của ba đại hán đứng sau lưng cũng nhất thời ngưng trọng hẳn lên.
Biểu tình của bọn họ như vậy, trên thực tế cũng dễ hiểu, dù sao tại một hơi thở trước đó, bất kể bọn họ nhìn như thế nào cũng thấy Tô Minh là một tộc nhân tầm thường, không cảm nhận được một chút khí huyết nào, nhưng lúc này mãnh liệt phát ra, lại khiến cho người khác không khỏi kinh nghi bất định.
“Thiếu chủ, trên thân người này đã được một Man sĩ cường đại làm phép, vì hắn che đi dấu vết lưu chuyển của khí huyết, mà tu vi của Man sĩ cường đại này vượt xa ba người chúng ta, nếu không, không thể nào có chuyện chúng ta không cảm giác được!”
“Không sai, vừa rồi ta cũng đã nhìn rất lâu, nhưng không chút nào phát hiện, nghĩ đến người có thể làm được chuyện này, chỉ có Ô Sơn Bộ Man Công”
Ba đại hán sau lưng nữ tử, tại bên người nàng thấp giọng nói.
Ánh mắt thiếu nữ chợt lóe, cúi đầu nhìn thoáng qua thảo dược màu tím trong tay mình, hơi chút do dự, thảo dược này nàng mua được cách đây mấy ngày, lúc ấy cùng Lôi Thần trả giá không ít mới vất vả đổi lấy, vốn tưởng rằng là một vật lạ không biết, định đi hỏi A Công, nhưng đến ngày thứ hai lại phát hiện màu tím của vật này dính đầy cả tay, rõ ràng là nhuộm nên mới vậy.
Điều này khiến cho nàng rất tức giận, khó mà nuốt trôi cục tức này, nên thường xuyên mang thảo dược đến đây, mong gặp lại tên giả hỏa đáng chết gọi là Lôi Thần đó.
Đang trong lúc do dự, thanh âm sốt ruột của Tô Minh truyền đến.
“Cần chứng minh cũng đã chứng minh, ngươi đừng nên đổi ý, đây là ba mai thạch tệ… Thôi ta cho ngươi luôn năm mai!” Tô Minh cắn răng một cái, lại lấy ra thêm hai thạch tệ, cùng đưa tới cho thiếu nữ đó.
“Năm mai thạch tệ? Đổi lại thảo dược?”
Thiếu nữ nhấp nháy mắt thầm nghĩ, người này vừa mở miệng liền chỉ ra mình là người Ô Long bộ, hiển nhiên điều này do Lôi Thần nói cho, mà hắn còn đề cao Ô Sơn bộ Man Công như vậy…
“Hẳn là không thể nào giả được, vật này đúng là một bảo bối rồi!” Thần sắc thiếu nữ lộ ra vẻ đắc ý, đầu khẽ lay động.
“Làm gì a, làm gì a, ta đổi ý thế nào được, đây là vật của ta, nếu muốn đổi thì lấy ba mượi thạch tệ giao ra đây” Thiếu nữ vừa nói xong, nhìn nét mặt khổ sở của Tô Minh cùng vẻ ảm đạm của Lôi Thần, càng đắc ý hơn, hừ một tiếng liền xoay người, nhanh chân rời khỏi.
Ba đại hán kia đi theo phía sau, ở bên trong bộ phường dần dần biến mất.
Cho đến khi bốn người đã khuất bóng, vẻ ảm đạm trên mặt Lôi Thần lập tức bị quét sạch không còn lại chút gì, cười ngây ngô nhìn Tô Minh, sờ sờ mũi.
“Tô Minh, làm sao ngươi biết nàng là người Ô Long bộ?”
“Thì ra ngươi đổi được ba mai thạch tệ, vẫn còn một mai sao, lấy ra mau!” Tô Minh nhìn lướt qua Lôi Thần, đem thạch tệ trong tay lần nữa bỏ vào trong ngực, ung dung mở miệng.
“Đừng a, cái kia… cái kia thạch tệ lần trước ta dùng mua đồ rồi… ta còn có chút việc, trước tiên như vầy a, chúng ta tách ra, buổi tối ta ở chỗ này chờ ngươi, chúng ta cùng nhau trở về bộ lạc.” Lôi Thần nheo mắt, vội vàng mở miệng, không đợi Tô Minh đáp lời, hắn đã chạy thật nhanh, chui vào trong bộ phường tương đối nào nhiệt kia biến mất không thấy.
Nhìn Lôi Thần rời đi mà tựa như đang chạy trốn, Tô Minh lắc đầu, nếu không phải lúc này hắn quá nghèo, thì sẽ không để lộ ra khí huyết lực, Man thuật của A Công cực kì cường đại, nếu không phải là Tô Minh tự nguyện thì người ngoài rất khó nhìn ra manh mối.
Nhưng nếu hắn không làm như vậy, thì chẳng những phải đem hai mai thạch tệ lấy được từ chỗ Lôi Thần trả lại cho cô gái kia, mà bản thân còn phải bù thêm vô một cái.
“Ôi, xem ra thật sự phải dùng phương pháp kia a…” Tô Minh gãi gãi đầu, khó khăn đi vào trong bộ phường.
Bộ phường này rất náo nhiệt, trong từng cái trướng làm bằng thảo mộc, đều có người giao dịch buôn bán, thậm chí trên mặt tuyết bên ngoài, cũng có người trải ra mảnh nhỏ da thú, phía trên bày ra các loại thảo dược cùng vật phẩm muốn giao dịch, ngồi ở bên cạnh chờ người đến mua.
Lần đầu Tô Minh đi đến chỗ này, mọi thứ đối với hắn đều rất mới lạ, tại trong bộ phường đi lại, nhìn thấy rất nhiều vật phẩm chưa từng gặp qua, bên trong có xương dã thú, còn có các loại thảo dược hình dạng kì quái, thậm chí còn có một vài loại đã được luyện chế hoàn toàn thành nước thuốc.
“Ô Long Tiên cũng có bán, một bình nhỏ lại cần đến một mai thạch tệ” Bước chân Tô Mình khẽ chậm, nhìn Ô Long Tiên được bày ra trên tấm da thú ở mặt tuyết bên cạnh, mắt trừng to.
“Ta từ nhỏ đến lớn, uống bao nhiêu Ô Long Tiên… vậy tương đương bao nhiêu thạch tệ… Còn có Tiểu Hồng cũng uống không ít…” Tô Minh lẩm bẩm, đang lúc muốn rời đi, bỗng nhiên ánh mắt hắn ngưng tụ, nhìn chằm chằm vào vật được đặt trên mảnh da thú nằm trên mặt tuyết cách đó không xa.
“Đây là…” Tô Minh hít một hơi thật sâu, đi tới vị trí của tấm da thú đó, nhìn thoáng qua chủ nhân của quầy hàng này, đó là một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc quần áo da thú rộng thùng thình, khoanh chân ngồi trên mặt tuyết không nhúc nhích.
Bình luận truyện