[Dịch] Cầm Đế

Chương 70 : Song tử tuyết long báo đích nhận chủ (phần 1)

Người đăng: 

.
Tử từ trong suy tư phục hồi tinh thần lại, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh như băng, xoay người, nhìn về phía phương nam, thì thào tự nhủ: -Cổ đế, ngươi nhất định phải hảo hảo sống sót. Mẫu thân của ta không phải cũng vĩ đại như thế sao. Mối thù giữa chúng ta, không lâu nữa sẽ giải quyết. Tử mạnh mẽ xoay ngang người, nhìn về phía ba đầu băng cực ma viên, khí tức của Tử nhất thời càng thêm âm lãnh, tử quang trong mắt đại phát, sát khí mơ hồ lóe ra. -Tử đế, van cầu ngài, không nên giết ta hai đệ đệ của ta. Chúng ta cũng không có biện pháp khác. Vì có thể sinh tồn, chúng ta chỉ có thể lựa chọn công kích tuyết long báo. Nếu không ai biết được lúc nào chúng ta trở thành thực vật của nàng. Băng cực ma viên đã hiến tế linh hồn khổ sở cầu khẩn. Hai ma viên bị thương không nhẹ kia trong mắt cũng lộ ra vẻ cầu khẩn, không cần Tử nói, tự mình đã phóng ra linh hồn chi hỏa. Trong tay mỗi người đều cầm một tiểu sinh vật -Tử đế, đây là hài tử của kim văn kiếm xỉ hổ vương và hài tử của cụ phong mãng vương, chúng ta khi phát hiện tuyết long báo có thai đã bắt hài tử để bức bách hai người bọn họ ra tay. Ngài đã có bằng hữu là loài người, vậy giao bọn nó cho ngài. Bây giờ chúng nó vẫn là ấu sanh kỳ, rất dễ thiêm đính khế ước. Diệp Âm Trúc tức giận hừ một tiếng -Hèn hạ. Tử vỗ vỗ bả vai Diệp Âm Trúc, nhìn Địch Tư gật đầu, há mồm phun ra một ngọn lửa màu lam, đúng là linh hồn chi hỏa mà băng cực ma viên trước đây đã hiến tế. -Các ngươi không xứng làm thuộc hạ của ta. Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi thuộc về Địch Tư. Địch Tư mừng rỡ hết sức, mặc dù chỉ là hạ vị, nhưng cũng là cửu cấp ma thú a! Có thể có ba tiểu đệ như vậy, tuyệt đối là một chuyện tốt. Có linh hồn chi hỏa hiến tế, ba tiểu đệ này sau này chính là thủ hạ trung thành nhất của mình. So với Bạch Ngân bỉ mông cũng mạnh hơn không ít, còn có thể bù đắp cho khuyết điểm không có công kích ma pháp của mình. Vội vàng tạ ơn Tử, tiến lên một bước, mở ra cái miệng rộng của hắn hút ba linh hồn chi hỏa vào trong bụng. Hiến tế cho tử tinh bỉ mông và hiến tế cho hoàng kim bỉ mông tuyệt không giống nhau, ba băng cực ma viên nhất thời trở nên đau khổ rất nhiều, mặc dù trong lòng rất không cam chịu, nhưng vì bảo trụ tính mạng cũng không thể tránh được, đối mặt với Diệp Âm Trúc đang phẫn nộ cùng với vợ chồng Minh Huy, hơn nữa Tử và Địch Tư, chúng nó nào dám phản kháng. Địch Tư một tay một người bắt lấy hài tử của cụ phong mãng vương và kim văn kiếm xỉ hổ vương, đắc ý nói: -Mấy tiểu đệ, sau này các ngươi đi theo lão đại ta lăn lộn. Gọi các ngươi là viên nhất, viên nhị, viên tam đi. Đây là tên sau này của các ngươi. Bây giờ đều biến thành hình người hết cho ta, nhớ kỹ, không có sự phân phó của lão tử, không cho lộ ra bản thể. -Vâng, lão đại. Ba băng cực ma viên xem như nhận mệnh, thân hình nhoáng lên một cái, dưới sự bao phủ của lam quang đồng thời biến thành hình người. Thân thể rắn chắc giống nhau, da tay màu trắng, tóc cũng là màu trắng, viên nhị, viên tam đang bị thương, khí tức nhìn qua không tốt lắm, đều đang ôm lấy vị trí gãy xương của mình, hai quyền của Địch Tư ít nhất làm mỗi người bọn chúng gãy mất năm cái xương. nhưng bọn hắn dù sao cũng là cửu cấp ma thú, cũng không cần trị liệu, chỉ cần có một đoạn thời gian, tự nhiên sẽ khôi phục lại. Tử nói với Diệp Âm Trúc: -Đi thôi, chúng ta về trước đi, sau đó đến băng quyển một chuyến. Nếu ta đoán đúng. Trong băng quyển rất có thể còn hậu đại của bằng hữu của tổ tiên ta năm đó. Cũng thuận tiện giải quyết mấy tiểu ma thú này một chút. Đều là hậu đại của cửu cấp ma thú, vừa lúc có thể cho ba người thiêm ước. Coi như không để bọn họ đi không một chuyến. Thi thể của kim văn kiếm xỉ hổ vương và cụ phong mãng vương cũng không có lãng phí, Tử để cho Diệp Âm Trúc thu lấy hết, nhất là tinh hạch trong cơ thể hai ma thú, là ngọn nguồn năng lượng của cửu cấp ma thú, giá trị không phải dùng kim tiền là có thể so sánh được. Bởi vì cái chết của tuyết long báo, trên đường quay trở về, tâm tình Diệp Âm Trúc có chút trầm uất, cho đến khi trở lại băng cốc vẫn chưa khôi phục được. Tô Lạp chờ bên trong băng cốc đã sớm vô cùng sốt ruột, băng sâm nguy hiểm như thế, Diệp Âm Trúc bọn họ đi đã lâu mà không trở về, Tô Lạp đã không thể giữ được bình tĩnh rồi. Mắt thấy Diệp Âm Trúc dưới tác dụng ma pháp của vợ chồng u minh tuyết phách từ trên trời hạ xuống, Tô Lạp vội vàng tiến lên đón tiếp, sau khi phát hiện Diệp Âm Trúc hoàn hảo không tổn hao gì, trên mặt mới lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng vẻ tươi cười trên mặt Tô Lạp rất nhanh đã tiêu thất, bởi vì Hải Dương cũng đã lên đón, ánh mắt ôn nhu của nàng đang ân cần nhìn Diệp Âm Trúc. -Âm Trúc, ngươi làm sao vậy? Hải Dương hỏi, Diệp Âm Trúc đối với tâm tình của mình cũng không giỏi che dấu, nàng tự nhiên nhìn ra được hắn đang thương cảm. Miễn cưỡng cười, Diệp Âm Trúc nói: -Không có việc gì. vừa rồi chúng ta gặp một ít ma thú. Tô Lạp đột nhiên nghi hoặc nói: -Bọn họ là ai? Diệp Âm Trúc nhìn theo ánh mắt của Tô Lạp, chính là ba huynh đệ ma viên. Làm thích khách, động sát lực của Tô Lạp cực kỳ nhạy cảm, là người thứ nhất phát hiện ra sự tồn tại của người lạ. Địch Tư cười a a, nói: -Tô Lạp huynh đệ, đây là ba tiểu đệ của ta, ta phái bọn họ đến băng sâm làm tiền trạm trước, vừa lúc gặp nên dẫn bọn hắn cùng quay lại. Nghe xong Địch Tư giải thích, thần sắc nghi hoặc của Tô Lạp mới khôi phục lại bình thường. Địch Tư đưa tay thả hai tiểu tử kia xuống, ấu tử của kim văn kiếm xỉ hổ nhìn qua cực kỳ đáng yêu, toàn thân chỉ có một cái răng nanh còn non trong miệng, một chút cũng không biết phụ mẫu đã tử vong, một đôi mắt to tò mò nhìn chung quanh, đối với khí tức của cửu cấp ma thú bên người dĩ nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi. Hài tử của cụ phong mãng vương vóc người rất nhỏ, toàn thân đều có một tầng hoa văn màu xanh nhạt, mặc dù còn nhỏ nhưng ánh mắt đã rất âm lãnh, cũng không có hoạt bát như kim văn kiếm xỉ hổ vương, ánh mắt trong đôi mắt nhỏ đọng lại, sau khi bị phóng trên mặt đất cũng không loạn động. Thấy hai tiểu tử đáng yêu này, mọi người không nhịn được đều kinh ngạc xông tới, là những học sinh tài năng của Thước Lan học viện, bọn họ tự nhiên biết hai tiểu ma thú này có ý nghĩa gì, đó chính là ma thú có thể thiêm đính khế ước còn nhỏ a! Hơn nữa nơi này là băng sâm, kém cỏi nhất cũng là hậu duệ của thất cấp ma thú có trí tuệ. Ánh mắt Mã Lương và Thường Hạo đồng thời trở nên nóng rực lên. Có thể có một ma thú có trí tuệ làm bằng hữu tương lai của mình, đối với thực lực bản thân mà nói cơ hồ là tăng lên gấp mấy lần. Trong số những người đến đây, Nguyệt Minh và Minh Tuyết đã giải trừ khế ước, không cách nào thiêm đính lại, Tô Lạp đã có ngân long, Diệp Âm Trúc và Tử càng không cần phải nói. Chưa có ma thú chỉ có Mã Lương, Thường Hạo và Hải Dương ba người. Đương nhiên trong nhận thức của bọn họ, Tử và hai vị hoàng kim bỉ mông cũng không có ma thú. Vẻ mặt Hải Dương rất bình tĩnh, phảng phất như không chứng kiến hai tiểu ma thú kia, lúc này ánh mắt nàng và Tô Lạp đều đặt trên người Diệp Âm Trúc, so sánh với ma thú, các nàng ngược lại càng thêm quan tâm đến tâm tình của Diệp Âm Trúc. Mã Lương và Thường Hạo mặc dù trong lòng nóng rực, nhưng lặng lẽ nắm lấy tay của Diệp Âm Trúc, dùng hành động an ủi tâm tình không được bình tĩnh. Bọ họ đương nhiên biết, trong chuyến đi lần này ba người của Tử có tác dụng lớn nhất. mặc dù trong lòng khát vọng, nhưng cũng không có biểu lộ quá rõ ràng. Mã Lương nói với Tử: -Tử tiên sinh, đây là do các người đem về, theo lý thì nên thuộc về các người. Tử lắc đầu, nói: -Chúng ta đều không cần ma thú. lần này Âm Trúc mang bọn ngươi lại, chủ yếu là trợ giúp ta tìm kiếm ma thú đặc thù trong băng sâm này, hai ma thú này, coi như là thù lao của các ngươi. Huống chi trong trận chiến với ma thú lúc trước, Âm Trúc mới là người mang đến chiến thắng, không phải ta. Các ngươi không cần khách khí. Mã Lương sửng sốt một chút, đè nén sự vui sướng trong lòng, quay đầu nhìn về phía Diệp Âm Trúc, tâm tình Diệp Âm Trúc lúc này đã khôi phục một ít, gật đầu, nói: -Tử nói đúng, bọn họ không cần ma thú. Mã Lương, Thường Hạo, còn có Hải Dương, ba người các ngươi nhận đi, ta còn có một cái trứng của tuyết long báo. Ba chủng loại ma thú, trong đó tuyết long báo là hậu đại của cửu cấp ma thú thượng vị, hai tiểu tử kia là cửu cấp hạ vị, các ngươi tự mình lựa chọn đi. Vừa nói, trong tay hắn quang mang chợt lóe, trứng tuyết long báo lưu lại đã xuất hiện trên mặt đất. Diệp Âm Trúc cũng không có bởi vì quan hệ mập mờ giữa mình và Hải Dương mà đem trứng của tuyết long báo lặng lẽ cho nàng, Mã Lương và Thường Hạo đều là bằng hữu của hắn, hắn và Hải Dương càng thân cận thì hắn lại càng muốn chia đều đồ tốt ra, chỉ có như vậy mới có thể làm hắn an tâm. Là đội trưởng, hắn nhất định phải công bằng. Mã Lương và Thường Hạo liếc nhau, đồng thời thấp giọng kinh hô: -Hậu đại của cửu cấp ma thú. Âm Trúc, các ngươi …… Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng, nói: -Ba loại ma thú này đều mất đi thân nhân của chúng, ở lại băng sâm chỉ uổng mạng. Không bằng đem chúng nó rời đi. Ba người các ngươi tự mình lựa chọn đi. Vừa nói, hắn kéo Hải Dương đi, đem trứng của tuyết long báo đặt ở giữa hai tiểu tử kia. Đồng thời cũng đem tinh hạch do tuyết long báo lưu lại ra, đặt ở trên trứng. Hải Dương đứng ở bên người Diệp Âm Trúc, mỉm cười, trong đôi mắt to của nàng không có một tia dục vọng, hướng Thường Hạo và Mã Lương gật đầu, nói: -Các ngươi đều là đệ tử năm đầu, ta là năm hai, có thể nói là học tỷ của các ngươi. Ta tự nhiên không thể ý lớn hiếp nhỏ, các ngươi chọn lựa trước đi. Cửu cấp thượng vị và cửu cấp hạ vị chênh lệch thực ra rất lớn, nàng nói thế chính là đã bỏ qua cho trứng của tuyết long báo. Lúc chưa có ma thú, Thường Hạo và Mã Lương mỗi ngày đều mong đợi mình sẽ có một ma thú, nhất là Mã Lương, làm hậu nhân họa tông, triệu hoán ma pháp sư, thời gian để thi triển ma pháp của hắn so với các ma pháp sư khác càng dài hơn, bởi vì triệu hoán hệ ma pháp sư không phải là phát ra năng lực ma pháp, cho dù hắn đạt tới tử cấp thì lúc gọi về ma thú cũng phải dùng họa bút vẽ ra. Hắn vẫn rất muốn có một ma thú, nhưng ma pháp sư cả đời chỉ có một lần thiêm đính khế ước với ma thú, hắn vẫn chờ cơ hội nhưng không tìm được ma thú thích hợp. Dù sao ma thú có trí tuệ cũng rất khó tìm, cho dù có thì giá cũng rất cao, hắn tuyệt đối không thể tiếp nhận được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang