[Dịch] Cầm Đế
Chương 54 : Trở về Mễ Lan (phần 1)
.
Rốt cục, trải qua hai ngày phi hành, dưới chân cảnh vật từ từ quen thuộc, hình ảnh thủ đô Mễ Lan đế quốc Mễ Lan thành đã thấy xa xa. Rốt cục đã trở về, Diệp Âm Trúc trong lòng không khỏi có cảm giác vừa được tái sinh làm người.
-Ly Sát, cám ơn ngươi.
Diệp Âm Trúc biết, thời khắc chia ly sắp tới, đem những lời nén trong lòng hai ngày nay nói ra.
Long dực của Ly Sát tựa hồ trở nên cứng ngắc
-Cám ơn ta? Cám ơn ta cái gì? Cám ơn ta suýt nữa đưa ngươi vào mộ sao?
Diệp Âm Trúc lắc đầu:
-Chuyện này không phải ý nguyện của ngươi có thể thay đổi. Dù sao ngươi cũng là một phần tử của ngân long thành, cho dù Đại trưởng lão có là gia gia ngươi, ngươi cũng phải nghe lệnh y. Ta cám ơn là cám ơn ngươi khi ta đi long vực đã vì ta mà cầu xin.
Ly Sát thu hai cánh, chậm rãi đáp xuống
-Ngươi không cần phải cám ơn ta. Ta cái gì cũng không làm được. Nhưng ta hy vọng ngươi không ghi hận ngân long thành, được không? Gia gia cũng có nỗi khổ của người.
Đáy mắt Diệp Âm Trúc hiện lên một tia sát khí. Với Ly Sát, hắn không muốn nói dối, nên hắn cũng không trả lời.
Trong yên tĩnh và trầm mặc, Ly Sát mang theo Diệp Âm Trúc hạ xuống mặt đất. Thân hình chợt lóe, Diệp Âm Trúc từ trên lưng Ly Sát nhảy xuống
-Cám ơn ngươi hộ tống ta trở về.
Ly Sát lắc đầu, nói:
-Ngươi đi đi.
Đã trở về, rốt cục đã trở về,Mễ Lan ma võ học viện cách đó không xa cảm giác như thân thiết vô cùng. Phất Cách Sâm sư phụ, Ny Na nãi nãi, Tô Lạp, Hải Dương, Hương Loan, ta đã trở về.
Cảm giác nhớ nhà khiến Diệp Âm Trúc chỉ muốn nhanh chóng trở về, bèn hướng Ly Sát gật đầu, người nhẹ nhàng bay lên, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Mễ Lan ma võ học viện.
Ngay khi hắn rời đi, thanh âm Ly Sát xa xa truyền đến
-Diệp Âm Trúc, nếu ngươi gặp nguy hiểm đến tánh mạng nhớ triệu hoán ta.
Phảng phất như phải tự hỏi một lúc lâu mới nói ra được những lời này, Ly Sát cảm thấy như trút được gánh nặng. Hai cánh triển khai, một thân hình màu bạc huyễn lệ bay lên cao, bay về hướng ngân long thành.
Diệp Âm Trúc dừng cước bộ, nhìn theo bóng Ly Sát từ từ nhỏ đi, trong lòng ấm áp hơn mấy phần, ác cảm với ngân long thành vô hình trung thấp đi vài phần. Nhưng, hắn biết rõ, khi thần thánh cự long Nặc Khắc Hi vào lúc tối hậu đánh lén mình, chính mình đã dùng di hoa tiếp mộc đem linh hồn của hắn phong ấn vào khô mộc lòng cầm. Kể từ lúc đó, quan hệ giữa mình và long tộc đã không còn khả năng cải thiện lại nữa rồi. Huống chi, huynh đệ tốt nhất của mình, lại là long tộc tử địch.
Hai tay chải lại mớ tóc đen sau gáy, tựa như muốn đem tất cả ký ức không nên nhớ này hoàn toàn quên lãng.Diệp Âm Trúc cũng không suy nghĩ nhiều nữa, quan hệ giữa mình và long tộc sau này tự có cách giải quyết. Bây giờ quan trọng nhất là mình còn sống và đã trở về.
Theo sau mùa đông lặng lẽ ra đi, khí trời Mễ Lan thành cũng dần trở nên ấm áp hơn. Hít vào tâm phế một hơi không khí nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác thoải mái nói không nên lời lan tỏa toàn thân. Giữa không trung tận lực dùng thân thể mình bay đi, như cưỡi đại điểu, thẳng hướng học viện quen thuộc của mình.
Tới gần học viện, Diệp Âm Trúc tìm chỗ không người thay giáo phục của mình vào, rồi mới đi vào trong học viện.
Mễ Lan ma võ học viện đệ tử đông đảo. Mặc dù Diệp Âm Trúc tại học viện phi thường nổi danh, nhưng đệ tử qua lại cũng không có bao nhiêu người chú ý tới sự trở về của hắn. Tân sanh nơi biên ải thống lãnh quan quân, Khoa Ni Á Thành anh hùng đánh lui thú nhân, những vinh quang này đều theo thời gian trôi qua mà từ từ bị đệ tử lãng quên. Diệp Âm Trúc rất thích hưởng thụ loại cảm giác này. Hắn chỉ hy vọng mình là một đệ tử bình thường, không là ngôi sao hay trăng sáng bay bổng gì.
Không về túc xá, Diệp Âm Trúc trực tiếp đi tới kiến trúc cao nhất học viện. Người thứ nhất hắn muốn gặp chính là sư phụ mình Phất Cách Sâm. Lúc này, trong lòng hắn là sự tri ân với sư phụ. Nếu không phải Phất Cách Sâm trước khi hắn đi ngân long thành, đem ba món thủ hộ kĩ năng đặc thù giao cho hắn, cho dù hắn biết thần thánh cự long Nặc Khắc Hi sẽ gây ra chuyện bất lợi với hắn, hắn cũng không có khả năng từ bộc phát của linh hồn thần thánh cự long sắp chết mà sống sót.
Ban công phòng Phất Cách Sâm không có người, khi Diệp Âm Trúc đi tới cửa thì phát hiện cấm chế ma pháp phong bế mặt đất. Khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười, hắn cẩn thận đem bích ti từ cổ tay phải phóng ra, từ khoảng cách hai trượng cách ma pháp cấm chế thúc giục đấu khí, đem bích ti điểm vào ma pháp cấm chế.
Ma pháp nguyên tố trong không trung chỉ nháy mắt cuồng bạo hẳn lên. Quang mang chợt lóe, một tia chớp màu vàng xuất hiện không hề báo trước trong phạm vi một trượng quanh cửa. Lôi hệ ma pháp thuộc về hỏa hệ ma pháp biến, lực công kích cao hơn một bậc, đem dung hợp vào ma pháp cấm chế, dùng để phòng ngự ngoại nhân xâm lấn là phương pháp tốt nhất. Bởi vì lôi hệ ma pháp tốc độ phát động cơ hồ là nhanh nhất trong tất cả các ma pháp, cho dù cảm nhận được ma pháp ba động, cũng không có thời gian né tránh.
Diệp Âm Trúc đối với ma pháp cấm chế hiểu rất rõ. Dù sao hắn cũng có thể nói là nhập thất đệ tử của Phất Cách Sâm, mặc dù Phất Cách Sâm không chánh thức dạy hắn bao nhiêu tinh thần ma pháp, nhưng lại rất sủng ái tiểu đệ tử này, đem kinh nghiệm của mình tại các loại tinh thần ma pháp truyền thụ cho Diệp Âm Trúc. Đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu mà cầm ma pháp của Diệp Âm Trúc từ đó đến nay không ngừng tăng lên.
Hoàng cấp lôi điện không phải là bộ phận quan trọng nhất của ma pháp cấm chế này. Trọng yếu nhất là một tia tinh thần liên lạc, chỉ cần khẽ chạm vào cơ quan này. Phất Cách Sâm sẽ cảm giác được trước tiên. Diệp Âm Trúc làm như vậy, tự nhiên là vì muốn sớm nhìn thấy sư phụ mình hơn.
Không lâu sau, thanh âm Phất Cách Sâm có chút tức giận từ phía dưới truyền đến.
-Là ai khi không đụng đến ma pháp cấm chế của ta. Xem ra ta không phạt hắn đi chùi nhà xí không được.
-Sư phụ, con đã trở về.
Diệp Âm Trúc đứng ở đầu cầu thang, thanh âm có chút nghẹn ngào nói. Từ ngân long thành trở về, đối với hắn mà nói tương đương một lần tái sanh làm người a! Một lần nữa tận mắt nhìn thấy sư phụ tốt của mình, hắn cũng khó kìm chế tình cảm trong lòng. Dù sao, hắn năm nay cũng chưa tới mười bảy tuổi a!
-Nghe thật là thương cảm, thương cảm cũng không được, cho dù là đệ tử của ta, cũng phải đi chùi nhà xí...A! Âm Trúc, là ngươi sao?
Đang nói giỡn, Phất Cách Sâm đột nhiên phát hiện ra thanh âm quen thuộc. Là tinh thần hệ đại ma đạo sư, hắn rõ ràng cảm giác được một tia khí tức có phần quen thuộc mà lại có vài phần xa lạ với mình.
Tiếng bước chân rõ ràng trở nên dồn dập hơn, Phất Cách Sâm tóc bạc trắng xóa đã xuất hiện ở chỗ quanh trên cầu thang.
-Âm Trúc, thực sự là ngươi?
Phất Cách Sâm thấy cặp mắt rưng rưng nước của Diệp Âm Trúc, trong lòng mừng rỡ, vài bước đã lên tới, cái kiểu xúc động của hắn, quả thật không phù hợp với số tuổi.
Diệp Âm Trúc cung kính khom lưng về phía Phất Cách Sâm hành lễ.
-Sư phụ, con đã trở về.
-Bọn họ không giam cầm ngươi sao?
Phất Cách Sâm để Diệp Âm Trúc ngồi xuống, nhìn đệ tử của mình tựa hồ cũng không có nhiều biến hóa lắm, trên mặt toát ra một vẻ mặt nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.
Ánh mắt Diệp Âm Trúc lạnh đi một chút.
-Có thể còn sống trở về nhìn thấy ngài, sợ rằng chỉ có thể chứng minh vận khí con tương đối tốt.
Phất Cách Sâm sắc mặt hơi đổi.
-Nói cho sư phụ biết, xảy ra chuyện gì?
Lập tức, Diệp Âm Trúc đem những chuyện phát sinh khi mình tới ngân long thành hết thảy đơn giản nói một lần. Trong đó che giấu chuyện của mình ở long vực. Cũng không phải hắn không tín nhiệm Phất Cách Sâm, mà là hắn không hy vọng mang đến phiền toái cho sư phụ mình. Dù sao, hủy diệt thần thánh cự long, tương đương đắc tội tất cả long tộc.
-Cái gì? Ngân long thành cho ngươi hai lựa chọn? Hỗn đản, thực là hỗn đản quá rồi.
Phất Cách Sâm nổi giận. Nghe được Diệp Âm Trúc kể đến chuyện ngân long vương Hoắc Hoa Đức cho hắn hai lựa chọn thì hắn đã nổi giận.
-Sư phụ, ngài đừng nóng giận. Mọi chuyện cũng đã qua rồi.
Diệp Âm Trúc nhìn Phất Cách Sâm, tâm tình kích động dần bình tĩnh trở lại.
Nhìn ánh mắt Diệp Âm Trúc nhàn nhạt, trong lòng Phất Cách Sâm mơ hồ cảm giác được vài phần bất an
-Trong lòng ngươi, có thực đã cho qua chưa?
Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:
-Không qua thì có thể làm như thế nào đây? Con chỉ là một nhân loại nhỏ bé. Như thế nào có thể chống lại long tộc ?
Phất Cách Sâm không hỏi tới nữa, lửa giận trong mắt cũng từ từ hạ xuống, ngưng trọng nói:
-Âm Trúc, ta biết lần này đối với ngươi thương tổn rất lớn. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, làm một ma pháp sư, trọng yếu nhất, chính là bất cứ lúc nào cũng bảo trì tỉnh táo. Chỉ có tỉnh táo, mới có thể giúp người phán đoán chính xác với hết thảy mọi sự vật. Ngươi có thể hiểu được ý sư phụ không?
Diệp Âm Trúc nhìn ánh mắt Phất Cách Sâm đầy hàm ý, gật đầu, nói:
-Sư phụ, con hiểu. Sau này bất luận có gặp phải chuyện gì, con đều sẽ nghĩ đến hậu quả. Tuyệt sẽ không làm cho mình phải lâm vào tình huống nguy hiểm đến nỗi có thể mất đi tánh mạng như lần này.
Phất Cách Sâm có chút kinh ngạc nhìn đôi mắt đen trong suốt của Diệp Âm Trúc vốn trước kia chưa bao giờ xuất hiện một tia trầm ổn ngưng luyện, trong lòng thầm than, xem ra lần này đả kích đối với hắn rất lớn, chỉ là không biết đả kích như vậy đối với sự phát triển thần tốc của hắn đến tột cùng là tốt hay xấu.
-Sư phụ, chuyện lần này ta chỉ nói cho một mình người, xin người đừng nói cho những người khác được không? Ta không muốn làm cho mọi người lo lắng, cũng không muốn bởi vì ta mà khiến mọi người bất mãn long tộc. Dù sao, long tộc đối với nhân loại mà nói cũng cực kì quan trọng.
Bình luận truyện