[Dịch] Cầm Đế

Chương 5 : Thiện lương đích đại giới ( phần 1 )

Người đăng: 

.
Từ cửa chính tiến vào chợ nô lệ có hai loại cửa , một loại dành cho thương nhân hoặc quý tộc vào mua , một loại dành cho những người nghèo khổ đến bán thân . Nhưng mà cho dù là loại nào đi chăng nữa thì cũng không thèm để ý đến tiểu khất cái , thương nhân thì trọng lợi , sao có thể dễ dàng đem tiền của mình đi cho người khác , người nghèo lo cho thân mình còn chẳng xong , hơi đâu mà đèo bồng thêm chuyện thiên hạ . Giới quý tộc thì lo sợ tiểu khất cái sẽ làm bẩn bộ quần áo hoa lệ của mình , nhanh chòng tránh xa . Cho nên việc tên tiểu khất cái ở nơi này kiếm ăn có lẽ không phải là một lựa chọn sáng suốt cho lắm . Nếu thân thể hắn tráng kiện một chút , nói không chừng sẽ bị bắt làm nô lệ , nhưng hắn thật sự rất gầy , thân thể nhỏ bé , tại chợ nô lệ này không đáng một xu . Lần đầu tiên nhìn thấy tiểu khất cái , nghe hắn nói về hoàn cảnh của mình , Diệp Âm Trúc suýt khóc , người hắn gầy gò như vậy , ba tuổi mất mẫu thân , mười tuổi mất phụ thân , hoàn cảnh quả vô cùng bi đát a ! Thương tiếc cho hoàn cảnh của hắn , Diệp Âm Trúc quyết định ra tay giúp đỡ . Tiểu khất cái thấy có người dừng lại trước mặt mình , nhất thời trong mắt sáng ngời : “ Đại gia , đại gia , van cầu ngài rủ lòng thương xót cho tiểu nhân “ . “ Cho ngươi “ . Âm Trúc cơ hồ đã lấy toàn bộ kim tệ trong người đặt vào cái chén bể trước mặt tiểu khất cái . Tiểu khất cái ngẩn ngơ , chứng kiến hành động của Âm Trúc hoàn toàn không phải trêu chọc hắn , không biết tại sao nội tâm của hắn xúc động mãnh liệt . Rất nhanh chóng đã thu kim tệ vào tay , sung sướng nói : “ Cám ơn đại gia , cám ơn đại gia “ . Hai bàn tay run rẩy cầm kim tệ rồi vội cất vào người như sợ mất , khiến Âm Trúc cũng không khỏi giật nảy mình . “ Nhanh đứng lên đi , mặt đất bẩn lắm “ . Vừa nói , Âm Trúc không để ý đến bộ dáng bẩn thỉu của tiểu khất cái , kéo hai tay hắn đứng lên . Hắn cảm nhận được đó là một đôi tay rất mềm mại , nhỏ nhắn , ngón tay lại phi thường thon dài . Tiểu khất cái cúi đầu không dám nhìn thẳng mặt Âm Trúc , đúng lúc ánh mặt trời chiếu rọi xuống , quang mang từ không gian giới chỉ lóe ra vô cùng đẹp mắt . Đôi tay của tiểu khất cái thoáng run rẩy , lúc này mới đứng lên , cảm kích nói : “ Đại gia , cám ơn người . Người quả thực là một người tốt “ . Bởi vì hắn đứng lên quá nhanh nên đã va phải người Âm Trúc , trong một sát na tiếp xúc ấy , những ngón tay thon dài đó đã nhẹ nhàng ‘động thủ’ trên người Âm Trúc . Âm Trúc vẫn hoàn toàn không hay biết , nở một nụ cười ấm áp thiện lương , trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái , thầm nghĩ : thì ra giúp đỡ người khác sẽ có cảm giác như thế này . “ Gặp lại sau nhé “ . Hướng tới tiểu khất cái vẫy tay chào , lúc này hắn đi tiếp vào chợ nô lệ . Nhìn bóng dáng Âm Trúc biến mất , trong mắt tiểu khất cái tỏa ra vài phần hối hận , cắn chặt môi , hắn lao nhanh theo hướng ngược lại hướng Âm Trúc vừa đi , trong chớp mắt đã biến mất giữa đám đông người qua lại . Chợ nô lệ chia làm bảy khu vực , đầu tiên là nơi bán nô lệ dành cho bình dân , cho dù một gã nô lệ tráng kiện , khỏe mạnh cũng chỉ có giá năm mươi kim tệ mà thôi . Kế tiếp là dịa phương bán ma thú . Năm địa phương còn lại càng vào trong càng trở nên trân quý , đương nhiên tại một tòa thành nhỏ như thế này tịnh cũng không có nhiều vật phẩm trân quý , chỉ có ở đại thành thị mới xuất hiện những vật phẩm đặc biệt , cụ thể như tuần long hay mỹ nữ tinh linh tộc . Diệp Âm Trúc vừa tiến vào , cảm giác đầu tiên chính là sự ồn ào , các loại thanh âm khác nhau vang lên không ngớt , khiến hắn trong nhất thời không biết nên đi đâu để mua giác mã . Âm Trúc vội quay sang hỏi một người trung niên đang đi bên cạnh : “ Đại thúc , ngài hảo . Xin hỏi nơi nào có bán giác mã ? “ . Người này trạc bốn mươi tuổi , trên người mặc một bộ bỉ giáp màu đen tinh xảo , ngực trái đeo một huy hiệu hình tấm khiên , trên huy hiệu có khắc biểu tượng một bụi gai , thân hình cao to lực lưỡng , sau lưng có đeo thanh trọng kiếm dài một thước rưỡi . “ Ngươi muốn mua giác mã sao ? Thật đúng lúc , ta cũng đang trên đường đến đấy , để ta dẫn ngươi đi “ . Trung niên nhân hào sảng nói . “ Thật tốt quá , cám ơn đại thúc “ . Âm Trúc lễ phép cảm tạ trung niên nhân . Trong nhiều năm , tiếng đàn đã tạo cho hắn một khí chất ưu nhã , lại thêm vẻ ngoài anh tuấn , rất dễ tạo cho người ta cảm giác hảo cảm . Trung niên nhân dẫn Âm Trúc vào sau bên trong chợ nô lệ , vừa đi vừa hỏi : “ Tiểu huynh đệ , tên ta là Cách Ân , còn ngươi tên gì ? Từ đâu tới ? “ . “ Ta tên là Diệp Âm Trúc , ta từ A tạp địch á đến đây “ . “ Tên ngươi thật kỳ lạ , a , chúng ta tới rồi “ . Vừa nói , Cách Ân vừa chỉ về phía trước , Diệp Âm Trúc nhìn thấy một trang trại thật lớn . Vừa vào , một mùi hôi đặc thù bốc lên , khiến Diệp Âm Trúc cảm thấy cực kì khó chịu , hắn chỉ quen với không khí trong lành của Bích không hải , bước vào đây cảm thấy không được thoải mái cho lắm . Trang trại chứa khoảng bảy mươi giác mã , được nhốt trong hàng rào gỗ cẩn thận , người quản lí đang đứng thương lượng cùng các khách nhân . Cách Ân đối với trường hợp này tựa hồ rất quen thuộc : “ Nơi bán giác mã nào cũng như thế này cả , ngươi tập mà quen đi . Nếu ngươi đến đại thành thị , có nơi có thể có mấy trăm con , tha hồ mà lựa chọn “ . Người quản lí tựa hồ rất quen thuộc với Cách Ân , thấy hắn đi tới vội ra nghênh đón : “ Đây chẳng phải là Cách Ân đoàn trưởng sao ? Cơn gió lành nào mang ngươi đến đây vậy ! Mau đến đây lựa chọn đi , giác mã của ta đều mới nhập về đấy , chất lượng cực kì tốt “ . Cách Ân hừ lạnh một tiếng , nói : “ Cáp Đặc , ta còn lạ gì ngươi nữa . Được rồi , cho ta hai mươi con khỏe mạnh một chút . A , tiện thể cũng chọn cho vị tiểu huynh đệ này một con thật tốt nhé “ . Cáp Đặc cười tươi đáp ứng , nhanh chóng chạy vào lựa chọn , sau một hồi đã đưa ra hai mươi mốt giác mã . Cách Ân nhìn qua đã biết hàng tốt , gật đầu hài lòng : “ Vẫn giá cũ , năm kim tệ hai con , đây là năm mươi kim tệ . Ngươi phen này phát tài nhỉ “ . Cáp Đặc tiếp nhận tiền từ tay Cách Ân , cười nói : “ Phát tài cái gì , ngươi còn lạ gì tình trang kinh doanh của ta nữa . Cân thiết ( bụi gai ) dong binh công đoàn của ngươi thường trú tại đây còn không biết sao ! “ . Cách Ân cười khổ một tiếng , nói : “ Ngươi nghĩ rằng ta thích trú tại cái địa phương quỷ quái này sao ? Không có thực lực , căn bản không thể đặt chân vào đại thành thị . Này tiểu huynh đệ , ngươi cũng biết giá rồi đấy , đừng để hắn ăn chặn , cứ hai kim tệ rưỡi một con mà mua . Ngươi cứ tùy tiện kiếm một con trong số này đi , tuy không phải thượng đẳng giác mã nhưng cũng không tệ “ . Âm Trúc tự nhiên biết con mắt nhìn giác mã của Cách Ân không phải tầm thường , cái gì hắn khen là tốt chắc chắn là có chất lượng : “ Cảm ơn ngài , Cách Ân đại thúc “ . Số tiền trong người hắn đã cho hết tiểu khất cái vừa rồi nên định lấy từ trong không gian giới chỉ ra một ít tiền . Đột nhiên hắn biến sắc , không gian giới chỉ trên tay hắn đã biến mất một cách thần kì . “ A ! Không gian giới chỉ của ta đâu rồi ! “ . Âm Trúc kinh hô một tiếng , cảm giác khủng hoảng ập đến trong lòng . Không gian giới chỉ tuy phi thường trân quý , nhưng đối với hắn mà nói , thứ trân quý nhất chính là năm cây cổ cầm trong đó . Trong đó lại còn chứa tín vật cùng toàn bộ kim tệ Tần Thương đưa cho hắn . Lúc này trong đầu hắn hoàn toàn trống rỗng , chẳng suy nghĩ được gì nữa . “ Tiểu huynh đệ , ngươi sao vậy ? “ . Cách Ân thấy phản ứng của Diệp Âm Trúc cũng trở nên hốt hoảng . Âm Trúc không có trả lời , ánh mắt hắn hiện lên một đạo lãnh quang , quang mang màu đỏ sậm từ mi tâm nhanh chóng phóng thích , hình thành trước mặt hắn một kết giới lục vong tinh đỏ sậm .
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang