[Dịch] Cầm Đế
Chương 17 : Tử trúc thần châm ( phần 1 )
.
Diệp Âm Trúc mỉm cười nói : " Thật ra đạn cầm chính là đánh để cho tâm của mình cảm nhận . Tần gia gia từng nói qua , khi dùng cổ cầm phải chú ý tới thất lệ : minh đạo đức , cảm quỷ thần , mỹ phong tục , minh tâm sát , chế thanh điều , lưu văn nhã , thiện truyền thụ . Cầm đức trước tiên được thể hiện qua cầm nghệ . Bản thân phải cùng cầm huyền tương hợp , nếu không sẽ không thể tấu lên những cầm khúc tuyệt vời .
Tô Lạp cảm thán nói : " Xem ra không có chuyện trời sanh chức nghiệp , chỉ có thể dựa vào bản thân a ! Ta thấy tương lai ngươi có hy vọng trở thành thần âm sư rồi . Vừa rồi trên lầu ta thấy ngươi và vị An Nhã tiểu thư kia nói chuyện liên quan đến học viện , có chuyện gì không ? " .
Diệp Âm Trúc trầm ngâm nói : " Trước tiên đi tìm Hải Dương đã " .
Tô Lạp phì cười : " Ngươi định làm gì ? Chẳng lẽ trời hôm nay sẽ có bão a ? " .
Diệp Âm Trúc mặt đỏ lên , hơi giận nói : " Ngày hôm qua không phải ta cố ý . Giờ ta đi tìm Hải Dương vì chuyện gương mặt của nàng " .
Tô Lạp sững sờ , kinh ngạc nhìn Diệp Âm Trúc : " Vì chuyện gương mặt ư ? Hải Dương vì chuyện này đã rất thương tâm rồi , chẳng lẽ ngươi định " bỏ đá xuống giếng " sao ? Thật ra nếu gương mặt của nàng ta không bị thương thì dám chắc là tuyệt sắc mỹ nữ " . ( “ bỏ đá cuống giếng ” có ý nghĩa đại loại như chọc ngoáy thêm vào nỗi đau của người khác )
Diệp Âm Trúc tức giận nói : " Ta là loại người " bỏ đá xuống giếng " sao ? Huống chi , để đánh giá một nữ tử có đẹp hay không , không thể chỉ dựa vào gương mặt . Một nữ tử cho dù gương mặt có đẹp đến đâu mà tâm địa xấu xa thì cũng giống như sửu nữ ( loại con gái vất đi ) " .
Tô Lạp sắc mặt hơi đổi , hỏi : " Vậy rốt cuộc ngươi tìm Hải Dương làm gì ? " .
Diệp Âm Trúc đáp : " Ta muốn thử xem có thể giúp nàng trị liệu được hay không . Ta thấy tâm tình Hải Dương lạnh như băng nguyên nhân là do vết thương trên mặt . Nữ tử mà bị hủy dung nhan chắc là đau khổ lắm . Với phương pháp của ta, gương mặt của nàng ấy có cơ hội hồi phục được " .
Tô Lạp ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc : " Ngươi nói ngươi có thể trị liệu được ? Gương mặt của Hải Dương cho dù quang minh hệ ma pháp sư tối cường đại cũng không thể trị liệu được a ! Ngươi chắc không biết về gia tộc của Hải Dương . An thiết lạc đề gia tộc là một trong tam đại gia tộc của mễ lan đế quốc . Ông nội của Hải Dương là tử tinh long kỵ tướng còn lại của mễ lan đế quốc - nguyên soái Tây Đa Phu . Tây Đa Phu nguyên soái có hai người con trai mà trưởng tử chính là cha của Hải Dương . Mẹ của Hải Dương là muội muội của mễ lan hoàng đế Bối Lỗ Tư Khoa Ni . Bọn họ chỉ có một nữ nhi duy nhất , nói cách khác Hải Dương là hoàng thân quốc thích . Cho dù tướng mạo của nàng đối với gia tộc không mấy quan trọng , nhưng cũng đã mời rất nhiều y sư giỏi nhất tới trị liệu . Ta xem ngươi không có cơ hội thành công đâu . Ngươi không cần vì chuyện hôm qua mà nhọc công như vậy " .
Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng , nói : " Trong trận đấu ngày hôm qua , khi nhìn thấy gương mặt của nàng ấy , ta đã muốn thử trị liệu một lần giúp nàng . Mà cách trị liệu của ta rất khác người , cho dù có một tia cơ hội mỏng manh cũng không nên buông tha a !
Ngươi định để nàng ấy sống mà như chết , cả đời thống khổ ư ? " .
Tô Lạp nhìn thật sâu vào mắt Âm Trúc rồi nói : " Âm Trúc , ta thấy ngươi đích thị là một thằng ngốc . Bất quá lại là một thằng ngốc đáng yêu . Ta sẽ cùng đi với ngươi xem sao , không các ngươi cô nam quả nữ thật không thuận tiện " .
Khi hai người bọn hắn trở về mễ lan học viện thì trời đã tối . Hai người trước hết ghé qua thực đường ( nhà ăn ) ăn bữa tối , sau đó mới đi đến ký túc xá của thần âm hệ đệ tử . Diệp Âm Trúc và Tô Lạp đều không biết Hải Dương ở đâu , bất quá ngoại trừ phòng của Diệp Âm Trúc , thần âm hệ đệ tử đều cúng ở một chỗ , như vậy cũng tiện đi tìm .
" Ý ! Kia không phải là Diệp Âm Trúc sao ? Sao ngươi lại tới đây ? " . Diệp Âm Trúc và Tô Lạp vừa đến thần âm hệ túc xá khu , đã thấy Tuyết Linh . Lúc này Tuyết Linh đang ngồi chải tóc trước cửa khu ký túc xá , bộ dáng xem chừng chuẩn bị đi nghỉ .
" Ta tới để tìm Hải Dương . Tuyết Linh , ngươi biết nàng ấy ở phòng nào không ? " .
Tuyết Linh cười hì hì , nói : " Ngươi chỉ biết tới Hải Dương của ngươi , vừa gặp đã dồn dập hỏi khiến người ta muốn xỉu nè . Chẳng lẽ ngươi thích nàng ấy rồi à ? Có cần ta giúp một tay không ? " .
Diệp Âm Trúc đỏ bừng mặt vì xấu hổ , không biết nói sao cho phải . Tuyết Linh nhìn bộ dạng của hắn không nhịn được càng cười lớn hơn : " Không hổ là thần âm đệ tử đệ nhất , Âm Trúc , ngươi chẳng lẽ chỉ thích nàng ấy mà không thích ta sao ? " .
Tô Lạp ở bên cạnh tức muốn nổ cả mắt , trong lòng thầm nghĩ thần âm nữ đệ tử thật là điêu ngoa .
" Tuyết Linh , ngươi hãy nói cho ta chỗ ở của Hải Dương đi . Ta thật sự có việc cần gặp nàng ấy " . Diệp Âm Trúc bị trêu xấu hổ quá , cáng không biết phải nói như thế nào , trên mặt màu đỏ đã lan tới tận mang tai .
Tuyết Linh vẫn cười : " Được rồi , không trêu ngươi nữa . Ngươi theo đường nhỏ này mà đi vào bên trong , phòng của Hải Dương ở tận cùng khu ký túc xá đấy . Nàng ấy không quen hòa nhập cùng mọi người , nói chuyện cũng rất ít . Không nhìn ra là ngươi thích nàng ấy ở điểm nào đâu ? " .
" Thật sự không phải mà " . Diệp Âm Trúc vội vàng giải thích , nhìn bộ dạng cười ngặt nghẽo của Tuyết Linh , hắn không nói thểm được gì , vội chạy vào con đường mà Tuyết Linh vừa chỉ . Nhìn bóng dáng hắn chạy đi , Tuyết Linh nhịn không được lại ôm bụng mà cười , hoàn toàn không để ý tới bên cạnh Diệp Âm Trúc còn có Tô Lạp .
Theo con đường nhỏ đi tiếp đến sâu vào bên trong , Diệp Âm Trúc đã thấy một căn biệt thự màu trắng ở cuối khu kí túc xá , màu đỏ trên mặt bây giờ mới hết . Tô Lạp tựa hồ cũng rất thích bộ dạng đỏ mặt của Diệp Âm Trúc , trên đường cố nhịn cười , cũng không nói lời nào . Diệp Âm Trúc đi tới trước cửa ngôi biệt thự , gõ cửa : " Hải Dương học tả , ngươi ngủ chưa ? " .
Thời gian không lâu , cánh cửa mở ra , một gương mặt đẹp tuyệt vời xuất hiện trước mặt Diệp Âm Trúc , không phải Hải Dương mà là mễ lan học viện đệ nhất mỹ nữ Hương Loan . Bốn mắt nhìn nhau , hai người cùng sửng sốt , không hẹn mà cùng nói : " Sao lại là ngươi ? " .
Đây chính là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc nhìn thấy Hương Loan ở khoảng cách gần như vậy . Lúc này nàng mặc một bộ quần áo màu hồng phấn , bởi vì khí trời se lạnh , bộ quần áo bó chặt vào da thịt , lộ ra những đường cong tuyệt mỹ , đôi mắt tím mở to nhìn Diệp Âm Trúc , có phần bối rối , mái tóc dài được tết thành hai bím trên vai .
" Chẳng lẽ Tuyết Linh gạt ta ? Nơi này không phải là Hải Dương túc xá ? " . Diệp Âm Trúc nghi hoặc nghĩ .
" Diệp Âm Trúc , ngươi tới tìm Hải Dương phải không ? " . Vẫn là Hương Loan mở lời , đánh tan sự xấu hổ giữa hai người .
" A , đúng vậy " . Diệp Âm Trúc gật đầu một cách vô thức rồi hỏi : " Nơi này có phải Hải Dương học tả túc xá ? " .
Hương Loan mỉm cười nói : " Các ngươi cứ vào trước đi . Hải Dương đang ở trên lầu , để ta đi gọi nàng ấy xuống " . Vừa nói , nàng vừa nhường đường cho Diệp Âm Trúc cùng Tô Lạp tiến vào đại sảnh , sau đó mới đi lên lầu .
Đồ vật trong đều màu lam , tựa như khí tức trên người Hải Dương vậy , tuy bố trí rất đơn giản nhưng tạo cho người ta cảm giác có vài phần lãnh khí . Tô Lạp thấp giọng nói : " Xem ra Hải Dương tu luyện thần âm hệ thật là lãng phí , ta thấy chi bằng tu luyện hắc ám hệ sẽ hợp hơn đấy " .
Diệp Âm Trúc lúc này chỉ thấy tim đập thình thịch như trống , không biết tại sao , mỗi lần gặp Hương Loan hắn đều có cảm giác này , thậm chí khi nói chuyện còn không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt hoàn mỹ của Hương Loan .
Lúc sau , cùng với Hương Loan , Hải Dương từ trên lầu đi xuống . Mặc dù Hải Dương mặc một bộ đồ rất giống Hương Loan , chỉ khác về màu sắc nhưng lại làm cho người ta có cảm giác lạnh lẽo , có lẽ là do nàng mặc một bộ đồ trắng , mái tóc đen lại để xõa tự nhiên . Từ lúc thấy Diệp Âm Trúc , thần sắc nàng có chút mất tự nhiên , một nửa khuôn mặt thoáng đỏ ửng , hiển nhiên nhớ tới sự việc xảy ra vào đêm hôm qua .
Thấy Hải Dương , Diệp Âm Trúc cũng không giữ được bình tĩnh , nhớ tới sự việc đêm qua , lại vừa bị Tuyết Linh trêu , trong lòng hắn không khỏi dao động , khuôn mặt lại bắt đầu ửng đỏ .
Bình luận truyện