[Dịch]Bảo Hộ Em Suốt Đời - Sưu tầm

Chương 9 : Thu nhận tân đệ tử

Người đăng: 

Ngày đăng: 18:20 10-04-2018

.
Tử Trúc vừa vào trong phòng đã thấy Thiều Nguyệt đang tĩnh tọa tu hành trên giường, nàng đặt đồ ăn lên bàn, bất đắc dĩ nói. "Tiểu sư thúc, tối hôm qua người lại quên nghỉ ngơi sao? Cứ tu luyện xuyên ngày đêm như thế, thân thể người sẽ chịu không nổi đâu." "Được rồi, Tử Trúc, ta biết, ta sẽ chú ý hơn." Thiều Nguyệt xuống giường, đi đến bên bàn, ngửi thấy mùi cơm mới nhận ra mình đói bụng. "Tử Trúc, cô tới thật đúng lúc, ta đang rất đói." "Tiểu sư thúc chăm chỉ tu luyện là việc tốt, nhưng vẫn nên chú ý đến thân thể mình, nếu không phải ta mang cơm ngày ba bữa, sợ rằng tiểu sư thúc sẽ quên cả ăn." Tử Trúc vừa trách móc vừa đặt thức ăn lên bàn. "Tử Trúc, lúc không có ai thì đừng cứ một câu tiểu sư thúc, hai câu tiểu sư thúc nữa, cứ gọi ta là Thiều Nguyệt đi, huống chi sư huynh hiện cũng không ở Tuyệt Tình điện, cô ngại cái gì?" Thiều Nguyệt ngồi xuống, giúp Tử Trúc bày bát đĩa. "Tiểu sư thúc chính là tiểu sư thúc, đây là quy tắc, không thể làm loạn bối phận." Tử Trúc nhấn mạnh. Thiều Nguyệt chẳng biết phải làm sao. "Sư phụ đã bảo cứ để cho ta hành động theo ý thích rồi." "Chưởng môn nói tiểu sư thúc có thể, còn ta chỉ là đệ tử bình thường, sao có thể so sánh ngang bằng." "Ai...." Thiều Nguyệt thật hết cách với Tử Trúc. "Nếu đã vậy, ta lấy tư cách tiểu sư thúc ra lệnh cho cô, lúc không có ai phải gọi thẳng tên của ta." Tử Trúc vừa định phản đối, Thiều Nguyệt đã vội vàng cắt đứt. "Còn bây giờ phải ăn cơm cùng ta!" "Hả?" Tử Trúc do dự bất quyết, Thiều Nguyệt ngồi thẳng lưng, nghiêm khắc học tập giọng điệu Ma Nghiêm. "Sao? Còn không mau ngồi xuống!" "Ha...." Tử Trúc cố nhịn cười, ngồi xuống, thấy dáng vẻ Thiều Nguyệt vẫn vô cùng nghiêm nghị. "Được rồi, ta nghe người, tiểu sư..." Mắt Thiều Nguyệt nhìn nàng chằm chằm, Tử Trúc mải mốt nuốt lại chữ cuối cùng, nhanh chóng đổi thành. "Thiều.... Thiều Nguyệt!" Bây giờ Thiều Nguyệt mới hài lòng, khôi phục sắc mặt như trước. "Thấy sao? Thấy ban nãy ta học tập Nghiêm sư huynh có giống không?" "Phì.... Ha ha ha... Y hệt, thật sự rất giống." Tử Trúc nghĩ đến dáng vẻ của Thiều Nguyệt vừa rồi lại thấy muốn cười. "Ăn thôi, cười gì mà cười." Thiều Nguyệt cầm bát đũa lên, Tử Trúc ngừng cười, cũng chỉ có những lúc ở bên Thiều Nguyệt, nàng mới có thể tận hưởng chút yên bình, chẳng hề có chuyện phiền lòng, cũng không cần đặt nặng về vấn đề khác biệt thân phận, không cần cố gắng nịnh nọt, chỉ cần làm chính mình, thật mong có thể cứ tiếp tục như thế. 3 Ăn xong, Thiều Nguyệt đi ra cửa phòng, ngắm nghía hoa đào đã héo tàn, lá dưới đất rụng đầy sân, cô tới ngồi bên cây, lấy ngọc tiêu treo cạnh hông, thổi một khúc, Tử Trúc xách hộp cơm, dừng chân phía đằng xa lắng nghe. *** Cứ cách năm năm, Trường Lưu lại thu nhận đệ tử mới một lần, trên dưới Trường Lưu đều bận rộn, ngoại trừ Thiều Nguyệt một lòng tu luyện, cả ngày cô ở trong Tuyệt Tình điện, căn bản cũng không bước ra. Hiện tại cô vẫn như thường lệ, tĩnh tọa tu hành dưới tán cây, cô cảm giác mình sắp đột phá, nhưng từ đầu chí cuối lại vướng phải bình cảnh, mãi chưa đột phá nổi, bó tay, Thiều Nguyệt chẳng thể làm gì khác ngoài đi thỉnh giáo sư phụ. Chưởng môn Trường Lưu gật đầu. "Nguyệt Nhi, con không cần vội vàng, mới có mấy thập niên ngắn ngủi mà đã đạt được kết quả thế này đúng là không dễ, đột phá Phi Thăng, trở thành Tiên nhân cũng phải xem cả cơ duyên, mà con nhất mực bế quan tu luyện ở Tuyệt Tình điện thì không thể nào đột phá, đây là thời điểm lịch luyện." "Lịch luyện ạ?" Thiều Nguyệt thắc mắc. "Sư phụ, hạ sơn lịch luyện giống sư huynh và Đông Hoa sư huynh ư?" "Bây giờ còn chưa đến lúc, thế này đi, Nguyệt Nhi, việc thu nhận môn đồ của Trường Lưu sẽ do con quản, thấy sao?" Chưởng môn Trường Lưu vẫn chưa yên tâm để cho Thiều Nguyệt hạ sơn lịch luyện một mình, vạn nhất không chịu được cám dỗ trần thế thì phải làm thế nào đây? "Việc thu nhận đệ tử mới ạ?" Thiều Nguyệt đang nhất mực tu luyện cho nên bây giờ mới biết, mấy dạo trước khi cô bế quan có đôi lần hỏi Tử Trúc, cũng không thấy tên Hoa Thiên Cốt, tuy biết sẽ không có, cô vẫn muốn xác nhận mới chịu an tâm, dù sao cô cũng là biến số, để xem cốt truyện này có thể thay đổi được hướng đi vốn dĩ của nó hay không. Đợt thu nhận đệ tử mới do đích thân mình cai quản, hẳn có thể cho cô quan sát kĩ một chút, Thiều Nguyệt khom người hành lễ. "Vâng, sư phụ!" Rời khỏi phòng Chưởng môn, Thiều Nguyệt bay thẳng tới Tiêu Hồn điện, Sênh Tiêu Mặc vừa mới từ trong bước ra đã thấy Thiều Nguyệt đứng trong điện của hắn, vui vẻ nói. "Tiểu sư muội, sao muội lại đến thế, không phải đang nhất mực bế quan tu luyện ư?" "Muội vừa xuất quan, mới ở chỗ sư phụ về, nhớ ra đã lâu chưa gặp Sênh sư huynh nên ghé thăm đây một lát." Thiều Nguyệt mỉm cười. "Ai, cuối cùng thì tiểu sư muội cũng nhớ tới ta, từ sau khi sư huynh đi, muội toàn bế quan, hại ta có muốn tìm muội rủ đi chơi cũng chả dám, chỉ sợ quấy rầy chuyện tu luyện của muội." Sênh Tiêu Mặc khẽ oán trách. "Được rồi, Sênh sư huynh, sư phụ giao muội nhiệm vụ quản thúc việc thu nhận tân đệ tử của Trường Lưu, muội muốn nhờ huynh giúp." "Không phải vẫn luôn là Ma Nghiêm sư huynh quản sao? Sao lần này lại chuyển sang cho muội?" Sênh Tiêu Mặc thắc mắc. "Sư phụ bảo muốn muội học hỏi thêm kinh nghiệm." Thiều Nguyệt nhớ lại lời sư phụ, chắc ý của người là như vậy. "Được, vậy chúng ta đến Tham Lam điện tìm Ma Nghiêm sư huynh đi, để huynh ấy chỉ dẫn muội chi tiết xem nên làm những gì." "Vẫn là Sênh sư huynh chu đáo, chúng ta đi ngay bây giờ đi." Mặc dù mặt Ma Nghiêm vô cùng hung bạo khiến cho cô ngần ngại, nhưng có Sênh Tiêu Mặc giúp đỡ, Thiều Nguyệt an tâm hơn không ít. *** Ma Nghiêm buông phù truyền âm trên tay xuống, xoay người nói với Trúc Nhiễm. "Sư phụ muốn giao việc thu nhận đệ tử mới cho sư muội." "Tiểu sư thúc ư? Không phải người đang bế quan sao?" Trúc Nhiễm khó hiểu. Ma Nghiêm lắc đầu, cũng chẳng rõ sư phụ đang tính cá gì, còn đang suy nghĩ thì đã nghe thấy thanh âm Sênh Tiêu Mặc. "Sư huynh!" Sênh Tiêu Mặc đi tới, lập tức nói. "Sư huynh, ta và tiểu sư muội đến đây nhờ huynh thỉnh giáo chuyện thu nhận tân đệ tử của Trường Lưu." Thiều Nguyệt theo sau Sênh Tiêu Mặc, khom người hành lễ. "Nghiêm sư huynh!" Ở trước mặt Ma Nghiêm, cô không phạm phải bất cứ quy củ nào. Ma Nghiêm gật đầu một cái, tỏ ý rằng Thiều Nguyệt không cần đa lễ, lúc này Trúc Nhiễm tiến lên phía trước. "Đệ tử bái kiến Nho Tôn, tiểu sư thúc!" "Vị này là?" Mấy năm trước Thiều Nguyệt đã thấy Trúc Nhiễm, nhưng chẳng qua là vội vã lướt qua, cho nên không nhớ rõ tướng mạo hắn. "Đệ tử Trúc Nhiễm, là đại đệ tử của sư phụ Thế Tôn." Trúc Nhiễm khom người, giọng điệu chuẩn mực. "Trúc Nhiễm? À..." Thiều Nguyệt nhìn thanh niên tuấn tú trước mặt, rất khó tưởng tượng sau này hắn sẽ trở thành nhân vật đại phản diện. "Sư muội, chúng ta đi bàn bạc việc thu nhận tân đệ tử thôi." Ma Nghiêm thấy Trúc Nhiễm chào hỏi xong xuôi bèn quay lại vấn đề chính, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thiều Nguyệt, cô lên tiếng đáp rồi ngồi xuống, bắt đầu thảo luận. *** Tại khách điếm dưới chân núi Trường Lưu, bao kẻ đến từ khắp các nẻo thiên hạ tụ tập lại đây vì hy vọng có thể trở thành đệ tử Trường Lưu, vô cùng nhộn nhịp, đủ mọi loại người, còn có đám đang tỉ thí, cực kì náo nhiệt. Lúc này, ở tầng hai khách điếm xuất hiện một nhóm người mặc bạch y - trang phục đệ tử Trường Lưu, những kẻ đứng phía dưới mải mốt đứng xếp hàng, chờ đợi chỉ thị. Người đứng ở chính giữa tiến lên phía trước. "Cảm ơn chư vị lặn lội đường xá xa xôi, tại hạ là Trúc Nhiễm, lần khảo hạch này là do ta chủ trì, bây giờ ta xin nói đơn giản qua nội dung khảo hạch, khảo hạch tổng cộng chia làm ba ải. Ải đầu tiên, chỉ cần trụ vững ở khu rừng ngoài kia đến buổi trưa, thuận lợi thoát khỏi phạm vi kết giới thì coi như qua, nhưng phải chú ý, trong rừng có rất nhiều hoa ăn thịt người. Ải này có thể gây nguy hiểm tính mạng, ai thực lực yếu kém hãy tranh thủ rời đi đi." Người phía dưới lao nhao, có kẻ không muốn mạo hiểm, có kẻ ý chí kiên cường, rất bất đồng. Trúc Nhiễm xoay người nâng một chiếc khay từ trong tay một đệ tử khác, cầm một viên thủy tinh tròn lên. "Đến lúc đó, chúng ta sẽ phát cho mỗi người một viên Ngân Thủy Châu, khi các người gặp nguy hiểm, nảy sinh ý định bỏ cuộc thì đập vỡ nó, các người sẽ được đưa ra khỏi khu rừng, về lại đây. Để công bằng, pháp khí và bảo vật sẽ bị thu hồi toàn bộ, bốn phái thống nhất phát vũ khí cơ bản, buổi tối kết thúc tranh giải, các người sẽ không gặp bất cứ nguy hiểm nào, có thể nghỉ ngơi cho khỏe, toàn bộ kết thúc ải thứ nhất, đã nghe rõ ràng hay chưa?" "Đã rõ!" "Tốt," Trúc Nhiễm gật đầu. "Một lát sau sẽ bắt đầu, các người đi chuẩn bị một chút đi." "Dạ!" Mọi người đồng thanh kêu lên, rối rít đi chuẩn bị, chỉ có một người vẫn đứng yên tại chỗ, đánh mắt một cái rồi mỉm cười ra ngoài. Trúc Nhiễm trở lại phòng trên lầu hai, Thiều Nguyệt đang ngồi uống trà, sau đó cầm danh sách đặt trên bàn lên, mở ra nhìn, vốn định xem có tên Hoa Thiên Cốt để phòng ngừa vạn nhất, ai ngờ thấy ngay cái tên Lưu Hạ, Thiều Nguyệt cả kinh, xem chừng chuyện gì phải tới rồi cũng sẽ tới. "Tiểu sư thúc!" Trúc Nhiễm khom người hành lễ, nhưng mãi không thấy Thiều Nguyệt trả lời, hắn bèn ngẩng đầu, xong lại lập tức cúi xuống, trấn định nói. "Không biết đệ tử đã làm sai ở chỗ nào, sao tiểu sư thúc lại nhìn đệ tử như vậy?" Chỉ là lúc Thiều Nguyệt trông thấy cái tên Lưu Hạ, Trúc Nhiễm bỗng bước vào, cô nhìn chằm chằm Trúc Nhiễm, nghĩ đến kết cục của hai người liền thấy có chút tiếc nuối, giọng của Trúc Nhiễm chợt kéo Thiều Nguyệt trở lại. "Không có gì, Trúc Nhiễm, ngươi khổ cực rồi." "Đa tạ tiểu sư thúc đã thông cảm, đây là bổn phận của đệ tử, sư phụ phái đệ tử tới đây cũng là để san sẻ cùng tiểu sư thúc." Trúc Nhiễm nghiêm túc đáp. Đâu ra đấy giống Nghiêm sư huynh, quả nhiên là cha con, Thiều Nguyệt suy nghĩ, bất giác thời gian đã hết. "Đi xem bọn họ chuẩn bị xong hết chưa đi, rồi lập tức bắt đầu." "Vâng!" Trúc Nhiễm hành lễ, lui đi. + --- ------ ------ Thiều Nguyệt [sháo yuè] 韶玥: Viên ngọc trai tuyệt mĩ nhé:>
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang