[Dịch] Âm Dương Miện (Tửu Thần)
Chương 26 : Tiểu nhân âm độc (Thượng)
.
Lửng thững đi trên đường phố Ly Hỏa Thành, cảm giác thả lỏng làm toàn thân Cơ Động tựa hồ đều khoan khoái rất nhiều. Suốt một ngày tiến hành tu luyện Ma kỹ, sự mệt nhọc của cơ thể sau khi thả lỏng đã giảm bớt được vài phần. Hắn vừa nhìn ngắm đường phố hai bên đường, chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác mình sảng khoái một trận.
Vừa đi, trong lòng Cơ Động thầm nghĩ, xem ra Liệt Diễm nói không sai, luôn luôn tu luyện chưa chắc đã là chuyện tốt, lâu lâu đi ra ngoài thư giãn một chút cũng không sao. Chẳng qua, lần đi dạo Ly Hỏa Thành này chỉ sợ cũng là lần cuối cùng mình đi dạo. Khoảng mười ngày nữa, Tạp Nhĩ và Tất Tô sẽ đến học viện, cùng mình khởi hành. Thiên Can Học Viện kia nằm trong Trung Thổ đế quốc, tuy rằng Trung Thổ Đế Quốc nằm cạnh Nam Hỏa Đế Quốc, nhưng cũng là một quãng đường khá xa, khởi hành trước hai mươi ngày mới không lo bị trễ.
Hôm nay một khi đã ra ngoài, sẵn tiện cũng nên mua bổ sung các loại rượu cần thiết luôn, sau này ở Thiên Can Học Viện có thể điều chế cho Liệt Diễm vài loại Kê Vỹ Tửu tốt một chút. Trên đường đi, có thêm bọn Tất Tô, Tạp Nhĩ, chưa chắc mỗi ngày mình có thể đến gặp nàng ta được.
Tuy rằng số lần đi ra Ly Hỏa Thành không nhiều lắm, nhưng Cơ Động đối với tình huống của Ly Hỏa Thành cũng coi như là quen thuộc, nhất là nơi của quán rượu, lại nhớ rất rõ ràng. Rất nhanh, hắn đã mua đủ các loại rượu cần thiết. Có cái thủ trạc Dương Bỉnh Thiên tặng quả thật rất tiện lợi, cái thủ trạc này chỉ có Bính Hỏa Ma Sư mới có thể sử dụng, cho dù có mua thêm nhiều thứ nữa cũng có thể bỏ vào trong đó thoải mái.
Mua xong rượu, hắn vừa mới bước ra khỏi quán, đột nhiên, một thân ảnh vội vã đã chặn ngang đường hắn.
- Ngươi là Cơ Động phải không?
Người vừa mới cản đường Cơ Động, không đầu không đuôi hỏi hắn một câu.
Cơ Động chăm chú nhìn lại, chỉ thấy đó là một tên tiểu khất cái khoảng mười tuổi. Phải biết rằng, ở trong Ly Hỏa Thành này, khất cái cũng không có nhiều lắm, bốn năm trước, Cơ Động cũng từng là một trong số vài tên khất cái này. Gặp người có thể biết tên mình, hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
- Chính là ta, ngươi biết ta sao?
Tên tiểu khất cái đưa một tờ giấy cho Cơ Động:
- Có người nhờ ta đưa cái này cho ngươi.
Nói xong, không đợi Cơ Động hỏi, hắn quay đầu bỏ chạy, lập tức chui vào đám đông biến mất không thấy.
Cơ Động nhíu nhíu mày, đi đến một góc khuất không người, đem những hủ rượu mới mua thu vào trong cái thủ trạc, lúc này hắn mới mở tờ giấy ra đọc:
“Ngoại ô cách thành Nam năm dặm, lão Đại tới mau, ta và Tạp Nhĩ gặp nguy hiểm.”
Bên dưới đề là Tất Tô.
Tất Tô và Tạp Nhĩ gặp nguy hiểm? Trong lòng Cơ Động căng thẳng. Nhưng rất nhanh, sự nghi hoặc đã dâng lên trong lòng. Cho dù bọn họ có gặp nguy hiểm, cũng sẽ cho người truyền tin tức đến học viện chứ, như thế nào lại đem đến đây cho mình? Lại ngay khi mình mới rời khỏi học viện không bao lâu cơ chứ? Chẳng qua, trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng Cơ Động vẫn quyết định đến xem. Trong Ly Hỏa Thành, những người biết hắn cũng không nhiều lắm, ngoài Tất Tô, Tạp Nhĩ cũng chỉ còn các bạn học mà thôi. Cho dù đây chỉ là một trò đùa thôi, hắn cũng phải đi. Nếu không vạn nhất Tất Tô và Tạp Nhĩ thật sự gặp nguy hiểm, hắn sẽ hối hận không kịp.
Không dám chậm trễ thêm nữa, Cơ Động vội vàng chạy về phía thành Nam. Đối với vùng ngoại ô, Cơ Động ngược lại càng quen thuộc hơn so với trong Ly Hỏa thành nữa. Ai bảo Hạ Thiên lão sư thích nhất chính là phạt đệ tử chạy vòng quanh thành cơ chứ. Cơ Động nhớ mang máng, ngoại ô cách thành Nam năm dặm, tựa hồ là một cánh rừng cây nho nhỏ. Một nơi hết sức bí ẩn.
Ra khỏi thành, Cơ Động vừa chạy thẳng về phía rừng cây kia, vừa cẩn thận quan sát chung quanh. Tuy rằng hắn nghĩ không ra có ai sẽ tìm cách đánh lừa mình, nhưng tờ giấy kỳ quái kia vẫn làm hắn nghĩ mãi không ra.
Chẳng qua, hắn quan sát cũng không có được tác dụng gì. Trên đường đi, người qua lại cũng không nhiều lắm, càng không có dấu hiệu gì khả nghi cả. Hiện tại Cơ Động cũng không phải là tên tiểu khất cái gầy yếu như trước kia vừa mới gia nhập vào Ly Hỏa Học Viện, khoảng cách năm dặm chỉ trong giây lát là về tới. Từ phía xa xa, đã thấy được sườn núi phía sau cánh rừng nhỏ.
Vừa tới bìa rừng, Cơ Động dừng bước lại, Cơ Động cao giọng hô:
- Tất Tô, Tạp Nhĩ, các ngươi có trong đó không?
Bên trong rừng cây yên tĩnh không một tiếng động, cũng không có gì đáp lại. Cơ Động nhìn nhìn chung quang, cẩn thận tập trung nghe ngóng. Sau khi đột phá được cấp mười, lục cảm của hắn lại tăng lên, thính giác tự nhiên cực kỳ nhạy bén. Nhưng mà, chăm chú nghe ngóng, ngoại trừ tiếng gió thổi lá cây sàn sạt, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh gì khác.
Mặc kệ, vào trong đó xem rồi tính tiếp. Cơ Động chầm chậm tiến vào, vừa quan sát bốn phía vừa xâm nhập vào sâu bên trong. Hắn quan sát cũng không phải chỉ tìm kiếm Tất Tô và Tạp Nhĩ, mà cũng hy vọng có thể tìm được chút dấu vết gì để lại. Nhưng làm hắn thất vọng chính là, vẫn không có bất cứ dấu vết gì cả. Cũng không có dấu vết ẩu đả gì.
Chẳng lẽ đây thật sự chỉ là một trò đùa dai hay sao? Đi đến giữa khu rừng, Cơ Động ngừng bước, cẩn thận quan sát xung quanh, không khỏi có chút nhíu mày.
- Đến tột cùng là kẻ nào, sao lại đùa với ta như vậy
Thì thào lẩm bẩm, Cơ Động quyết định không đi tìm nữa. Rất hiển nhiên, Tất Tô và Tạp Nhĩ cũng không ở trong này.
Đối với gia đình của hai vị huynh đệ này, Cơ Động cũng chưa từng hỏi thăm cặn kẽ. Hắn chỉ từng nghe bọn họ nhắc qua, Tạp Nhĩ xuất thân từ gia đình bình dân, còn Tất Tô thì là từ một gia đình thương nhân buôn bán.
Đúng lúc này, một âm thanh âm lãnh đột nhiên vang lên:
- Ngươi thật sự nghĩ đây chỉ là một trò đùa thôi sao?
Cơ Động đột nhiên xoay người, nhìn về phía thanh âm truyền lại, quát lên:
- Kẻ nào đó, mau ra đây?
Từ phía sau một cây đại thu to khoảng hai người ôm, một người chậm rãi bước ra. Nhìn thấy người này, Cơ Động không khỏi sửng sốt một chút, trong lòng cũng thoáng hiện lên một tia bất an.
- Lưu Tuấn lão sư, ngài như thế nào lại ở đây?
Cơ Động nghi hoặc hỏi. Người từ phía sau đi ra không ai khác, chính là vị lão sư mà tại kỳ khảo hạch cuối khóa đã bị Cơ Động mắng một trận, sau đó khi hắn bày ra thực lực đã mặt mày xám xịt bỏ ra ngoài, Đinh Hỏa Hệ lão sư Lưu Tuấn.
Trên mặt Lưu Tuấn mang theo nụ cười âm lãnh:
- Ta ở đây chờ ngươi đó!
Sự bất an trong lòng Cơ Động càng tăng thêm vài phần, giật mình nói:
- Tờ giấy khi nãy là do ngươi nhờ người đưa cho ta à?
Lưu Tuấn mỉm cười, gương mặt tái nhợt hết sức bình tĩnh:
- Đúng vậy, để chờ hai ngày này, ta đã mất hơn hai tháng rồi đó. Ngươi quả nhiên là một đệ tử siêng năng, năm học đã kết thúc, không ngờ còn có thể nhịn suốt hai tháng không rời khỏi học viện. Khó trách ngươi có thể trở thành vị Âm Dương Ma Sư song thuộc tính đầu tiên tu luyện cả hai thuộc tính thành công, ngưng tụ thành công Âm Dương Miện. Không thể không thừa nhận, ngươi đúng là một thiên tài.
Cơ Động không động thanh sắc nói:
- Lưu Tuấn lão sư, ngài đã biết ta đang ở trong học viện, có chuyện gì cần thiết có thể đến học viện kiếm ta, cần gì phải cho người dụ ta đến nơi này chứ?
Nụ cười trên mặt Lưu Tuấn đột nhiên biến mất, hừ lạnh một tiếng:
- Đến bây giờ ngươi vẫn chưa biết vì sao ta đưa ngươi tới đây sao? Quả nhiên cũng giống như Hạ Thiên ngu ngốc như vậy, đầu óc không chút linh hoạt chút nào. Nếu ta đến học viện kiếm ngươi, chẳng phải sẽ dễ dàng để lại sơ hở cho người khác biết hay sao? Ta là một người cẩn thận, làm chuyện gì cũng tuyệt không lưu lại hậu hoạn. Cho nên, ta thà rằng chờ ngươi hai tháng, cũng không muốn có chút mạo hiểm. Ah, đúng rồi, nghe nói ngươi lúc mới vừa nhập học đã từng hỏi Thu Thiên, biểu tượng của Đinh Hỏa Hệ chúng ta là cái gì? Ngươi đã học trong học viện bốn năm rồi, hiện tại ngươi hẳn là đã biết rồi chứ
Bình luận truyện