[Dịch]Ái Phi,nghe Nói Nàng Muốn Ra Tường - Sưu tầm
Chương 2 : Hoàng phi thức tỉnh
.
Đầu, đau quá!
“Này, các ngươi là ai ?” Thanh âm non nớt vang lên, nàng ngơ ngác nhìn một đống người vây quanh mình,họ mặc cổ trang? Hình như, bọn họ đang đóng phim thì phải?
Cái gì? Bàn tay của nàng chỉ vào người bọn họ…rất nhỏ……
Nàng vội vàng xốc chăn bông lên, thân mình nho nhỏ mặc thục y(quần áo vừa người), trên chân buộc một cái lắc nhỏ, tóm lại nhìn kiểu gì cũng giống một oa nhi(em bé) ba tuổi.
“Nha, hoàng phi, người vừa mới tỉnh dậy, như vậy sẽ cảm lạnh a.” Các cung nữ hoảng sợ, bọn họ ba chân bốn cẳng kéo chăn bông lên đắp trên thân thể nàng.
Hoàng, hoàng phi? Nàng chỉ chỉ vào mình.
Cái này không lẽ là xuyên không? Tiểu thuyết nàng đã thấy nhiều, không dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra với mình , dù sao cũng chỉ là một giấc ngủ, không thể hiểu nổi nàng đã đi đến thời đại nào, có điều vì sao nàng không nhớ rõ những chuyện xảy ra trước khi xuyên không?
“Mau, nhanh đi bẩm báo Hoàng thái hậu.”
“Mau, nhanh đi bẩm báo Hoàng thượng.”
“Hoàng Thượng mới ra đời tháng trước, đi bẩm báo Hoàng Thượng, người nghe hiểu được sao?” Một cung nữ yếu ớt hỏi.
Các cung nữ chạy tới chạy lui không dám ngừng bước chân, mờ mịt làm theo mệnh lệnh của đại cung nữ, chỉ cần không bị rơi đầu, các nàng sẽ làm tất cả.
Bọn cung nữ này là đồ ngốc sao? Nữ oa ba tuổi lấy tay chống đầu nghĩ, đánh giá đồ vật trong phòng.
Hết thảy đều có thể chứng minh, đây quả thật là cổ đại , về phần là triều đại nào…. ngượng ngùng, lịch sử của nàng cho tới bây giờ chưa hề đạt tiêu chuẩn,thôi , không sao hết .
“Đương nhiên phải đi bẩm báo , nếu người trưởng thành, biết chuyện này, sẽ nói các ngươi giấu diếm chân tướng sự việc, trị tội khi quân, tru di cửu tộc .” Tiểu hoàng phi rung đùi đắc ý bắt chước những gì xem được trên sân khấu điện ảnh trong ti vi.
Tội,tội khi quân
Tất cả cung nữ sắc mặt đều xanh mét, chỉ sợ chậm một bước liền xông ra ngoài.phỏng chừng chả khác gì đàn voi chạy loạn dẫm chết người cả.
Ngoáy ngoáy lỗ tai, nàng thật sự hiểu được mấy nữ nhân đó đều là ngu ngốc .
“Hoàng, hoàng phi, người……” Thật là lợi hại!
Đại cung nữ sợ hãi cúi đầu, không nghĩ tới hoàng phi ngủ say ba năm vừa thức tỉnh, lại xuất sắc như thế, khó trách, Hoàng Thục phi để ý.
“Cô nương, nơi này nên sẽ không là hoàng cung đi?” Lưu loát nhảy xuống giường, tiểu hoàng phi phát hiện chính mình đang đi chân không? “Còn có a, vì cái gì ta không có mang giày?”
Cô nương? Giọng điệu này giống như nữ tử thanh lâu bị công tử nhà giàu đùa giỡn mới có ngữ khí đó.
Đại cung nữ trừng lớn hai mắt, đôi môi run rẩy, vẫn là không dám mạo muội nói cái gì, dù sao việc lễ giáo, trách nhiệm hẳn là do các quan văn trong cung dạy bảo.
“Ngươi là vài ngày nay thiếu ăn sao ? Mặt trắng bệch như giấy, nếu không thoải mái thì đi nghỉ ngơi đi, ta không cần ngươi hầu hạ.” Nàng tùy ý vẫy vẫy tay, ngồi xổm xuống, cúi đầu kiểm tra gầm giường để tự tìm đáp án, bất quá thực sự không có chiếc giày nào cho nàng đi .
“Thỉnh hoàng phi thứ tội! Thỉnh hoàng phi cứ trách phạt nô tỳ, trăm ngàn lần đừng đuổi nô tỳ đi a!” Đại cung nữ vội vàng quỳ xuống, hai tròng mắt lay động tầng tầng nước mắt.
Đuổi nàng đi? Ai nói đuổi nàng đi? Chẳng qua là cho phép nàng ta nếu không thoải mái liền nghỉ ngơi, nếu không một hoàng phi như nàng chẳng phải là không có nhân đạo sao.
Đang không hiểu ra sao, chợt nghe thấy thanh âm lanh lảnh vang lên ở ngoài cửa.
“Thái hoàng Thái Hậu giá lâm, Hoàng Thượng giá lâm!”
Bình luận truyện