[Dịch] Tu Thần Ngoại Truyện

Chương 8 : Dư Âm

Người đăng: lovekg1

Ngày đăng: 15:59 30-04-2025

.
Trong nhà, Trương Tài cùng các con đã thu dọn xong xuôi, mọi người đều an vị trên ghế chờ đợi. Ngay cả lão thái thái nằm giường lâu nay, cũng gắng sức ngồi dậy. Quách Tố Phi vội bảo Trương Tiểu Long tiến lên trấn an ngoại tổ mẫu, nói rõ tay chỉ bị thương nhẹ, không tổn hại gân cốt. Lão nhân nghe thế mới an tâm lui về phòng nghỉ ngơi. Trương Tài thấy Trương Tiểu Long được băng bó tử tế, liền yên lòng, thân tâm mới cảm thấy đau nhức khắp mình, tinh lực như bị rút cạn. Ông vội phân phó Quách Tố Phi thu xếp chỗ nghỉ cho hai vị cô nương. Song nhà vốn ít phòng, ba huynh đệ Trương gia còn phải chen chúc trong một gian nhỏ. Thấy Quách Tố Phi có phần khó xử, Lưu Thiến liền nói: “Đại nương, bọn ta tùy tiện ngủ tạm một đêm là được, xin người chớ phiền lòng.” Quách Tố Phi suy ngẫm một hồi, bèn dọn phòng mình cho hai nàng ở chung, đuổi Trương Tài sang phòng của ba huynh đệ. Trương Tiểu Hoa thì về ngủ với ngoại tổ mẫu. Tạm thời, chốn nương thân cho mọi người đã tạm ổn. Khi thấy hai vị cô nương đã yên giấc trong phòng, Trương Tài lấy thuốc trị thương do Ôn Văn Hải lưu lại, cho ba huynh đệ Trương gia phục dụng, lại bôi thuốc ngoài cho Trương Tiểu Hổ và Trương Tiểu Hoa, sau đó bảo họ về phòng nghỉ. Đợi các hài tử an ổn, Quách Tố Phi mới kéo Trương Tài vào hỏi chuyện. Trương Tài liền đem hết sự tình xảy ra ban ngày thuật lại. Quách Tố Phi nghe xong, sắc mặt như tro tàn, thân thể khẽ run, lệ rơi không ngừng: “Cha tụi nhỏ à… Chúng ta suýt nữa không còn gặp nhau rồi. Tết nhất đi chợ mà lại gặp nạn tai như thế.” Trương Tài an ủi: “Thôi nào, nương tụi nhỏ, giờ chuyện đã qua rồi. Mau đem lệnh bài và ngân phiếu cất kỹ. Sáng mai đưa hai cô nương về nhà, nhớ chia cho họ một nửa.” Quách Tố Phi lo lắng đáp: “Chỗ ngân lượng ấy nhiều quá, ta cả đời cũng chưa từng thấy qua. Chi bằng trả lại cho người ta.” Trương Tài nghiêm mặt nói: “Ta với nàng đều chẳng rõ thân phận họ, lại thêm ân nhân có lời căn dặn, nếu mạo muội đem trả, e rằng còn rước họa sát thân. Mạng của nông dân chúng ta không đáng mấy đồng. Chừng nào họ quay lại, thì hoàn trả là được.” Quách Tố Phi đành gật đầu thuận theo. Lời vừa dứt, Trương Tài liền uống thuốc, để Quách Tố Phi bôi thuốc ngoài, rồi nằm nghỉ ở chỗ Trương Tiểu Hoa thường ngủ. Sau khi xem xét ba cha con đã an giấc, Quách Tố Phi mới yên tâm quay về phòng. Trong phòng, hai vị cô nương đã mệt mỏi vì kinh hoảng cả ngày, đầu vừa chạm gối đã chìm vào mộng mị. Quách Tố Phi nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy nét mặt an tường của họ, bèn mỉm cười hiền hậu, song trong lòng lại hiện lên điều gì, thần sắc liền trầm ngâm, phảng phất ưu tư. Lại nói, buổi chiều hôm đó, sau khi Ôn Văn Hải lưu lại thuốc trị thương cho Trương gia, liền cùng sư muội thi triển khinh công, chỉ trong chốc lát đã gần đến đại lộ, cả hai bèn dừng chân. Ôn Văn Hải nói: “Sư muội, đã đến đại lộ, không tiện thi triển khinh công nữa. Ngặt nỗi chiều nay lo cứu người, ngựa còn bỏ lại nơi trấn, đoạn đường tiếp theo, sắp xếp thế nào đây?” Sư muội nhẹ giọng đáp: “Việc này, tùy huynh định đoạt.” Giọng tuy nhu, song vẫn lạnh nhạt. Ôn Văn Hải cười khổ, vò đầu nói: “Muội từ nhỏ lạnh nhạt với thế sự, nay sao lại cố kéo ta đi cứu người, lại còn để lại tín vật, nếu bọn nông phu kia đem ra làm điều bất chính, e rằng muội khó lòng bẩm báo với sư phụ.” Sư muội đáp: “Việc hôm nay, đa tạ sư huynh tương trợ. Về phần lệnh bài, muội sẽ tự thưa rõ với sư phụ, tin rằng người sẽ hiểu.” Ôn Văn Hải nói: “Thôi được, mai về cùng nhau thưa rõ. Dẫu sao giúp người yếu diệt kẻ ác cũng là bổn phận người học võ. Nếu không vì có nhiệm vụ, ta đã ra tay từ đầu rồi, chẳng để Trương gia chịu khổ.” Sư muội bật cười: “Muội biết huynh là người từ tâm, sao có thể làm ngơ.” Ôn Văn Hải mỉm cười: “Muội từ nhỏ tính tình tuy lạnh, nhưng lòng lại nóng. Ta cùng muội lớn lên, chẳng lẽ còn chưa hiểu.” Đoạn hắn trầm ngâm: “Giờ còn sớm, theo lời tiểu nhị ở tửu lâu hôm qua, nơi cần đến còn cách một quãng. Phải nhanh chân thôi. Ta đi dắt ngựa về, rồi cùng nhau lên đường.” Sư muội vẫn đáp một câu: “Tùy huynh định đoạt.” Ôn Văn Hải nói: “Muội mang diện sa, dễ gây chú ý. Hãy đợi ở đây, ta đến trấn tìm ngựa.” Nói rồi quay đi, chẳng đợi sư muội hồi đáp. Sư muội định cất lời “tùy huynh định đoạt” song rốt cuộc lại nén xuống. Chừng một tuần hương sau, chợt nghe tiếng vó ngựa vang vọng từ xa. Sư muội ngẩng đầu, thấy Ôn Văn Hải đang phi ngựa tới. Hắn vung tay ném dây cương, sư muội tiếp lấy, xoay người một cái đã phi thân lên lưng ngựa, giật cương phóng như tên bắn, cuốn bụi mù trên đại đạo. Ôn Văn Hải lắc đầu cười, cũng vung roi thúc ngựa đuổi theo. Lại nói, bọn Triệu Toàn Thắng của Ác Hổ bang mang theo hai gã béo lùn cùng vài gia đinh lủi thủi trở về. Suốt dọc đường, người người tránh xa, chẳng ai dám bén mảng. Người ta vốn quen thấy họ ngang tàng, nay thấy mặt mày rầu rĩ, không khỏi lấy làm kinh dị. Hai gã béo kia vốn là con cháu của phú thương Lỗ trấn, bình thường ỷ thế làm càn, ngang nhiên khi dễ kẻ yếu. Hôm nay, nhà tổ chức tiệc lớn, mời khắp anh hào trong trấn, trong đó có cả người của Ác Hổ bang. Nhân lúc hỗn loạn, hai gã mới lén chuồn ra ngoài tìm vui. Khi tiệc tàn, các vị đầu mục còn ngồi hàn huyên trong hoa viên, thấy hai đứa đi vui vẻ mà về buồn bã, ai nấy lấy làm lạ, liền gọi lên hỏi chuyện. Triệu Toàn Thắng thấy hai gã kia ấp úng chẳng dám hé răng, bèn đứng ra thuật lại mọi việc. Nghe tới đoạn hai gã trêu ghẹo dân nữ bị phản kháng, vị phú thương chau mày nói: “Chỉ là vài tên dân đen mà cũng dám làm loạn?” Song khi nghe đến chỗ có hai cao nhân giang hồ xuất hiện, sắc mặt phú thương liền biến, ánh mắt nhìn sang người cầm đầu Ác Hổ bang – người mà y gọi là Tam ca, cũng là thân thích. Chỉ thấy người nọ tay cầm chén trà, nhíu mày chẳng nói. Khi nghe đến ba chữ “lệnh bài – Phiêu Miểu”, chén trà rơi “choang” xuống đất, tan nát. Phú thương thấy biểu hiện của tam ca, cũng giật mình. Y vội hỏi: “Tam ca, cái gì là Phiêu Miểu?” Người kia không đáp, chỉ đứng dậy, bước đến trước mặt hai gã béo, giơ tay tát liên tiếp khiến cả hai mặt mũi sưng vù, miệng rỉ máu, không dám động đậy, chỉ biết kêu “Tam bá, tha mạng!” Tam ca giận dữ quát: “Các ngươi cho bốn phòng tiểu thiếp còn chưa đủ? Hôm nay còn đi gây họa với dân nữ? Cô ta rất đẹp sao?” Hai người lí nhí: “Không… không đẹp lắm, chỉ là thanh tú khiến lòng ngứa ngáy…” Tam ca cười lạnh: “Không đẹp cũng trêu chọc? Các ngươi có biết đã chuốc họa lớn thế nào không?” Phú thương thấy thế càng lo, liền hỏi: “Tam ca, thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Tam ca không đáp, chỉ trầm ngâm một hồi, rồi bỗng hỏi: “Các ngươi… sao còn sống quay về được?” Hai gã ngơ ngác không đáp được, Triệu Toàn Thắng liền kể nốt đoạn sau. Tam ca ngồi xuống, nhắm mắt nghĩ ngợi. Một gã béo vừa bị đánh lẩm bẩm: “Nghe nói cho hai trăm lượng, ta cũng không kịp đếm, đưa luôn năm trăm lượng ngân phiếu. Mai rảnh phải sai người tìm mấy thằng dân đen ấy lấy lại.” Tam ca bỗng mở mắt, đập bàn mắng lớn: “Câm miệng! Dám đòi lại ngân phiếu ấy thì mạng cũng không còn. Đó là tiền mua mạng đấy!” Phú thương tiến tới, giọng run: “Tam ca à, rốt cuộc là ai, xin nói rõ. Năm trăm lượng cũng không nhiều…” Tam ca cười khổ: “Ngươi biết Võ Kiếm Sơn Trang chứ?” “Biết. Chẳng phải là chỗ dựa lớn nhất của Ác Hổ bang ta sao?” Tam ca gật đầu: “Vậy ngươi có nghe tới Liên Hoa Tiêu Cục?” “Nghe qua.” Phú thương gật. “Liên Hoa Tiêu Cục so với Võ Kiếm Sơn Trang, ai mạnh hơn?” Tam ca hỏi. “Thì ngang nhau thôi…” Tam ca thở dài: “Ngươi quá đề cao chúng ta rồi. Thực ra, Võ Kiếm Sơn Trang kém Liên Hoa Tiêu Cục không chỉ một bậc.” “Thế... thì có can hệ gì với Phiêu Miểu?” Tam ca nghiêm giọng đáp: “Liên Hoa Tiêu Cục, chẳng qua chỉ là ngoại đường nhỏ của Phiêu Miểu phái mà thôi!” Một câu nói như sét đánh giữa trời quang. Hai gã béo trợn mắt há mồm, chẳng dám tin, cũng chẳng dám nghĩ đến hậu quả của hành vi lúc chiều. Cũng may, lúc Triệu Toàn Thắng bảo nộp bạc, tuy trong lòng không cam, song cũng ngoan ngoãn nghe theo. Bằng không, e rằng giờ đã là hai cái xác giữa đồng hoang rồi. (Hết chương!)
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang