[Dịch] Tu Thần Ngoại Truyện
Chương 7 : Trở Về Nhà
Người đăng: lovekg1
Ngày đăng: 14:52 30-04-2025
.
Lúc ấy, Ôn Văn Hải lần lượt bắt mạch cho từng người, đoạn mỉm cười nói:
– Các vị thân thể tuy mang chút huyết ứ, ngoại thương có phần nghiêm trọng, nhưng nội phủ may chưa tổn hại. Tại hạ có mang theo linh dược trị thương, công hiệu khá tốt, các vị chỉ cần thoa ngoài, uống vào, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ít lâu là bình phục.
Dứt lời, hắn từ trong bào lấy ra mấy tiểu bình, giao tận tay Trương Tài, lại nói:
– Còn cánh tay vị huynh đài đây e đã gãy xương, tại hạ y thuật hữu hạn, không dám vọng động, chỉ có ít ngân lượng, mong các vị cầm lấy đến y quán trị liệu, ắt không ngại gì.
Trương Tài vội xua tay, lắc đầu liên tục, nói:
– Không dám phiền đến ân nhân thêm nữa.
Bấy giờ, Trương Tiểu Hổ với khóe mắt bầm tím xen lời:
– Cứ nhận đi cha, chúng ta chịu ân đức lớn như vậy, thêm chút ngân lượng đâu có chi. Là lòng thành của ân công đó.
Trương Tài quay đầu quở nhẹ con:
– Hồi nãy đã nhận bạc bồi thường của lũ ác nhân kia, sao có thể lại nhận thêm từ ân công?
Nói đoạn, lão móc ra mớ ngân phiếu đã nhét vào ngực, đếm sơ liền biến sắc. Tờ nào tờ nấy mười lượng, đếm qua có chừng bốn mươi lăm tờ. Hiển nhiên tên lùn mập ban nãy quá hoảng loạn, chẳng kịp kiểm bạc.
Ôn Văn Hải thấy vậy chỉ cười khổ, đoạn trao số ngân tử của mình cho Trương Tiểu Hổ mà rằng:
– Tiểu tử này khí khái sảng khoái, hợp ý ta lắm. Số ngân phiếu kia là người khác bồi thường, còn bạc lẻ này là ta cho riêng, cầm lấy.
Trương Tài thấy con nhận bạc cũng không trách, liền đem chuyện ngân phiếu tỏ hết cho Ôn Văn Hải, nói rằng mình không dám giữ riêng khoản bạc lớn ấy, e sau bị tìm đến gây chuyện, nhẹ thì mất tiền, nặng ắt vạ đến thân.
Ôn Văn Hải nghe xong cũng chau mày. Ý hắn vốn chỉ muốn kẻ xấu bồi tội đôi ba lượng, không ngờ sư muội hành sự nóng nảy, khiến nhà Trương gia mang vạ. Nghĩ rồi hắn quay sang thương lượng với sư muội.
Bên kia, Trương Tiểu Hoa tuy ôm tay đau nhức, song ánh mắt không dứt khỏi thanh kiếm của Ôn Văn Hải. Cảnh tượng Ôn Văn Hải từ trời giáng xuống, trừ gian như thần, in sâu vào tâm khảm, khiến hắn còn chưa thoát khỏi mê mộng. Một hạt mầm trong lòng dường như đang lặng lẽ nảy nở.
Hai thiếu nữ nông thôn đứng sau Trương Tài, vẻ cảm kích mà chẳng biết tỏ sao. Ngó sang bên nữ tử áo tím cảm tạ, nhưng nhìn nàng dáng vẻ lạnh lùng, bèn thôi, chỉ dám nhìn từ xa.
Chẳng mấy chốc, Ôn Văn Hải trở lại, trong tay là một chiếc lệnh bài đen nhánh do sư muội đưa, dài độ ba tấc, nặng tay, mặt trước khắc hoa văn kỳ dị và hai chữ lạ lẫm mà Trương Tài không nhận được, mặt sau có một chữ “Thanh”, chắc là dấu hiệu của sư muội.
Ôn Văn Hải đưa bài, bảo:
– Trương đại thúc, số ngân phiếu ấy cứ để quý gia giữ, lỡ bọn chúng quay lại, còn có thể hoàn trả. Đây là tín vật bổn môn, do sư muội của ta trao. Nếu có kẻ dám gây sự, thúc cứ đem bài này đến Liên Hoa tiêu cục tại trấn, tìm người chủ sự, nói là lệnh bài này chỉ định, ắt được che chở.
Trương Tài hai tay cung kính tiếp lấy, rồi cẩn thận cất vào ngực, lại ấn chặt để chắc rằng nó còn đó, lúc này mới an tâm.
Ôn Văn Hải ôm quyền cáo từ:
– Chúng ta còn việc gấp, không tiện đưa quý gia hồi thôn. Sau này có dịp đến Bình Dương, xin ghé tìm tại hạ. Hậu hội hữu kỳ.
Nói đoạn, hắn cùng nữ tử áo tím quay gót rời đi, thân ảnh nhẹ nhàng như mây bay, chớp mắt đã khuất khỏi tầm nhìn.
Từ đầu đến cuối, nữ tử áo tím kia chưa hề mở miệng, mặt che khăn lụa, dung mạo ra sao, Trương gia chẳng ai được biết, chỉ cảm thấy tiếng nàng dịu dàng dễ nghe, khiến người khó quên.
Trương Tiểu Hoa ngẩn người nhìn theo bóng họ, lẩm bẩm:
– Thật là… chạy nhanh quá.
Trương Tiểu Hổ cười đáp:
– Ngươi không hiểu rồi, đó là truyền thuyết khinh công đó.
– Ngươi thấy qua chưa?
– Chưa, nhưng đoán vậy. Ngươi xem, họ chẳng chạy, mà còn nhanh hơn người chạy, lại mang kiếm – tám phần mười là cao thủ trong giang hồ rồi.
Tiểu Hoa chớp chớp mắt, không hỏi nữa.
Hai nữ tử thôn quê bấy giờ mới tiến lên, thi lễ với Trương Tài mà rằng:
– Đa tạ đại thúc cứu mạng, nếu không có người, e là chúng cháu...
Nói đến đây, nước mắt rưng rưng, như vừa qua cơn mộng dữ. Trương Tài khoát tay, bảo:
– Toàn là dân quê, giúp nhau là chuyện thường tình. Giờ chưa nên nhiều lời, mau rời nơi đây kẻo sinh biến. Hai cô nương quê quán nơi đâu?
Nữ tử cao gầy nói:
– Chúng cháu ở Bát Lý Câu, cháu tên Lưu Thiến, kia là đường muội Lưu Nguyệt Nguyệt.
Trương Tài trầm ngâm:
– Bát Lý Câu ở phía tây Lỗ trấn, nếu muốn về phải đi qua trấn. Nay tình hình không ổn, nên tránh vào trong trấn. Nếu vòng đường ngoài thì e trời tối, chưa chắc về kịp. Quý cô nương không ngại, cứ tạm về Quách trang cùng ta, ngày mai rồi đưa về.
Lưu Thiến ngước nhìn sắc trời, khẽ gật đầu:
– Vậy phiền đại thúc.
Mọi người bèn dìu nhau lên đường, dù thân mang thương tích, vẫn gắng bước nhanh để sớm trở về. Quãng đường ba mươi dặm vốn chẳng gần, lại còn phải vòng từ đông sang bắc. Cực nhọc khỏi cần kể, đến khi về tới thôn thì trời đã tối đen.
Trương Tài định từ rừng tre ven làng vòng vào, tránh người dòm ngó, nhưng giờ trời đã khuya, cũng chẳng ai chú ý. Đường làng vắng vẻ, bóng người lác đác. Trương Tài lúc này mới nhẹ lòng, bước đến cổng nhỏ nhà mình, thấy ánh đèn le lói, Quách Tố Phi ngồi dưới ánh đèn trông đợi, lòng ông mới thật sự yên ổn.
Mở cửa vào nhà, Quách Tố Phi thấy người người rách rưới, mặt mũi bầm dập thì kinh hoảng bước lên:
– Trời ơi! Ông, chuyện gì vậy?
Vừa đỡ chồng ngồi xuống, lại chạy qua xem con:
– Hài tử của ta, có bị gì không?
Đến khi thấy hai cô gái lạ, nàng chỉ biết quay sang chồng, ánh mắt đầy nghi hoặc. Trương Tài thở dài:
– Không có gì lớn, nói sau vậy. Hai cô nương đây là Lưu Thiến và Lưu Nguyệt Nguyệt, ở Bát Lý Câu. Trước hết, nàng đưa Tiểu Long và Tiểu Hoa sang nhà Lão Trần, xem lại cánh tay. À, nhớ rửa sạch mặt cho chúng, cứ nói là té từ cây xuống.
Quách Tố Phi lo lắng, bưng nước nóng đến rửa cho hai con, rồi vội vàng dẫn chúng đi. Lưu Thiến cũng muốn theo, song bị Trương Tài ngăn lại.
Lão Trần là lão thú y của Quách trang, sống cả đời nơi đây. Ngoài chữa cho súc vật, người dân có bệnh nhẹ cũng đến tìm ông. Đêm nay, lão vừa đun rượu uống được vài chén, thì có tiếng đập cửa dồn dập.
Lão Trần ra mở, thấy Quách Tố Phi dìu Tiểu Long, ngạc nhiên hỏi:
– Sao lại gấp gáp thế này? Thằng nhỏ đau bụng à?
Tố Phi gượng cười:
– Trần thúc, hôm nay Tiểu Long chơi ở đông sườn, không may ngã cây, gãy tay, mới về tới nhà.
Lão Trần nghe vậy nghiêm mặt:
– Ấy chết! Chuyện lớn rồi! Mau vào trong ta xem!
Dẫn cả bọn vào phòng sạch sẽ, sai vợ châm đèn, lão bảo Tiểu Long lột tay áo, nhẹ nhàng sờ nắn, hỏi cảm giác, rồi thở phào:
– Không sao! Chỉ là gãy xương nhẹ, với tay nghề mấy chục năm của ta, chữa trâu bò còn khỏi huống chi thằng nhỏ. Giao cho ta là ổn.
Vợ lão lo lắng:
– Lão đầu, ông vừa uống rượu đó, có làm được không?
Lão đập ngực:
– Một chút rượu có sá gì? Ta còn chưa uống say đâu, đừng lo!
Tố Phi cũng ngửi thấy mùi rượu, song biết trong làng ngoài lão không ai chữa được, đành nhắm mắt tin tưởng. Lão Trần lấy mấy mảnh gỗ mài phẳng, lôi ra bình thuốc cao nồng nặc mùi cay, cẩn thận nắn lại khớp xương, bôi thuốc, quấn vải, cố định bằng gỗ. Tiểu Long đau đến ướt cả mồ hôi trán, Tố Phi chỉ biết lấy khăn lau, lòng xót xa vô hạn.
Xong xuôi, Lão Trần rửa tay, dặn:
– Về nghỉ ngơi, nửa tháng sau đến thay thuốc. Thương gân động cốt, trăm ngày mới lành, mấy tháng tới đừng làm việc nặng.
Tố Phi cảm tạ không ngớt, để lại ít đồng tiền rồi dắt con về nhà.
.
Bình luận truyện