[Dịch] Tiên Ấn
Chương 60 : Sự cố
Người đăng: Darth Athox
-
Quyển 1
- Chương 1 : Buổi lễ long trọng của tiên môn
- Chương 2 : Thiên kiếp
- Chương 3 : Tán tiên
- Chương 4 : Nô ấn
- Chương 5 : Dãy núi Thiên Uyên
- Chương 6 : Bãi quặng tiên nô
- Chương 7 : Quy củ
- Chương 8 : Tính mệnh chẳng bằng cỏ cây
- Chương 9 : Chợ nô
- Chương 10 : Tàn Thư Tập
- Chương 11 : Cảm ngộ từ trong sách
- Chương 12 : Đạo Tàng
- Chương 13 : Bí mật của Bạch Mộc Trần
- Chương 14 : Năm nghề nghiệp trong tiên đạo
- Chương 15 : Tiên phù nhất giai
- Chương 16 : Ba kẻ chạy trốn
- Chương 17 : Thủ đoạn phù đạo
- Chương 18 : Vu khống
- Chương 19 : Nhịn và nhục
- Chương 20 : Tôn nghiêm
- Chương 21 : Thiêu đốt linh hồn
- Chương 22 : Tiên thuật thông linh
- Chương 23 : Mảnh ngọc thần bí
- Chương 24 : Tiên chủng
- Chương 25 : Người tới từ thượng giới
- Chương 26 : Vân Tố
- Chương 27 : Biển học không bến bờ
- Chương 28 : Chí của tán tiên
- Chương 29 : Trí tuệ chi tinh
- Chương 30 : Mai danh ẩn tích
- Chương 31 : Mua số lượng lớn
- Chương 32 : Tin tức
- Chương 33 : Ấn phù mới
- Chương 34 : Gặp lại kẻ thù
- Chương 35 : Thiếu niên áo tím
- Chương 36 : Hung hiểm
- Chương 37 : Bạo Liệt Thuật
- Chương 38 : Thuật điệp phù
- Chương 39 : Chấn động như sấm nổ
- Chương 40 : Môn đồ Đạo Huyền môn
- Chương 41 : Lục soát thẳng tay
- Chương 42 : Lá mặt lá trái
- Chương 43 : Lệnh đến từ Tử Tiêu Cung
- Chương 44 : Trở lại nghề cũ
- Chương 45 : Nhu nhược và dũng cảm
- Chương 46 : Giác ngộ của cường giả
- Chương 47 : Phù ấn tụ linh
- Chương 48 : Thiên triệu (1)
- Chương 49 : Thiên triệu (2)
- Chương 50 : Thiên triệu (3)
- Chương 51 : Kinh động
- Chương 52 : Một luồng mạch luân
- Chương 53 : Hình dáng ban đầu của Tiên Ấn
- Chương 54 : Một luồng sáng lạnh
- Chương 55 : Mầm mống của tự do
- Chương 56 : Chuẩn bị
- Chương 57 : Tiên ma thủy động
- Chương 58 : Ẩn độn
- Chương 59 : Mưu đồ
- Chương 60 : Sự cố
- Chương 61 : Hành động
- Chương 62 : Phù ấn mười vân
- Chương 63 : Manh mối
- Chương 64 : Cạm bẫy và mai phục
- Chương 65 : Mượn đao giết người
- Chương 66 : Liều mạng
- Chương 67 : Vận may và mưu kế
- Chương 68 : Ẩn nhẫn
- Chương 69 : Phản ứng
- Chương 70 : Sinh mệnh thật nhỏ bé
- Chương 71 : Trở lại bãi quặng
- Chương 72 : Đại trận hộ sơn
- Chương 73 : Tập kích
- Chương 74 : Bạo loạn
- Chương 75 : Kịch liệt
- Chương 76 : Phóng thích nô lệ
- Chương 77 : Mầm mống của hy vọng
- Chương 78 : Nếu còn có kiếp sau
Quyển 2- Chương 1 : Khởi đầu
- Chương 2 : Thị tộc Nam Môn
- Chương 3 : Lòng trắc ẩn
- Chương 4 : Tâm tính
- Chương 5 : Theo dõi
- Chương 6 : Tán tiên kiếp
- Chương 7 : Cưỡng ép
- Chương 8 : Khoảng không của các ngôi sao
- Chương 9 : Ý chí tiên đạo
- Chương 10 : Mười hai cuốn thiên thư
- Chương 11 : Bảo quang pháp tướng
- Chương 12 : Hóa thần quyết
- Chương 13 : Tâm tư của Ôn Nhã
- Chương 14 : Phản nô
- Chương 15 : Thân phận mới
- Chương 16 : Nội đường Nam Môn
- Chương 17 : Linh Bồ khách phòng
- Chương 18 : Tiếp tục sống
- Chương 19 : Thiên Khung Lâu
- Chương 20 : Công pháp tràn lan
- Chương 21 : Mở rộng và ảnh hưởng
- Chương 22 : Lao công Nam Viện
- Chương 23 : Nghi ngờ của Ôn Nhã
- Chương 24 : Xây dựng lòng tin
- Chương 25 : Chợ Cảnh Lan
- Chương 26 : Nô tràng
- Chương 27 : Tướng tàn
- Chương 28 : Người tới từ Thái Nhất
- Chương 29 : Đệ tử Nam Môn
- Chương 30 : Tập trung thảo luận
- Chương 31 : Tập trung thảo luận (2)
- Chương 32 : Tập trung thảo luận (3)
- Chương 33 : Phân chia lợi ích
- Chương 34 : Điều kiện của thị tộc
- Chương 35 : Truyền thừa tinh hỏa
- Chương 36 : Gia chủ Nam Môn
- Chương 37 : Kiếp nạn của Vân Tố
- Chương 38 : Kiếp nạn của Vân Tố (2)
- Chương 39 : Tranh chấp giữa huynh đệ
- Chương 40 : Uy thế
- Chương 41 : Hắc nô
- Chương 42 : Tiên thuật Hàn Tích
- Chương 43 : Cô độc tựa sao băng
- Chương 44 : Hỗn loạn
- Chương 45 : Lưu Hỏa Kiếp
- Chương 46 : Thần thú hộ thân
- Chương 47 : Tiên Giáp Chiến Thần
- Chương 48 : Quỷ Nhận
- Chương 49 : Lòng lang dạ sói
- Chương 50 : Thực lực của Bạch Mộc Trần
- Chương 51 : Nguyên thần hợp kiếm
- Chương 52 : Hắc Nô Ngao Huyền
- Chương 53 : Kim Quang Ấn
- Chương 54 : Thần lai chi kiếm
- Chương 55 : Truyền Nhân Của Thái Nhất Tông
- Chương 56 : Vẫn còn nhớ
- Chương 57 : Kinh sợ
- Chương 58 : Tâm tư
- Chương 59 : Tặng ngọc giản
- Chương 60 : Thiên Vi Phủ chủ
- Chương 61 : Tinh chủ Thiên Cơ Minh
- Chương 62 : Luyện hóa ma khí
- Chương 63 : Tiên Chủng khôi phục
- Chương 64 : Xuất quan
- Chương 65 : Nam Môn Tiêu Viễn
- Chương 66 : Tâm cảnh siêu nhiên
- Chương 67 : Vận mệnh
- Chương 68 : Phong Thần thế gia
- Chương 69 : Hung Thần Ác Sát
- Chương 70 : Mưu của Trần Tịch
- Chương 71 : Đồ vô sỉ
- Chương 72 : Trao đổi
- Chương 73 : Cái giá cho sự trưởng thành
- Chương 74 : Cấm Tiên Phù
- Chương 75 : Ức Khổ cầu học
- Chương 76 : Truyền thừa đan đạo
- Chương 77 : Lựa chọn của Phong Thần Ỷ Mộng
- Chương 78 : Thái Nhất tiên tông
- Chương 79 : Bí mật về lục giới
- Chương 80 : Vạn Cấm Thủ
- Chương 81 : Thử nghiệm luyện đan
- Chương 82 : Đan đạo thời thượng cổ
- Chương 83 : Gia chủ triệu kiến
- Chương 84 : Tự bạch
- Chương 85 : Dựa thế đi lên
- Chương 86 : Phần thưởng
- Chương 87 : Đại trưởng lão Nam Môn
- Chương 88 : Hàm Sa thú
- Chương 89 : Đâm hoa kết quả
- Chương 90 : Dịch Nguyên
- Chương 91 : Cực Mạch Đạo Thể
- Chương 92 : Chuyện năm đó
- Chương 93 : Kim đan đại đạo
- Chương 94 : Thăm dò
- Chương 95 : Tiên phù nhị giai
- Chương 96 : Tư Đồ Hôi
- Chương 97 : Sóng gió bùng lên
- Chương 98 : Phù Trận
- Chương 99 : Trận tổ hợp tiên phù
- Chương 100 : Trong bàn cờ ngoài bàn cờ
- Chương 101 : Suy nghĩ phức tạp
- Chương 102 : Tới hỏi ý
- Chương 103 : Thử phù
- Chương 104 : Bộc lộ tài năng
Sau một hồi thương nghị và sắp xếp lại kế hoạch, bốn người rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đúng rồi!”
Đột nhiên Bạch Mộc Trần lên tiếng hỏi: “Tiểu Thần, ta bảo bọn đệ luyện chế tiên phù, giờ đại khái được bao nhiêu rồi?”
“À...”
Tiểu Thần gãi gãi miệng rồi thản nhiên nói: “Phong Mang phù thì được tầm một ngàn tấm, nhưn Bạo Liệt phù lại thất bại khá nhiều, chỉ luyện được sáu trăm bảy mươi lăm tấm.”
Trần Tịch cũng trả lời: “Một ngàn tấm Phong Mang phù, tám trăm hai mươi tám tấm Bạo Liệt phù.”
Nghe hai người báo cáo xong, Bạch Mộc Trần chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Luyện chế tiên phù quả thật không dễ, chủ yếu nhất vẫn là yêu cầu về lực khống chế thần thức, ban đầu Bạch Mộc Trần tự mình tìm tòi hơn hai mươi năm mới nắm được cơ bản, còn đám Tiểu Thần cho dù có Bạch Mộc Trần chỉ điểm nhưng chỉ trong ba năm ngắn ngủi chắc chắn không thể đuổi kịp. Dẫu sao ngoài luyện chế tiên phù bọn họ còn phải thu thập tiên thạch và khuếch trương thế lực, vì vậy cũng không thể yêu cầu quá cao.
Lúc này, giọng nói của Nguyên Minh Tử vang lên yếu ớt: “Cổ đại ca, đệ có một ngàn tấm Phong Mang phù, một ngàn năm trăm sáu mươi ba tấm Bạo Liệt phù...”
“Cái gì? Một ngàn năm trăm sáu mươi ba tấm?”
Tiểu Thần và Trần Tịch đều kinh ngạc, ngay cả Bạch Mộc Trần cũng bất ngờ trước con số chênh lệch quá lớn này.
Bất quá Tiểu Thần có vẻ không tin, bèn mỉm cười rồi trêu chọc: “Thằng mập chết tiệt kia, ngươi nói dóc thế không sợ đứt lưỡi à? Ha ha ha!”
“Ta không nói dóc, ta nói thật mà.”
Nguyên Minh Tử căng thẳng, chỉ sợ Bạch Mộc Trần hiểu lầm, vội vàng đưa túi trữ vật của mình cho đối phương xem xét.
“Tiểu Thần, lần này đệ nói sai rồi. Nguyên Minh Tử thật sự không nói dóc.”
Bạch Mộc Trần nhận túi trữ vật, nhìn lướt qua, trong kinh ngạc còn kèm theo chút khe ngợi. Ba năm, tổng cộng luyện chế hơn hai ngàn năm trăm tấm tiên phù, đối với người mới học chuyện này cũng thật không đơn giản.
Nếu so sánh ra, trong ba người thì Tiểu Thần cơ trí nhất, Trần Tịch trầm ổn nhất, còn Nguyên Minh Tử nhát gan, tâm tư cũng rất đơn giản. Có lẽ tư chất ngộ tính của Nguyên Minh Tử không bằng Tiểu Thần và Trần Tịch, song nếu nói tới luyện chế tiên phù thì lại ngược lại, Nguyên Minh Tử lợi hại nhất.
“Không thể nào!”
Tiểu Thần giằng lấy túi trữ vật, nhìn vào rồi trợn tròn hai mắt: “Hắn... Con mẹ nó thiên tôn tại thượng, thằng mập chết tiệt này không ngờ lại luyện chế nhiều Bạo Liệt phù như vậy, còn nhiều hơn cả ta với lão Trần cộng lại, có còn thiên lý nữa không đây?”
“Nguyên Minh Tử, làm rất tốt!”
Bạch Mộc Trần mỉm cười vỗ vai khích lệ Nguyên Minh Tử, Nguyên Minh Tử gãi gãi đầu, trong mắt khó nén vẻ kích động.
Với những người khác mà nói, luyện chế tiên phù có lẽ không tính là gì, song với Nguyên Minh Tử lại mang ý nghĩa vô cùng quan trọng... Gã cả đời nhát gan, trốn tránh, không ai để ý tới gã, thậm chí ngay bản thân gã cũng coi thường chính mình, cho dù Tiểu Thần và Trần Tịch không nói gì nhưng không nghĩa là gã không tự nhận ra được.
Mà giờ phút này, Nguyên Minh Tử phảng phất như tìm thấy mục tiêu của mình, phảng phất như có được thế giới của mình. Những mặc cảm trong lòng gã dần dần tiêu tán, đột nhiên cảm thấy mình không phải là một gánh nặng, mình cũng là một người hữu dụng.
“Ha ha ha, thật không nhận ra, thằng mập chết tiệt này lại có tài năng như vậy. Không tệ không tệ, sắp vượt qua một nửa sự cường đại của gã đẹp trai ta rồi.”
Tiểu Thần một tay khoác vai Nguyên Minh Tử, vừa mắng vừa cười.
Trần Tịch ở bên cạnh cũng khoác tay lên vai Nguyên Minh Tử, khuôn mặt cũng nở nụ cười.
Bạch Mộc Trần nhận ra bọn họ đều thật lòng cao hứng về người anh em của mình, tình nghĩa như vậy khiến chàng đứng ngoài xem cũng thấy hâm mộ.
...
Cười cười nói nói một hồi, Tiểu Thần lại chuyển đề tài: “Đúng rồi, Cổ đại ca, huynh bảo bọn đệ luyện chế nhiều tiên phù như vậy để làm gì?”
“Đương nhiên có tác dụng của nó...”
Bạch Mộc Trần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “Tán tiên không cách nào tu luyện, muốn thực sự tăng thực lực lên chỉ có thể dựa vào ngoại lực, mà phù đạo là lựa chọn tốt nhất cho tán tiên.”
Tiểu Thần vẫn không hiểu: “Tiên phù đúng là rất dễ sử dụng song tác dụng đâu có nhiều như vậy! Uy lực của tiên phù cấp thấp chỉ có hạn, một người cũng chỉ dùng được mười mấy tấm là cùng, luyện nhiều chỉ lãng phí thời gian.”
“Đệ cảm thấy nhiều ư?”
Bạch Mộc Trần chẳng hề để tâm nói: “Giờ bọn đệ còn chưa biết cách dùng tiên phù nên mới thấy nhiều, thực ra ta còn ngại tiên phù quá ít.”
“Vận dụng tiên phù? Cái này bọn đệ cũng biết, có gì khó đâu? Xem đệ này...”
Lời chưa dứt, Tiểu Thần đánh ra một tấm Phong Mang phù, chỉ thấy một ánh lạnh lóe lên, lưu lại một vệt sâu gần hai thước trên bức tường đá cứng rắn.
Bạch Mộc Trần khoát tay áo nói: “Dùng tiên phù như vậy có hạn chế rất lớn, tất nhiên không được, giờ ta sẽ dạy bọn đệ cách dùng tiên phù thế nào cho đúng. Ta gọi nó là thuật điệp phù... đem mấy tấm tiên phù hòa thành một thể, sau đó đồng thời đánh ra, phù văn dung hợp càng nhiều thì uy lực càng lớn...”
Vừa nói, Bạch Mộc Trần vừa lấy mười tấm Phong Mang phù ra đặt trước ngực.
Thần thức hóa thành tơ, phù văn dung hợp.
“Phong Mang thuật!”
Mười tấm tiên phù cùng bùng phát, mười luồng sáng to bằng ngón tay dung hợp thành một thể, phóng thẳng ra, lưu lại một vệt sâu tới năm thước trên tường đá, sâu hơn gấp hai lần dấu vết mà Tiểu Thần đánh ra.
“....”
Trong động đột nhiên yên ắng lạ thường, ba người Tiểu Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía bức tường đá.
Không phải dấu vết kia quá mức nổi bật mà là cách vận dụng tiên phù của Bạch Mộc Trần đã tới mức không thể tưởng tượng nổi. Ít nhất từ trước tới nay bọn họ không hề biết tiên phù còn có thể dung hợp, hơn nữa uy lực còn không nhỏ.
“Để đệ thử xem!”
Tiểu Thần cắn răng rồi cũng lấy mười tấm tiên phù ra thả lơ lửng trước ngực.
“Phong Mang thuật!”
Mười tấm tiên phù cùng lóe sáng lên nhưng không hề dung hợp với nhau, chỉ đồng loạt bắn về phía bức tường đá. Uy lực của phù văn không hề thay đổi.
“Cái này... thế là sao?”
Tiểu Thần sửng sốt đứng yên tại chỗ, lúc nhìn bức tường đá, lúc lại nhìn Bạch Mộc Trần: “Cổ... Cổ đại ca, đệ cũng dùng mười tấm tiên phù cùng lúc mà sao uy lực lại hoàn toàn khác huynh?”
Trần Tịch và Nguyên Minh Tử cũng tự thí nghiệm song kết quả không khác Tiểu Thần là mấy.
Cùng là mười tấm tiên phù, vì sao trong tay Bạch Mộc Trần với trong tay họ lại chênh lệch lớn như vậy?
Thuật điệp phù? Thuật điệp phù là sao?
Khuôn mặt Trần Tịch lộ vẻ trầm tư, còn Nguyên Minh Tử lại kinh ngạc tới thất thần.
Bạch Mộc Trần không trả lời, chẳng qua từ đầu ngón tay, một luồng tiên nguyên không ngừng kéo dài, hóa thành sợi tơ.
Tiếp đó, ý nghĩ xoay chuyển, sợi tơ hóa thành tấm võng.
Thấy cảnh tượng đó, ba người như nắm bắt được điều gì, song suy nghĩ cẩn thận lại vẫn không hiểu được gì.
Lúc này, Bạch Mộc Trần mới mở miệng nói: “Kết hợp điệp phù cần dùng thần thức thao túng, cho nên lúc bình thường ta bảo bọn đệ khổ luyện tiên phù cũng chính là giúp bọn đệ thao túng thần thức một cách tự nhiên.”
Ba người chợt hiểu ra, đột nhiên Tiểu Thần hỏi: “Cổ đại ca, vậy huynh có thể dung hợp được bao nhiêu tiên phù?”
“Một lần khoảng ba trăm tấm..”
Bạch Mộc Trần đã tự mình thí nghiệm, có điều mấy năm nay tu vi chàng thăng tiến, thần thức cũng tăng trưởng không ít, nếu tính ra có thể cùng lúc khống chế ba tăm tấm Phong Mang phù mà không thoát lực, về phần Bạo Liệt phù có lẽ khống chế được khoảng hai trăm tấm.
“Giờ bọn đệ đã hiểu vì sao ta bảo dùng tiên phù không đúng chưa?”
Nghe Bạch Mộc Trần nói vậy, Tiểu Thần không khỏi tò mò: “Cổ đại ca, vậy huynh có bao nhiêu tiên phù.”
“Thời gian qua ta toàn tâm toàn ý tu luyện, không luyện phù...”
Khiêm tốn một chút, Bạch Mộc Trần nhẩm tính: “Cộng thêm phần luyện chế lúc trước thì tiên phù Phong mang có hơn tám ngàn tấm, Bạo Liệt phù có hơn sáu ngàn tấm.”
“Hả! Đệ muốn tự tử!”
Tiểu Thần chớp mắt lia lịa, lập tức nhụt chí.
oOo
Mấy ngày nay, thế cục trong quặng nô dần dần xảy ra biến hóa, chỉ có điều biến hóa đó quá mức bé nhỏ, bé nhỏ tới mức gần như không ai chú ý.
Nửa năm sau, một sự kiện làm chấn động cả bãi quặng tiên nô!
Một đội tiên sĩ tuần tra biến mất ở gần dãy núi Thiên Uyên một cách khó hiểu, toàn bộ “mệnh bài” đều vỡ nát.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện