[Dịch] Thương Thiên
Chương 7 : Điên Đảo Hắc Bạch
Người đăng: cdt
.
Quyển 2: Khởi Trình
Chương 7: Điên Đảo Hắc Bạch ( Đảo lộn trắng đen)
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: alotami
Biên dịch: cdt
Biên tập: Tà thần
Nguồn: Tàng Thư Viện -
Nếu hỏi dân chúng sợ kẻ nào nhất? Thì ngoại trừ cường đạo thổ phỉ, đương nhiên phải là quan binh rồi. Thấy một đội quan binh tay cầm đại đao đi tới, mọi người vừa rồi còn tụ tập đông đảo lập tức lùi ra xa nhiều trượng, sợ chuốc họa vào thân.
Đám quan binh sau khi vây quanh Nhạc Phàm, một trung niên nam tử mặc bộ quan phục thất phẩm màu xanh chậm rãi đi ra. Người này đôi mắt khẽ nhíu lại, trong mắt lộ ra chút tiếu ý, im lặng quan sát đám đông xung quanh rồi đi tới chỗ bọn Thái Ân Khắc.
Thái Ân Khắc thấy quan binh đi tới, không hề lộ ra vẻ sợ hãi như vài phút trước, tinh thần trở nên khoan khoái thoải mái, nghêng ngang tiến lên nói : "Ha ha ! Hồ đô sự, ngươi tới đúng lúc lắm, ở đây có một tên điêu dân dám chọc ghẹo phụ nữ, đã thế còn dám đả thương thủ hạ của ta, đến cả bằng hữu của Triệu huynh đây cũng bị đả thương, nên thỉnh Hồ đô sự bắt tên điêu dân này mang về tra hỏi hắn cho kĩ, nói không chừng đây có thể là loại sơn tặc cường đạo cũng nên."
Hồ Hiến Hải chính là đô sự của nha môn ở Trữ Huyền thành, nắm quyền điều khiển binh lính trong tay. Hắn làm quan ở Trữ Huyền thành cũng ba bốn năm rồi, đối với những tình huống như vậy đã rất quen thuộc, đương nhiên biết chuyện gì nên làm, và chuyện gì không nên làm. Bản thân hắn lên được tới chức thất phẩm như ngày hôm nay, hoàn toàn là được Lưỡng Nghiễm Tổng đốc Lạc đại nhân đề bạt, vừa mới nghe thấy Thái Ân Khắc bị thiệt thòi thì trong lòng vừa vui vừa sợ, vui vì hôm nay bản thân hắn có dịp để biểu hiện, sợ vì nếu Thái thiếu gia ở đây nếu có xảy ra chuyện gì, thì cái mạng nhỏ của hắn cũng đi đời. Cho nên đang lo chuyện gì hắn cũng mặc kệ, lập tức tập hợp binh lực chính của toàn thành đến để giúp đỡ.
Lúc này thấy Thái Ân Khắc không việc gì, những lo lắng trong lòng Hồ Hiến Hải cũng vơi bớt đi, lại nghe thấy Triệu Thiên Hoa cũng ở đây, trong lòng bừng sáng, liền vội vàng nói: ''Thấy Thái thiếu gia không việc gì ti chức cũng an tâm rồi." Sau đó hắn đối diện với Triệu Thiên Hoa cười nịnh bợ nói: "Không nghĩ là Nhị công tử cũng ở đây, đến Trữ Huyền thành lại không được tiếp đón chu đáo, mong Nhị công tử không trách cứ."
Triệu Thiên Hoa cũng là kẻ biết chuyện, thật sự cũng không có gì để trách hắn cả, cho nên thận trọng nói: "Hồ đô sự là người bận rộn, hiện lại đúng là năm mới, chuyện trị an của toàn thành đều nhờ vào các người, ta cũng không có ý muốn làm phiền.”
“Bất quá không nghĩ đến hôm nay trong thành lại gặp chuyện này, không khỏi khiến cho ta đối với trị an của thành có chút nghi hoặc! Đi qua đây trông thấy có kẻ dùng võ ức hiếp người khác, bằng hữu của ta thấy không thuận mắt cho nên mới ra tay ngăn cản. Nhưng không tưởng được kẻ này lại hung hăng như vậy, khiến bằng hữu của ta bị thương. Ngươi quản lý kiểu gì vậy hả?"
Thấy Triệu Thiên Hoa điên đảo hắc bạch (đảo lộn trắng đen) như vậy, khiến trong lòng Nhạc Phàm phát lạnh, không ngăn được tức giận. "Phốc!", một ngụm tiên huyết lại phun ra, nhưng không có ai để ý cả.
Hồ Hiến Hải nghe Triệu Thiên Hoa nói như vậy, lúc đầu trong lòng có chút hân hoan vui vẻ, nhưng càng nghe trong lòng càng cảm thấy như bị mỉa mai châm biếm vậy, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Nếu nói Hồ Hiến Hải đối Thái gia là sợ, thì đối với Triệu gia là tuyệt đối kinh sợ. Nếu đem so sánh với Triệu gia, Thái gia căn bản vốn không phải là một gia tộc lớn. Cho nên Hồ Hiến Hải lập tức biểu lộ thái độ: "Khiến Thái thiếu gia cũng như Nhị công tử kinh sợ, hạ quan thật đã không làm tròn nhiệm vụ, hạ quan lập tức sẽ xử lí tốt việc này." Ngữ khí khẳng định ra vẻ chắc chắn, Triệu Thiên Hoa cũng hài lòng gật đầu.
Hồ Hiến Hải chuyển thân quát to: "Người đâu! Tên điêu dân ngồi đây dám làm nhiễu loạn trị an toàn thành, chọc ghẹo dân nữ, ẩu đả lương dân, mau bắt lấy hắn, áp giải về nha môn để ta thẩm vấn."
"Vâng! Thưa đại nhân." Một đám quan binh lập tức hành động, tiến tới gác đao trên cổ Nhạc Phàm: "Còng hắn lại".
Nhạc Phàm khuôn mặt trắng bệch. Hắn vừa chiến đấu với Ưng Thất, chịu chấn thương trong người, nội phủ hỗn loạn, nhiều kinh mạch đều bị rách toạc ra, đặc biệt kinh mạch trên cánh tay phải cơ hồ bị làm cho đứt đoạn, nếu không phải có hồng sắc nguyên khí bảo vệ thì có thể đã bị tàn phế rồi. Đây là lần đầu tiên bị thương nặng như thế, so với lần trước còn nghiêm trọng hơn rất nhiều, hắn thầm nghĩ: "Mình không chết đã là may mắn lắm rồi."
Lúc nhìn thấy quan binh đi tới, Nhạc Phàm trong lòng trầm xuống, biết rằng bản thân đã gặp phải phiền phức rồi. Nhưng nghĩ đến khôi phục khí lực mới là quan trọng nhất, cho nên hắn chỉ để ý đến việc trị thương, nhưng khi nghe thấy Thái Ân Khắc cùng Triệu Thiên Hoa đảo lộn trắng đen để hãm hại mình, mà lại không có ai đứng ra làm chứng, trong lòng cảm thấy rét run. Bản thân Nhạc Phàm rất muốn chạy trốn nhưng nghĩ chưa hoàn khôi phục, bèn hừ lạnh một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: "Ta hiện đang muốn xem bọn ngươi rốt cuộc sẽ làm thế nào đây." Cho nên hắn không phản kháng, để yên cho bọn quan binh còng lại.
Những quan binh này hiển nhiên rất có kinh nghiệm, nhanh chóng đưa hai tay của Nhạc Phàm vào một cái cùm bằng sắt lạnh nặng nề, đồng thời khóa tay chân hắn vào cái cùm đó, rồi mới kéo hắn đứng dậy. Cái cùm bằng sắt này do triều đình tiêu tốn không biết bao nhiêu tinh lực mới làm nên được, chuyên môn dùng để đối phó với những cao thủ trên giang hồ, cho dù là tiên thiên cao thủ cũng không dễ dàng chấn gãy, có thể thấy nó kiên cố đến mức nào.
Sau khi Nhạc Phàm bị trói lại, Hồ Hiến Hải mới nhìn hai cha con người biểu diễn mãi võ đứng bên cạnh nói: "Mang hai người bọn chúng trở về làm nhân chứng." Tiếp đó hắn quay ra cười hì hì nói với Thái Ân Khắc: "Thái thiếu gia, phiền người cùng Nhị công tử đi theo ta một chuyến làm nhân chứng, để cho mọi người biết chúng ta làm việc công bằng."
Triệu Thiên Hoa phẩy tay nói: "Bằng hữu của ta bị thương, ta phải đưa hắn đi chữa trị. Hơn nữa ta cũng có chuyện quan trọng, cho nên chỉ cần lấy lời nói của ta làm bằng chứng là được".
Hồ Hiến Hải không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Sau đó một đám quan binh áp giải Nhạc Phàm cùng cha con người biểu diễn mãi võ rời khỏi.
- - - - - -
Bên trong Linh Lung Các, Vương Tống nhàn nhã ngồi trên ghế hỏi: "Ưng Thất, ngươi nghĩ công phu của tên tiểu tử kia thế nào?"
Ưng Thất đứng một bên nói: "Thuộc hạ dám khẳng định tiểu tử kia không có một chút nội lực. Trong tình huống không hề có nội lực mà có thể cùng thuộc hạ đấu lâu như vậy, thậm chí chút nữa khiến thuộc hạ phải chịu thua, cơ sở cùng khả năng lĩnh ngộ của hắn thuộc hạ hoàn toàn chưa từng thấy qua. Hắn tuyệt đối là một kỳ tài vũ học, hoàn toàn có hy vọng trở thành nhất đại tông sư. Bất quá một kích sau cùng của hắn khiến thuộc hạ nghĩ không ra."
"Ồ?! Không nghĩ ra cái gì vậy?"
"Một quyền lúc sau cùng chẳng những khiến thuộc hạ bị nội thương, chân phải hiện tại vẫn còn mất cảm giác, hơn nữa ……"
"Không phải nói hắn không có nội lực, ngươi sao mà lại bị nội thương chứ? Hơn nữa cái gì?" Vương Tống kinh ngạc truy hỏi.
Ưng Thất cười khổ nói: "Ngoại công luyện đến một cảnh giới nhất định cũng có thể tạo thành nội thương, điều này còn có thể giải thích, nhưng lúc vừa nãy bị một đòn kia đánh trúng tự nhiên thuộc hạ trong giây lát cảm thấy vui sướng. Bị đả thương mà trong lòng cảm thấy hoàn toàn vui vẻ, thật sự là kỳ quái, cũng có thể là ảo giác chăng!"
Vương Tống cười nói: "Đương nhiên là ảo giác. Bị đả thương thế nào mà trong lòng vui vẻ cho được. Có thể là lâu rồi ngươi mới gặp được một cao thủ như thế cho nên mới có cảm giác như vậy. Bất quá có thể tu luyện ngoại công đến cảnh giới như vậy thì hắn đúng là kỳ tài. Đáng tiếc hắn đắc tội với Triệu Thiên Hoa, ta nghĩ Triệu Thiên Hoa sẽ không bỏ qua cho hắn đâu."
Ưng Thất cung kính đáp: "Chủ nhân nói đúng lắm."
……
"Ưng Thất, ngươi không bị thương à !" Triệu Thiên Hoa sau khi thoát khỏi Thái Ân Khắc cùng Hồ Hiến Hải liền đi qua chỗ Ưng Thất.
"Vẫn tốt." Ưng Thất nói mà không thể hiện biểu tình gì.
Triệu Thiên Hoa cũng còn muốn nói điều gì, nhưng bị Vương Tống chặn lại: "Chuyện vừa rồi ta đều thấy hết, Triệu huynh không cần phải nói thêm. Chúng ta bây giờ cũng có việc quan trọng cần làm." Hắn nói xong liền đứng dậy rời đi.
- - - - - -
Ngày tết, nha môn của Trữ Huyền thành hiện tại tấp nập người qua lại, mặc cho đến chỉ vì náo nhiệt hay vì tò mò, những ai muốn biết kết quả như thế nào đều chạy đến đây.
Bên trong đại đường của nha môn, nha dịch hai bên không ngừng gõ mộc trượng xuống đất hô to: "Uy vũ ……". Tri phủ đại nhân ngồi phía trên cao của đại đường, Hồ Hiến Hải cùng Thái Ân Khắc mỗi người ngồi một bên. Nhạc Phàm bị đưa tới giữa sảnh đường, hai cha con biểu diễn mãi võ đứng bên cạnh.
"Ba!" Một tiếng vang dội, đại đường nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Tiếp đó tri phủ quát to: "Kẻ bên dưới kia là người nào, sao trông thấy bản quan mà không quỳ?"
Nhạc Phàm sau khi tu dưỡng một hồi hiện tại đã khỏe lại, chỉ là kinh mạch thụ thương phải trải qua một thời gian điều dưỡng nữa mới khôi phục lại được. Thấy tri phủ hỏi như vậy, hắn nói: "Thảo dân Lý Nhạc Phàm, chẳng biết phạm phải tội gì, sao lại phải quỳ?"
"Ba!" Nhạc Phàm vừa nói xong, tri phủ liền đập một tiếng vang dội, nói tiếp: "Có tội hay không có tội bổn quan tự biết tra xét. Nhưng ngươi trên công đường trong mắt không có bổn quan, chắc chắn phải trừng phạt. Người đâu! Mau đánh hắn hai mươi trượng cho ta." Nói xong liền ném xuống hai thẻ bài .
"Dạ!" Hai bên nha dịch nhận lệnh liền đi tới phía trước đè Nhạc Phàm xuống. Mặc kệ bọn chúng có dùng lực thế nào cũng không thể khiến Nhạc Phàm nhúc nhích, nói gì đến việc đè hắn ra đất chứ.
Tri phủ cũng là người từng trải, trông qua tình huống này thì biết Nhạc Phàm là kẻ luyện võ, không đánh hắn có thể tổn hại uy tín, cho nên cả giận nói: "Đứng vẫn cứ đánh, thêm hai mươi trượng cho ta ." Nói xong lại ném hai thẻ bài xuống.
"Ba! Ba! Ba! Ba! ……"
Những trượng này đều đánh vào điểm yếu trên người, Nhạc Phàm lại không có một chút cảm giác khó chịu nào. Hắn lạnh lùng nhìn tri phủ, trong đầu rất nhanh tự hỏi: "Khả năng là dữ nhiều lành ít. Nếu phản kháng khẳng định là bị bắt, sau đó phụ thân, Vạn gia gia cùng Tiểu Nhã chắc chắn là phải trốn đi nơi khác mà sống. Ta không thể liên lụy bọn họ được." Sau khi đắn đo suy nghĩ, Nhạc Phàm cuối cùng quyết định không phản kháng.
……
Sau khi đánh bốn mươi trượng, tri phủ thấy Nhạc Phàm vẫn bình yên vô sự, liền hiểu rằng có đánh tiếp cũng không có tác dụng. Cho nên lão không tiếp tục truy cứu, để cho hắn được đứng.
Tri phủ lớn tiếng nói: "Lý Nhạc Phàm, có người tố cáo ngươi làm loạn trị an toàn thành, chọc ghẹo dân nữ, đánh đập lương dân, ngươi có nhận tội không."
Nhạc phàm lạnh lùng nói: "Ta không nhận ."
Tri phủ nói: "Còn dám phủ nhận ư, việc này có Thái công tử có thể làm chứng." Sau đó lão quay người hướng tới Thái Ân Khắc nói: "Thái công tử, thỉnh công tử tóm tắt lại tình hình xảy ra lúc đó."
Thái Ân Khắc ho khan hai tiếng điều chỉnh lại giọng nói, khuôn mặt đầy vẻ thật thà kể lại: "Ai … Hôm nay vốn dĩ là ngày tết, ta vốn định đi ra ngoài vui chơi, tiện tới khu phía đông thành biểu diễn mãi võ, chuẩn bị xem náo nhiệt. Nhưng ai biết được tiểu tử này khi nhìn thấy cô nương biểu diễn mãi võ vô cùng xinh đẹp, liền tiến tới nói những lời thô tục bẩn thỉu, rồi định động chân động tay. Ta thấy hắn không hợp nhãn, bèn tiến lên khuyên can ngăn cản, nhưng hắn không nghe mà còn động thủ đánh ta. Những hộ vệ của ta vì bảo vệ ta mà đều bị đánh ngã ra đất, hiện giờ còn chưa khôi phục lại, thật sự không có lẽ trời mà."
Hắn càng nói càng tỏ vẻ thê thảm, tựa như hắn mới là kẻ bất hạnh nhất, tiếp đó lại nói: "Sau đó Triệu huynh đi tới, thấy hắn đang ức hiếp người khác, bèn nhờ bằng hữu của huynh ấy ra tay giúp đỡ. Nhưng không ngờ được tên này lại hung hăng như vậy, cũng đánh bị thương cả bằng hữu của Triệu huynh."
Tri phủ phối hợp nói: ''Ô?! Những gì ngươi nói là thật chứ?"
Thái Ân Khắc lập tức nói: "Tuyệt đối chính xác, Triệu huynh hiện tại đưa bằng hữu của huynh ấy đi điều trị. Bọn thủ hạ của ta vẫn còn nằm ở y quán, bọn chúng đều có thể làm chứng. Thỉnh đại nhân làm chủ cho ta."
Tri phủ nói: "À, nếu đã như vậy ……"
"Hừ!" Nhạc phàm đột nhiên cắt ngang lời của tri phủ, hắn nói: "Đại nhân vì sao lại chỉ nghe từ phía hắn thế?"
Tri phủ cả giận nói: "Bổn quan xử án không cần ngươi lắm mồm".
"Thảo dân chỉ là trong lòng có điều nghi ngờ thôi."
"Thế ngươi muốn thế nào?"
"Cha con hai người này chính là đương sự, vì sao đại nhân lại không hỏi bọn họ?"
Tri phủ hừ lạnh một tiếng nói: "Đã như thế, ta sẽ hỏi hai đương sự ." Lão quay sang hai cha con biểu diễn mãi võ hỏi: "Cha con các ngươi danh tính là chi ? Tới địa phương này làm gì?"
Bình luận truyện