[Dịch] Thương Thiên

Chương 23 : Sơn trung khổ tu

Người đăng: cdt

.
Quyển 1: Thành trường Chương 23: Sơn trung khổ tu Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân Dịch thuật: cdt Bên ngoài nhà, sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, Nhạc Phàm thở dài một hơi, lấy lại tinh thần, đưa tay vuốt ve miếng đá đeo trên cổ rồi tự nhủ: "Lý Nhạc Phàm, con đường từ hôm nay trở đi là rất khó khăn, ngươi nhất định phải kiên trì không được buông xuôi, ngươi còn có người thân cần bảo vệ nữa". Do thói quen lâu năm, Nhạc Phàm quyết định trước tiên luyện tập đao pháp, dù sao đã nhiều năm chặt cây nên động tác rất thành thục. Sau khi luyện chiêu kết thúc thì chuyển sang tu luyện thân thể. Sáng sớm, Nhạc Phàm đã ra khỏi giường đi vào rừng, toàn thân mang đầy khối chì, tất cả là hai mươi khối, mỗi khối cũng nặng hơn mười cân. Hắn mang theo cây đại khảm đao mới để chặt cây, luyện tập những chiêu thức võ công cơ bản. Mới bắt đầu, Nhạc Phàm không thể thích ứng nổi với sức nặng của khối chì và đại đao. Do tay trái đã khỏi hẳn nên hắn dùng cả hai tay, như vậy mới chỉ miễn cưỡng huy động khảm đao, nhưng thân thể mang quá nặng, chì bọc toàn thân, ngay cả những hành động bình thường còn khó khăn, chứ đừng nói đến chuyện phối hợp chiêu thức không ngừng di chuyển. Dục tốc bất đạt, nếu thực hiện thái quá ngược lại có thể gây thương tích cho chính mình, Nhạc Phàm rất hiểu đạo lý này, do đó hắn bất đắc dĩ thở dài, bỏ ra phân nửa số khối chì, trước tiên phải từ từ mà thích ứng với sức nặng đã. Nhạc Phàm gật đầu nói: "Lần này tốt hơn, mặc dù cũng chưa hoàn toàn thích ứng, nhưng động tác cũng coi như liền lạc hơn". Bỏ đi một nửa số khối chì, hắn cử động thân thể cảm giác thấy tốt hơn rất nhiều. Nhìn động tác chặt củi của Nhạc Phàm hiện tại, so với trước kia thì rất giống với một tiều phu, mỗi lần chặt đao xuống thân thể đều dừng lại, hơn nữa hai tay huy động đại đao cũng đã có chút tiết tấu. Bởi vì trọng lượng thân thể quá lớn nên nhìn qua thấy phản ứng có vẻ chậm chạp, động tác cũng rất chậm rãi. Dù vậy, Nhạc Phàm vẫn không ngừng luyện tập giản đơn đao pháp. "Khảm, phách, chuyển, giá, đạn", hắn cố hết sức thực hiện từng động tác, ít nhất cũng cố gắng thực hiện các động tác cho liền lạc. Giờ thìn. Đã hai canh giờ trôi qua, đại đao trăm cân trong tay Nhạc Phàm càng huy động chậm lại, lúc này toàn thân Nhạc Phàm như là nhúng nước, mồ hôi không ngừng rơi xuống. Lấy tay lau mồ hôi trên trán, Nhạc Phàm lúc này cực kì mệt mỏi, toàn thân cạn kiệt khí lực, đặc biệt là hai cánh tay thấy nặng nề vạn phần, ngay cả nhấc lên còn thấy khó khăn. Nhưng hắn nghĩ như vậy còn lâu mới đủ, hai canh giờ chặt củi, so với trước đây chỉ là mới được nửa thời gian, nhưng bây giờ ngay cả một nửa cây còn không chặt nổi thì trong lòng không khỏi chịu nổi. Ngẩng đầu nhìn trời, Nhạc Phàm tự cười khổ: "Trước kia thật kiêu ngạo, xem ra từ giờ phải tăng cường luyện tập mới được. Giờ cũng không còn sớm nữa, mình cũng phải về thôi, chiều này leo núi xem có thể thu hoạch cái gì không". Hắn ngồi tại chỗ, nhanh chóng thổ nạp để khôi phục thể lực... Quá giờ ngọ, Nhạc Phàm bắt đầu loại tu luyện thứ hai - mang vật nặng leo núi. Đây không phải lần đầu hắn leo núi cho nên cũng đã có kinh nghiệm tương đối. Sau khi chuẩn bị dây thừng và chủy thủ là công cụ cần thiết để leo núi, hắn chỉnh đốn lại rồi đi đến ngọn Đại Lĩnh Sơn. Đại Lĩnh Sơn nằm ở phía tây của Hồng Diệp lâm, mặc dù không phải là lớn, nhưng khá cao, hơn nữa ngọn núi này rất hiểm yếu. Do ảnh hưởng của khí hậu, vài năm trước đây là ngọn núi hoang, bình thường không có người xuất hiện, ngay cả động vật hiện giờ cũng hiếm thấy, quả thật là khá yên tĩnh. Nhạc Phàm sống gần đây từ nhỏ, đối với ngọn núi này tự nhiên là rõ như lòng bàn tay, bất quá hắn chỉ là đến săn thú, cho đến giờ chưa một lên leo lên ngọn núi này, bởi vì hắn thấy không cần thiết, hơn nữa điều này là quá nguy hiểm. Từ khi Nhạc Phàm quyết định tu luyện để trở nên mạnh mẽ, hắn biết leo núi là một cách tu luyện phi thường, chẳng những có thể rèn luyện khả năng điều khiển các bộ vị thân thể và tính linh hoạt, mà cũng có thể rèn luyện ý chí bản thân. Vì Đại Lĩnh Sơn mặc dù chỉ cao hơn ba mươi trượng, nhưng nó rất hiểm trở, thập phần nguy hiểm, ngọn núi này bốn phía đều trống trải, không có cây cối mà toàn là nham thạch, hơn nữa mưa gió hàng năm ăn mòn làm cho ngọn núi càng thêm trơn nhẵn, khó mà đeo bám, nhưng nếu có leo lên được thì cũng không thể leo xuống, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Cho nên Nhạc Phàm nghĩ đây là một điều kiện gian nan, chẳng những để tu luyện hữu hiệu, mà còn có thể luyện dũng khí và nghị lực bản thân, chỉ là không phải ai cũng có dũng khí đối đầu với nguy hiểm. Đúng là: Ai có thể đối đầu với gian nan hiểm trở, chính là người gan dạ dũng cảm. Đứng trước Đại Lĩnh Sơn, mọi người thường thấy bản thân rất nhỏ bé, Nhạc Phàm cũng thấy thế, nhưng hắn lúc này rất hưng phấn, bởi vì hắn quyết định chinh phục ngọn núi này. Nếu là lúc bình thường, Nhạc Phàm chinh phục nó tuyệt đối không thành vấn đề, nhưng bây giờ hắn toàn thân trên dưới đều đeo đầy mười khối chì nặng, vì vậy không chỉ với hai chữ khó khăn là có thể diễn tả hết, nếu rớt từ trên xuống có thể nguy hiểm tính mạng. Nhạc Phàm không phải là kẻ liều mạng, hắn đương nhiên biết như vậy là rất nguy hiểm, nhưng trong lòng đã kiên định: "Nếu không đối mặt với khó khăn, làm sao khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, trên đời không có chuyện không làm mà có được". Hơn nữa hắn tin rằng nếu không có thương tổn trí mạng, sinh mệnh nguyên khí nhất định giúp hắn nhanh chóng khôi phục, cho nên hắn quyết định can đảm đối đầu với nguy hiểm. Mang vật nặng mà trèo lên Đại Lĩnh Sơn làm Nhạc Phàm rất mệt mỏi, nhưng hắn cũng không để ý, dù sao nguyên khí cũng giúp hắn khôi phục thể lực nhanh chóng, cho nên leo núi nhưng tinh thần rất sáng suốt. Nhưng leo xuống mới là việc tu luyện chân chính. Cầm công cụ trên tay, Nhạc Phàm hăng hái nhìn ngọn núi nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ chinh phục ngươi". Bỏ dây thừng xuống, chủy thủ gắn bên hông, tìm đến một tảng đá, Nhạc Phàm bắt đầu từng bước trèo lên núi. Sau nửa ngày, khối nặng làm động tác Nhạc Phàm trở nên cứng nhắc, tốc độ cũng ngày càng chậm lại, mà bây giờ mới lên được có bảy, tám trượng. "Ai ~~, xem ra thật sự khó khăn đây, phải gia tăng thêm lực, lại phải phối hợp thân thể cho cân bằng, rồi không ngừng leo lên. Giờ đã sử dụng hết khí lực rồi, mà phải leo đến độ cao như thế". Nhìn lên đỉnh núi, Nhạc Phàm thở dài, trong lòng có chút giận dữ. "Ầm ~~" Nhạc Phàm mất tập trung, phần đá dưới chân do bị ăn mòn không chịu nổi sức nặng của hắn nên rời ra. "Rầm ~~" Nhạc Phàm rơi nhanh xuống, lăn trên mặt đất mấy vòng mới dừng lại, máu miệng phun ra, tóc rối bời, nhìn qua thấy thương thế rất nặng. Thân thể càng nặng, rơi từ cao xuống thì càng đau, cho dù Nhạc Phàm có năng lực khôi phục trở lại nhưng bị thương cũng rất đau đớn, huống chi là nội phủ cũng bị thương. Nhạc Phàm chống đỡ thân thể ngồi dậy xếp bằng trên mặt đất, vận dụng phương pháp thổ nạp của Dưỡng tâm kinh để chữa lành vết thương. Sau nửa thời thần, Nhạc Phàm từ từ mở hai mắt, cười khổ nói: "Nhìn lại thấy mình quá vội vàng, có công mài sắt có ngày nên kim cơ mà". Nhưng hắn lập tức phấn chấn tinh thần, mục quang kiên định nói: "Bất quá, ta sẽ không bỏ cuộc". Đứng dậy đi tới ngọn núi trước mặt, hắn bắt đầu một lần chinh phục mới. "Ầm ~~" tới cùng độ cao bảy tám trượng, tảng đá đột nhiên vỡ ra, "Rầm ~~" Nhạc Phàm rớt xuống nặng nề. Điều tức ... leo lên ... rớt xuống .. thụ thương... Điều tức ... lại leo lên ...lại rớt xuống .. lại thụ thương... rồi lại điều tức... Cứ tuần hoàn hơn mười lần, đến giờ thân, Nhạc Phàm đã dần tiến đến đích cao ba mươi trượng, nhưng do khí lực toàn thân đã hết, khiến cho thân thể ngày càng chậm chạp. "Rầm ~~" Nhạc Phàm lần này run tay, không nắm được khối đá bên cạnh, lại rơi từ trên cao xuống. Lần này còn leo cao hơn những lần trước, cho nên cực kì đau đớn, nhưng Nhạc Phàm cũng không hộc máu như trước, chỉ là thân thể và nội phủ bị chấn động và cực kì đau đớn mà thôi. Sau một lúc thổ nạp điều tức, Nhạc Phàm cười khổ tự nói: "A, xem ra loại tu luyện này là có hiệu quả đây, ít ra năng lực chịu đựng cũng tăng lên nhiều". Nhìn trời đã khá trễ, hắn thu thập công cụ leo núi rồi đi xuống chân núi. Ban đêm, Nhạc Phàm tiếp tục tu luyện Dưỡng tâm kinh, trải qua một ngày huấn luyện, hắn rõ ràng cảm thấy nguyên khí trở nên ngưng luyện hơn, tinh thần lực cũng có tăng lên nhiều, điều này làm cho hắn có một chút kinh hãi: "Xem ra tu luyện một ngày cũng có một chút thành quả". Nhưng là vì để bản thân trưởng thành nhanh hơn, Nhạc Phàm quyết định từ giờ về sau mọi thời khắc đều không ngừng rèn luyện chính mình, ngoại trừ khi ngủ, mọi thời gian của hắn, không kể là chặt củi, ăn cơm, đi đường, tu luyện, đều mang khối chì nặng trên người, như vậy mới có thể làm cho bản thân thích ứng nhanh hơn với sức nặng của khối chì. Hôm sau, Nhạc Phàm lại bắt đầu huấn luyện động tác cơ bản. Trong rừng, hắn không ngừng huy động khảm đao, luyện tập năm động tác 'khảm, phách, chuyển, giá, đạn'. Để bản thân càng chuyên chú, hắn không luyện tập các động tác chiêu thức khác. Buổi sáng nhanh chóng qua đi, Nhạc Phàm cũng không chặt được bao nhiêu củi, ngược lại trên người giống lần trước, toàn thân ướt đẫm, không còn một chút khí lực. Cũng không cần lau mồ hôi, hắn lập tức ngồi xếp bằng tại chỗ, nhanh chóng vận hành thổ nạp. Buổi chiểu, Nhạc Phàm tiếp tục mang vật nặng mà tu luyện leo núi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang