[Dịch] Thương Thiên
Chương 44 : Thuộc về anh hùng (5)
Người đăng: Darth Athox
.
Trên thảo nguyên, hơn mười khinh kỵ binh tộc Thát Đát xếp thành hình nửa vòng cung, đối diện với bốn người Phong Dã, còn hai người Nhạc Phàm và Địch Thu Nhiên bị bao vây vào giữa.
Đám người Phong Dã hai mắt đỏ lên, nhớ lại ngày đó kịch chiến cùng Nhạc Phàm, bốn người không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hận chẳng thể băm vằm đối phương thành vạn mảnh.
Trận chiến Khai Phong, kế hoạch của Phong Dã có thể coi là thất bại hoàn toàn, chính là bởi sự xuất hiện cả Nhạc Phàm khiến bọn chúng không cướp được tiền quyên góp thậm chí còn bị thương thối lui. Hai sư đệ bị đánh thành tàn phế, sư muội mà sư phụ thương yêu nhất cũng bị người ta cắt đứt một tay.
Sư Nhược Tình vốn tên là Diệp Hách Na Lạp Lam Nhược, là công chúa trực hệ của hoàng tộc Thát Đát, vốn là thiên chi kiều nữ được ngàn vạn sủng ái, thân phận vô cùng cao quý, lần này lại bị trọng thương tới mức đó, thân là sư huynh, sư muội, bốn người bọn Phong Dã đều bị sư phụ trừng phạt một phen, hồi ức ngày đó vẫn còn in rõ trong lòng bọn Phong Dã.
๑๑۩۞۩๑๑
“Hán cẩu! Lão tử sẽ giết chêt ngươi...”
Ba Hùng rút bảo kiếm trên lưng ra, đang định tiến lên thì bị Phong Dã ngăn lại nói: “Lão nhị dừng tay, mọi chuyện phải lấy đại cục làm trọng.”
“Đại ca, Tân Phi và Tang Lang đã bị tên Hán cẩu này đánh trọng thương, nếu không nhờ sư phụ ra tay cứu giúp, sợ rằng hai người đó đã chết từ lâu rồi! Hơn nữa giờ họ có chết đi còn dễ chịu hơn, kinh mạch đứt đoạn, đã thành phế nhân, sau này không thể tiếp tục tu luyện nữa! Còn cả Lam Như sư muội, cũng bị tên Hán cẩu này phế bỏ một tay, khiến nàng giờ người không ra người, quỷ không ra quỷ... Đại ca, đừng ngăn đệ, để đệ giết hắn đi!”
Phong Dã vẫn không buông tay, giờ đang lúc mấu chốt, nếu không có chắc chắn tuyệt đối, hắn sẽ không dễ thử nghiệm, lại quay sang phía Nhạc Phàm nói: “Họ Lý kia, chỉ cần ngươi giao Địch tướng quân ra, hôm nay ta sẽ...”
“Lắm lời!” Nhạc Phàm ngắt lời đối phương, trực tiếp đề đao lao tới!
Khác với Địch Thu Nhiên, trong quan niệm của Nhạc Phàm vốn không có điều kiện thỏa hiệp, đặc biệt là vào lúc này.
Thấy Nhạc Phàm không nói hai lời đột nhiên lao tới, đám người Phong Dã tuy giật mình nhưng không hoảng hốt. Từ sau lần trước thất bại dưới tay Nhạc Phàm, sư phụ của bọn họ đã truyền cho không ít tuyệt chiêu, mà Tứ Phương Tuyệt Diệt Trận chính là một trong số đó. Bộ kiếm trận này uy lực to lớn, hơn nữa cực kỳ thâm ảo, vốn bọn họ định sau khi thông thạo sẽ tìm Nhạc Phàm tính sổ, nào ngờ lại gặp phải ở đây. Lúc này bất đắc dĩ cũng chỉ đành buông tay đánh cược một phen.
"Bày trận!"
"Cheng, cheng, cheng —— "
Theo tiếng ra lệnh của Phong Dã, Ba Hùng, Nhuế Anh cùng Cận Quỳnh Vân không chút do dự rút bảo kiếm trên người ra... Bốn người đồng thời tách ra đứng bốn phương vị đông tây nam bắc.
"Thiên kiếm diệt —— "
Bốn người cùng nhảy lên, ngàn vạn ánh kiếm trời đất sụp xuống bao phủ lấy Nhạc Phàm, khắp bốn phương tám hướng không hề có tới một kẽ hở, toàn bộ không gian chỉ có vết kiếm!
Thất Tình đao quyết ~ Vũ Điệu thức!
Đao rít lên như quồng phong, múa lên như điên cuồng. Vô số đao phong kết thành một vòng tròn bao phủ lấy Nhạc Phàm ở chính giữa, mặc cho ngàn vạn ánh kiếm kia có cố thế nào cũng không thể tiến thêm mảy may.
Chỉ riêng chiêu thức đó, kiếm trận của bốn người Phong Dã cùng đao pháp của Nhạc Phàm có thể nói là tương đương nhau.
Kiên trì một lúc, Nhạc Phàm không thể không cảm thán chiến đao Bách Kiếp thực sự rắn chắc! Chịu đựng cả áp lực của kiếm trận cùng nguyên khí bản thân mình mà nó không hề có chút vết rạn, không hổ là hung khí trải qua ngàn vạn tôi luyện nơi chiến trường.
๑๑۩۞۩๑๑
Đao phong kiếm khí bay đầy trời, thảm cỏ xanh mướt giờ hỗn loạn đầy bùn đất!
Khinh kỵ binh xung quanh lui lại rất xa, sợ hãi quan sát cuộc chiến của năm người. Tranh đấu như vậy không phải thứ bọn họ có thể can thiệp vào được.
Nhìn Nhạc Phàm tranh đấu cùng bốn người nơi đó, Địch Thu Nhiên lại âm thầm cảm thán sự chênh lệch của bản thân mình, nếu dũng tướng như vậy có thể trấn thủ biên quan còn lo gì ngoại tộc xâm lấn?
Biết mình không giúp được gì, Địch Thu Nhiên bèn xếp bằng trên mặt đất, chuyên tâm điều tức, hy vọng có thể cố gắng khôi phục chút thể lực.
๑๑۩۞۩๑๑
Tiếng đao kiếm không ngừng vang lên bên tai, bốn người Phong Dã kinh hãi không thôi. Bộ kiếm trận này do đích thân sư phụ truyền cho, cho dù đối phó với cao thủ hơn mình hai cấp cũng dư sức. Song hiện giờ, đối mặt với thế công mãnh liệt của đám người mình mà đối phương vẫn bình yên vô sự, thậm chí tay mình bị chấn động tới âm ẩm đau! Công lực tới mức này, đao pháp bậc này, thật khiến người ta kinh hãi!
Thật ra bọn họ cũng không biết, ngay cả Nhạc Phàm giờ cũng rất khó chịu, thể lực tiêu hao rất nhanh, nếu không nhờ năng lực khôi phục siêu cường, sợ rằng chàng đã ngã xuống từ lâu, huống hồ chỉ thủ không công, sớm muộn gì cũng khó tránh khỏi thất bại!
Đương nhiên, không phải Nhạc Phàm không muốn sử dụng Tiễn Hồn để công kích. Chỉ có điều uy lực của Tiễn Hồn không phải bình thường, tiêu hao tinh thần lục rất lớn, cho dù giờ tinh thần lực của chàng đã cực kỳ mạnh mẽ cũng chỉ có thể sử dụng liên tục ba lần. Bởi vậy, khi chưa nắm chắc một số điều kiện, chàng nhất định phải thật cẩn thận.
๑๑۩۞۩๑๑
Ngay lúc năm người đang chiến đấu, xa xa bỗng vang lên tiếng vó ngựa dày đặc và gấp gáp.
"Ha! Là chúng ta người!"
"Nhanh —— nhanh —— "
Khinh kỵ binh xung quanh hò hét, vẻ u ám trên khuôn mặt tan đi, chỉ còn vẻ tự đắc.
Địch Thu Nhiên nhìn vê phía xa, một khoảng đen kịt đang tiến tới hướng này, quả nhiên là đại quân của tộc Thát Đát. Xông lên đầu tiên là kỵ binh, bọn họ mặc giáp trụ màu đen, ngay cả chiến mã cũng được phủ thiết giáp, đây là quân đoàn vương bài của tộc Thát Đát – Hắc Giáp quân!
"Biến trận! Thiên Kiếm tuyệt —— "
Bốn người Phong Dã phấn chấn, kiếm thế trên tay liên tục biến ảo, hóa thành một cái lồng khổng lồ vây lấy Nhạc Phàm vào trong.
“Không ổn!” Nhạc Phàm trong lòng căng thẳng, cũng biến ảo đao pháp, lấy công làm thủ, đao phong bắn khắp bốn phương...
Thất Tình đao queyét ~ Vô Hồi thức, Nộ Chiến thức, Loạn Kích thức!
Nhanh! Tàn nhẫn! Loạn! Ba chiêu đao được sử dụng một lượt, đao phong lạnh lẽo đẩy khắp bốn phương, khí tức uy nghiêm đáng sợ!
๑๑۩۞۩๑๑
“Đại tướng quân, ngài đi trước đi!” Nhạc Phàm biết trong thời gian ngắn không thể phá được kiếm trận, không thể làm gì khác đành lên tiếng bảo Địch Thu Nhiên đi trước.
Song Địch Thu Nhiên vẫn không nhích nhích, chỉ nhắm mắt điều tức, giờ cái hắn cần không phải tốc độ mà là thời gian.
Đối với vị lão tướng quân cố chấp này, Nhạc Phàm vẫn vô cùng kính nể, song hôm nay tình hình không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, không khỏi nổi giận mắng: “Địch tướng quân, ngài thật cổ hủ cố chấp quá mức!”
Nào ngờ Địch Thu Nhiên lập tức đáp lại: “Địch mỗ thấy ngươi mới thật là tên ngu ngốc, không ngờ lại tự chạy tới tìm chết, thật đúng là.”
“Ta tự có thể thoát thân, ngài mau đi đi!” Nhạc Phàm vừa múa đao vừa khuyên bảo, trong lòng gấp như muốn bốc lửa.
“Nói bậy!” Địch Thu Nhiên tức giận nói: “Kiếm trận do bốn cao thủ tiên thiên bố trí đâu phải dễ phá? Hơn nữa đại quân tộc Thát Đát cũng đã đến, ngươi thoát thân làm sao? Tiểu tử, ngươi đừng quên, chuyện chiến trường ta còn hiểu rõ hơn ngươi.”
"..."
Nhạc Phàm không có lời nào đáp lại, đây là lần đầu tiên chàng thấy thật bức bối mà lại chẳng thể làm gì.
“Ha ha, ngươi nghĩ hôm nay các ngươi còn cơ hội chạy trốn sao? Hừ, bất cứ ai cũng không chạy thoát được.” Phong Dã cười lạnh, lực tay lại càng lúc càng tăng.
Cách đó không xa, Hắc Giáp quân càng lúc càng áp sát, tạo thành thế vây hãm. Sau lưng bọn họ lại là vài vạn binh sĩ Thát Đát, mỗi bước tiến lên lại như mặt đất rung chuyển.
Cảm giác nguy cơ mãnh liệt dâng trào trong lòng Nhạc Phàm, lúc này, không thể lưu lại được nữa.
Liều thôi! Tiễn Hồn!
Trong đao phong kiếm ảnh, một luồng tiễn quang óng ánh rực rỡ lướt qua màn đêm đen, như một viên sao chổi cực kỳ chói mắt!
Chẳng lẽ đây là Tuyệt Tiễn trong truyền thuyết?
Bốn ngươi Phong Dã thấy vật hoảng hốt, còn chưa kịp thu lại kiếm thế, ánh tiễn đã xuyên qua lồng ngực bọn họ... Không kịp thốt lên một tiếng, người đã ngã lăn trên mặt đất!
Về phần Nhạc Phàm, bởi tâm thần phân tán, đao thế cũng theo đó dừng lại, bốn thanh kiếm nhân cơ hội đó nhắm thẳng vào lồng ngực Nhạc Phàm.
"Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt!"
Một luồng hào quang màu vàng lóe lên, bốn thanh kiếm đồng thừoi bị đánh văng ra! Nhạc Phàm lại bị nổ văng ra vài trương, trên không trung rải rác máu tươi!
Địch Thu Nhiên lập tức tiến tới, một luồng tiên thiên khí tinh thuần truyền vào cơ thể Nhạc Phàm.
๑๑۩۞۩๑๑
Binh sĩ xung quanh ngừng hò hét, sửng sốt nhìn vào giữa tràng, sự dũng mãnh của Nhạc Phàm chấn động tâm tình bọn họ, cho dù giờ chnàg đã trọng thương ngã xuống đất vẫn không ai dám tiến tới thăm dò!
“Phốc ~~”
Phun ra một ngụm máu ứ, gò má tái nhợt của nhạc phàm hơi hồng hào trở lại.Chỉ có điều khí tức trong cơ thể chàng vẫn rất hỗn loạn, luồng khí thất tình đang không ngừng chữa trị, ôn dưỡng lại kinh mạch cho chàng.
Lần này có thể nói Nhạc Phàm vô cùng may mắn, lần đầu tiên điều khiển Tiễn Hồn công kích đồng thời cả bốn người, lực lược tinh thần suy kiệt! Nếu không phải lúc ngàn cân treo sợi tóc, Đan Tâm thạch trên cổ chàng phát ra một luồng khí ôn hòa bảo vệ thức hải, sợ rằng chàng sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Còn khi bốn thanh kiếm đam vào thân thể, nếu không nhờ có long cương hộ thể của Long Cực Cửu Biến, sợ rằng kiêm sắc đã sớm xuyên qua tim. Dẫu như vậy, giữa ngực Nhạc Phàm cũng lưu lại ba vết kiếm.
"Cái nà,y không thể nào! Không thể nào..."
Trong chớp mắt khi bốn người Phong Dã ngã xuống, vừa khéo thấy tình hình của Nhạc Phàm, đều cảm thấy khó tin.
Bốn người bọn họ biết lực lượng của bản thân lớn tới mứcn ào, cũng biết bảo kiếm do sư phụ ban thưởng sắc bén ra sao, song một đòn cường đại như vậy cũng chỉ khiến đối phương thụ thương, không phải trí mạng! Như vậy sao khiến bọn họ tin được đây là sự thật? Song chuyện đã bày ra trước mặt, khí tức không thông thuận, lập tức ngã lăn ra trên mặt đất.
...
"Bồng —— "
"Ầm —— ầm —— "
"Rầm rầm —— ầm —— "
...
Ngay lúc đại quân Thát Đát sắp tới, từng tiếng vang vọng như sấm rền cắt ngang chân trời!
Phía tây, ánh lửa rực rỡ chiếu rọi đêm đen! Cảnh tượng đồ sộ, thảm khốc! Mà nơi đó, chính là lãnh địa tộc Thát Đát.
Hắc Giáp quân dừng bước, vài vạn quân rối loạn, chẳng lẽ kẻ địch tấn công bất ngờ? Trong thời gian ngắn, sự nghi ngờ bao phủ trong lòng binh sĩ tướng quân, khiến chúng không biết phải làm sao.
Địch Thu Nhiên cũng không biết có chuyện gì xảy ra, song thấy đại quân Thát Đát ngưng lại, con mắt sáng lên, vội vàng ném ra một viên Hỏa Dược đạn yểm hộ, nâng Nhạc Phàm đang suy yếu lên ngựa sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Thủ lĩnh Hắc Giáp quân cũng là người quyết đoán, thấy hai người Địch Thu Nhiên đào tẩu, lập tức phái người đuổit heo, còn vài vạn binh sĩ phía sau lại mau chóng trở về bộ tộc.
๑๑۩۞۩๑๑
Trên thảo nguyên đen kịt, hai người một ngựa ra sức chạy trốn, sau lưng cách đó không xa, một đạo kỵ binh đen kịt đang truy đuổi không ngừng.
Thử nghĩ, một con chiến mã, hai người cưỡi, làm sao trốn nổi khỏi quân đoàn vương bài của tộc Thát Đát, Hắc Giáp quân?
Khoảng cách đang từ từ rút ngắn...
Nhạc Phàm vừa khôi phục không ít nguyên khí, đã tỉnh táo lại, thấy tình hình như vậy cũng vô cùng nóng ruột!
“Đại tướng quân, ngài mau buông ta xuống!’
“Im ngay! Địch mỗ chưa bao giờ bỏ rơi huynh đệ mình!”
Trong giọng nói gấp rút của Địch Thu Nhiên lộ vẻ chân thành, Nhạc Phàm nghe vậy hơi run lên, cố chấn tĩnh lại tâm trạng đáp lời: “Đại tướng quân, ngài khiến tôi nhớ tới một vị trưởng bối, ngài ấy vì dân vì nước, cuối cùng lại chết oan ức... Ta không muốn ngài cũng như vậy.”
Dừng một chút, Nhạc Phàm lại không cam lòng nói: “Các binh sĩ biên cương cần ngài, bách tính trong thiên hạ cần ngài, vì bọn họ, ngài nhất định phải sống!”
“...” Im lặng một lúc, Địch Thu Nhiên mở miệng nói: “Tiểu huynh đệ, nhớ lúc trước vì chuyện lập trường Địch mỗ đã cãi nhau với ngươi một trận. Ngươi coi trọng tình nghĩa còn Địch mỗ coi trọng đại nghĩa. Không ngờ gặp chuyện thế này lập trường chúng ta lại hoàn toàn đảo ngược. Thật ra Địch mỗ đã sớm biết, biên cương không thủ nổi, song trong lòng ta vẫn mang chút ảo tưởng, vì tao không cam lòng... Cả đời ta chính chiến sa trường, nhìn biết bao huynh đệ ngã xuống xung quanh, mỗi khi mệt mỏi nhất lại nhớ tới trách nhiệm bản thân nên lại tiếp tục kiên trì.”
“Nhưng ngài...”
Nhạc Phàm đang định nói gì đó, song Địch Thu Nhiên ngắt lời: “Tiểu huynh đệ, hôm nay ta muốn ích kỷ một chút, ngươi giúp ta đi! Đúng như ngươi nói, sinh mệnh rất đáng quý, nhất định phải cố gắng sống sót. Sau này trở về, nói với các huynh đệ, chúng ta không phải đang bảo vệ giang sơn của Đại Minh mà là bảo vệ bách tính đồng bào mình.”
“Ngươi đúng là tên khốn kiếp!” Nhạc Phàm thống khổ cắn răng, hai mắt dần đỏ lên.
"Ha ha —— "
Địch Thu Nhiên mỉm cười rồi nghiêm mặt nói: “Bọn họ nói, đây gọi là anh hùng! Còn nơi này, chính là nơi thuộc về anh hùng.”
Dứt lời, Địch Thu Nhiên nhét vào lòng Nhạc Phàm một vật, đưa cả thanh kiếm bên mình cho Nhạc Phàm rồi nhảy xuống ngựa...
"Hống —— "
Địch Thu Nhiên gào lên, nhảy vào giữa chiến trận của Hắc Giáp quân, vung nắm tay lên chiến đấu như điên dại!
"Đến đây đi! Địch mỗ ở đây! Ai muốn lấy đầu Đihcj mỗ tới đây. Ha ha —— "
"Giết!"
๑๑۩۞۩๑๑
Hận dân tộc! Tù nước nhà! Máu chảy hết, người chẳng về, xiết chặt đao, đạp thi thể, chiến không ngừng...
Trên con ngựa, Nhạc Phàm nghe sau lưng vang lên tiếng hát của đại tướng quân.
Nước mắt, rơi xuống ngay lúc này, nó là hạt trân trâu rẻ mạt nhất.
"Rầm rầm rầm —— "
Sinh mệnh như đóa hoa nở rộ, tiếng nổ mạnh, tiếng kêu thảm khốc xé rách trời cao. Ai biết không trời cao rên xiết, mưa lớn trút ào ào, như gột rửa bi thương của mặt đất!
Đó, là những gì thuộc về anh hùng!
Bình luận truyện