[Dịch] Thương Thiên
Chương 43 : Thuộc về anh hùng (4)
Người đăng: Darth Athox
.
Địch Thu Nhiên sau khi tự rời đội ngũ bèn đổi hướng, đi thẳng về phía bắc.
Hướng đó là khu vực biên giới của tộc Thát Đát, có trọng binh cư trú, nếu bản thân bị vây hãm tại đó chắc chắn không còn hy vọng sống sót. Còn phía sau Địch Thu Nhiên không xa là vài trăm khinh kỵ binh tộc Thát Đát theo sát không rời, binh lực rải thành hình nửa vòng cung, tạo thành thế vây bắt.
"Nhanh —— nhanh —— "
Khinh kỵ binh dần tụm lại, vừa hét to vừa vung dây thừng về phía Địch Thu Nhiên, như săn bắt hươu nai.
“Chỉ bằng đám binh tướng tôm cua các người mà cũng đòi bắt ta?” Địch Thu Nhiên lạnh lùng cười, khóe miệng cong lên xem thường. Lúc này tuy hắn chỉ có một thân một mình, song bản thân là tướng quân kiêu ngạo, sao lại cho phép đám người này tùy ý giẫm đạp?
๑๑۩۞۩๑๑
Dây thừng lại được ném về phía Địch Thu Nhiên, song mỗi lần hắn đều có thể tránh được, thân thể liên tục né tránh trên lưng ngựa, linh hoạt như chú khỉ lão luyện.
“Con mẹ nó! Các huynh đệ, mau đổi vũ khí, giết chết tên Hán cẩu kia cho ta...”
“Rõ!”
Đầu lĩnh đội kỵ binh vốn muốn bắt sống đối phương, song giờ đã không thể kiên nhẫn nổi.
Theo lệnh của kỵ binh trưởng, vài trăm thuôc hạ đồng loạt buông dây thừng, lấy nỏ mạnh trên chiến mã ra, lao thẳng về phía Địch Thu Nhiên.
Nỏ mạnh này chính là vũ khí do tộc Thát Đát đặc chế, công hiệu còn mạnh hơn so với cung nỏ bình thường nhiều. Không chỉ tầm bắn xa, hơn nữa lực lượng rất lớn, tốc độ nhanh chóng, xuất thủ ổn định, tuyệt đối là hung khí giết người. Mặt khác, nỏ mạnh này còn một đặc điểm lớn là “phá khí”! Mũi tên do kim loại đặc chế lại dùng bí pháp tạo thành, chuyên phá chân khí hộ thể của cao thủ võ lâm! Vũ khí mạnh mẽ kinh người như vậy cho dù là cao thủ tiên thiên cũng phải cẩn thận ứng phó.
“Viu~~”
“Viu viu ~~”
๑๑۩۞۩๑๑
Mũi tên dày đặc như ong vò vẽ lướt qua không khí, âm thanh sắc bén như muốn xé rách không gian.
Địch Thu Nhiên thần sắc ngưng trọng song trong lòng lại yên tĩnh lạ thường. Linh giác triển khai, đường bay của vài trăm mũi tên như hiện lên rõ mồn một trong đầu hắn. Lượng tên bắn chi chít khiến người ta kinh hãi, Địch Thu Nhiên lăn lộn linh hoạt trên thân ngựa, tận lực né tránh vô số ánh tên lạnh kia. Nếu không né tránh kịp, hắn lại dùng cương khí hộ thể mạnh mẽ chấn văng.
Dẫu vậy, Địch Thu Nhiên cũng cảm thấy không thể chịu nổi, mỗi lần va chạm với mũi tên hắn đều cảm thấy tinh lực bất ổn, cứ như vậy cương khí nhất định sẽ loạn. Nghe tiếng tên bắn phía sau vai mà áo lót lạnh buốt.
Đánh người phải đánh chân trước, bắn người phải bắn ngựa trước. Đội trưởng đội kỵ binh cũng có thể coi là kinh nghiệm tác chiến phong phú, lập tức lệnh cho thuộc hạ toàn lực bắn chiến mã của Địch Thu Nhiên.
Đúng như dự đoán, chỉ sau vài mũi tên chiến mã đã gục ngã, Địch Thu Nhiên cũng theo đó rời ngựa, tốc độ giảm nhiều.
Là một tướng quân thân kinh bách chiến, sinh mạng lăn lộn nơi chiến trường, dùng sức chiến đấu, khinh công đương nhiên không phải mặt mạnh của Địch Thu Nhiên. Mới chạy được khoảng mười trượng, vài trăm kỵ binh đã đuổi theo, bao vây Địch Thu Nhiên vào giữa.
"Nhanh —— nhanh —— "
“Hán cẩu tướng quân, còn không mau đầu hàng, bằng không ta sẽ khiến ngươi chết không toàn thây.”
"Ha ha —— "
"Đầu hàng —— đầu hàng —— đầu hàng —— "
๑๑۩۞۩๑๑
Khinh kỵ binh đi đầu lập cưỡi ngựa lao lên trước, cười lớn: “Hán cẩu! Mau đầu hàng đi, chỉ cần ngươi đầu hàng ta sẽ không giết ngươi! Ha ha ~~”
“Hừ!” Trong mắt Địch Thu Nhiên lập lòe sát khí, khinh thường trả lời. Song thấy đám kỵ binh Thát Đát tay lăm lăm nỏ mạnh, Địch Thu Nhiên vẫn không kiềm được âm thầm thở dài. Do dự một lúc, Địch Thu Nhiên quyết tâm buông tay đánh cược một phen, tranh thủ lúc đại quân của địch chưa tới, giết chết những kẻ này rồi lại tiếp tục bỏ chạy.
Phòng không bằng trốn, trốn không bằng công! Địch Thu Nhiên không nói một lời, rút thanh kiếm nặng nề vẫn luôn bên người ra, thân thể lao như tên bắn về phía trước, một luồng cương phong mãnh liệt xẹt qua, trực tiếp chém thẳng về phía đầu lĩnh của đội kỵ binh.
“Phốc~~” Một luồng máu tưới rực rỡ bắn lên không, rơi xuống nhuộm đỏ mặt đất.
Ánh kiếm lấp loáng, cả người và chiến mã đều ngã vào trong vũng máu.
Đám kỵ binh Thát Đát đều ngơ ngẩn! Thật sự khó lòng tưởng tượng nổi, đầu lĩnh của họ vừa rồi còn hăng hái lên tiếng sắp nhận công lớn, song giờ đã là một cỗ thi thể, máu tươi thấm đãm bùn đất, biến thành một phần của thảo nguyên này, tẩm bổ cho sinh mệnh màu xanh lục.
Giờ phút này, nhìn thảo nguyên mênh mông, một cảm giác bi thương cô độc chợt dâng tròa trong lòng mọi người. Cỏ càng xanh, liệu có phải người chết càng nhiều? Hay nên nói là, thảm cỏ này xanh vì thấm đầm sinh mệnh người khác?
๑๑۩۞۩๑๑
Đám kỵ binh vẫn chưa hồi thần, Địch Thu Nhiên cđã lại lao tới, vung kiếm chém về phía người bên cạnh!
“Phốc!”
Không kịp kêu lên một tiếng, đầu lâu đã rơi xuống đất.
“Mau tránh ra!”
“A ~~”
“Bên trái kìa.. Không tốt, là bên trái!”
“Đừng dùng nõ! Cẩn thận làm bị thương người bên mình!”
“Mọi người cẩn thận!”
“Hắn ở đây!”
“Giết ~~”
๑๑۩۞۩๑๑
Quần chiến vốn là thế yếu của khinh kỵ binh. Tốc độ của bọn họ tuy nhanh nhưng không cách nào nắm xông lên đầu tiền tuyến, chỉ cần kẻ địch xông vào trng trận bọn họ đều sẽ rối loạn. Địch Thu Nhiên dựa vào tình cảnh hỗn loạn này, ra sức vung thanh kiếm lớn như muốn chém sạch toàn bộ kẻ địch ở đây.
Hai tên... mười tên... trăm tên...
“Bảo vệ nước nhà, mối thù sinh tử, anh dũng giết địch, lòng không hối hận, máu huyết nam nhi, giọt lệ anh hùng, lưỡi kiếm chém sạch...”
Địch Thu Nhiên miệng thì thào, âm thanh như ma chú đoạt mạng dưới địa ngục. Cứ mỗi chữ vang lên lại có người ngã xuốngv ũng máu.
Vẩy vẩy thanh kiếm lớn nhuốm máu, phóng mắt ra bốn phương đã chỉ thấy một màu đỏ sẫm. Địch Thu Nhiên không nhớ nổi mình đã chém bao nhiêu kiếm, giết bao nhiêu địch, chỉ biết tiếng vó ngựa xung quanh càng lúc càng ít, nói vậy đám khinh kỵ binh này cũng đã bị giết gần hết rồi!
Địch Thu Nhiên nghĩ vậy, sự thật cũng là vậy. Sau khi chiến đấu một hồi, đám khinh kỵ binh xung quanh đã không còn tới hai mươi người, đều đồng thời lui lại thật xa, không dám tiến đến, chỉ sợ kẻ tiếp theo chết dưới thanh kiếm đó sẽ là mình.
Chiến tích cũng khá khả quan, có điều Địch Thu Nhiên giờ tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu không đi sợ rằng sẽ vĩnh viễn nằm lại tại đây.
Nghĩ tới đây, Địch Thu Nhiên nhảy lên chiến mã,d dang lúc định đi khỏi, thần kinh lại đột nhiên căng thẳng, một luồng kiếm khí mạnh mẽ giáng từ trên trời xuống.
Trốn! Đây là suy nghĩ duy nhất của Địch Thu Nhiên.
Phi thân ngảy khỏi lưng ngựa... Ngay khoảnh khắc chạm đất, chiến mã bên cạnh đã bị cắt thành hai nửa.
๑๑۩۞۩๑๑
Trong bóng tối, bốn người trẻ tuổi bước giữa không trung, từ từ hạ xuống, chỉ cần nhìn khinh công kinh thế hãi tục này đã có thể nói người vừa tới chắc chắn bất phàm.
Cao thủ tiên thiên!
Địch Thu Nhiên cảm nhận được áp lực mà đối phương truyền lại, sắc mặt trắng bệch, thần tình lại càng thêm căng thẳng.
Hai nam hai nữ trước mắt tuổi đều còn trẻ, song khí thể lạnh lẽo tỏa ra khiến Địch Thu Nhiên không khỏi cảm thấy da thịt đuề âm ẩm đau, nếu không có sát khí hùng hậu chống cực lại, hắn tin rằng mình sẽ lập tức thua trận.
Đối phó với một người mình còn có vài phần thắng, nhưng giờ...” Địch Thu Nhiên âm thầm phát sầu, thể lực bản thân giờ đã tiêu hao quá lớn, lại phải đối mặt với bốn cao thủ đồng cấp, hắn hoàn toàn không có chút phần thắng nào. Hơn nữa, đại quân của Thát Đát sắp tới, nếu bị cản lại nơi này chắc chắn chỉ có đường chết! Cũng may phần lớn khinh kỵ binh đã bị hắn dẫn đi khiến cho đám người Phương Tín có cơ hội sống sót lớn hơn. Nghĩ tới những người sống, cho dù phải chết Địch Thu Nhiên cũng cảm thấy đáng giá.
Một lúc sau, nam tử dẫn đầu bước lên một bước, lễ phép nói: “Địch tướng quân, ta khuyên người hãy đầu hàng đi! Tin rằng ngươi cũng hiểu mình không có hy vọng trốn thoát nổi.”
Địch Thu Nhiên nghe vậy cười lạnh, như một lão tăng đã nhìn thấu cả ngàn năm sinh tử, bình tĩnh nói: “Người, cuối cùng cũng phải chết.”
Nam tử sắc mặt hơi đổi, giọng nói nặng thêm: “Ta kính đại tướng quân người là anh hùng, đại tướng quân cầnh già hành động ngu ngốc như vậy? Đại tướng quân ngài hẳn cũng hiểu, triều đình Đại Minh ra sao. Bán mạng cho triều đình hủ bại ngu ngốc đó còn không bằng giúp bộ tộc ta đoạt lấy thiên hạ, vua của tộc ta chắc chắn sẽ dùng thiện ý đối đãi với bách tính. Tới lúc đó thiên hạ một nhà, chẳng phải là phúc cho trăm họ sao? So với bây giờ, chiến loạn liên miên, dân chúng lầm than, chẳng tốt hơn vạn lần?”
“Phải, đương nhiên là tốt hơn, cực kỳ tốt!” Địch Thu Nhiên cười nói: “Địch mỗ không thể không thừa nhận suy nghĩ của các hạ rất toàn diện, nắm chắc đại cục cũng rất tốt, tài miệng lưỡi càng thêm hiếm có. Nhưng các hạ có nghĩ tới chăng, dục vọng con người vốn vô cùng vô tận, dân chúng sống trong cừu hận đã chẳng phải ngày một ngày hai, các người xâm lấn lãnh địa nước ta, chẳng lẽ không phải do dục vọng? Các người đến đâu là cướp của giết người, hiếp đáp dân chúng, chẳng lẽ đó là chung sống hòa bình? Các người mặt dày nói thiên hạ một nhà, chẳng lẽ không phải muốn thống trị nô dịch đồng bào ta?”
"Ha ha —— "
Địch Thu Nhiên cười lớn, quay người chỉ thẳng vào mặt đối phương lạnh lùng nói: “Địch mỗ binh sĩ có ba mối hận! Một hận triều đình vô đức, nếu không vì bọn chúng hủ bại, quốc gia nào bị kẻ khác đẫm đạp. Hai hận đám man di các ngươi vô lý, mưu đoạt giang sơn cẩm tú nước ta, ức hiếp lê dân bách tính chúng ta, nô dịch dân tộc Hán chúng ta. Ba hận bản thân vô năng, không thể dùng thân thể này mà giúp bách tính thái bình... Ba mối hận này không tiêu, lòng Địch mỗ khó mà bình an được!”
Giọng nói lớn dần, tới câu cuối cùng, Địch Thu Nhiên gần như rống lên! Sau khi nói xong, hắn sờ viên thuốc nổ trong lòng, như muốn làm gì đó.
"Mau nhìn! Đó là cái gì? !"
Một giọng nói trong trẻo vang lên cắt đứt suy nghĩ mọi người! Theo tiếng nói nhìn lại, một nam nhân hăng hái lao đến, khoảng cách càng lúc càng gần.
๑๑۩۞۩๑๑
Không thể không nói, tốc độ của Nhạc Phàm quả thực còn nhanh hơn ngựa. Hai chân như tỏa gió, bước đi như sao chổi, trong nháy mắt đã hiện ra giữa đám người.
"Ngươi, sao ngươi lại tới đây?"
Nhạc Phàm xuất hiện khiến Địch Thu Nhiên bất ngờ, vừa vui mừng lại vừa lo lắng, bất lực, lại thống hận! Mọi cảm giác xộc thẳng lên đầu, chẳng trách thánh nhân thường nói, trong thiện hạ phức tạp nhất không gì ngoài lòng người.
“Sao lại là ngươi?”
Khi bốn cao thủ trẻ tuổi thấy rõ hình dạng người vừa đến, không khỏi ngây ra, nhưng trong mắt lại tràn đầy phẫn nộ và cừu hận.
"Là các ngươi!"
Thảm trạng của thành Khai Phong như hiện lại trước mắt Nhạc Phàm, cảnh tượng ác mộng đó đến rồi không cách nào rời đi. Còn kẻ cầm đầu chuyện đó chính là đám người trước mắt. truyền nhân của Kiếm Ma – Phong Dã, Ba Hùng cùng tiểu sư muội Nhuế Anh, Cận Quỳnh Vân.
Bình luận truyện