[Dịch] Thương Thiên
Chương 2 : Xuất Sơnspan
Người đăng: fishscreen
.
Ba người Nhạc Phàm đi không ngừng nghỉ, gần như đã bị lạc bên trong núi sâu rừng thẳm. Không còn cách nào, chỉ có thể trèo đèo lội suối tiến về phía trước. Cuối cùng...
- Ha ha! Rốt cuộc cũng đã gặp được thành trấn rồi. Sư phụ, lần này con nói không sai chứ, không phải đã ra ngoài rồi sao!
Luẩn quẩn bảy tám ngày bên trong núi rừng không lối, cho dù là thần tiên thì cũng phải mệt mỏi. Long Tuấn tự nhiên là hưng phấn, đắc ý khoe khoang thành tích của mình.
Ba người Nhạc Phàm từ bên trong đám cỏ trên một ngọn đồi nhỏ chui ra, y phục toàn thân rách tả tơi, đầu tóc rối tung tán loạn. Trên mặt ba người đều là bùn đất, mùi hôi thối bốc lên đến tận trời. So với ba người bọn họ, những tên khất cái bình thường quả thật lại trông giống như những phú hào danh giá.
Đinh Nghị đưa tay lau bùn đất trên mặt, mở miệng mắng:
- Ta nhổ vào! Ngươi còn dám mặt dày nói như vậy sao? Mẹ! Nếu như không phải vì đi theo ngươi, chúng ta làm sao có thể trở thành tác phẩm nghệ thuật như thế này!
Long Tuấn xấu hổ gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười:
- Bây giờ không phải đã ra được rồi sao, còn oán thán cái gì? Ngươi xem, sư phụ lão nhân gia người đâu có nói gì... Ái da...
“Phanh!” Nhạc Phàm hung hăng gõ lên đầu Long Tuấn một cái, bực tức nói:
- Không phải ngươi nói là đã đi khắp đại giang nam bắc, nhắm mắt lại cũng biết phương hướng hay sao? Vậy thì tại sao lại bị lạc đường?
Long Tuấn vẻ mặt ủy khuất lên tiếng giải thích:
- Con và Tiểu Đinh tử đúng là đã đi khắp đại giang nam bắc, nhưng mà người cũng phải có lúc quên đường chứ...
- Ta nhớ là chỉ có ngựa mới rơi móng thôi mà? (1)
Đinh Nghị ngẩn người nói.
(1) Thất đề (失蹄): Vừa có nghĩa là quên mất, vừa có nghĩa là rơi móng.
“Mẹ!” Long Tuấn hung hăng tung một cước vào mông Đinh Nghị, sau đó tiếp tục nói:
- Địch nhân phía sau truy đuổi gắt gao như vậy, có thời gian rảnh thì lại phải chịu sự huấn luyện của sư phụ, ta còn có tinh lực mà chú ý phương hướng hay sao!
Vừa nghĩ đến sự huấn luyện tàn khốc của Nhạc Phàm, hai người lại cảm thấy rùng mình. Loại huấn luyện này không phải chỉ dùng hai từ thống khổ là có thể hình dung được.
Đinh Nghị gật gật đầu, bày tỏ sự đồng cảm sâu sắc.
Nhạc Phàm vì muốn cho Long Tuấn và Đinh Nghị có thể tự bảo vệ được mình, cho nên mỗi ngày đều huấn luyện bọn họ, ngay cả khi vội vã lên đường cũng không ngoại lệ.
Hoàn hảo là hai người bọn họ cũng không hề chịu kém, chỉ trong vòng bảy tám ngày ngắn ngủi đã căn bản nắm vững được công phu do Nhạc Phàm truyền thụ, không làm cho Nhạc Phàm thất vọng.
Long Tuấn ngộ tính rất cao, căn cốt khoẻ mạnh, quả thật là nhân tài luyện võ. Vì vậy Nhạc Phàm đã truyền thụ cho hắn võ công phức tạp đa dạng là “Tân Cầm Nã Thập Bát Đả” và phương pháp “Phá Kình”.
Nếu như so sánh, Đinh Nghị lại tỏ ra vụng về ngốc nghếch, khiến cho hắn mất đi sự tự tin. Có điều, dưới sự khích lệ của Nhạc Phàm, hắn cũng dần dần bắt đầu phấn chấn trở lại. Nhạc Phàm sau đó lại đem “Đao Chiến Thất Thức” truyền lại cho hắn. Bộ đao pháp này chiêu thức đơn giản, chỉ dựa vào một chứ “luyện”, vừa vặn phù hợp với tính cách cần cù bất khuất của Đinh Nghị. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi hắn đã nắm vững được những động tác cơ bản của đao thức, có thể cùng với Long Tuấn so tài. Tin rằng thành tựu sau này nhất định sẽ không hề kém hơn người bạn thân.
Tất cả những điều này đều là công lao của Nhạc Phàm. Hắn không tiếc hy sinh nguyên khí của mình dùng thất tình chi khí để kích phát nguyên khí bên trong cơ thể của hai người bọn họ. Nếu như bọn họ không có nguyên khí bên trong cơ thể duy trì, có lẽ đã chết vì kiệt sức rồi.
Khiến cho Nhạc Phàm không yên tâm, chính là nguyên khí của hai người bọn họ quả nhiên giống như dự đoán của hắn. Mặc dù lúc bắt đầu đều là sinh mệnh lực thuần túy, nhưng càng tu luyện thâm sâu, nguyên khí bên trong cơ thể cũng dần dần phát sinh biến hóa. Mặc dù biến hóa này rất nhỏ, nhưng Nhạc Phàm vẫn có thể cảm thấy được. Nguyên khí bên trong cơ thể Long Tuấn thiên về tụ khí nội luyện, còn Đinh Nghị lại thiên về tu luyện thân thể. Quá trình bên trong vô cùng huyền diệu, khiến cho Nhạc Phàm cũng không biết nên làm thế nào. Là phúc hay họa thì còn phải xem tạo hóa sau này của bọn họ.
......
Nhạc Phàm đứng trên một ngọn đồi nhỏ, từ xa quan sát. Phía trước cách đó không xa là một tòa thành trấn phồn vinh, trên tường thành có viết hai chữ “Tương Dương”.
Nhạc Phàm đã từng nghe Lịch Vân giảng giải qua. Tương Dương, từ xưa đến nay đều là binh phòng trọng địa, là căn cứ quan trọng quyết định thắng bại.
Tương Dương thành nằm tại giao điểm của ba con sông lớn, phía đông có sông Hoài, phía tây có Tần Lĩnh sơn mạch, phía sau dựa vào Hiện sơn, Hổ Đầu sơn cùng với nhiều rặng núi nhỏ. Có thể nói Tương Dương thành là nơi thành đồng vách sắt, dễ thủ khó công. Hơn nữa Tương Dương từ xưa đã được gọi là “thất tỉnh thông cù” (2), có thể thấy được vị trí chiến lược quan trọng của nơi này.
(2) Đường thông đến bảy tỉnh.
Mặc dù Nhạc Phàm biết đây là thành Tương Dương, nhưng lại không biết phương hướng, liền quay sang hỏi hai người Long Tuấn:
- Các ngươi có biết lộ trình từ Tương Dương đến Hàng Châu là bao xa không?
Long Tuấn vừa nghe, liền lên tiếng xác định:
- Sư phụ, người nói phía trước là thành Tương Dương?
- Đúng vậy!
Nhạc Phàm khẽ gật đầu.
Long Tuấn lúc này mới thở phào nói:
- Xem ra chúng ta cũng còn cách không xa lắm. Từ Tương Dương đến Hàng Châu nếu như đi bộ thì chỉ khoảng hơn một tháng, còn nếu cưỡi ngựa thì nhanh hơn một chút. Cho nên, sư phụ người cứ yên tâm, con làm sao có thể dẫn sai đường cơ chứ! Hắc hắc!
Đinh Nghị lên tiếng:
- Vây thì tốt quá rồi! Chúng ta trước tiên hãy vào thành ăn một chút gì đã. Mẹ nó, mấy ngày nay ăn toàn là quả dại với thịt sống, mồm miệng đã nhạt thếch ra rồi!
Long Tuấn mỉa mai:
- Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ, người khác gặp được không sợ chạy mới là lạ, còn nghĩ gì đến chuyện ăn uống! Hơn nữa tiểu tử ngươi có tiền sao?
Đinh Nghị ánh mắt xoay chuyển, lập tức nói:
- Ta thì không có, nhưng chúng ta còn có sư phụ. Lão nhân gia người nhất định sẽ không để cho chúng ta bị đói, đúng không!?
Nói xong liền cùng với Long Tuấn tha thiết mong đợi nhìn về phía Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm gặp phải cảnh này cũng chẳng có cách nào, trong lòng thầm mắng, lên tiếng:
- Hai tiểu tử các ngươi tâng bốc ta lên như vậy, xem ra muốn ăn đòn rồi phải không?
Long Tuấn tỏ ra vô cùng oan uổng, ủy khuất nói:
- Sư phụ! Người cũng nên công bằng một chút chứ! Những lời này không phải là do con nói, không có quan hệ gì với con!
“Hừ!” Nhạc Phàm lên tiếng:
- Hai tên tiểu tử các ngươi đừng có diễn cái trò trẻ con này trước mặt ta!
Nói xong, liền từ trong người lấy ra một túi lớn ném qua cho hai người bọn họ.
Đinh Nghị xấu hổ gãi gãi đầu. Long Tuấn ngượng ngùng cười nói:
- Đúng thật là không gì có thể giấu được sư phụ!
“Oa...” Long Tuấn mở túi ra, vừa nhìn vào đã kinh ngạc hô lớn. Đinh Nghị bên cạnh cũng đờ người ra, khóe miệng nước miếng chảy ròng ròng.
“Vàng lá... thật nhiều vàng lá... nhiều quá...” Đinh Nghị trong miệng không ngừng lẩm bẩm.
Long Tuấn đột nhiên cột túi lại, nắm chặt trên tay, trái ngó phải nhìn ...
Nhạc Phàm nhìn thấy cảnh này cũng phải lắc đầu, gõ lên đầu Long Tuấn một cái:
- Còn không mau đi!
Nói xong liền đi xuống bên dưới chân đồi.
Long Tuấn và Đinh Nghị lúc này mới tỉnh ngộ, cẩn thận đem túi tiền cất vào trong người, chạy theo Nhạc Phàm.
......
————————————
Bên ngoài cổng thành Tương Dương, binh lính ở nơi này đang lần lượt tra hỏi tất cả những người tiến vào thành.
- Ngươi! Từ đâu đến?
Một gã binh lính chặn một nông phu lại, lên tiếng quát hỏi.
- Tiểu nhân llà người ở trong núi, chặt củi đem vào thành để bán.
......
- Người kế tiếp!
......
- Sư phụ, nơi này kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, chúng ta phải làm sao đây?
Long Tuấn lên tiếng hỏi.
Ba người vừa đi đến, phát hiện lúc này những binh lính bên ngoài thành đang tra xét, đành phải trước tiên lùi sang một bên quan sát hình.
Nhạc Phàm nhíu mày, trầm ngâm nói:
- Hiện tại là lúc thiên hạ đang rất hỗn loạn, Tương Dương lại là nơi quân phòng trọng địa, đương nhiên là phải kiểm tra nghiêm ngặt!
- Vậy thì chúng ta làm sao vào thành đây?
Đinh Nghị lên tiếng:
- Chúng ta tại Ninh Huyền thành đại náo một trận, chỉ sợ khắp nơi trong cả nước đều đã phát lệnh truy nã rồi. Nếu như cứ thế này mà đi vào, không bị bắt mới là chuyện lạ!
Long Tuấn tiếp tục nói:
- Hơn nữa đầu tóc của sư phụ lại bạc trắng, rất là nổi bật, muốn không bị phát hiện cũng chẳng dễ dàng gì!
Trong lòng hắn thầm thêm vào một câu: “Tóc bạc đúng là anh tuấn!”
- Vậy phải làm sao đây? Chúng ta không thể nào không vào thành!
Đinh Nghị lúc này rất là bực tức. Mấy ngày nay hắn đều ăn uống không ra gì, nếu cứ tiếp tục như vậy, quả thật muốn phát điên lên.
“......” Ba người trầm mặc một lúc lâu.
- Có rồi!
Long Tuấn đột nhiên nhảy cẫng lên, reo hò nói.
- Có biện pháp gì?
Nhạc Phàm và Đinh Nghị đều ngẩn ra, cùng nhìn về phía Long Tuấn.
Bình luận truyện