[Dịch] Thương Thiên
Chương 7 : Sáng chiêu cửu phá
Người đăng: cdt
.
Bùng…bùng…bùng.
Hiện tại hai bên càng đánh càng nhanh. Nhìn thì không biết ai nhanh hơn, nhưng rõ ràng Nhạc Phàm đang ở thế yếu, việc phòng thủ toàn lực mặc dù giúp hắn không bị thương hại nhưng cũng không có cơ hội phản kích nào.
Chiến đấu với chiêu thức hoa mỹ như thế trên giang hồ cũng hiếm có cơ hội thấy được. Chúng nhân đứng ngoài xem cảm thấy hưng phấn vô cùng, dường như đã quên tình hình hung hiểm hiện tại.
Tạ Chấn Hải chấn định tinh thần, nói với Lục Tầm: “Nhị đệ, nhãn quang của đệ có nhìn ra vị tiểu huynh đệ này lai lịch thế nào không? Thanh niên tuấn kiệt lợi hại hư thế này, trên giang hồ tuyệt không phải là người vô danh, nhưng ta vẫn chưa từng nghe qua là có một nhân vật như thế này!”
Lục Tầm cười khổ đáp: “Đệ tự nhận trên giang hồ cũng là người tinh thông tin tức, nhưng đối với vị tiểu huynh đệ này một điểm ấn tượng cũng không có. Toàn bộ võ công hắn sử dụng đều là chiêu thức bất nhập lưu của giang hồ, nhưng công kích lẫn phòng thủ đều lợi hại vô cùng. Đệ chưa từng thấy qua phương thức tấn công cực đoan như thế này. Tấn công tới trước thì liên miên bất đoạn, phòng ngự thì vững như bàn thạch không lay chuyển, hoàn toàn không giống cách thức của người trong giang hồ."
Nói xong lão lắc đầu tự giễu mình.
Lại nhìn về phía Nhạc Phàm, bốn người đánh nhau càng lúc càng kịch liệt. Chúng nhân xung quanh đều nín thở yên lặng nhìn bọn họ chiến đấu. Trên quan đạo, âm thanh của trận đấu vang vọng cả một vùng sơn lĩnh.
“Đúng thật! Thuật hợp công của bọn chúng quả nhiên lợi hại. Bất quá công kích như thế cũng không làm gì được mình. Hiện tại mình cũng đã hiểu được trận thuật này. Kết thúc ở đây thôi!" Nhạc Phàm trong tâm niệm tưởng, thân hình đột nhiên xoay chuyển, song cước dậm mạnh xuống đất nhằm hướng Tiếu Minh phóng tới...
Tiếu Minh dường như là sớm biết Nhạc Phàm sẽ biến chiêu như thế, trước đó đã tránh qua một bước, di chuyển qua bên hai tên kia, lập tức tạo thành một
đường thẳng mà Tiếu Minh đứng đầu. Cả bọn đồng thanh hét lên: "Tam Tinh Quán Nguyệt!"
Vu Trọng đơn chưởng dính vào lưng Chu Tiến, Chu Tiến lại dán song thủ của mình lên lưng Tiếu Minh, hai người đồng thời dồn nội lực sang Tiếu
Minh...
"Chết đi!" Cùng với tiếng quát, song thủ của Tiến Minh cũng đối chưởng với Nhạc Phàm...
"Ầm" Chấn kích mãnh liệt làm bụi bay tít mù khắp cả vùng sơn lĩnh. Một luồng khí khổng lồ tràn ra xung quanh. Chúng nhân xung quanh thấy thế cấp tốc thối lui, thân người cũng đã bị luồng khí ảnh hưởng tới.
Nhạc Phàm bị chấn thoái mất gần mười bộ mới đứng vững lại được, kinh mạch hai tay tê rần. Ngay cả khí huyết nội phủ cũng nhộn nhạo cả lên. Hắn sợ hãi thầm nhủ: " Ba tên này hợp lại không ngờ lại có uy lực như thế này. Xem ra ta đã đánh giá thấp địch nhân rồi."
Bọn Tiếu Minh mặc dù không bị dịch chuyển, nhưng trong tâm đã thấy rúng động mà người khác không thể phát hiện. Đối phương
chẳng những không sợ độc chưởng xâm nhập, mà dưới sự hợp kích của chúng thì chỉ bị chấn lui mà thôi. Tình hình như thế này tạo ra một sự đả kích ghê gớm lần đầu tiên xảy ra với bọn chúng.
Nhạc Phàm thầm vận Thất tình chi khí lưu thông vào kinh mạch ở hai tay, nhưng đối phương lại không cho hắn một chút cơ hội nào.
Vu Trọng vọt tới trước tiên...
"Truy phong đao" quả nhiên nhanh như lời đồn trong giang hồ, đao không những nhanh vô tỉ mà đường đao còn lắt léo, làm cho đối phương khó có thể phòng ngự.
"Tê..." Nhạc Phàm phản ứng cực nhanh, tránh khỏi lưỡi đao của Vu Trọng trong gang tấc, nhưng vạt áo trước ngực đã lưu lại một vết đao dài.
Một đao không thành, Vu Trọng không dừng tay. Cánh tay lật lại, đao thế chuyển nhanh, nhằm cổ Nhạc Phàm chém tới...
Trong lúc hai người chiến đấu, Tiếu Minh và Chu Tiến cũng xông tới. Nhạc Phàm một lần nữa lại bị vây quanh, rơi vào tình trạng chỉ có thể phòng thủ.
“Thật là một trận pháp lợi hại!" Tạ Chấn Hải trước đây cũng đã từng nghe nói, hôm nay nhìn mới biết danh tiếng đúng như thực tài, lão tự nhận bản thân mình rơi vào trận này cũng khó mà thoát ra vẹn toàn, trong lòng bất giác cũng gia tăng sự khâm phục đối với Nhạc Phàm.
Dưới nắng gắt, thể lực tiêu hao vô cùng nhanh. Nhạc Phàm dưới sự công kích của ba tên cướp đã duy trì được qua một canh giờ, trông đã có chút mệt mỏi. Hắn đã thử rất nhiều phương pháp công kích, dùng tốc độ công kích, dùng sức công kích, dùng linh hoạt công kích, nhưng vẫn vô pháp đả phá được hợp trận. Cuộc đấu giữa hai bên đã bước vào giai đoạn cực kỳ căng thẳng, người ngoài vô phương nhúng tay vào.
“Lực công kích còn không đủ, căn bản vẫn không đả phá được hợp trận của ba tên này. Công kích… công kích…” Nhạc Phàm vừa chống đỡ sự tấn công của ba tên, vừa suy nghĩ về các chiêu thức mình đang có, xem có cái nào có thể công phá hợp trận của địch nhân hay không.
“A!”. Trong đầu Nhạc Phàm lóe lên một tia sáng. “Bôn Lôi”. Hắn đã từng biết sự lợi hại của chiêu này, nếu không nhờ bản thân có thể chất đặc biệt, hắn đã sớm chết dưới chiêu này.
Nghĩ rồi lập tức hành động. Nhạc Phàm lần nữa lách người về phía Chu Tiến, mô phỏng theo lực độ và biến hóa của "Bôn Lôi Tam Điệp Lãng" mà đánh tới.
Chu Tiến cũng nhanh chóng chuyển thân một vòng, cùng Vu Trọng, Tiếu Minh hợp lại.
“Tam Tinh Quán Nguyệt!”
Đám hai tên Vu Trọng một lần nữa truyền nội lực sang cho Tiếu Minh...
“Binh!”. Song chưởng cùng đập vào nhau. Bọn Tiếu Minh tròng lòng đã sớm cười lạnh...
Nhạc Phàm không những không dịch chuyển, ngược lại còn biến quyền thành chưởng, thần tốc hướng vào song chưởng của Tiếu Minh.
“Phá...” Nhạc Phàm hét lên một tiếng, ngay lúc bốn chưởng tiếp xúc thì đột nhiên bộc phát toàn lực trong cơ thể. “Bình!" một tiếng, song phương đều bị chấn lui vài bộ.
“A…”. Chúng nhân xung quanh đồng thanh la lên. Đánh lâu như thế này, bọn chúng mới lần đầu tiên thấy Nhạc Phàm chấn lui hợp công của bọn Vu Trọng ba người.
Nhạc Phàm một chiêu đắc thủ, trong lòng đã ra quyết định: ”Đúng là như thế. Khống chế cơ bắp và sức lực rồi đột nhiên bạo phát, có thể phát huy lực lượng của bản thân đến mức tối cao.”
Thân hình ổn định, Nhạc Phàm lại lần nữa xông lên.
“Tam Tinh Quán Nguyệt!”...
“Binh…!”, “Binh…!”, “Binh…!”
Ba lần công kích, lần sau nặng hơn lần trước, Nhạc Phàm chỉ bị thối lui chút ít, nhưng bọn ba người Vu Trọng đã bị chấn tách cả ra.
Chúng nhân lại một lần nữa la lên. Nhạc Phàm lúc nãy chỉ biết phòng thủ, nhưng trong chớp mắt, dường như đã thu hút được một sức mạnh to lớn, trở nên mạnh mẽ vô tỉ.
Tạ Chấn Hải nét mặt cũng chấn động, khẽ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ lúc nãy hắn vẫn còn che dấu thực lực?”
Lục Tầm đứng một bên gật đầu nói: “Đệ cũng không biết. Bất quá lúc nãy trông hắn như dùng chiêu Bôn Lôi Tam Điệp Lãng”.
“Hô”…”Binh”…”Binh”…”Binh”
Lục Tầm chưa nói xong đã nghe tiếng va chạm vang rền khắp nơi, toàn thân liền giống như bị điểm huyệt, sững sờ bất động, trong mắt đầy tia nhìn không thể tin nổi.
Nhạc Phàm lại xông lên lần nữa, liên tục tấn kích ba lần, đánh bật song thủ của Tiếu Minh, sức lực và cơ bắp toàn thân bị khống chế một lần nữa lại bộc phát, tinh thần lực bắn ra khắp nơi.
“Phốc” Tiếu Minh song thủ bị dội lại, trung môn hở ra, cùng lúc bị song chưởng của Nhạc Phàm vỗ vào trước ngực, toàn bộ thân hình lập tức bị đánh văng đi, máu tươi phun ra trên không trung. Nếu không có nội lực hộ thể cường đại thì đã ô hô tiêu đời một mạng.
Vu Trọng và Chu Tiến thấy vậy lập tức xông đến bên Tiếu Minh, đỡ hắn đứng dậy.
Chu Tiến lấy vội từ trong túi áo trước ngực một viên dược hoàn cấp tốc cho Chu Tiến nuốt vào, rồi chuyển thân đến trước Nhạc Phàm lạnh lùng nói: "Các hạ quả nhiên là hảo công phu, có thể phá được “Tam Hợp Trận” của bọn ta. Xin hỏi cao tính đại danh, và công phu vừa rồi là gì?
"Lý Nhạc Phàm, lúc nãy sử dụng là …" Nhạc Phàm nhíu mày rồi nói: ”Ta gọi là Phá Kinh”
"Phá tận nhất xuất, vô phòng bất phá". Đây chính là công phu thiên hạ kỳ học vang danh giang hồ sau này: "Phá Kinh Cửu Kích".
Bình luận truyện