[Dịch] Thương Thiên
Chương 5 : Bất yếu lan ta (Đừng có cản ta)
Người đăng: cdt
.
Nhạc Phàm đứng xem một hồi, cuối cùng cũng minh bạch được, nguyên là gặp phải sơn tặc trên đường. Trước kia hắn cũng từng nghe người ta nói, chỉ là lần đầu nhiên nhìn thấy nên trong lòng khó tránh khỏi tò mò, cho nên đứng một bên lặng lẽ theo dõi.
Bất quá lại thật thất vọng, trừ việc vừa mới động thủ được vài chiêu, song phương liền không có động tĩnh gì. Nhạc Phàm cảm thấy nhàm chán nên muốn bỏ đi.
Nhưng vừa muốn đứng dậy lại phát hiện một bàn tay nhỏ nắm chặt vạt áo của hắn. Quay đầu nhìn lại, vốn là Tạ Tiểu Thanh nha đầu này vì quá khẩn trương nên bất giác nắm chặt y phục hắn.
Nhạc Phàm không thèm để ý, ngược lại trong mắt lại có một chút ôn tình, trong lòng không khỏi nhịn được mà thầm nhủ: "Cũng không biết Tiểu Nhã bây giờ thế nào nữa, bây giờ đã có thể nói được hay chưa?"
Vứt bỏ sự tư lự, hắn đưa tay vỗ nhẹ lên đầu của tiểu cô nương, nhẹ nhàng nói: "Không cần sợ hãi, bọn chúng hiện tại cũng không dám đánh đâu."
Nghe Nhạc Phàm trấn an, Tạ Tiểu Thanh cảm thấy an tâm rất nhiều, cho nên nhẹ gật đầu, chỉ là bàn tay vẫn như cũ không muốn buông ra.
Nhạc Phàm nói: "Muội có lo lắng cho gia gia và bọn họ không?"
Tạ Tiểu Thanh "Dạ" nhẹ một tiếng...
Trong nhận thức của Nhạc Phàm đối với lão nhân, không kể là Vạn tiên sinh, Tô Phóng Hào hay là Lệ Vân, mỗi người đối với hắn đều là thân nhân, giúp đỡ cho hắn rất nhiều. Cho nên trong thâm tâm, Nhạc Phàm đối với lão nhân thủy chung đều rất tôn kính.
Nhạc Phàm không phải là loại người thích quản chuyện, nhưng hắn tuyệt đối là nam nhi dám làm dám chịu. Hôm nay gặp phải tình huống như thế, hắn tâm lý đã thầm quyết định tận lực giúp đỡ vị tiểu cô nương và hai lão già này.
Một lúc lâu sau, Nhạc Phàm đứng dậy, vỗ nhẹ lên tay của Tạ Tiểu Thanh, có ý bảo buông ra.
Tạ Tiểu Thanh nhìn quanh hai bên, sau đó mới chậm chạp buông tay ra.
Đám Vu Trọng đang ngồi hưởng thụ không khí mát mẻ, ngẩng đầu lên thì thấy một nam tử đầu bạc dắt con tuấn mã màu đen đi thẳng theo quan đạo.
"Hắn làm gì thế?" Mọi người thấy cảnh tượng như thế, trong lòng thầm hỏi.
Tên sơn tặc ở gần nhất thấy Nhạc Phàm từ từ tiến đến liền quát lớn: "Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Còn bước tới thì lão tử không khách khí đâu."
Tên sơn tặc đe dọa tịnh không làm cho Nhạc Phàm chậm bước, hắn cứ chậm rãi tiến lên.
Tên sơn tặc thấy kẻ đến không thèm phản ứng, tựa như cảm thấy bị vũ nhục. "Oa..." hắn gầm lên đề đao chém tới Nhạc Phàm.
"Bình..." Tên sơn tặc ngã sấp xuống đất, nhưng Nhạc Phàm tựa như không phát sinh bất cứ chuyện gì, vẫn kéo ngựa bước lên.
Chúng nhân ngạc nhiên! Chuyện gì vừa xảy ra? Vừa rồi mới xảy ra chuyện gì? "Lợi hại!" "cao thủ!" Thân tàng bất lộ!" Những từ đó đều hiện lên trong đầu bọn họ.
Ba người đám Vu Trọng lập tức đứng dậy, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Nhạc Phàm, tựa như muốn nhìn thấu con người hắn.
Tình cảnh vừa rồi ba người bọn Vu Trọng đều thấy, nhưng bọn chúng vô pháp nhìn rõ động tác của Nhạc Phàm, điều này đối với bọn chúng mà nói quả đúng là đả kích rất lớn. Thân là nhất lưu cao thủ giang hồ, nếu ngay cả người khác xuất thủ mà cũng không nhìn rõ, vậy chỉ có đường chết mà thôi. Với lưỡi đao nhuốm máu nhiều năm, bọn chúng tự nhiên minh bạch đạo lý này.
“Rõ ràng đối phương tuổi không lớn, chẳng lẽ là cao thủ tuổi trẻ thế gia được bồi dưỡng?” Nghi vấn đó hiện lên trong đầu bọn Vu Trọng.
Không chỉ là ba người bọn Vu Trọng, ngay cả Tạ Chấn Hải và Lục Tầm cũng có ý nghĩ như thế.
Tạ Chấn Hải và Lục Tầm thật ra nhìn rõ động tác của Nhạc Phàm, nhưng khiến bọn họ chấn kinh, chính là Nhạc Phàm chẳng những xuất thủ cực nhanh, hơn nữa còn cực hiểm cực chuẩn, một đao liền chém đứt yết hầu của tên sơn tặc, kinh nghiệm lão luyện như thế chính là thủ pháp sát nhân khiến người ta tâm cảm thấy phát lạnh. "May là không phải địch nhân!" Hai lão trong lòng không khỏi thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Thấy Nhạc Phàm bước gần đến, tên sơn tặc ở phía trước trong lòng cảm thấy không yên, bất giác lùi về phía sau.
Những tên sơn tặc kế tiếp cũng tránh ra hai bên, cũng vừa lúc tam vị trại chủ tiến lên.
Vu Trọng cung tay nói: "Vị tiểu huynh đệ này là người của Long Uy tiêu cục?"
Nhạc Phàm dừng bước trả lời: "Không phải!"
"Không phải?" Vu Trong sững người nói: "Không phải, vậy sao ngươi lại xem vào chuyện của người khác, lại còn đánh chết huynh đệ của ta?"
Nhạc Phàm cười lạnh nói: "Quả nhiên không nói đạo lý, rõ ràng là hắn tấn công trước, lại còn hỏi sao ta giết người? Đã như thế, ta cũng không thèm khách khí nữa."
"Giết thì cũng giết rồi, ai bảo hắn cản đường ta. Ta phải đi, các ngươi đừng có cản ta." Hắn nhạt giọng nói, rồi kéo ngựa tiếp tục bước đi.
Đám Vu Trọng sắc mặt đã khó coi càng khó coi hơn, bọn chúng hoành hành ở Kỳ Liên Sơn đã hơn mười năm, ngay cả quan phủ triều đình cũng không làm gì được. Nhưng hôm nay thanh niên tóc trắng này, không những giết huynh đệ chúng, lại còn khiêu chiến như thế, hỏi sao bọn chúng nuốt trôi chứ.
Vu Trọng tức giận cực điểm, thầm nhủ: "Con bà nó, cho dù ngươi có là thế gia công tử, lão tử cũng phải giáo huấn cho được, nếu không sau này sao có thể khiến bọn chúng phục tùng."
Trong mắt đám Vu Trọng, trên người Nhạc Phàm không có chút nội lực, nhưng lại xuất thủ cực nhanh, khiến bọn chúng vô pháp nhìn rõ, đoán rằng hắn chính là ngoại gia cao thủ.
Vì để phòng ngừa, Vu Trọng hướng mắt nhìn Tiếu Minh, Chu Tiến nói: "Lão nhị, lão tam, chúng ta cùng lĩnh giáo công phu vị tiểu huynh đệ này, xem bản lãnh của hắn thế nào mà dám quản chuyện người khác."
Thanh âm vừa dứt, Tiếu Minh cùng Chu Tiến liền vây quanh Nhạc Phàm. Tạ Chấn Hải vừa muốn tiến lên liền bị Lục Tầm ngăn lại: "Chúng ta không thể xem thường mà vọng động, nếu vị tiểu huynh đệ đó có gặp nguy hiểm thật sự thì chúng ta mới xuất thủ tương trợ."
Tạ Chấn Hải thấy Nhạc Phàm như thế cũng yên tâm trong lòng, thầm gật đầu.
"Lên!" Vu Trọng hét lớn một tiếng, cùng Tiếu Minh xông về phía Nhạc Phàm, còn Chu Tiến vẫn không nhích động.
"Quần chiến! Hừ hừ!" Nhạc Phàm cười lạnh một tiếng, không lùi mà lại tiến lên nghênh tiếp. Nắm đao trong tay, hai chân như gió, thủ cước đều chuyển động, cũng xông vào hai gã, công phu hắn dùng chính là "Tân cầm nã thập bát đả".
"Ba!" "Bình!" "Bình!"... Trong nháy mắt ba người đã trao đổi hơn mười chiêu.
Nhạc Phàm càng đánh càng nhanh, mỗi chiêu đều rất yếu hại, bức cho Vu Trọng, Tiếu Minh không thể không đề phòng. Lấy một địch hai, hiện tại xem ra hắn từ từ đã chiếm thượng phong.
Vu Trọng cùng Tiếu Minh mặc dù đang bị Nhạc Phàm công kích trở nên bị động, nhưng hai tên phối hợp ăn ý phi thường không chút hoảng loạn, phòng thủ càng thuần thục. Nếu cứ như thế này chỉ sợ đánh hai ngày hai đêm cũng vô pháp phân thắng bại, hơn nữa bên cạnh còn có Chu Tiến đang chăm chú theo dõi trận chiến...
Bình luận truyện