[Dịch] Thương Thiên
Chương 3 : Tương ngộ
Người đăng: cdt
.
Trên quan đạo của Kỳ Liên Sơn, một thớt bạch mã phi nhanh không ngừng, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua đội ngũ đứng đầu.
"Gia gia! Gia gia!Tiểu Thanh tới đây". Người ngồi trên lưng ngựa đang gọi với âm thanh non nớt.
"Gia gia cũng thật là, sao lại đi nhanh như thế, con thiếu chút nữa là không đuổi kịp". Một tiểu cô nương mặc thanh y nhảy trên lưng ngựa xuống, trề môi ra trách cứ.
Tạ Chấn Hải nhảy xuống ngựa, bước lên hỏi: "Thanh nhi, sao con lại tới đây?"
Tiểu cô nương lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt rạng rỡ nói: "Đương nhiên là đi tìm gia gia rồi. Mẫu thân nói gia gia xuất tiêu mà con không đến, cho nên con đuổi tới đây". Vị tiểu cô nương này chính là nữ nhi của Tạ Phong, Tạ Tiểu Thanh, năm nay mười lăm tuổi.
Tạ Chấn Hải nói: "Vậy cha mẹ con có biết không?"
Tạ Tiểu Thanh lắc đầu nói: "Cha mẹ không cho con đi, nên con lẻn trốn đi."
"Hồ đồ!" Tạ Chấn Hải giận dữ quát: "Con một tiểu cô nương sao lại một thân một mình chạy đến một nơi xa xôi như vầy chứ."
Tạ Tiểu Thanh thấy gia gia đối với mình như thế, trong lòng đau xót, vẻ mặt ủy khuất nói: "Gia gia, con xin lỗi! Con chỉ nghĩ là đến đưa tiễn người, nhưng mọi người đi nhanh quá, con đuổi ba ngày liền mới bắt kịp..." Nói xong nước mắt liền chảy ra như mưa.
Thấy tình cảnh như thế, một cảm giác tội lỗi nảy sinh trong lòng Tạ Chấn Hải, lập tức tay chân lão trở nên lúng túng, liền vội ôm Tiểu Thanh vào lòng mà an ủi: "Thanh Nhi đừng khóc nữa, yên nào, đứng khóc nữa, là gia gia không tốt..."
Ai mà biết lão làm như thế lại khiến Tạ Tiểu Thanh càng khóc lớn hơn, làm cho mọi người đều cảm thấy mềm lòng.
Lục Tầm bước lên nhẹ vén mái tóc trước trán của Tiểu Thanh, ân cần nói: "Thanh nhi, gia gia con cũng là quan tâm con mà thôi, con đừng khóc nữa, có chuyện gì không đúng nào?"
Nghe Lục Tầm khuyên bảo, Tạ Tiểu Thanh mới ngừng khóc, gật đầu khẽ nấc lên nói: "Tiểu Thanh đuổi theo ba ngày liền, ê mông quá, sưng cả lên rồi."
"Ha ha... Ha ha..." Mọi người nghe thấy thế đều cười to, chỉ có Tạ Chấn Hải là không biết nên khóc hay nên cười.
Tạ Tiểu Thanh thấy mọi người cười đùa, mặt đỏ lên, thở mạnh nói: "Các người không được cười, không được cười mà!"
"Ha ha! Thanh nhi không khóc thì bọn chúng cũng không cười con nữa." Lục Tầm mỉm cười nói.
Với sự xuất hiện của Tiểu Thanh, không khí lúc này trở nên thư thái không ít, mọi người trong lòng cũng thấy nhẹ nhàng.
Sau một lúc, Tạ Chấn Hải nhìn tình huống xung quanh, rồi quay qua Tiểu Thanh nghiêm túc nói: "Thanh nhi, nơi này không an toàn, chúng ta không thể ở lâu, đợi chút ta cho người hộ tống con về nhà, đợi gia gia áp tiêu trở về rồi gặp lại con."
Tạ Tiểu Thanh cúi đầu nói: "Xin lỗi gia gia, là con liên lụy mọi người."
Tạ Chấn Hải xoa đầu nàng, cười nói: "Chuyện này không liên quan đến Thanh nhi, vốn là lần áp tiêu này rất nguy hiểm."
"Được rồi, các huynh đệ cũng khổ cực nhiều! Chúng ta đến khu đất phía trước nghỉ một chút nào."
"Dạ!"
"Cẩn thận! Phía trước có người!" Tiêu sư đi đầu đột nhiên hô lớn.
Mọi người lập tức dừng lại, vẻ khẩn trương hiện rõ trên mặt.
Chỉ thấy, dưới cây đại thụ phía trước, một nam tử đang ngồi trên khối đá, an nhàn thưởng thức không khí mát mẻ. Bên cạnh có một tuấn mã màu đen đang ăn cỏ.
Nam tử thân mặc bạch y, vẻ mặt lạnh lùng, nhãn thần lăng lệ, bên hông đeo một thanh trường đao. Quái dị là nhìn hắn mới chỉ hai mươi tuổi nhưng cả đầu tóc bạc trắng dài xuống tận vai, không biết nên nói là vẻ phiêu dật hay cô đơn nữa.
Người này đúng là Lý Nhạc Phàm vừa rời khỏi biên hoang.
Nhạc Phàm đã đi được hơn nửa tháng, bởi vì hắn trước kia chưa bao giờ đi quá xa khỏi cổng thành, cũng không biết tiểu đạo quay về, cho nên chỉ có thể đi dọc theo quan đạo. Do khí trời quá oi bức nên hắn ngồi lại nghỉ ngơi một chút. Mặc dù nói hắn thể lực siêu phàm không cần nghỉ ngơi, nhưng con ngựa này cũng cần nghỉ một chút, nếu không nó ngã quỵ thì hắn chỉ có thể đi bằng chính đôi chân của mình.
Thấy có người đến, Nhạc Phàm cũng không thèm để ý, ngược lại còn nhắm mắt dưỡng thần.
Lục Tầm thấy thế quay sang Tạ Chấn Hải nhẹ giọng nói: "Đại ca, người này không phải là địch nhân. Huynh xem, hắn quần áo nhăn nhúm, đầu tóc có chút rối loạn, vẻ mặt phong trần, hẳn là người đi đường."
Nghe Lục Tầm nói thể, Tạ Chấn Hải cũng yên tâm, vì thế quay lại nói với mọi người: "Mọi người giữ yên vũ khí nghỉ ngơi tại chỗ, đội một, đội hai đổi nhiệm vụ, nửa canh giờ sau xuất phát."
"Đại ca ca, uống nước chứ!" Tạ Tiểu Thanh cầm một chén nước bước đến trước mặt Nhạc Phàm.
Thanh âm nhẹ nhàng phát ra bên tai Nhạc Phàm, khiến hắn không khỏi mở mắt nhìn tiểu cô nương đứng trước mắt.
Người mặc thanh y, nhu thuận lanh lợi, đôi mắt sáng tinh anh. Nhạc Phàm có thể từ đôi mắt đó mà nhớ đến một điều tương tự, đó là sự thuần khiết.
"Đại ca ca, sao thế?" Thấy Nhạc Phàm thần tình có vẻ ngây ra, Tạ Tiểu Thanh tò mò hỏi.
Nhạc Phàm hồi tỉnh lại nói: "Không có gì." Thanh âm trầm trầm khiến cho người ta vừa nghe là biết hắn có tâm sự.
"Ta không khát, muội tự uống đi!" Nói xong hắn liền tiến nhập vào hồi ức...
Ngay lúc đầu, bên Tạ Chấn Hải thấy Tạ Tiểu Thanh đến chào hỏi người lạ, trong lòng lập tức thấy khẩn trương. Đối phương là bạn hay địch cũng chưa rõ, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn... Tạ Chấn Hải không muốn ngồi xuống, đang chuẩn bị bước lên thì bị Lục Tầm ngăn lại. Nghe đối phương nói xong, phát hiện không có ác ý, trong lòng liền cảm thấy yên tâm.
Tạ Tiểu Thanh thầm nghĩ: "Mẹ đã từng nói, chỉ có lão nhân mới bạc đầu, sao vị đại ca ca này cũng bạc trắng cả đầu thế nhỉ?" Suy nghĩ rồi nàng liền đứng bên cạnh, cẩn thận quan sát Nhạc Phàm.
"Ân!" Nhạc Phàm mở to mắt, thầm nghĩ: "Sao lại có nhiều người thế nhỉ? Bọn chúng muốn làm gì thế?" Hắn vừa phóng xuất tinh thần lực, liền phát hiện các đỉnh núi phụ cận có rất nhiều người, nhưng khoảng cách quá xa, nên không biết bọn chúng muốn làm gì.
Tạ Tiểu Thanh thấy Nhạc Phàm đột nhiên tỉnh lại, liền hỏi: "Làm sao thế?"
Nhạc Phàm thuận miệng đáp: "Phụ cận có rất nhiều người đang tới."
Nói vô tâm, nghe hữu ý. Tạ Chấn Hải mặc dù đứng khá xa Nhạc Phàm, nhưng cao thủ như lão, tự nhiên có thể nghe rõ Nhạc Phàm nói gì. Trong lòng chấn động, lập tức điều động linh giác quan sát. Quả nhiên, bốn phía đều có rất nhiều người đang tới. Mặc dù khí tức rất yếu nhưng lão cũng cảm ứng được.
"Mọi người chú ý, bốn phía có địch nhân xông tới." Tạ Chấn Hải nhảy lên một ngọn cây quát lớn.
Long Uy tiêu cục chúng nhân hiển nhiên kinh nghiệm phong phú, không có một chút hỗn loạn, bạt xuất binh khí, đứng theo các phương vị mà bảo vệ tiêu xa.
Tạ Chấn Hải nhảy xuống, quay ra nói với Lục Tầm: "Xem ra chúng ta đánh giá thấp đám sơn tặc này rồi, không nghĩ là bọn chúng chẳng những nhiều người, mà cũng rất mưu kế, vừa đến núi liền bao vây chúng ta."
Lục Tầm vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Đi, chúng ta bước ra nói chuyện trước, hi vọng bọn chúng có thể nể mặt chúng ta, còn nếu không... Hừ!"
Tạ Chấn Hải gật đầu, phân phó mấy người bảo vệ Tạ Tiểu Thanh, rồi cùng với Lục Tầm bước ra khỏi đội ngũ...
Bình luận truyện