[Dịch] Thương Thiên
Chương 22 : Sát phá thành
Người đăng: cdt
.
Quyển 3: Bạch Phát Chiến Cuồng
Chương 22: Sát phá thành
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: cdt
Nguồn: Tàng Thư Viện -
"Làm sao đây? Hiện tại áp lực ngày càng nặng nề. Nếu cứ như vầy thì chắc chắn sẽ phải chết!" Nhạc Phàm mặc dù vận dụng Cuồng Vũ Thức đến cực điểm nhưng vẫn không thể ngăn cản hoàn toàn công kích của địch nhân, dù sao đao pháp cũng cần rèn luyện trong thực chiến.
"Tư!" một tiếng, dưới sự công kích dày đặc, cánh tay Nhạc Phàm cũng đã trúng một đao...
Mười đao...
Hai mươi đao...
Thuận theo đao pháp ngày càng thuần thục, nguy cơ trúng thương của Nhạc Phàm cũng giảm đi. Bất quá hắn chống đỡ hơn nửa canh giờ, hiện tại đã cảm thấy không còn đủ lực nữa.
Đám tử sĩ này, xét về lực công kích cũng như tốc độ phản ứng, so với binh sĩ bình thường trên chiến trường mạnh hơn rất nhiều, quả thực là chất và lượng đều có sự chênh lệch. Hơn nữa bọn chúng phối hợp với nhau ăn ý phi thường, thuật hợp kích càng khó đối phó. Chiến đấu lâu như thế, Nhạc Phàm đến lúc này chỉ còn phòng thủ, vô pháp tấn công.
Nhạc Phàm toàn thân đầy máu, tóc trắng bay tán loạn, y phục không còn nguyên vẹn nữa. Nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt trấn tĩnh, nhãn thần kiên định bất khuất, thanh đao trong tay không giảm chút nào, liều chết chống đỡ công kích của địch nhân. Cảnh tượng như thế, người đứng bên ngoài đấu trường nhìn thấy tâm thần kích động.
Đó chính là nam nhân, thấy chết không cúi đầu, không khuất phục vận mệnh, dùng ý chí sắt đá và máu huyết nhuộm lấy vinh quang.
"Chiến cuồng... Chiến cuồng..." Không biết kẻ nào hô vang một câu, tựa như truyền dẫn lòng đồng cảm của binh sĩ Đại Minh, chỉ chớp mắt cảm xúc hoàn toàn được bộc phát ra bên ngoài.
"Chiến cuồng"... "Chiến cuồng"... "Chiến cuồng"... "Chiến cuồng"...
Người của Tử Dịch Doanh, trong mắt những kẻ khác chỉ là đám tử tù không có danh dự, thậm chí là đám trư la đê tiện. Nhưng trên chiến trường, cho đến giờ họ đều là nam nhân anh hùng tạo nên những điểm nhiệt huyết. Ở nơi này, không một chút kỳ thị, chỉ cần không sợ cái chết thì cũng không cần e ngại gì cả; ở nơi này, không một chút khinh thường, chỉ cần có nhiệt huyết hào tình, binh sĩ sẽ ủng hộ!
Giờ phút này, Nhạc Phàm với thân phận tử tù đã có được sự tôn trọng của đám binh sĩ. Sự đối xử như thế ngay cả đám Đông Vũ cũng chưa được nếm qua.
Mạc Chinh từ xa thấy cảnh tượng như thế, vẻ mặt lộ nét vui mừng: "Ha ha... Chiến cuồng luôn làm cho người khác không thể dự liệu, lần này cho dù hắn có bại trận, khí thế quân ta cũng không vì thế mà bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại còn đại tăng. Chỉ cần đợi bọn Thiết huyết hành động, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, thành này tất bị phá không thể nghi ngờ".
Đám người Nhâm Hướng Quân đứng trên tường thành vẻ mặt cực kỳ khó coi, ba mươi tử sĩ Phong Sa hiện tại năm chết ba bị thương, mà đối phương chỉ đưa một người ra chiến đấu. Điều này nếu như bị thành chủ biết được, chỉ sợ đánh chết cũng không tin đối phương chỉ là một gã vô danh tiểu tốt.
Trầm Thiên Sách nói: "Sa Vương, người xem hiện tại làm thế nào thì tốt? Nếu cứ để như vầy, quân ta chỉ sợ sĩ khí sẽ giảm sút".
Nhâm Hướng Quân trong lòng nổi giận bừng bừng, quát mắng: "Phong Sa tử sĩ gì chứ, chúng chỉ là đám phế vật!" Rồi y quay sang nói với Trầm Thiên Sách: "Để bọn chúng lấy mạng đổi mạng, ta xem tiểu tử tóc trắng đó chịu được bao lâu".
"Dạ!"
Ngay khi Trầm Thiên Sách giơ cờ lên, một tên thị vệ đứng sau vội chạy tới bẩm: "Sa Vương, có quân địch đột kích Sa thành, hiện tại lương khố và kho vũ khí đều bị cháy".
"Cái gì? Có biết là người bên nào làm không?" Nhâm Hướng Quân cả kinh.
Thị vệ liền tâu: "Theo thuộc hạ được biết, kẻ cầm đầu chính là bạch y tử tù của Tử Dịch Doanh".
Trầm Thiên Sách bỏ cờ xuống, bước đến nói: "Không thể! Đám bạch y tù nhân của Tử Dịch Doanh đều ở đây, sao lại có thể là bọn chúng! Trừ phi... trừ phi đám Thiết Huyết dưới kia đều là giả trang!"
"Không tốt!" Nhâm Hướng Quân đột nhiên nói: "Bọn Mạc Chinh khẳng định sớm đã tính kế, chúng ta lập tức chuẩn bị. Thiên Sách, ngươi lập tức phái người hỗ trợ phòng hậu, nơi này ta chỉ huy".
"Tuân mệnh!"
Mạch Chinh từ xa thấy khói lửa ở Sa Thành, biết rằng bọn Đông Vũ đã bắt đầu hành động. Do đó y quay sang nói với tướng lĩnh: "Truyền lệnh xuống, bắt đầu công thành, đội ngũ nào nếu phá được cổng Sa thành đầu tiên, mỗi người thưởng mười lạng bạc!"
"Tùng...Tùng... Tùng..." Trống trận vang lên, các binh sĩ lập tức đợi lệnh.
"Tấn công!"
Lệnh vừa được truyền ra, tất cả binh sĩ đều xông lên, nơi đầu tiên chịu trận chính là tử vong lôi đài.
"Hết... hết sao... Chẳng lẽ ta lại chết ở chốn này? Nếu ta yếu đuối như thế, phụ thân khẳng định không tha thứ cho ta. Nhưng quả thật ta muốn nghỉ ngơi một chút, chỉ nghỉ ngơi một chút thôi... Ta lúc này không thể nghỉ ngơi, cha đang đợi ta trở về, Vạn gia gia và Tiểu Nhã cũng đợi ta về, ta phải thỏa mãn mong chờ của mọi người, ta sao có thể vô trách nhiệm như thế... Lý Nhạc Phàm, ngươi còn là nam nhân không? A..." Nhạc Phàm trong lòng tự trách chính mình, lúc này, thể lực của hắn đã đến cực hạn chịu đựng, nếu không phải hắn có nghị lực kiên cường, chống cự nỗi đau toàn thân mà chống trả cái chết, chỉ sợ hắn đã sớm chết dưới loạn đao rồi.
Quay nhìn địch nhân xung quanh, tinh thần Nhạc Phàm dần dần trở nên mơ hồ. Trước mắt hắn chỉ là một khoảng trắng mờ, trừ việc không ngừng vung đao, hắn không còn một ý niệm gì trong đầu.
Ngay lúc này, bên tai truyền lại tiếng trống trận, Nhạc Phàm tinh thần liền phấn chấn: "Bắt đầu công thành rồi? Dù sao cũng chết, không bằng liều mạng vậy!" Lập tức hắn cải biến đao thức, toàn lực tấn công.
Nộ Chiến Thức mặc dù không phải là công kích mạnh nhất trong Đao chiến thất thức, nhưng lại là mạnh nhất trong quần chiến. Chỉ thấy Nhạc Phàm đao thế biến đổi, vừa ngăn cản sự công kích của địch nhân, lập tức phản công, bắt đầu tấn công vũ bão. Biến hóa bất ngờ như thế khiến cho trận hình của đám tử sĩ Phong Sa bị đình trệ, giúp hắn có một khe hở trong nháy mắt.
"Tư!" một phát chém xuống, thanh đao của Nhạc Phàm vụt qua cổ của một tên tử sĩ, nhưng bản thân hắn cũng trúng một đao vào lưng.
Theo sự tiến công của binh sĩ, trận hình của Phong Sa tử sĩ lập tức bị phá vỡ. Dù sao bọn chúng cũng chỉ có vài người, dưới đại quân đông như kiến trước mắt thì không có một cơ hội thi triển.
"Yên lặng quá... Mọi sự đều kết thúc rồi sao?" Nhạc Phàm không còn áp lực, nhất thời thư thả. Cảm giác xung quanh đột nhiên yên tĩnh, nhìn thấy đoàn binh sĩ đang tiến tới rồi từ từ ngã xuống, hắn cũng không còn nhận biết được gì nữa...
Sa thành yên tĩnh chỉ được một tháng, cuối cùng cũng lại phải hứng chịu chiến tranh.
Nhâm Hướng Quân lệnh cho người đổ dầu hỏa, Sa thành lại bị biển lửa bao quanh.
Nhưng biển lửa dưới thành không ngăn nổi khí thế tấn công của binh sĩ...
"Chủ soái có lệnh, đội ngũ nào phá được Sa thành trước, mỗi người được thưởng mười lạng bạc!"...
"Bình!" Cổng thành bị phá ra, đám binh sĩ hò reo tấn công vào bên trong...
Dưới tường thành thây chất thành núi...
Trong thành máu chảy thành sông...
Nhờ bọn Đông Vũ nội ứng ngoại hợp, Sa thành vô cùng vững chắc cuối cùng cũng bị công phá .
Tướng sĩ Đại Minh chẳng những khí thế cao vút, hơn nữa lực công kích vô cùng cường hãn, hơn mười vạn người đồng thời thi triển Đao chiến thất thức quả nhiên kinh khiếp vô cùng, đao ảnh đầy trời phủ lấp cả hi vọng trong lòng đám phiến quân.
"Khải bẩm chủ soái, Sa thành quan đã phá! Đám dư đảng Nhâm Hướng Quân được viện binh cứu thoát, hiện tại đang đào tẩu theo hướng đông bắc, thỉnh chủ soái định đoạt". Một tên thị vệ tâu.
Mạc Chinh cười nhẹ nói: "Ha ha... Tốt! Tốt!... Cùng khấu mạc truy (Giặc cùng đường không nên đuổi), hạ lệnh cho tất cả binh sĩ tiến vào Sa thành, thu dọn chiến trường".
"Tuân mệnh!"
Đến lúc này, Sa thành cuối cùng cũng bị quân đội Đại Minh chiếm giữ, rồi tiếp ngay sau đó, trận chiến mới cũng sắp bắt đầu...
Bình luận truyện