[Dịch] Thương Thiên
Chương 5 : Tao ngộ
Người đăng: cdt
.
Quyển 2: Khởi trình
Chương 5: Tao ngộ
Tác giả: Tử Mộc Vạn Quân
Dịch thuật: alotami
Biên dịch + Biên tập: cdt
Tàng Thư Viện -
Tại khu phía đông của Trữ Huyền thành lúc này người chật như nêm, giữa đám đông là một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp, cầm trong tay thanh đơn đao không ngừng chống đỡ sự tấn công của ba tráng hán. Bên cạnh đó, người trung niên đang bị thương ngồi trên mặt đất không ngừng la lớn: "Đừng đánh, đừng đánh nữa!". Nhưng đâu có ai nghe ông ta nói gì.
Đứng ngay trước đám đông chính là Thái đại thiếu gia Thái Ân Khắc. Người này cũng có thể nói là anh tuấn, nhưng khuôn mặt gã có vẻ vô lại. Thân mặc bạch y, tay cầm chiết phiến không ngừng phe phẩy, tự cho là mình rất tiêu sái, nhưng hắn lại không biết trong mắt những người đứng xem, trời lạnh như thế mà lại đứng quạt, ngược lại thấy thật giả tạo, chỉ là không ai dám cười nhạo hắn mà thôi. Trên khuôn mặt hắn có chút tiếu ý nhìn mấy người trước mặt đang chiến đấu, lâu lâu lại cười nói một hai câu với đám thủ hạ bên cạnh.
"Hắc hắc! Vị cô nương này thật thú vị, đánh đã lâu rồi mà vẫn chưa ngã xuống nữa". Thái Ân Khắc cười nói.
Tên thủ hạ bên cạnh liền cười phụ họa nói : "Phải a, chơi đùa như vầy cũng thật thú vị".
Thái Ân Khắc nói: '' Không sai." Rồi hắn quay ra nói với ba người đang vây công: "Các ngươi phải chú ý, từ từ thôi, hôm nay là mồng một, lại không kiếm đâu được trò vui, năm nay sao mà vui nổi chứ!"
Những lời này khiến nữ tử kia càng tức giận, hét lớn: "Các ngươi đúng là khinh người quá đáng, coi chừng bị báo ứng đó". Vừa mới phân tâm, tay áo đã bị chém hở một khoảng, nữ tử lại càng tức giận vô cùng.
Trong lòng Nhạc Phàm, thân nhân mình là quan trọng nhất, cho nên đối với hắn những việc khác tịnh không quan trọng, hắn không rảnh để quản những chuyện như vầy. Dù sao chuyện như vầy phát sinh cũng nhiều, hơn nữa hắn cũng không tin cha cô ta lại không đối phó nổi bọn hộ vệ.
Sau khi nhìn một lúc lâu, trung niên nam tử vẫn chưa chịu ra tay, Nhạc Phàm nghĩ có đợi thêm cũng không có ý nghĩa gì. Nhìn sắc trời cũng đã là giờ thân, ngay lúc hắn đang chuẩn bị rời khỏi, nhưng binh khí trong tay nữ tử đột nhiên bị đánh gãy, bay tới chỗ Nhạc Phàm.
"Oa!" Những người xung quanh sợ quá liền dạt sang một bên. Nhạc Phàm lập tức phản ứng, bản năng đưa tay ra đỡ, vừa lúc không cẩn thận đánh rơi kẹo quế hoa xuống đất.
Kẹo quế hoa này là Nhạc Phàm mua cho Tiểu Nhã, hắn cũng là một người cần kiệm phi thường, cho nên sự lãng phí này khiến hắn trong lòng tức giận, trực tiếp đi đến trước mặt Thái Ân Khắc nói: "Kẹo quế hoa, hai đồng bạc."
Thái Ân Khắc sửng sốt, không nghĩ đột nhiên lại xuất hiện một người, lại đòi hắn phải trả tiền. Nhưng thấy Nhạc Phàm mặc quần áo thợ săn, liền nghĩ rằng có thể là tên nhà quê mới vào thành nên không thèm để ý nói: "Cút ngay, lão tử không rảnh đếm xỉa tới ngươi."
Ánh mắt Nhạc Phàm phát hàn quang, lạnh lùng nói: "Ngươi nếu không bồi thường, ta sẽ không khách khí".
Thái Ân Khắc sửng sốt, không nghĩ là đã sớm gặp phiền phức. Cho nên tức thì la lên: "Các ngươi mau thay ta giáo huấn tên nhà quê này".
Ba đại hán đang đùa vui vẻ, nghe thiếu gia gọi liền bỏ nữ tử mà hướng tới Nhạc Phàm xông tới.
"Uỳnh!" Nhạc Phàm đánh một chưởng đẩy Thái Ân Khắc ngã xuống đất, sau đó quay người lại nghênh đón ba đại hán.
Ba đại hán đột nhiên thấy hoa mắt, bụng tựa như bị lôi kích, toàn thân đau đớn vô cùng, tứ chi không còn một chút khí lực nào.
"Bang! Bang! Bang!" Ba âm thanh phát ra, ba đại hán vô thanh vô tức nằm dài trên mặt đất, đột nhiên đám người đang náo nhiệt ồn ào bỗng trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả Thái Ân Khắc đang nằm trên mặt đất và đám thủ hạ cũng phải sững sờ tại chỗ.
Động tác vừa rồi của Nhạc Phàm thực sự quá nhanh, khiến cho bọn hắn kích động dữ dội. Đòn tấn công vừa rồi nếu đem so sánh với ba đại hán kia cũng chỉ như đòn tấn công của một tiểu hài tử bình thường. Bất quá Nhạc Phàm đánh trúng vào huyệt Thiện Trung của ba người, khiến bọn hắn cảm thấy đau đớn nhưng tuyệt không gây tổn hại đến sinh mạng, xem như chỉ là một sự trừng phạt nho nhỏ.
Tỉnh người lại, Thái Ân Khắc hiện tại trong lòng như bị lửa giận thiêu đốt, nhưng hắn không hiểu rõ về đối phương cho nên cũng không dám làm loạn, dù sao có những người hắn không dám động tới, đặc biệt là đám bè đảng liều mạng trên giang hồ . Hắn bèn đứng dậy chắp tay hỏi: "Chẳng hay vị tiểu huynh đệ này tôn tính đại danh là gì, gia đình ở đâu?"
Nhạc Phàm không thèm nói dối, lạnh lùng nói: "Lý Nhạc Phàm, gia đình sống bên ngoài thành."
Thái Ân Khắc trong đầu rất nhanh tìm qua một lần, nhanh chóng phát hiện không có một cái tên quyền quý giống như thế, với lại thái độ của đối phương không giống nói dối, vì thế hắn xác định Lý Nhạc Phàm chỉ là một tên nhà quê.
Nghĩ lại vừa rồi bị mất mặt, chưa khi nào bị như thế. Càng nghĩ lại càng là tức tối, hắn lạnh lùng nói: "Mẹ nó, tên nhà quê ngươi, dám động thủ với lão tử, ngươi không biết cha ta là Thái lão bản ở đây à!" Thái độ chuyển biến cực nhanh, khiến mọi người phải há miệng cứng lưỡi lại.
Đối với loại con ông cháu cha này, Nhạc Phàm vô cùng khinh ghét, chỉ nhạt giọng nói: "Ta nói rồi, bồi thường kẹo quế hoa cho ta".
Nghe ngữ khí lạnh nhạt của đối phương, Thái Ân Khắc cảm thấy không ngừng bị làm nhục, hét lớn: "Hừ! Người đâu, phế tên tiểu tử này cho ta!".
Sáu tráng niên hộ vệ vừa nghe thấy mệnh lệnh, nhanh chóng từ đằng sau hắn xông tới , mỗi kẻ cầm trong tay đại đao chém tới Nhạc Phàm. Khi nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người nhịn không được la lớn một trận, đao thật thương thật như vầy thật hiếm khi gặp…
Nhạc Phàm lúc này trong lòng bình tĩnh phi thường, tuy những người này đều có chút công phu căn bản, nhưng trình độ so với hộ vệ của '' Kì Dị trai'' cũng không sai khác nhiều lắm, việc tu luyện trong những năm qua khiến cho hắn hiện tại như ngày so với đêm, những người này tự nhiên không phải là đối thủ. Nhưng do trong nhiều năm tạo được thói quen khi chiến đấu, cho nên Nhạc Phàm dù dưới bất kỳ tình huống nào cũng đều bảo trì trạng thái bình tĩnh.
Lạnh lùng nhìn rõ kẽ hở của kẻ địch, hắn liền một bước tiến tới xuyên qua, cả thân người luồn qua kẻ hở của đao mà né tránh. Nhạc Phàm tốc độ cực nhanh, trong mắt người bình thường chỉ có thể nhìn thấy được thân ảnh. Cho nên bọn hộ vệ hoàn toàn không thể ngăn trở, hiện tại đã trở nên loạn, vài lần suýt chém trúng người của mình.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Thái Ân Khắc đứng bên cạnh tức giận la to: "Con mẹ nó, đều là bọn ăn hại cả, đánh cho mạnh vào. Chú ý! Đừng chém người mình, con mẹ nhà ngươi!" Trong lòng hắn thầm hận: "Hôm nay ra ngoài dạo chơi, lại không đem theo cao thủ đi cùng, không nghĩ là gặp một tên nhà quê như thế này, thật sự là khai niên bất lợi mà".
……
“Bang! Bang! Bang ........'' Sáu âm thanh vang lên, cũng lại là đánh vào huyệt Thiện Trung, sáu gã hộ vệ nằm lăn trên mặt đất không ngừng lăn lộn kêu la.
Nhìn thấy tình hình này,Thái Ân Khắc đã biết là không tốt, cho nên lập tức kêu tên thủ hạ bên cạnh chạy về báo tin, còn bản thân hắn vẫn ở lại.
Thu thập sáu người xong, Nhạc Phàm lạnh lùng nhìn Thái Ân Khắc nói: "Ngươi cứ vậy mà không đổi ý tất tự kiếm cái chết."
Thái Ân Khắc rùng mình, trong lòng có chút hoảng sợ hỏi: "Ngươi muốn thế nào đây?"
"Bồi thường tiền!" Nhạc Phàm lạnh lùng nói.
Thái Ân Khắc mồ hôi lạnh tuôn ra, vừa muốn đem tiền ra trả, lúc này có một âm thanh the thé trong đám đông vang ra: "Chậm đã, kẻ nào dám ở Ninh Huyền thành làm loạn." Đám đông tự nhiên mở ra một lối nhỏ, một bạch y nam tử liền đi vào.
"Là ngươi!" Nhạc Phàm rùng mình, hắn đương nhiên nhận ra người này đúng là kẻ năm ấy ức hiếp hắn, Triệu Thiên Hoa.
Triệu Thiên Hoa sau khi ra khỏi hậu viện Linh Lung Các, nhìn thấy ngoài cửa trước người người chen chúc, hỏi tú bà mới biết được tình huống phía trước, cho nên rủ Vương Tống chuyển lên trên lầu xem náo nhiệt. Vương Tống vốn có việc đang định rời khỏi, nhưng sợ từ chối lại ảnh hưởng tới quan hệ với Triệu gia, nếu không nể mặt cũng không hay, nên cũng lên trên lầu.
Nhìn thấy Thái Ân Khắc đang ỷ thế bắt nạt người khác,Triệu Thiên Hoa cũng chẳng thấy có gì, đương lúc hắn đang chuẩn bị rời khỏi thì phát hiện có người dám đứng ra đánh Thái Ân Khắc, cảm thấy có chút hứng thú bèn tiếp tục ở lại theo dõi. Sau khi cẩn thận xem xét, phát hiện người này đúng là kẻ mà hơn ba năm về trước đã cho hắn nếm mùi, Lý Nhạc Phàm, mặc dù hiện tại đã thay đổi chút ít, hơn nữa trên đầu lại đội chiếc nón rộng vành, nhưng hắn có thể khẳng định người đó chính là Lí Nhạc Phàm. Trong lòng không khỏi hồi tưởng lại tình cảnh thiệt thòi của mình năm ấy, lại còn trong vài năm bị Phong lão bắt tu luyện vô cùng thống khổ.
Vốn hắn nghĩ Lý Nhạc Phàm đã chết rồi, nhưng hiện tại thấy Lý Nhạc Phàm chẳng những vẫn sống tốt, hơn nữa thân thủ so với năm ấy càng thêm lợi hại, trong lòng nổi giận, thầm nghĩ: "Phong lão đối với tiểu tử này vô cùng tán thưởng, nhiều lần nói không nên kiếm hắn gây sự, tuy Phong lão cũng rất chiều ta, nhưng ta cũng chẳng vì tiểu tử này mà khiến Phong lão mất hứng"
Nghĩ đến việc năm ấy, trong lòng hắn tức tối không cam lòng. lúc này Vương Tống đi tới hỏi: "Triệu huynh có chuyện phiền não gì vậy!"
Ánh mắt Triệu Thiên Hoa sáng lên thầm nghĩ: "Đúng rồi! Ta không thể chính mình đối phó với tiểu tử kia, nhưng Vương huynh lại có thể. Như vậy không sợ Phong lão nói, nếu có hỏi ta sẽ nói hắn đắc tội với Vương huynh, Vương huynh phải ra tay, dù sao Vương huynh cũng là khách nhân quan trọng của phụ thân, Phong lão cũng không dám làm gì." Cho nên hắn đối diện với Vương Tống nói: "Vương huynh, huynh giúp đệ đối phó với tiểu tử đó, sau này nếu có việc gì cần giúp thì cứ nói với đệ".
Vương Tống sửng sốt, nghĩ không ra vì saoTriệu Thiên Hoa lại hận tiểu tử này đến vậy, nhưng trong lòng lại cao hứng phi thường. Có thể tìm được cơ hội giúp đỡ Triệu gia Nhị thiếu gia, mặc dù không phải thực chất là trợ giúp, nhưng để tạo quan hệ cũng rất tốt. Cho nên hắn lớn tiếng nói: "Triệu huynh khách khí quá, cái gì mà giúp với lại không giúp chứ, chuyện của huynh không phải là chuyện của ta hay sao. Nói đi, huynh muốn gì."
Triệu Thiện Hoa thấy Vương Tống hợp tác, trong lòng mừng rỡ, gật đầu nói: "Vương huynh, tiểu tử này mấy năm trước hại ta đến khó chịu, khiến cho ta những năm nay bị Phong lão mỗi ngày đều giáo huấn. Nếu không phải Phong lão bắt ta hứa sẽ không đi tìm hắn gây sự, ta nhất định tự mình hành hạ hắn đến chết."
Vương Tống cảm thấy ngạc nhiên , thầm nghĩ : "Không thể tưởng được Phong trường lão lại để ý tiểu tử kia". Nhưng sau đó trong lòng hắn lại thầm hận: "Tên Triệu Thiên Hoa này đúng là giảo hoạt, sợ bị trách phạt nên đẩy phiền phức cho ta. Nghĩ lại mình không thể tự mình ra mặt, để nếu như Phong trường lão có hỏi, mình cũng có thể dễ dàng chối được." Tâm niệm thay đổi nhanh chóng, hắn giơ tay một cái, đột nhiên có bóng người chợt loáng lên, một người mặc y phục màu đen khoảng hơn ba mươi tuổi xuất hiện bên cạnh hắn, thân thể rất ốm, nhưng toàn thân cơ nhục đầy sức mạnh bạo phát.
Vương Tống giới thiệu : "Hắn gọi là Ưng Thất, một trong Thập ưng vệ của ta. Ta để hắn đi cùng huynh, có thể giúp huynh một tay."
Đại danh của "Thập ưng vệ" Triệu Thiên Hoa có nghe Phong lão nhắc đến , bọn họ trên giang hồ cũng có thể xếp vào vị trí nhất lưu cao thủ, hơn nữa thuật hợp kích của cả mười người thiên hạ khó có được, một tiên thiên cao thủ bình thường dưới sự hợp công của mười người họ cũng không thể chống đỡ.
Triệu Thiên Hoa thấy Vương Tống phái một trong Thập ưng vệ giúp mình, đối với hắn hảo cảm tăng lên không ít, liền dẫn Ưng Thất tới chỗ đám đông.
Thấy Lý Nhạc Phàm nhận ra mình,Triệu Thiên Hoa cười quái dị đáp: "Không sai, chính là ta, chỉ là không nghĩ được ngươi vẫn chưa chết." Sau đó hắn chuyển hướng đi tới chỗ Thái Ân Khắc mỉm cười nói: "Thái huynh đã lâu không gặp, gần đây vẫn mạnh khỏe chứ?"
Thái Ân Khắc trông thấy Triệu Thiên Hoa, ánh mắt liền sáng lên, tâm lý trở nên tự tin, cũng nhẹ nhàng nói: "Vốn vẫn tốt cả, nhưng hôm nay ra khỏi nhà lại không xem lịch, gặp phải một tên nhà quê khó chịu như vầy. Nghe khẩu khí thì Triệu huynh cũng biết hắn à?"
"Hừ, ba năm trước đây cũng gặp qua một lần, chỉ là không nghĩ được hắn hiện tại vẫn chưa chết, hơn nữa lại trở nên lợi hại như vậy. Bất quá hôm nay cho dù hắn có lợi hại đến đâu ta cũng cho hắn tàn đời". Triệu Thiên Hoa oán hận nói.
Thấy Triệu Thiên Hoa đến là biết không tốt, Nhạc Phàm không khỏi nhớ tới tình cảnh năm ấy chính mình bị hộ vệ của hắn đánh bị thương (Nhạc Phàm vốn không biết địa vị của Phong Vô Thường, cho nên vẫn cứ nghĩ lão là hộ vệ của Triệu Thiên Hoa), vì thế Nhạc Phàm càng trở nên cẩn thận, phòng bị quan sát xung quanh, lạnh lùng nói: "Ngươi muốn gì?"
"Ha ha"Triệu Thiên Hoa cười điên dại nói: "Làm ngươi tàn phế lần nữa. Ưng Thất, lên đi!"
Bóng đen nhoáng lên, một người trung niên gầy ốm nhảy ra đứng bên cạnh hắn, dửng dưng nói: "Ngươi tự mình ra tay, hay để ta giúp ngươi."
Thấy người này thân thủ bất phàm, Nhạc Phàm biết bản thân hôm nay gặp phải cường địch, cho nên điều chỉnh lại trạng thái bản thân, bình tĩnh nói: "Vậy ngươi đến giúp ta đi!" Nói vừa dứt, người như thiểm điện xông lên, tốc độ so với vừa rồi nhanh hơn gấp bội. Tiên hạ thủ vi cường chính là quan điểm của hắn, ánh mắt chuyển lên nhìn Ưng Thất đứng phía trước .
Ưng Thất tốc độ lại càng nhanh hơn, cơ thể hơi động, thân người liền biến mất, chỉ còn lưu lại một tàn ảnh. Gần như cùng một lúc, Nhạc Phàm thân thể khẽ xoay chuyển, một cước phóng ra sau, vừa lúc Ưng Thất xuất ra một cước, tiếp xúc trong nháy mắt rồi bắn ngược trở ra.
Ưng Thất sau khi đứng vững thì trong lòng hơi kinh hãi: "Không có nội lực mà cũng có được tốc độ nhanh và lực lượng mạnh mẽ đến thế, tiểu tử này thật không đơn giản. Xem ra phải dùng toàn lực mới được." Vì vậy hắn nở nụ cười lên tiếng nói: "Đúng thế, đáng để ta xuất toàn lực."
Nhạc Phàm không nói gì, trong lòng cũng kinh ngạc: "Người này nếu so với Vương Sung thì mạnh hơn rất nhiều. Vừa rồi ta đã sử dụng toàn lực xuất ra một cước, không nghĩ chỉ khiến đối phương bị lùi lại, mà bản thân bị nội kình của đối phương làm cho khí huyết nhộn nhạo, nếu không phải ta cố gắng áp chế thương thế, có thể phải hộc máu tại đây." Tuy bị nội thương, nhưng Nhạc Phàm vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh. Thất tình chi khí dùng chữa thương thật là kì diệu, điều tức một lát mà thương thế trên người đã tốt hơn phân nửa rồi.
Ưng Thất thấy đối phương không nói gì, ánh mắt chợt lóe lên, phóng tới Nhạc Phàm.
Nhạc Phàm thấy thế cũng không hề bối rối, nghiêng người qua, trọng tâm di chuyển về phía sau, hai tay giơ lên bảo hộ. Đây chính là phép tá lực của ''Cầm nã thập bất đả''.
Bình luận truyện