[Dịch] Thốn Mang - Tàng Thư Viện

Chương 5 : Khương Tuyết

Người đăng: Minerva

.
Trong đại huấn luyện thất căn cứ “Tinh La”. Lý Dương hai mắt giống như lợi tiễn, trực tiếp nhìn chằm vào hồng tâm ở giữa cương bản ngoài phạm vi 50 mét. “Hưu !” Lý Dương tay phải vung lên, đao mang thiểm quá, tựa như lưu tinh, người ngoài quan sát thì đại não thần kinh cũng chưa kịp có thời gian tiếp nhận tín hiệu phản ứng, thì phi đao đã xạ nhập vào hồng tâm rồi. Loại cương bản đang dùng là loại cương bản đặc chế, người bình thường cho dù phóng phi đao chạm được vào phần trước cương bản cũng vô pháp có thể khiến phi đao cắm được trên đó. Do vậy, cho dù là Lý Dương cũng cần phải quán thâu nội lực, Lý Dương trên mỗi ngọn phi đao đều có quán thâu nội lực, mỗi đao phóng ra tuyệt đối đều cắm trên hồng tâm. “Hưu !” “Hưu !” Lý Dương 2 tay trái phải đồng thời rung lên, 2 luồng đao quang băng lãnh lướt đi, Lý Dương lim dim mắt, một luồng tinh mang lướt qua trong mắt hắn. Người ngoài không cách gì thấy được quỹ tích của đao, nhưng Lý Dương lại nhìn thấy hai ngọn đạo của mình đang xạ vào hai góc của cương bản, đúng phút cuối cùng, hai ngọn đao đồng thời đổi hướng, cùng đồng thời xa vào hồng tâm. “Tích tóc !” Mồ hôi từ trán Lý Dương nhỏ rớt xuống, khuôn mạch Lý Dương tức thì trầm tĩnh như nham thạch, tiếp tục tiến hành huấn luyện các chủng các dạng phi đao. Trong “Tinh Cực tam cảnh” có 99% giảng thuật về cách sử dụng một ngọn phi đao như thế nào, chỉ cần có thể xạ ra một ngọn phi đao thì cũng có thể đồng thời xạ ra 2 ngọn phi đao, đương nhiên tiển đề là phải đồng thời huấn luyện cả 2 tay. “Tiểu Lý Phi Đao, Lệ Vô Hư Phát !” Chỉ khi đạt đến mức độ “Phi Đao Xuất, Quỷ Thần Kinh” thì khi đó mới chân chính là trạng thái hoàn mỹ. Khi đó mới có thể hào xưng “Lệ Vô Hư Phát” ! Bất qua muốn đạt đến trạng thái đó, cần phải hoàn toàn đạt đến tam đại cảnh giới – “Hoan linh chi cảnh”, “Hối hận chi cảnh” và “Ảm nhiên chi cảnh” ! “Tinh Cực tam cảnh” 1% cuối cùng chính là nói một cách giản yếu về tam đại cảnh giới này. Mỗi một cảnh giới đều khiến cho phi đao có một hiệu quả đặc thù. Những ngày vui vẻ giữa Lý Dương và Khương Tuyết đã khiến Lý Dương ngộ ra được “Hoan Linh chi cảnh”, phi đao do hắn xạ ra tựa như một con tiểu điểu đang vui sướng, hắn có thể cảm thụ được sự vui sướng của phi đao, tinh thần của hắn thậm chí có thể giao cảm với năng lượng, từ đó mà cải biến quỹ tích của phi đao. Còn những tầng cao hơn như “Hối Hận chi cảnh” và “Ảm Nhiêm chi cảnh” có hiệu quả gì khiến người ta kinh kỳ, thật sự không phải thứ Lý Dương có thể biết được. Chỉ khi hắn ta đạt đến, hắn mới minh bạch được. “Hưu !” Thêm một ngọn phi đao được phóng ra, cổ tay Lý Dương có hơi run nhẹ, quỹ tích của phi đao với dư liệu có chút khác biệt, bất quá Lý Dương tức thì dựa vào cảm giác huyền diệu của “Hoan Linh chi cảnh”, khống chế phi đao một chút, phi đao liền hơi cải biến quỹ tích, lại xạ lên hồng tâm của cương bản. Lý Dương đi về hướng cương bản, từ cương bản lấy xuống 30 phi đao cắm trên hồng tâm, trong tình huống vì để không ảnh hưởng đến công kích và tốc độ của bản thân nên trên thân chỉ mang 30 ngọn phi đao. Tiếp tục huấn luyện ! Lý Dương khi đứng ở ngoài khoảng cách 50 mét lại bắt đầu tiếp tục huấn luyện. Khoảng 3 giờ chiều, Lý Dương cuối cùng cũng đình chỉ việc huấn luyện kéo dài 5 tiếng đồng hồ. Hôm nay hắn phát huy rất thất thường, không ngờ lại xuất hiện 7 ngọn phi đao không thành công ! Kể cả khi hắn khống chế sự biến hướng của phi đao nhưng vẫn xuất hiện 7 ngọn phi đao thất bại. “3500 phi đao cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại là 3 giờ, hôm nay chậm hơn so với quá khứ 3 tiếng”. Lý Dương nhíu mày, “Ngày mai, ngay mai phải thành công trước 2 giờ chiều”. Lý Dương tuỳ tức chuyển thân đi ăn trưa. Hôm nay Lý Dương vì sao lại chậm hơn so với quá khứ 3 tiếng ? Kể từ đêm hôm qua sau khi cùng Đàm Kim đàm thoại, Lý Dương thầm cảm thấy mình còn kém xa các đính cấp quyền thủ của địa hạ quyền đàn, do vậy đã quyết tăng thêm một lượng huấn luyện lớn. Hôm nay Lý Dương án chiếu theo kế hoạch bắt đầu đề cao lượng huấn luyện, trong quá trình huấn luyện lực cổ tay và chân, 100 cân thiết côn được hoán thành 120 cân thiết côn, mặc dù chỉ tăng thêm có 20 cân, nhưng Lý Dương tức thì rõ ràng cảm nhận được độ gian nan hơn nhiều. Phải biết rằng bình cử 100 được 2 tiếng, cho dù nội lực vốn có không ngừng giải trừ cảm giác tê liệt của cơ nhục thì kiên trì được như vậy cũng là rất tốt rồi. Lý Dương kiên trì suốt 1 năm liền, một năm trước bán sống bán chết mới miễn cưỡng hoàn thành, hiện tại bình cử 100 cân tiến hành nhảy cóc so với trước thì có thể dễ dàng hoàn thành. Hiện tại một lúc tăng 20 cân, Lý Dương tức thì cảm nhận lại nỗi thống khổ của một năm trước, bất quá hắn là kẻ không chịu khuất phục. Nhưng mà khi hoàn thành nhảy cóc thì cự li thời gian đã dùng mất thêm 1 tiếng. Hạng mục tiếp theo chính là phi đao, 3000 lần phi đao cũng đã được đề thăng lên 3500 lần ! Vừa rồi chính là Lý Dương đang tiến hành 3500 lần phi đao, nhân vì trước đó đã tiến hành bình cử 120 cân thiết côn để huấn luyện lực cổ tay, đối với bản thân áp lực lên cổ tay đã là quá lớn, do vậy đến lúc phi đao mới xuất hiện sai sót, hơn nữa nội lực Lý Dương không ngừng giải trừ bớt nỗi thống khổ của cổ tay, đồng thời điều đó cũng khiến hắn tiêu hao nội lực nhanh hơn. Bình thường huấn luyện phi đao mất khoảng 3 tiếng, nhưng vì lần này có tăng thêm nhiệm vụ cộng thêm cổ tay có vấn đề, nên thật sự đã háo phí đến 5 tiếng. Sau khi ăn xong, là lúc đả toạ tu luyện nội lực, đương nhiên đó cũng là lúc thân thể nghỉ ngơi. Buổi chiều là lúc huấn luyện chiến đấu, trọng lực cũng được chỉnh thanh 2.5 lần ! Nhân vì phi đao và nhảy cóc hao phí nhiều thời gian hơn bình thường, do vậy huấn luyện chiến đấu chỉ tiến hành 3 tiếng, bất quá dưới 2,5 lần trọng lực thì 3 tiếng lúc này còn khó hơn nhiều so với 6 tiếng dưới 2 lần trọng lực, đến khi kết thúc, Lý Dương giống như con gà nhúng nước sôi, toàn thân là mồ hôi. Cho dù mồ hôi nhiều hơn nữa, Lý Dương vẫn trầm tĩnh tiến hành mỗi loại huấn hạng mục huấn luyện. Bất kể khốn khổ thế nào, Lý Dương vẫn kiên trì, chỉ vì người con gái ôn nhu thiện lương trong lòng. Chỉ vì điều này đã đủ khiến trái tim hắn run lên rồi, đã nghe hơn 300 cú điện thoại. Ban đêm 9 giờ rưỡi, đây là thời gian hạnh phúc nhất trong ngày của Lý Dương. Bởi vì nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi này chính là thời gian của hắn và Khương Tuyết. Hôm nay, 9 giờ rưỡi tối, Lý Dương nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tay là chiếc điện thoại. “Tuyết, là anh, Mộc Dịch !” Lý Dương vì phục tùng quy củ của An toàn cục 9 tổ, cho dù là người mà hắn yêu quý nhất, hắn cũng không đem chân chính danh tự của mình nói ra. Hắn đã bỏ cái tên “Lý Dương” đi, nói với Khương Tuyết rằng mình tên là “Mộc Dịch”. “Dịch ca ca, là anh à, hôm này khi em ở bệnh viện, có một bé gái rất khả ái đến khám bệnh, nó ấy à, bị kim tiêm cứ khóc hoài à… …” Khương Tuyết vô cùng cao hứng chia sẻ với Lý Dương những chuyện vui vẻ của mình. Lý Dương tay cầm điện thoại nghe như vậy, trên mặt chỉ toàn nụ cười, nụ cười xán lạn, hắn không ngừng cười, cười rất vui vẻ. Khương Tuyết tựa hồ hoạt bát, nói rất là hăng say, bất quá Lý Dương biết rằng Khương Tuyết bình thường rất ít nói rất ít khi hoạt bát như vậy, chỉ có khi nói chuyện với hắn thì mới có điệu bộ như hài tử vậy. Lúc này tại Thượng Hải giao khu trong một căn phòng, có một người con gái ôn nhu đang ngồi ở đầu giường nghe điện thoại, nàng chính là Khương Tuyết, Khương Tuyết là người tốt, rất ít nói, mái tóc bay bay càng làm nàng thêm xinh đẹp, khi nàng cười, đôi mắt nàng hoàn toàn như nhắm lại. Khương Tuyết nàng tự hiểu rằng Dịch ca ca người nàng yêu thương nhất là nhân viên thuộc cơ quan đặc biệt của quốc gia, nên không thể ở cùng nàng được. Nhưng nàng chấp nhận vì chàng mà chờ đợi. Kể từ khi gặp Lý Dương thì Khương Tuyết không thể nào từ bỏ được, Lý Dương cuối cùng cũng nói với Khương Tuyết một chuyện : “Trong vòng hai năm, anh nhất định quang minh chính đại đến cưới em !” Điều này đả khiến Khương Tuyết trong lòng kỳ vọng, cuốn lịch trong phòng nàng đã bị xé đi từng tờ từng tờ một… … Hiện tại đã gần một năm rồi, Lý Dương lúc trước vì bảo thủ mà noi vậy, hắn tin rằng lần khảo hạch này có thể tiến nhập An toàn cục 11 tổ, bất quá Lý Dương lo là nếu như mình nói ra rồi lại thất bại thì sẽ khiến Khương Tuyết thất vọng, do vậy hắn mới nói 2 năm, cũng kể từ lúc đó, Lý Dương bắt đầu điên cuồng huấn luyện chính mình. “…Ừm, Dịch ca ca, anh huấn luyện có khổ lắm không ?” Một lúc lâu sau, Khương Tuyết mới đem mọi chuyện trong một ngày nói hết ra, khi hỏi trong thanh âm có chút rung động. Lý Dương tức thì cười an ủi : “Hoàn hảo, không khổ, không có gì phải khổ cả”. Lý Dương hít lấy một hơi khẩu khí, rồi mới nói được, “Tuyết, chờ anh, rất nhanh, rất nhanh thôi anh sẽ cưới em !” “Ừm, Dịch ca ca, em sẽ luôn luôn đợi anh, bất kể là đến khi nào, em cũng sẽ mãi mãi đợi anh”. Khương Tuyết kiên định nói. “Hiện tại không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ngày mai em còn phải làm việc nữa, em là hộ sĩ, còn phải chiếu cố cho bệnh nhân, nếu như em ngủ trễ, trạng thái không được tốt thì sẽ tệ lắm, được rồi, ngủ ngon !” Lý Dương ôn nhu nói. “Ngủ ngon !” Khương Tuyết nghe lời nói. “Dịch ca ca, em đợi anh !” Một lúc lâu sau, lời nói thâm tình của Khương Tuyết lại phát ra, Lý Dương trong lòng chấn động, có đè nén tình cảm để cắt điện thoại, hắn biết nếu mình không cắt điện thoại thì Khương Tuyết cũng sẽ không cắt điện thoại. Trong phòng ngủ tại biệt thự của Lý Dương. Lý Dương rời khỏi giường, thán lên một tiếng dài, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ treo tường, thời gian lúc này đã là 10giờ 5 phút tối. Lý Dương từ từ ra khỏi biệt thự, đóng cổng lớn rồi chầm chậm đi trên đường. Ban đêm khoảng 10 giờ, giao khu rất yên tĩnh, trên những con đường của tiểu khu này hầu như không có người qua lại, ánh sáng hôn ám từ những ngọn đèn đường chiếu xuống khiến cho con đường trở nên không chân thật, Lý Dương hai tay bỏ trong túi, chầm chậm đi… … Bất ngờ một cơn gió lạnh mùa thu thổi qua, thân thể Lý Dương bất ngờ run lên, cảm thấy có sự thay đổi, lúc này hắn mới nhận ra, hiện tạo đã vào mùa thu rồi. “Dịch ca ca, em đợi anh !” Một năm nay, hơn 300 cuộc điện thoại vào ban đêm thì câu cuối cùng chính là câu này, chỉ một câu nói đơn giản này, đã thành động lực khiến cho Lý Dương có thể huấn luyện mỗi ngày đến 15 tiếng đồng hồ. Là điều khiến cho Lý Dương hạnh phúc, và cũng khiến cho hắn đau khổ. Có người yêu mà không thể gặp, thậm chí không thể nói cho nàng biết tên của mình, thống khổ này ai có thể hiểu được ? “Tuyết… …” Lý Dương than một tiếng dài, ngửng đầu nhìn vầng trăng trên cao, ánh sáng bàng bạc băng lãnh khiến lòng hắn rung động, bất ngờ một cơn gió lạnh thổi qua, Lý Dương buộc chặt lại quần áo trên người, khi cơn gió lạnh chầm chậm đi qua, ánh sáng từ những ngọn đèn đường càng trở nên ảm đạm, dòng suy nghĩ của Lý Dương từ từ quay trở về… …
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang