[Dịch] Thiên niên mị hồ (Mới nhất: chương 26)
Chương 12 : Dữ điệp cộng vũ/font>
Người đăng: thienhaxanh
.
THIÊN NIÊN MỊ HỒ
Chương 12
Dữ điệp cộng vũ
Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: thienhaxanh
Tàng Thư Viện -
Con côn trùng trước mắt chàng bắt đầu lột xác. Quá trình lột xác thật vô cùng thống khổ, đau đớn. Lột xác.
Khi hóa thành bướm thật là hạnh phúc, thoát khỏi khổ đau. Tung cánh. Kết cục, phá kén hóa thành bướm.
Trước mắt Lâm Vũ, chính là sản phẩm nghệ thuật đã tinh lọc. Đôi cánh nó mỏng như cánh ve sầu, nhẹ như tơ tằm, điểm xuyết những đốm màu rực rỡ, như chiếc võng bạc lấp lánh ánh sáng lung linh, đôi râu cân đối màu lam chưa được dài, vân dọc thân mình khiến nó trông như gấm vóc, tưởng như đang trong cảnh thần tiên nhưng lại chân thật đến mức khó tin.
Không có gì cần bàn cãi, khi con bướm hóa thành nhân hình khẳng định sẽ là một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp. Điệp tinh.
“Hi hi! Cuối cùng ta cũng thoát ra ngoài. Ối, ngươi là ai, tại sao lại ở đây?”
Điệp tinh không vì thấy Lâm Vũ mà sợ hãi, nàng vỗ đôi cánh đẹp lộng lẫy bay lượn xung quanh chàng.
Điệp tinh không chỉ có nhân hình mà còn nói ngôn ngữ loài người rất thông thạo khiến Lâm Vũ tự nhiên kinh hãi. Nhưng đây là nơi Tô tiền bối tiềm tu, sao lại có một tinh linh tồn tại như vậy.
“Ta… ta…”
Lâm Vũ nhất thời nghẹn lời, không biết làm gì với tinh linh cổ quái này, nhất thời không biết nói gì với nàng.
“Hi hi! Không sai, thật là vui vẻ!”
Điệp tinh cười nói, vỗ cánh bay tới đậu xuống vai trái của Lâm Vũ.
“Có điều gì mà hoan hỉ vậy?”
Lâm Vũ cuối cùng hết lúng túng, mở miệng nói.
“Hỉ hoan là hoan hỉ! Chả lẽ cần phải biết lý do ư?”
Điệp tinh tại vai Lâm Vũ nhẹ vỗ đôi cánh, nheo mắt tinh nghịch cười hỏi Lâm Vũ.
“Không… cần thiết”
Lâm Vũ rõ ràng không phải là đối thủ của tinh linh tinh quái này.
“Hi hi, đúng là một chàng ngốc.”
Điệp tinh cười nói.
“Ta không phải là chàng ngốc, ta gọi là Lâm Vũ, còn ngươi, ngươi có tên chứ?”
Lâm Vũ đoán được rằng khi nàng phá kén hóa bướm, rồi lại hóa nhân hình tất phải có tên gọi, cuối cùng thì cũng có thể đáp trả.
“Lâm Vũ? Thật là một cái tên kỳ quái, nghe đã si si ngốc ngốc, một cái tên hay ghê!”
Điệp tinh tiếp tục chế nhạo Lâm Vũ. Lâm Vũ nghe vậy cố nặn ra nụ cười, nói:
“Chỉ một người có tên sao có thể so sánh như vậy.”
“Hi hi! Ai nói ta không có tên, ta có tên chứ, tên ta rất dễ nghe. Ta gọi là… gọi là… Mộng Điệp Nhân!”
“Mộng Điệp Nhân”
Lâm Vũ không khỏi khâm phục điệp tinh, nàng thật linh xảo, phản ứng cực nhanh.
“Hi hi, đó là tên của ta, so với tên ngươi thì đẹp hơn nhiều!”
Điệp tinh đắc ý nói.
“Chàng ngốc, chúng ta cùng khiêu vũ nhé!”
Mộng Điệp Nhân tinh quái yêu cầu.
“Khiêu vũ?”
Lâm Vũ nghe thấy hai từ này, quả thật chàng không nghe nhầm. Điệp tinh trước mắt thân không dài quá một thốn, so với một con bướm thông thường không có gì khác biệt, làm sao có thể khiêu vũ cùng chàng được?
“Hi hi! Ngươi không cần làm gì nhiều, chi cần đưa một ngón tay ra và di chuyển thật tốt là được.”
Mộng Điệp Nhân cười nói. Lâm Vũ liền đưa ngón trỏ tay phải ra, thấy Mộng Điệp Nhân vỗ nhẹ đôi cánh là đã đậu trên đầu ngón tay chàng. Một bướm một người cùng nhau ca hát nhảy múa. Mộng Điệp Nhân hát rằng:
“Hỡi chàng hoa vi đà,
Em là bướm trong hoa,
Ta tin cậy lẫn nhau,
Trong ánh dương vờn gió.
Hỡi chàng tuyết núi cao,
Em là lá cô đơn,
Chúng ta gần gũi nhau,
Tung bay trong ánh nguyệt.
Nhân gian có gặp có chia xa,
Nhân gian có vui lại có buồn,
Nguyện vì chàng tháng năm chờ đợi,
Chẳng như hoa chỉ nở một lần.”
Điệu múa lúc trang nhã, lúc thì yêu mị, lúc thì xúc động, lúc thì vô cùng siêu thoát, lúc thì sinh động tự nhiên, lúc thì tươi đẹp quyến rũ, lúc thì đè nén lòng người, lúc thì như nước chảy mây trôi. Không chỉ như vậy, trong điệu múa còn như ẩn chứa ma thuật mê hoặc lòng người.
Lâm Vũ ngơ ngẩn thẫn thờ.
Đột nhiên, Mộng Điệp Nhân thừa lúc Lâm Vũ tinh thần không phòng bị, vút bay từ ngón tay lên đỉnh đầu Lâm Vũ. Trên đầu Lâm Vũ từ từ xuất hiện một hồ điệp đồ án cực nhỏ mờ nhạt khó nhìn, rất khó nhận ra.
Lâm Vũ lập tức tỉnh lại, kinh hãi thất sắc, vội vàng nói:
“Ngươi là điệp tinh, nhân lúc ta không phòng bị mà thâm nhập cơ thể ta, thế là có ý gì?”
“Hi hi! Chàng ngốc, ta không hề có ác ý, chỉ là do ta mới phá kén hóa thành bướm nên thân thể yếu ớt, muốn lánh tạm trong cơ thể ngươi một thời gian, đối với ngươi không có gì là hại cả.”
Mộng Điệp Nhân cười nói.
“Chỉ thế thôi sao?”
Lâm Vũ hơi cảm thấy yên tâm hỏi lại.
“Chỉ có vậy thôi, cái chàng ngốc này, ta lừa ngươi làm gì cơ chứ?”
Mộng Điệp Nhân lại nói:
“Hay là ngươi cho rằng bổn tiên tử đã yêu thương ngươi rồi sao?”
Lâm Vũ không nói được lời nào nữa.
“Bổn tiên tử cần điều tức một chút, nếu không có việc gì cần thiết thì đừng quấy rầy ta.”
Mộng Điệp Nhân nói xong không nói thêm một lời nào nữa. Lâm Vũ hoàn toàn không còn gì để nói, thấy điệp tinh tự nhiên ở trong thân thể mình, hoàn toàn không để ý đến người khác. Lâm Vũ cảm thấy yên tâm hơn, sau đó cẩn thận quan sát cảnh vật trước mặt.
Trong động là một băng thất vuông vức, trên đỉnh băng thất có khảm một viên dạ minh châu rất lớn tỏa ra ánh sáng mờ ảo. Phía bắc băng thất có một chiếc giường bằng băng, vách băng phía trên giường có một bức họa cũng tạo ra từ băng thể hiện một người con gái.
Ánh mắt Lâm Vũ dừng trên bức họa đó, chợt chàng cảm thấy chấn động cả người.
“Giống quá, bức họa này thật giống quá!”
Lâm Vũ kêu lên một tiếng, người liền lùi lại mấy bước.
Người con gái trên bức họa so với Hạ Linh Tuyết không khác tí nào. Về thần thái, về ánh mắt đều giống đến mức khó ngờ!
Sao lại có thể như vậy được? Phải chăng người trên bức họa này là Hạ Linh Tuyết? Lâm Vũ trong tâm vô cùng nghi hoặc. Từ khi Hạ Linh Tuyết bị yêu quái bắt đi, Lâm Vũ trên đường lên Huyền Thanh cung đã luôn tìm hiểu tung tích của Hạ Linh Tuyết nhưng không có chút tin tức nào, tựa hồ như nàng đã biến mất khỏi thế gian.
Trên phía trái bức họa có khắc một bài thơ. Thơ rằng:
Thanh thủy bạch thạch hạ hàn sa, tự tiêu diêu.
Đấu chuyển tinh di thiên địa ám, đạn chỉ lão.
Nhất tiếu bạch thủ vấn thương khung, vô câu thúc, hưu lục lục.
//thơ khó hiểu quá, nhờ bà con giúp sức//
Lâm Vũ suy nghĩ một lúc lâu, chàng không nghĩ rằng bài thơ này hàm chứa ý nghĩa gì đặc biệt, có thể đây không phải nguyên bản.
Lúc này Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y đã tiến vào bên trong băng thất. Vương Chỉ Y đứng phía sau lưng Lâm Vũ, yên lặng nhìn chàng, ánh mắt buồn bã. Từng cử động của Lâm Vũ đều không lọt khỏi ánh mắt của nàng, nàng vốn thông minh, liệu nàng có đoán ra được điều gì không?
Lâm Vũ bây giờ mới phát hiện ra hai người bọn họ, không nói một lời, vẫn một mình cẩn thận tìm kiếm nhưng không thu hoạch gì thêm liền dừng lại.
“Lâm đại ca, người trong bức họa có phải là Hạ Linh Tuyết không?”
Vương Chỉ Y nhìn thấy người trong bức họa xinh đẹp rung động lòng người, nghĩ không phải là người ở nhân gian, không biết tại sao trong tâm lý xuất hiện nỗi chua xót.
“Ta cũng không biết nữa, chỉ thấy bức họa này rất giống cô ấy.”
Lúc này Lâm Vũ tâm tình buồn chán, không muốn nói nhiều, li khai khỏi băng thất, nhắm hướng ngoài động đi ra. Hai huynh muội họ Vương ở lại băng thất xem xét thêm một lúc, không phát hiện thêm điều gì cũng rời khỏi băng thất.
Phía ngoài Ngọc Giám động phủ. Giang Hàn cứu chữa xong thiếu niên cuối cùng, liền cười nói:
“A, còn tới những hai mươi mốt người, thật nằm ngoài dự đoán của ta, không sai, không sai!”
“Du Tử Vân, Du Chi Thần, La Thế Hoành, Triệu Sở, Đường Sa, đợi ta dừng Băng Điệp huyền trận lại, năm người các ngươi nhanh chóng vào các động băng đưa bọn họ ra đi.”
“Vâng! Thưa sư phụ.”
Đợi Giang Hàn giải trừ trận pháp xong, năm người liền tiến vào trong các động phủ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện