[Dịch] Thế Giới Tu Chân - Tàng Thư Viện

Chương 64 : Bắt Được Rồi

Người đăng: Darth Athox

.
“Thất qua”! Ngoại môn đệ tử đồng thời kinh hô, nguyên lai chúng nhân tính toán xem kịch vui, đột nhiên tỉnh táo, sư huynh Tả Mạc thâm tàng bất lộ! Diêm Nhạc cả kinh nhìn vào trong sân: “Tiểu Mạc lại có thủ đoạn này sao?” Hắn vừa mới trở về, chuyện Tả Mạc còn không biết. Thấy Tả Mạc có thể phát ra kiếm chiêu tinh tế như thế, cực kỳ kinh ngạc. Bùi Nguyên Nhiên cười nói: “Đừng có gấp, nói không chừng còn có kinh hỉ càng lớn.” Thế cục đột nhiên phát sinh biến hóa, nguyên bản bị coi là không lực hoàn thủ, Tả Mạc đột nhiên lộ ra kiếm chiêu xảo diệu, cũng khiến mọi người càng thấy hứng thú. La Ly bị bảy xoáy nước vây lấy nhưng vẻ mặt vẫn thờ ơ, cũng không thấy hắn có động tác gì, bảy đạo kiếm mang xoáy nước đang kêu rít đột nhiên dừng lại tán loạn, kiếm mang mảnh như sợi tóc bay loạn bốn phía, nhưng không có một đạo kiếm mang có thể tiến gần La Ly năm bước. “La Ly thời gian này cũng không có lười biếng.” Bùi Nguyên Nhiên vẻ mặt hài lòng, quay mặt hỏi Tân Nham: “Một chiêu “Không diệt” này có trình độ mấy tầng?” “Tầng thứ năm”. Tân Nham nói “Uhm, La Ly thiên phú cao, đáng tiếc gặp phải Vi Thắng.” Diêm Nhạc nói một câu không đầu không đuôi. Mấy người mặt đều lộ chút không tự nhiên. Thiên phú của Vi Thắng hơn La Ly rất nhiều, từ góc độ môn phái mà nói, bọn họ thiên vị, cũng là chuyện tự nhiên. Nhưng thời gian La Ly đi theo bọn họ dài hơn Vi Thắng rất nhiều, mặt cảm tình cũng càng thân cận. Bùi Nguyên Nhiên trầm ngâm: “Điều này cũng không có biện pháp, chung ta tu kiếm, hành xử theo pháp tắc mạnh yếu. Chí cao cố nhiên tốt, nhưng cũng cần minh bạch năng lực của mình.” “Tần Thành cầu ta “Vô hình kiếm quyết!”. Tân Nham nói. “Chắc là cầu cho La Ly.” Diêm Nhạc là người tinh minh, cười nói: “Vô hình kiếm quyết” cùng “Không kiếm quyết” dị hệ đồng nguyên, Tần Thành làm việc này, còn có chút tâm tư.” Thi Phượng Dung nhíu mày: “Đây chẳng phải là thêm loạn?” Bùi Nguyên Nhiên cười nói: “Sư muội không cần bận lòng, cạnh tranh là chuyện tốt. Bọn họ còn rất trẻ, chúng ta quản, chầm chậm mài luyện, nói không chừng có thể có một hai đứa thành công, chúng ta cũng không thẹn với liệt thế tổ sư.” Ba người kia nghe vậy, đều gật đầu tán đồng. Trong sân, Tả Mạc cùng La Ly đấu càng ác liệt. La Ly trong lòng cũng tương đương kinh ngạc, thời gian ba tháng, có thể luyện thành trình độ này, loại thiên phú này, tuyệt không yếu hơn mình. Vừa nghĩ tới đây, hắn càng buồn bực, tựa như bị lửa đốt. Hơn mười năm qua, hắn đều là đệ tử thiên phú xuất sắc nhất Vô Không kiếm môn, được trưởng bối coi trọng nhất! Không nghĩ tới, đột nhiên xuất hiện một Vi Thắng, lúc trúc cơ trời sinh dị tượng, vì bồi dưỡng hắn, trưởng bối trong môn thậm chí vì hắn mở ra kiếm động. Đây là đãi ngộ hắn nghĩ cũng không dám. Ra một Vi Thắng, hiện tại lại thêm một Tả Mạc! Hắn chưa nghe qua bản môn có một kiếm quyết tinh tế như nước như vậy. Chẳng lẽ các sư thúc truyền thụ cho hắn kiếm quyết mới? Ý nghĩ này vừa toát ra, tâm hắn như bị rắn cắn, ánh mắt vô cùng âm trầm! Tả Mạc không rảnh cố kỵ tâm tình La Ly, hắn chăm chú vận kiếm. “Ly Thủy kiếm quyết” tiền lục chiêu, hắn luyện qua mấy vạn lần, dù là người sáng lập bộ kiếm quyết này, cũng chưa chắc thành thục hơn hắn. Sau khi lĩnh ngộ kiếm ý, hắn lại lần nữa điều chỉnh một chút những kiếm chiêu này. Phương pháp điều chỉnh của hắn hết sức giản đơn, nơi nào kiếm ý hơi trệ ngại, hắn liền lớn mật tu sửa, tu sửa đến khi kiếm ý thông thuận như ý, không chút trở ngại. Bộ kiếm quyết này, diện mục sớm đã không phải như xưa. Đổi lại người khác, nào dám tu sửa như thế? Nhưng Tả Mạc trong lòng không có quy chế, phương diện tu kiếm, hắn cơ sở không có, tự nhiên cũng không chịu trói buộc gì. Hắn trong lúc tu hành ngũ hành pháp quyết của Linh thực phu, do trong ngọc giản có nhiều nội dung không rõ ràng, đều cần tự hắn suy đoán, lâu dài, hắn cũng có thói quen tiến hành điều chỉnh pháp quyết, hơn nữa có chút tâm đắc. Giống như lấy kiếm ý làm tiêu chuẩn, tu sửa kiếm chiêu, cách nghĩ này nếu bị Tân Nham biết, nhất định sẽ rất tán thành. Xem ngọc giản La Ly giết người, quỷ thần khó lường, đến hiện tại, hắn căn bản không có nhìn thấy phi kiếm của sư huynh La Ly. “Không kiếm quyết” quả nhiên thần kỳ! Sư huynh Hứa Dật từng nói, “Không kiếm quyết” là cực phẩm trong tam phẩm kiếm quyết, hiện nay xem ra, xác thực lợi hại! Không tìm thấy phi kiếm, không nhìn thấy kiếm mang, ngươi vĩnh viễn không biết đối phương công kích từ đâu mà tới, không thể đề phòng. Thứ không nhìn thấy, đoán không được, là thứ dễ khiến người sợ hãi nhất. Tả Mạc có chút rợn tóc gáy. So với La Ly dù bận vẫn nhàn, giống như nhàn nhã đi dạo, Tả Mạc càng lúc càng khẩn trương. Kinh nghiệm thực chiến của Tả Mạc nông cạn đáng thương, liên tục hai chiêu bị phá, đã đả kích lớn tới lòng tin của hắn. Chẳng qua, hắn không nghĩ tới thế này đã nhận thua. Cắn răng, chiêu thứ ba chém ra! Vô số kiếm mang chi chít, hình thành một lưới kiếm, giống như thủy triều, nổi lên tầng tầng thủy quang, từng đợt từng đợt! Chiêu thứ ba, “Tầng lan”. Chiêu thứ nhất “Thuận thủy” không linh, như linh dương lắc sừng, không chút vết tích. Chiêu thứ hai “Thất qua”, tinh tế triền miên, ẩn giấu sát cơ. Mà chiêu “Tầng lan” này lại liên miên không tuyệt, càng sau càng cường, tầng tầng kiếm mang như sóng nước, tầng tầng sóng nước nhỏ mịn không ngừng chất chồng, lưới kiếm vừa vặn còn có mưa phùn cùng gió, đột nhiên hùng dũng tung trào! La Ly thân như ở mép nước, sóng lớn hung dữ sắp cắn nuốt hắn. Chung quanh quảng trường tức thì vang lên một mảnh kinh hô, vừa rồi hai chiêu tuy nhiên khiến người kinh diễm, lại xa xa không có thanh thế kinh người như loại “Tầng lan” này! Trong mắt bọn họ, trung gian quảng trường, một cơn sóng lớn từ trên trời giáng xuống, cuốn tới, khiến người muốn tránh mà không thể tránh. Ngoại môn đệ tử càng kính sợ Tả Mạc, sắc mặt tái nhợt, hai chân nhũn ra! Sóng lớn không phải nước, mà là do vố số kiếm mang tầng tầng chất chồng, một khi bị cuốn vào trong đó, vậy đợi chờ bị xoắn thành bụi phấn đi! Xem ra hắn thật sự hiểu được bộ kiếm quyết này! La Ly ánh mắt càng âm trầm, nhìn vào kiếm võng hung dữ đang lao tới, mắt ám hiện sát cơ. Hắn quyết định đả kích tên cương thi đối diện, đả kích khiến lòng tin đối phương triệt để tan vỡ! Hắn nghênh đón kiếm võng hung dữ với sát cơ ngập trời, bước về phía trước một bước! Lại một bước! Bước thứ ba! “Phá!” Toàn bộ quảng trường, chúng nhân chỉ thấy ngực chấn động, tức thì mặt lộ vẻ sợ hãi. Tế! Giống như dao rạch vải, không chói tai, lại vô cùng rõ ràng. Kiếm võng như sóng lớn tuôn động, từ trong chia làm hai! Kiếm võng trước mắt đột nhiên bị chém mở, Tả Mạc bị dọa nhảy dựng. Đang muốn biến chiêu, đột nhiên phát giác có chút nguy hiểm, sợ hãi, không nghĩ được nhiều, cả người ngã nhào sang trái. Tuy nhiên cái gì cũng không thấy, nhưng Tả Mạc rõ ràng cảm thụ được có thứ gì đó, đi sát qua hắn! Hắn như mèo bị dọa, lông toàn thân dựng lên! Tả Mạc ngã nhào không để ý tới toàn thân đau đớn, cả lăn lẫn bò kéo giãn cự ly. “Hay hay, xem hay, tim ta sắp nhảy ra ngoài! Sư huynh Tả Mạc cũng không yếu, đáng tiếc, hắn gặp phải sư huynh La Ly.” Có người trong số đệ tử vây quanh nhịn không được nói. “Đúng! Ngươi nhìn sư huynh La Ly, đó mới gọi là phong phạm của cao thủ! Nhịp bước, thần tình, sư huynh Tả Mạc còn yếu chút.” Chung quanh một người tiếp lời. “Đúng, nếu là sư huynh Vi Thắng có thể xuất hiện, cũng không kém là bao.” “Hắc hắc, không vội, chẳng phải một trận chiến của hai người đều chạy không thoát.” “Thật hay giả?” “Ngươi nghĩ xem, một núi sao dung hai hổ…” Tả Mạc thanh âm gì cũng nghe không được, hắn chỉ có thể nghe tới tiếng tim đập thình thịch. Hắn liều mạng thở dốc, lồng ngực như ống bễ vậy, mắt hắn trừng lớn, nhìn chằm chằm La Ly, miệng khô khốc! Thật hiểm! Thiếu chút nữa! Vừa vặn Tả Mạc đầu óc thậm chí vừa xuất hiện một thời gian trống rỗng ngắn ngủi, tràng diện kinh hiểm như thế, hắn lần đầu tiên gặp phải. Khuông mặt cương thi, đầy bụi đất, toàn thân dính bùn, xem ra nhếch nhác bất kham. Biểu hiện của hắn thuần túy là một chim non, càng phụ trợ hơn phong phạm cao thủ của La Ly. Một hồi lâu, Tả Mạc mới dần dần khôi phục bình tĩnh, La Ly cách đó không xa, cười lạnh nhìn hắn. La Ly đột nhiên phát hiện, phương pháp này thật tốt. Hắn bản ý là làm nhục Tả Mạc, ngay trước mặt chưởng môn, tự nhiên không thể thương Tả Mạc, đây chính là làm Tả Mạc thể diện mất sạch! Sai lệch giữa ngươi và ta, xa xa lớn hơn nhiều so với ngươi tưởng! Quyết định chủ ý, La Ly cười lạnh nhìn Tả Mạc, cũng không nóng vội tiến công, giống như chơi mèo vờn chuột. Hách Mẫn đắc ý, nếu không phải các trưởng bối bên cạnh, nàng khẳng định sẽ cười lớn ha hả. Nàng chớp mắt nghĩ ra một ý độc địa, dám cùng bản cô nương đấu, tiện nhân, hôm nay đùa chết ngươi! La Ly nhởn nhơ tiến về phía trước một bước. Tả Mạc vô thức hơi lùi về sau, dạng này, cực giống chim sợ cành cong! Chung quanh lập tức vang lên một loạt tiếng cười vang, Thi Phượng Dung trên đài sắc mặt xanh đen. Tả Mạc mắt mở lớn, không chớp, nhìn chằm chằm La Ly, hắn không có để ý tiếng cười xung quanh. Không có người biết tâm tình sau gương mặt cương thi kia, cũng như ai biết hắn đang nghĩ gì. Sợ hãi cường liệt ngược lại khiến lực chú ý của hắn tập trung hơn trước! “Sư đệ không xuất chiêu?” La Ly thanh âm tràn đầy chế nhạo, xa gần có thể nghe, như miêu giỡn lão thử. Tiếng cười loáng thoáng khiến La Ly đắc ý trong lòng, hắn thậm chí có lúc rỗi rãi liếc nhìn Hách Mẫn. Hách Mẫn thấy La Ly nhìn nàng, tức thì liếc mắt đưa tình. La Ly được cổ vũ, càng quyết theo chủ ý, hôm nay phải ngược đãi tên tiểu cương thi khiến hắn chán ghét trước mặt. Tả Mạc một lời không nói, mắt trợn trừng, coi chừng La Ly. Vừa nếm sự lợi hại của “Không kiếm quyết”, hắn không dám bất cẩn. “Nếu sư đệ không ra chiêu, vậy ta không khách khí.” La Ly khẽ cười với Hách Mẫn, nhâng nhâng nói. Tả Mạc lòng đen phút chốc co lại, cả người như lò xo, nhào qua bên phải! Tê! Tả Mạc thấy vai hơi lạnh, một miếng vải bay lên trời, kiếm mang lạnh lẽo, dán sát da hắn mà qua! Phanh! Tả Mạc dùng sức qua độ, đập vào đá rải trên đất ở quảng trường, tức thì đau nhếch miệng. Hắn cũng không quản đau đớn, lại lăn lộn, leo lên. Hắn đầu bù tóc rối, toàn thân lăng loạn, vai trái một cái vết rách to. “Kiếm chiêu của sư đệ đâu?” La Ly thanh âm băng lãnh mang theo mấy phần hài hước. Tê! Tả Mạc không kịp nghĩ nhiều, dùng sức nhảy qua bên! Cùng lúc này, tay áo bên phải, bay lên không! Phanh, đau! Đứng lên, coi chừng La Ly, chung quanh cười vang, hắn không nghe đến! La Ly căn bản không cấp Tả Mạc thời gian nghỉ ngơi, kiếm mang lia lịa! Từng phiến vải từ y phục bay lên trời! Y sam trên thân Tả Mạc cơ hồ thành sợi vải, toàn thân dính đầy tro bụi, còn có mấy chỗ bị chảy máu, giống như khất cái! Không có người cười vang, toàn bộ quảng trường, yên tĩnh thần kỳ! Rất nhiều ngoại môn đệ tử, đều lộ ra vẻ bất nhẫn. Tiểu Quả mím môi, không biết lệ mình đang rơi. Lý Anh Phượng hai mắt muốn phún hỏa. Ngửa ngồi ngửa quỳ trên đất, Tả Mạc thở gấp, mắt trừng lớn, cảnh giác chằm chằm La Ly! Trong tai hắn, y nguyên không có tiếng động, hơi thở gấp rút, cổ họng như lửa thiêu, hắn hồn nhiên không phát giác, cũng giống như không người chú ý tới một tia hưng phấn ẩn hiện nơi con ngươi của hắn . “Bắt được rồi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang