[Dịch] Thánh Vương
Chương 8 : Đại hiển thần uy
Người đăng: Phương
.
-----o0o-----
"Kỳ nhi! Võ công của con chưa bị phế ư?"
Nét mặt của Dương Chiến cuối cùng đã tươi tắn trở lại, vẻ mừng rỡ ánh lên trong đôi mắt, hắn tuyệt đối không thể ngờ, mới đây thôi tuyệt cảnh còn dồn dập kéo tới, bây giờ đã phong hồi lộ chuyển*. (nghĩa đen: gió đổi hướng, đường đổi chiều, ý nghĩa: ko chỉ thoát khỏi nguy hiểm mà còn gặp được may mắn.)
"Thưa phụ thân, thật ra khí hải của con đã bị phế rồi, nhưng ngày ấy hài nhi bị sấm sét giáng vào người nên thân thể sinh ra biến chuyển. Không những khí hải và kinh mạch cùng được chữa trị mà chẳng những vậy, thân thể còn được sấm sét trui rèn mạnh mẽ hơn, khí công đột nhiên tăng mạnh. Hiện giờ đã đạt tới cảnh giới thứ năm - cảnh giới Bạo Khí."
Dương Kỳ lễ phép thưa, vì giờ đây anh cả và anh hai đều bị trọng thương, thân trúng Ảnh độc nên hắn đánh phải làm như vậy. May mà một đấm ban nãy chưa hề thi triển ra "Thần tượng trấn ngục kình" chân chính, mà là quyền pháp võ công của Dương gia, hơn nữa đây là chuyện nội bộ của gia tộc, nhất định sẽ không bị truyền ra ngoài.
Nếu như vừa rồi chiêu thức hắn thi triển là "Thần tượng trấn ngục kình" thì Dương Phong đã sớm bị đánh chết rồi.
"Kỳ nhi, tu vi của Dương Phong sớm đã đạt tới cảnh giới Bạo Khí, con vừa mới đột phá đã có thể dễ dàng đánh bại cậu ta, thực lực khá thật đấy." Dương Chiến thanh thản cười nói.
"Vâng, nhờ được sấm sét tôi luyện cơ thể, quyền kình của con đã tiến bộ hơn trước, thậm chí còn mạnh hơn hẳn những cao thủ Bạo Khí tầng năm bình thường." Dương Kỳ biết, ở thời điểm này, muốn giúp đỡ cha mình, buộc phải để lộ thực lực của bản thân: "Coi như là cao thủ tầng thứ sáu cảnh giới Binh Khí, con cũng có thể chống lại."
"Ha ha ha.... Ông trời còn chưa tuyệt đường Dương Chiến ta." Nghe thấy điều ấy, Dương Chiến bật cười vang, sung sướng vô cùng:"Anh cả, anh hai của con đã bị trúng Ảnh độc, cha sẽ cố gắng tìm cách diệt trừ."
"Tiểu súc sinh giỏi lắm!" Dương Thạch đang kiểm tra thân thể của con trai mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, căn hận nhìn Dương Kỳ: "Cùng là con cháu Dương gia, không ngờ ngươi lại có thể hạ độc thủ."
Dương Kỳ vỗ tay bộp bộp: "Các người cũng nhìn thấy rồi đấy, hắn ra tay trước ta, tài nghệ kém cỏi lại còn trách người khác. Mới đây thôi, các người còn bảo hắn dạy dỗ ta, giờ bị ta dạy dỗ lại, đúng là tự mình chuốc lấy nhục nhã. Đúng không? Dương Thạch? Ông có muốn giúp con trai mình một tay hay không?"
"Ngươi!"
Dương Thạch phẫn nộ tới mức không thể kiềm chế được, bất quá luận về thân phận, hắn ra tay đánh Dương Kỳ thì hơi mất mặt, với lại Dương Chiến còn đang nhìn chăm chú vào chỗ này, vừa nãy gia chủ còn xuất ra bản sự "Chân khí hình người", đã rất gần với tu vi Khí Tông, khiến hắn phải kiêng kị nhiều.
"Tiểu tử, Dương Trạch là thúc thúc của ngươi, ngươi dám nói như vậy với trưởng bối của mình hả? Ngươi nghĩ gì khi đánh đường ca của mình như vậy?" Đột nhiên, một cao thủ thuộc hàng thúc bá đứng thẳng dậy.
Đương trường, có tầm mười ba người thuộc hàng thúc bá của Dương Kỳ. Trong đó, Dương Thạch, Dương Chân và Dương Húc là ba người có tu vi mạnh nhất, đều đã đạt tới khí công tầng thứ tám.
Nhừng người còn lại cũng đã đạt tới tầng thứ sáu, tầng thứ bảy, chỉ có một vài người mới tu luyện tới tầng thứ năm. Có điều bọn họ cũng là cường giả, trên Phong Nhiêu đại lục, tu vi khí công tầng thứ năm đều được coi là cường giả, có thể lấy một địch trăm.
Dương gia có một quy củ, cường giả từ tầng thứ năm trở lên, được phép ra ngoài phát triển sinh ý, tự mình cưới vợ, xây dựng cơ nghiệp.
Vị thúc bá trách mắng Dương Kỳ tên là Dương Khôi, tu vi khí công đạt tới tầng thứ sáu, là đại cao thủ trong gia tộc, ngưng khí thành binh, một mình đảm đương mặt phía đông, chủ trì sinh ý của Dương gia tại thành Hồng Diệp.
"Vậy ư? Đó là trận đấu công bằng, ta còn phải cố kỵ gì nữa ư? Hơn nữa, ta sẽ không hề khách khí với bất kì một ai muốn cướp đi địa vị gia chủ của cha ta. Dương Khôi thúc? Ông nói gì đi? Ông đứng lên như vậy, chẳng lẽ cũng muốn động thủ với ta? Cũng tốt, ta rất hi vọng được cùng Dương Khôi thúc luận bàn một chút, mong rằng ông sẽ rộng lòng chỉ điểm cho ta mấy chiêu."
Dương Kỳ nói bâng quơ, không lạnh nhạt cũng không gay gắt, làm Dương Khôi tức xanh mặt
"Ngươi!" Thân thể Dương Khôi lóe lên, vụt cái đã lao tới trung tâm đại sảnh đường, "Giỏi lắm, ta sẽ dạy cho tiểu tử ngươi biết cái gì là tôn ti trật tự."
"Xin cứ tự nhiên." Thân thể Dương Kỳ thoáng cái đã đứng thẳng hẳn lên, rõ ràng đang muốn thực sự so sức với Dương Khôi.
Lông mày Dương Chiến khẽ rung, ông muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được, đánh phải yên lặng theo dõi kỳ biến. Ông muốn nhìn xem, hôm nay "Đứa con bất hiếu này" của mình sẽ mang đến kinh hỉ như thế nào.
"Dương Kỳ thật sự có thể đánh với cường giả cảnh giới Binh Khí sao?"
"Hặn dựa vào cái gì nhỉ? Nên biết, cao thủ tầng thứ năm yếu hơn cao thủ tầng thứ sáu cả chục lần, kể cả mười kẻ tầng thứ năm hợp lại cũng không thể chiến thắng cường giả tầng thứ sáu, hắn muốn chết sao?
"Không ngờ hắn lại gặp được kỳ ngộ như vậy, rõ ràng võ công đã bị phế, lại bị thiên lôi giáng vào người, ngược lại còn được phúc trong họa, khí công đại tiến. Chỉ là có hơi cuồng vọng, dám khiêu chiến với người có đẳng cấp cao hơn mình...."
Một ít cao thủ của Dương gia tiếp tục bình luận xôn xao, trong đó, ánh mắt của đám thanh niên tài tuấn lộ ra kỳ quang, bọn họ đều rất có hứng thú với Dương Kỳ.
Trong những cao thủ của Dương gia thế hệ trước, Dương Chiến là kẻ mạnh nhất.
Chỉ có điều trong đám trẻ tuổi bây giờ, ba huynh đệ Dương Kỳ bất quá chỉ ở tầm trung. Mấy năm gần đây, đã có mấy nhân vật thiên tài vươn lên ở trong chi hệ của Dương gia.
"Dương Chiến, con của ngươi muốn động thủ với ta, ngươi định nói như thế nào đây?" Dương Khôi bước tới, song ánh mắt lại ngoái nhìn Dương Chiến.
"Ngươi chỉ điểm cho nó một ít cũng tốt." Dương Chiến tùy ý đáp, hiển nhiên đã đồng ý rồi.
"Tốt, quyền cước không có mắt, chớ buồn nếu con của ngươi bị thương." Dương Khôi nắm chặt song quyền, thúc dục khí công, vỗ ra một chưởng, lập tức có một luồng khí sắc bén tràn ra. Luồng khí ngưng tụ thành hư ảnh mờ nhạt của một thanh trường đao ở giữa không trung, trảm vào không khí, bổ xuống trước mặt Dương Kỳ.
"Phong Ma Khí Đao!"
Dương Khôi tu luyện "Phong Ma Khí Công" của Dương gia, lấy uy mãnh, hung hãn làm sở trường, thi triển ra Phong Ma Khí Đao, chẳng khác gì một pho ma đao điên cuồng, chém giết cuồng dại, đao phong điên cuồng, khí thế nhiếp đoạt nhân tâm, người nào tâm cảnh tu vi chưa vững nhìn thấy sẽ bị sợ vỡ mật.
Nhưng, Dương Kỳ lại cực kỳ bình tĩnh.
Hắn nhẹ dịch người né tránh! Thân hình uốn lượn như con rắn, uyển chuyển như cá bơi trong nước, thân pháp hắn đang thi triển chính là võ học của Dương gia chính tông, "Ngư Long Bách Biến".
Dương gia có rất nhiều môn võ, môn nào cũng cao thâm khó lường. Chỉ có khi tu luyện tới mức tinh thâm mới ngộ ra nhiều điều thần kỳ bên trong đó.
Dương Kỳ thúc dục vô thượng khí công "Thần Tượng Trấn Ngục Kình" để thi triển võ học Dương gia, lô hỏa thần thanh (tương truyền Đạo gia luyện đan, nhìn vào lò, thấy ngọn lửa lê màu xanh, coi là đã thành công, ví với sự thành thục của học vấn, kĩ thuật..), vừa kịp thoát khỏi nguy hiểm trong khoảnh khắc nguy hiểm đỉnh điểm. Tu vi của Dương Kỳ thuộc hàng nổi trội trong đám con cháu Dương gia, bởi vì bản thân hắn là một thanh niên tài tuấn, chứ không phải là thiếu gia ăn chơi trách táng, mấy ngày gần đây, nhờ tâm trí trưởng thành mà võ học đã đạt được bước nhảy lớn lao.
"Hừ!"
Dương Khôi không ngờ Dương Kỳ lại có thể tránh được Phong Ma Khí Đao của mình, nhẹ gật đầu, cùng lúc ấy khí kình bắn ra từ năm ngón tay, đạo đạo như phi kiếm, sắc bén dị thường, loại binh khí này chém sắt như bùn, người bị chém nhất định sẽ bị phân thành hai đoạn.
Mọi người đều đoán rằng, Dương Kỳ chết chắc rồi, chiêu thức ấy của Dương Khôi tên là "Ngũ Biện Mai Khai" (năm đóa hoa mai nở), thuần túy là đòn sát thủ, năm ngón bắn ra năm thanh binh khí, cực kỳ tiêu hao chân khí bản thân, được cái quỷ bí âm trầm, khó mà né tránh.
"Bách Bộ Thần Quyền!"
Dương Kỳ gầm nhẹ, thân thể liên tục lùi về phía sau, liên tục bắn ra mấy chục quyền, mỗi một quyền đều mang theo vòng khí lãng xoáy hình trôn ốc, đụng thẳng vào năm thanh kiếm khí.
Đáng nhẽ tầng thứ năm Bạo Khí phải yếu hơn tầng thứ sáu Binh Khí nhiều, mức độ ngưng tụ và thuần thục khí công cách nhau như trời với biển, có điều mãnh hổ không đánh lại bầy sói, tốc độ của Dương Kỳ lại quá nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đánh ra vô số chiêu Bách Bộ Thần Quyền, từng dòng từng dòng khí lãng xoáy hình trôn ốc không ngừng bắn phá vào năm thanh kiếm khí.
"Ông" một tiếng, chúng đã nứt vỡ tan tành.
Rõ ràng đã bị "Bách Bộ Thần Quyền" đánh bại rồi.
"Cái gì? Sao nó lại có thể đánh ra hàng chục chiêu "Bách Bộ Thần Quyền" chỉ trong chớp mắt cơ chứ? Cảnh giới Bạo Khí không thể duy trì lượng chân khí to lớn như vậy.
Chứng kiến cảnh tượng này, cằm của tam đại cao thủ Dương Thạch, Dương Chân, Dương Húc suýt nữa bị rơi xuống đất. Thực sự thì Dương Kỳ đã lật đổ hoàn toàn khái niệm của bọn họ, chân khí hùng hậu đến mức đếch thể tin nổi.
Mặc dù chân khí của hắn chưa được chất lượng như kiếm khí của Dương Khôi, nhưng lại to khỏe hơn nhiều, hơn mười phát Bách Bộ Thần Quyền liên tục bắn phá vào giữa người, căn bản không phải là điều một thanh kiếm có thể chịu nổi.
Huống hồ, Bách Bộ Thần Quyền của Dương Kỳ còn mạnh mẽ gấp mười lần Bách Bộ thần quyền của cao thủ Bạo Khí tầng năm bình thường.
"Cũng có chút bản lĩnh đấy." Nét mặt của Dương Khôi thoáng tái khi binh khí bị đánh tan, thân thể run rẩy lẩy bẩy, lập tức có một tấm lá chắn bằng khí công dựng thẳng ở trước mặt hắn.
Uỳnh Uỳnh Uỳnh Uỳnh Uỳnh
Tấm lá chắn bằng khí công vừa mới xuất hiện, lập tức bị biển Bách Bộ Thần Quyền giáng vào như mưa sa gió giật, đáng cho tấm lá chắn bị chấn động không ngừng, tiếng sắt thép va đập vào nhau vang lên không ngớt.
Dương Kỳ liên tục múa trảo, xuất quyền từ xa, khí lãng cuộn trào mãnh liệt, liên tục đánh mạnh vào Dương Khôi, đánh cả trăm quyền chỉ trong một hơi thở.
Mỗi một quyền đều mang theo khí lãng, khiến cho không khí quanh thân thể Dương Kỳ dao động lan truyền như dòng nước chảy, kình phong vù vù khắp đại sảnh đường, ai cũng cảm thấy hơi thở cuồng bạo điên cuồng, con mãnh thú thời xa xưa đã nổi điên rồi.
"Nó là.... Nó là quái vật! Không phải con người, cho dù chân khí trong thân thể vẫn còn nguyên vẹn, kinh mạch cũng không thể duy trí trạng thái bạo khí tốc độ cao như vậy, chẳng lẽ nó không sợ kinh mạch bị vỡ ra sao?"
"Đó không phải là kinh mạch của con người, đánh trăm quyền trong một hơi thở, quyền nào cũng đầy bạo khí, cho dù là yêu thú cũng không khỏe như thế."
"Kinh mạch và khí hải phải to khỏe và bền bỉ đến cỡ nào mới có thể duy trì được điều này? Mạnh mẽ không chịu nổi, chẳng lẽ cứ bị sét đánh là sẽ to khỏe như vậy?
Cuối cùng không ai nhịn được nữa, thân thể run rẩy cả lên, vừa rồi Dương Kỳ liên tục đánh ra trăm quyền bạo khí, đứng xem mà rợn cả người. Cho dù tận mắt nhìn thấy nhưng đều không dám tin.
Dương Khôi không ngừng lùi về phía sau.
Hắn đang bị tấn công với tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp xuất thủ phản kích nên đành phải không thúc dục chân khí để duy trì lá chắn bằng chân khí, ngăn cản Dương Kỳ đánh phá, chân khí trong cơ thể không ngừng bị hao hụt dữ dội.
"Tiểu tử này là người hay là quỷ? Liên tục đánh ra bạo khí kịch liệt như vậy, người bình thường đã sớm chết rồi, chẳng lẽ nó đang ngậm gan rồng tủy hổ? Ta chỉ là khí công tầng sáu, e rằng chân khí sắp hết rồi, lúc ấy ắt hẳn sẽ bị nó đánh gục mất." Dương Khôi vừa duy trì lá chắn bằng chân khí, vừa suy nghĩ không ngừng, hắn cũng là cao thủ trải trăm trận chiến, sao có thể dễ dàng bị thất bại như vậy, ánh mắt lướt ngang!
Phong Ma Bạo! (sự giận dữ của quỷ)
Hắn đột nhiên liều lĩnh dốc toàn lực, được ăn cả ngã về không, trút hết chân khí vào trong tấm lá chắn bằng chân khí, cái lá chắn phồng lên, biến thành một quả cầu bằng khí công khổng lồ, lập tức nổ tung giữa trời, đánh tan quyền kình của Dương Kỳ.
Thân thể Dương Kỳ khẽ run rẩy, không trụ nổi, liên tục lùi về phía sau, khí lãng của Phong Ma Bạo khiến hắn không thể dừng lại ở một chỗ, chứ đứng nói tới việc thi triển Bách Bộ Thần Quyền để đánh trả.
"Tiểu tử, nằm xuống đi!" Thân hình Dương Khôi bay lên như con chim rồi đánh xuống từ trên cao. Năm ngón sắc như lưỡi câu, khí thế trùm trời như vuốt ưng vuốt gấu mà vật lộn với thương lang.
-----o0o-----
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Bình luận truyện