[Dịch] Thánh Vương

Chương 6 : Không khoan nhượng

Người đăng: Phương

.
-----o0o----- "Tu vi khí công của phụ thân vượt xa mình quá nhiều." Trong khoảnh khắc, Dương Kỳ nhận ra bản thân mình được vầng sáng bằng khí công bảo vệ quanh cơ thể. Hắn cũng biết tu vi khí công của cha mình thật mạnh mẽ và sâu không thể lường, quả không hổ là cường giả khí công tầng tám - cảnh giới Hóa Khí. Hiện tại, mặc dù nhờ có Thần tượng trấn ngục kình, tu vi của hắn mới đột phá tới khí công tầng năm - cảnh giới Bạo Kích. Tuy nhiên đó vẫn chẳng là gì với khí công tầng tám - cảnh giới Hóa Khí. So với phụ thân, hắn chỉ là một kẻ yếu đuối, chỉ biết dõi theo bóng phụ thân ở phía xa. Phẩm chất khí công chia làm chín cảnh giới, mỗi một cảnh đều ẩn chứa điều thần bí trong trời đất. Nhất là cảnh giới tầng năm hậu kỳ, mỗi khi tiến lên một bước, đều sẽ có được chiến lực gấp mười lần lúc trước. "Nhưng nếu mình luyện hóa được con voi sấm sét trong cơ thể, ắt hẳn cũng không kém phụ thân bao nhiêu, đến luc ấy, nhất định mình sẽ có khả năng giúp đỡ phụ thân, chấn hưng gia tộc, giải trừ vận rủi đang đeo bám bản thân." Hắn thu liễm khí tức và đứng thẳng ở bên cạnh phụ thân. Mặc dù đã được phụ thân che chở nhưng hắn vẫn phải chấp nhận một chuyện, tất cả mọi người trong đại sảnh này đều khinh thường, oán hận, thậm chí có người còn nhìn đểu hắn bằng ánh mắt khinh bỉ, chẳng coi ra gì. Có vẻ như tất cả những người nắm quyền trong gia tộc đều đang tụ tập lại ở nơi này. Nào là chi hệ ở Sương Mai thành, nào là chi hệ ở Bạch Thành thành.... Ngày xưa tất cả mọi người đều chung một nhà, nhưng vào mấy trăm năm trước, tổ tiên đã họp bàn với nhau trong gia phủ ở Yến Đô thành, quyết định khai chi tán diệp (khai chi tán diệp: đâm chồi nảy lộc, kiểu như sinh con đàn cháu đống, hay nói cách khác là bành trướng thế lực), con cháu trong gia tộc sẽ đi đến những nơi khác làm ăn sinh sống, để ngày sau, nếu lỡ có chuyện không may xảy ra thì dòng họ không bị tận diệt, con cháu đời sau vẫn có thể thoát nạn để hương khói cho tổ tiên. Dần dà, Dương gia càng lúc càng lớn, song trung tâm gia tộc vẫn nằm ở thành Yến Đô, gia chủ Dương gia phải là người thuộc chi hệ ở thành Yến Đô, có thể tùy ý ra lệnh cho người trong họ, tùy ý ra vào các thành trấn của Dương gia, có quyền nhận hoặc khai trừ người trong họ. Ngoài ra, hàng năm các chi hệ của dương gia đều phải giao nộp ba phần lợi nhuận của mình cho gia chủ, đó là quyền lợi riêng của gia chủ. Gia chủ là thiên tử, còn chủ các chi là chư hầu. Đương nhiên, bên trên gia chủ còn có một hội nguyên lão, đều là những người già cả, tài cao đức trọng của gia tộc, bất quá những nguyên lão này đều một lòng tiềm tu, toàn tâm toàn ý ẩn cư ở một địa phương nào đó, chỉ xuất hiện khi gia tộc gặp phải chuyện trọng đại, bình thường đều giao hết quyền lực của mình cho gia chủ. Mỗi một chi hệ, đều muốn giành được sự ủng hộ của các nguyên lão, hòng giành được địa vị gia chủ. Hôm nay, Dương Kỳ gây ra tai họa ngập trời, khiến cho gia tộc bị tổn thất nghiêm trọng, tất cả các chi đều nhìn thấy hi vọng, lập tức hướng về phía hội nguyên lão dâng thư bày tỏ quan điểm của mình, muốn đẩy Dương Chiến khỏi vị trí gia chủ, tự biến mình thành gia chủ. Sau khi Dương Kỳ bị lừa dối tình cảm, tâm trí đã thành thục hơn nhiều, đối với truyện lục đục của gia tộc, hắn cũng hiểu được phần nào. Nếu có một ngày, cha mình bị thất thế thì không biết số phận sẽ đưa đẩy mình đến kết cục thê thảm đến mức nào? "Ha ha ha, Dương Chiến, ngươi định che chở cho thằng tiểu súc sinh này đến bao giờ hả?" Trông thấy Dương Chiến vận dụng khí công che chở cho Dương Kỳ, Dương Thạch đang ngồi ngay ngắn trên ghết liền cười giễu, thân hắn khoác áo choàng đẹp đẽ, chân giẫm ủng da, lưng giắt đại mã kim đao sáng lấp lóa, khẽ liếc qua cũng có thể nhìn thấy trong lớp không khí xung quanh hắn đang có tầng tầng sương băng lấp lánh. Một làn gió giá buốt kinh người lặng lẽ tan ra, tràn ngập khắp cả đại sảnh. Những người có thể chất yếu liền cảm thấy lạnh run cả người, nét mặt của một ít thanh niên tài tuấn chợt thay đổi, nhiều người phải không ngừng vận chuyển khí công của chính mình để chống lại giá lạnh. Dù phải vận khí chống lạnh song đám thanh niên tài tuấn này đều cảm thấy hết sức hưng phấn, bởi vì họ hiểu rằng, kịch vui đã mở màn rồi. Người cai quản Bạch Thạch thành, Dương Thạch, đang làm khó Dương Chiến. Cái cớ tốt nhất, chính là thằng con bất hiếu Dương Kỳ. "Con ta là tiểu súc sinh, hóa ra ta là lão súc sinh à?" Dương Chiến điềm đạm nói: "Dương Thạch, ngươi chỉ cây dâu mà đi mắng cây hòe à?" "Hừ!" Dương Thạch hừ lạnh, trực tiếp đứng thẳng dậy, không khí vốn đã rét lạnh liền trở nên băng giá hơn gấp bội: "Hôm nay Dương gia chúng ta phải bồi thường quá nhiều, gia tộc tổn thất nặng nề, tội nghiệt đó do đứa con trai của ngươi gây ra, gây ra tội nghiệt này có xé xác, phanh thây cũng không trả hết tội. Hôm nay, ngươi nhất định phải giải quyết rõ mọi chuyện ở trước mặt của mọi người. Dương Chiến, ngươi không biết dạy con thì cũng phải có trách nhiệm. Ngươi hãy tự dâng thư lên hội nguyên lão, từ bỏ vị trí gia chủ này đi, chúng ta sẽ chọn lại gia chủ." "Ờ? Bầu lại gia chủ? Thì ra đó là chủ ý của ngươi." Thân hình Dương Chiến không hề nhúc nhích, tâm vẫn vững trãi như bàn thạch: "Ta không làm gia chủ được thì ai có thể đảm đương, chẳng lẽ là ngươi ư, Dương Thạch? Ngươi làm chuyện này tốt hơn ta sao?" "Dương Chiến!" Dương Thạch gầm lên, hai tay kết thành vòng tròn, lập tức khiến cho hàn khí ngưng tụ thành một thanh trường mâu bằng băng tinh khắc đầy hoa văn, khẽ vung lên, lộ ra khí thế của Băng Phong Thiên Lý, dường như đã biến mùa hè nóng bức thành rét đậm. Vù! Thanh trường mâu bằng băng tinh lao ra khỏi bàn tay của hắn, xoay tròn và bay đi với tốc độ không tưởng, xé rách không khí, bay thẳng về phía Dương Chiến. Ánh mắt Dương Chiến thoáng co lại, bàn tay lớn trảo vào khoảng không, lập tức có một dòng khí lưu nóng bỏng xuất hiện ở ngay trước mặt, thanh trường mâu bằng băng tinh lập tức đâm vào trong dòng khí lưu nóng bỏng, rõ ràng đã bị hòa tan vì gặp phải lực cản quá lớn. "Chân Viêm Ba." Dương Chiến nhẹ nhàng bâng quơ liếc nhìn thanh trường mâu bằng băng tinh và điềm đạm nói ra ba chữ, dòng khí lưu nóng bỏng có thể nung chảy kim loại ấy đã khiến thanh trường mâu bằng băng tinh bị bốc hơi ngay khi nó còn bay trong không khí! Răng rắc, dưới sự tác động của khí cơ, tất cả những phiến đá ở dưới chân Dương Thạch đã bị rạn nứt. Đây chính là hậu quả của việc hai cao thủ khí công tầng tám gây khó dễ cho nhau. Có điều, hai người chỉ thoáng giao thủ đã phân rõ thắng bại, hiển nhiên là chiến kỹ của Dương Chiến cao hơn một bậc, còn Dương Trạch chưa đủ hỏa hầu. "Dương Trạch, không ngờ ngươi đã có thể hóa khí, đạt tới khí công tầng tám, xuất thần nhập hóa. Nhưng nếu chỉ có vậy mà ngươi đã muốn tranh phong với ta, tranh đoạt vị trí gia chủ thì vẫn còn non nớt lắm." Dương Chiến ngạo nghễ nói. Dương Kỳ ngước nhìn phụ thân bằng ánh mắt hết sức ngưỡng mộ, cha mình mới đúng là cao thủ đích thực, khí công biến hóa, nóng lạnh tùy ý, đao thương bất nhập, biến hóa hình tượng. "Dương Chiến, ta chưa phát huy hết năng lực của mình đâu. Nếu ngươi đồng ý, hôm nay chúng ta giao đấu một phen, ngươi dám không?" Dương Thạch hung hãn hất áo choàng sang một bên, tà áo phấp phới, chiến ý sôi sục bừng bừng. "Thôi đi, hôm nay gia tộc chúng ta không tụ hội ở nơi này để đấu đá với nhau. Dương Thạch, cho dù ngươi thắng, chắc gì đã giành được địa vị gia chủ. Quyền chọn lựa gia chủ thuộc về hội nguyên lão, người được các nguyên lão lựa chọn mới có thể đứng đầu, trở thành chủ nhân của Dương gia chúng ta." Dương Húc đứng dậy, bàn tay phe phẩy quạt hai ba lần, một làn gió an bình thoảng qua, xua tan bầu không khí nặng nề u ám, giúp không khí trở lại vẻ tường hòa. Đây là "Chính dương khí công" của hắn, an bình nhưng êm dịu. "Dương Húc, ngươi muốn nói gì?" Dương Chiến ngồi xuống ghế gia chủ: "Nếu ngươi muốn xử tội con trai ta, đừng đòi hỏi điều đó, con của ta đã bị phế võ công, khí hải bị tổn thương, lại còn bị sét đánh. Nếu ngay cả ông trời cũng đã trừng phạt nó rồi, sét đánh không chết, chắc hẳn tội nghiệt của nó đã bị tiêu trừ, ông trời đã tha thứ cho nó." "Con của ngươi bị người ta phế, nhưng cũng không thể để yên như thế được. Trước khi ta đến đây, đã cùng rất nhiều chư vị huynh đệ bàn bạc rồi. Điều thứ nhất, chúng ta sẽ ko bỏ ra một xu nào để đền bù tổn thất vì Phục Long đan, đây là lầm lỗi của con trai ngươi, không thể bắt mọi người phải gánh chịu được. Ngươi hãy tự nghĩ biện pháp đi. Điều thứ hai, Dương Chiến, vì tội lỗi này, ngươi phải rời khỏi vị trí gia chủ. Điều thứ ba, con của ngươi sẽ phải chịu trừng phạt trước mặt mọi người." Dương Húc dung mạo giống như thư sinh, nào ngờ lúc nói chuyện lại âm tàn độc ác như vậy, đúng là kẻ khẩu phật tâm xà. Dương Kỳ thầm lo lắng trong lòng, tổn thất vì Phục Long Đan, nếu như quả thật gia tộc không chịu bồi thường, nếu phụ thân phải bồi thường một mình, sợ rằng gia đình mình sẽ bị táng gia bại sản. Luận theo vai vế, Dương Húc là tứ thúc của hắn, nhưng bây giờ hắn lại đang muốn đẩy Dương Kỳ vào chỗ chết. "Ba điều kiện như vậy?" Dương Chiến lạnh nhạt cười, nói: "Điều thứ nhất, con trai là một phần tử của gia tộc, nó gặp chuyện không may, gia tộc có trách nhiện phải bảo vệ nó, các ngươi phải góp tiền. Điều thứ hai, ta sẽ không từ bỏ vị trí gia chủ. Điều thứ ba, đương nhiên ta sẽ không giao con trai mình cho các ngươi. Ba điều kiện của các ngươi, ta một điều cũng không đồng ý. Ta là gia chủ, các ngươi làm trái mệnh lệnh của gia chủ, đây là trọng tội!" "Dương Chiến, ngươi!" Dương Thạch, Dương Chân, Dương Húc, và một ít cao thủ khác trong gia tộc đều không phục: "Con của ngươi ra ngoài gây chuyện, lại bắt chúng ta phải tới bồi thường tổn thất, ngươi tưởng ngươi là gia chủ, thì có thể coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm sao?" "Dương Chiến, ngươi bênh con mình quá đấy." Một cụ già im lặng từ đầu đến giờ bất ngờ cất tiếng nói: "Con của ngươi đã bị phế võ công, chúng ta không muốn truy cứu, nhưng tiền bồi thường thì ngươi phải tự trả. Về phần lựa chọn gia chủ, ngươi không có quyền phân xử, chúng ta đã dâng thư lên hội nguyên lão, mọi người hãy ngồi ở nơi này chờ đợi, không bao lâu nữa sẽ có tin tức truyền xuống." Cụ già này vai vế cao hơn Dương Chiến một bậc, là tam thúc của Dương Chiến, cũng là một người có chức có quyền trong gia tộc. Nhưng lão không phải là nguyên lão của Dương gia. Nguyên lão của Dương gia, người trẻ nhất cũng hơn trăm tuổi, đều là những cao thủ dừng lại ở khí công tầng chín, đang đến gần với những năm tháng cuối cùng của cuộc đời, đang bế quan ở địa phương bí mật, chờ ngày đột phá, nguyện cầu vượt qua "Khí Tông Cảnh", đạt đến "Đoạt Mệnh Cảnh" - hướng thiên đoạt mệnh. (hướng thiên đoạt mệnh: giành giật tuổi thọ với ông trời) "Nếu tam thúc đã nói như vậy, ta sẽ lùi một bước, tự mình bồi thường, trao trả vị trí gia chủ, làm theo lời hồi đáp của nguyên lão hội, nếu như các người không lo lắng cho con trai ta, ta sẽ tự lo một mình, nhất định ta sẽ giúp cho con trai ta được khôi phục như cũ." Sắc mặt Dương Chiến hơi biến hóa, vừa nãy hắn cường ngạnh chỉ để lấy tiến làm lùi. Với tư cách gia chủ Dương gia, tất nhiên hắn sẽ không muốn Dương gia bị chia năm xẻ bảy. Hắn cũng tự hiểu, những người này chắc chắn sẽ không chịu trả tiền bồi thường Phục Long Đan. "Hôm nay chúng ta đã thỏa thuận xong." Dương Húc phe phẩy quạt: "Dương Chiến, Dương Kỳ nhà ngươi không có ý chí vươn lên, nhưng ngươi vẫn còn hai đứa con trai đi tu hành ở bên ngoài, nghe nói tu vị cũng không tệ. Đại hội gia tộc lần này, chắc hẳn hai đứa cũng sẽ tham dự chứ, mỗi lần Dương gia chúng ta có dịp tụ hội đều tiến hành giao lưu giữa các đệ tử, lấy đó làm cơ sở để bình chọn người ưu tú cho gia tộc, ắt hắn sẽ được hội nguyên lão ban thưởng. Suy cho cùng, qua một hai chục năm nữa, gia chủ đời sau sẽ phải truyền lại cho bọn nó." "Đúng, gia tộc tụ hội là cơ hội cho mấy đứa trẻ tuổi được giao lưu học hỏi, không thể bỏ qua được." Dương Chiến gật gật đầu: "Huy nhi, Hùng nhi sẽ trở về, con trai của Dương Chiến ta, không đứa nào không có tài." Trong lúc mọi người nói chuyện, đột nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân vội vàng, lão quản gia vội vã chạy vào, trên người còn vương vết máu, xem ra đã có chuyện lớn xảy ra rồi. Không hiểu sao tự dưng trong lòng Dương Kỳ co thắt lại. Có chuyện sắp xảy ra. "Đã xảy ra chuyện gì thế?" Dường như Dương Chiến đã đoán được chuyện gì đó. "Lão gia.... " Quản gia hơi do dự vì thấy ở nơi này tập trung quá nhiều người. "Hì hì, có chuyện gì xảy ra thế? Đừng ngại, kể lại mọi chuyện đi? Lão sợ cái gì? Tất cả đều là người của Dương gia mà." Người của mấy chi hệ đều cười mỉa, \bọn họ đã nhận ra, Dương Chiến lại gặp phải phiền toái rồi. "Quản gia, lão nói đi." Nét mặt Dương Chiến rất nghiêm nghị. "Lão gia, đại thiếu gia, nhị thiếu gia đang trên đường trở về thì bị đánh lén, hiện giờ đã trọng thương rồi!" Quản gia lại truyền tới một tin dữ! -----o0o----- Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
.
 
Trở lên đầu trang